Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Tựa Hắc Ám, Ta Nhìn Thấy Quang Minh

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

“Ngươi tơi đây là muốn can thiệp chuyện của ta ?” Đối với lời nhắc nhở của Thanh Thiên Điêu, Đại Mãng Xà không hiểu ý, nó hiểu nhầm thành Thanh Thiên Điêu tới đây là muốn cản trở, tròng mắt không khỏi lạnh lẽo thấu xương.

“Nhắc nhở ngươi một câu, ngươi cẩn thận suy nghĩ thì còn một đường sinh cơ” Thanh Thiên Điêu không bị nó làm cho tức giận theo, bình tĩnh nói.

Thanh Thiên Điêu không trực tiếp nói ra chân tướng sau lưng Đàm Hướng Nhân, nó cũng không thân thiết với Đại Mãng Xà đến nỗi phải ra sức ngăn cản.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, ba Yêu vương luôn nằm trong mối quan hệ cạnh tranh, Đại Mãng Xà hay Bạch Viên chết đi cũng không liên quan tới nó.

Nhưng nghĩ tới Đại Mãng Xà dù sao cũng là đối thủ cũ, để nó bị chết oan ức như vậy, Thanh Thiên Điêu có chút không nỡ.

Nhưng đã nhắc nhở nó, nó còn không biết trân trọng, Thanh Thiên Điêu chỉ nhắm mắt cho qua.

“Cố lộng huyền hư” Đại Mãng Xà hừ lạnh.

Đã Thanh Thiên Điêu không phải tới cản trở, nó cũng không muốn ở lại trò chuyện với Thanh Thiên Điêu.

“Tìm kiếm Bạch Viên cùng tên nhân loại kia” Đại Mãng Xà thân thể to như quả núi nhỏ trườn trên mặt đất.

Nơi nó đi qua để lại một đường rãnh sâu, cây cối bị cày nát.

“Ngu ngốc” Thanh Thiên Điêu vỗ cánh, lắc đầu.

Đại Mãng Xà thiên phú thần thông bị nhân loại đánh nát, tiềm lực từ đó còn không, suốt đời đạo hạnh không thể tinh tiến.

Mà Bạch Viên là hậu duệ của thánh thú Bát Tí Bạch Viên, tương lai ít nhất trở thành một phương Yêu hoàng.

Có lẽ là vì vậy mà Đại Mãng Xà muốn hiện tại ra sức giết chết nó, ít nhất không để cho nó có cơ hội trưởng thành.

Năm đó thống trị Thập Vạn Đại Sơn, cũng chỉ là Yêu hoàng mà thôi.

Trừ đi tên Yêu đế trêu chọc Huyền Vũ thánh thú kia, bị nó một cái dẫm chân chết tươi.

“Ngươi suy nghĩ nhiều lắm, nhưng ngươi không biết sau lưng chuyện này ẩn giấu âm mưu to lớn” Thanh Thiên Điêu nghĩ.

….

Ríu rít.

Chim chóc trên trời bay tán loạn, dưới đất các loại yêu thú nhỏ bé hoảng sợ trốn tránh.

Đại Mãng Xà cùng năm đầu Yêu quân khí thế hung hăng, khiến bọn nó một cái đầu cũng không dám nhô ra.

“Đại Vương, Bạch Viên kia ở chỗ đám Thực Nguyệt Bạo Hùng” Thạch Hầu màu lông xám tro nói.

“Chúng ta đuổi tới đó” Đại Mãng Xà nói.

….

Thực Nguyệt Bạo Hùng tay gấu tát tới, Đàm Hương Nhân thân thể quỷ dị vặn vẹo, hắn cánh tay cuộn tròn một vòng quanh tay gấu.

Vũ Điệu Của Rắn.

Huyền Vũ lực lượng.

Cánh tay hắn xiết chặt, như một con rắn săn mồi, lực lượng to lớn nghiền nát xương tay Thực Nguyệt Bạo Hùng.

Rít gào.

Thực Nguyệt Bạo Hùng xương tay bị bẻ gãy, nó đau đớn hai mắt nổi tơ máu, trên đầu ấn ký mặt trăng càng sáng.

Tay còn lại hung hăng tạt tới, ba cái vuốt gấu cào nát không khí, một cỗ nóng rát nhào tới trước mặt, Đàm Hướng Nhân chân mày cau mặt.

Há miệng hấp khí, không khí tràn vào phổi.

Hơi Thở Của Điêu.

“A” Đàm Hướng Nhân há miệng quát lớn.

Ù ù ù.

Thực Nguyệt Bạo Hùng bị tiếng quát làm cho đầu óc thoáng chấn động, hai tai nó đổ máu.

Tay gấu bởi vì vậy dừng lại trong hai giây, Đàm Hướng Nhân chớp thời cơ, bàn tay đối Thực Nguyệt Bạo Hùng tay gấu đối chưởng.

Ầm ầm.

Tiếng va chạm nổ nát không khí bên trong, Đàm Hướng Nhân khóe miệng cũng nhuốm máu.

Con Thực Nguyệt Bạo Hùng trước mắt gần như đã đạt tới cấp độ người tu hành cấp một, lực lượng so với hắn chênh lệch một đoạn.

Mà trước đó, Đàm Hướng Nhân đã không ngừng mài mòn sức lực nó, nhưng hiện tại vẫn kém một đoạn.

Nếu không có Hơi Thở Của Điêu tiết kiệm sức lực, chỉ sợ không đánh lâu tới mức này.

“Tới” Đàm Hướng Nhân bị đẩy lùi, trên người toàn bộ lực lượng dùng vào một chưởng này.

Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.

Một chưởng mười ngàn cân trọng lượng, trong chiến đấu tăng trưởng hai ngàn cân, thoáng cái mười hai ngàn cân trọng lượng.

Thực Nguyệt Bạo Hùng con mắt kinh hãi, nhân loại trước mắt rõ ràng đã bị nó đè vào thế yếu, bỗng nhiên lực lượng tăng mạnh, tay gấu không nhịn được, rắc một tiếng, cong vèo, tay còn lại cũng gãy xương.

“Ta thắng” Đàm Hướng Nhân quát.

Một chưởng đánh tới, chưởng lực đánh nổ động mạch, Thực Nguyệt Bạo Hùng đổ ầm xuống mặt đất.

Đàm Hướng Nhân thở gấp, lấy tay lau máu lẫn vào mồ hôi trên mặt, một tay chống đầu gối.

“Công tử, ngươi thắng” Hồ Tiên Nhi hô to.

Bỗng nhiên, Viên Đức trên người lông tơ dựng đứng, nó gào thét, bốn cánh tay đấm vào giữa ngực.

Hồ Tiên Nhi bị Viên Đức gào thét làm cho kinh hãi, không biết chuyện gì khiến nó phát điên?

Đột nhiên, từ trong tàng cây không ngừng phát ra tiếng soạt soạt, sưu một cái, bốn cái răng nanh bén nhọn nhào tới.

Một con rắn khổng lồ màu đỏ tía, đồng tử nhỏ hẹp dựng đứng, nó nhào tới cắn Viên Đức.

“Đại..Mãng…Xà” Viên Đức bốn cái tay kịp thời chụp lấy cổ con rắn.

“Bạch Viên, chết” Đại Mãng Xà hung ác cuộn tròn, quấn quanh bắp tay Viên Đức.

“Đại Mãng Xà, nó tập kích chúng ta !” Hồ Tiên Nhi hoảng hốt.

Phía sau, đám Thực Nguyệt Bạo Hùng cũng tràn ngập khủng hoảng, trước tới Viên Đức, sau lại tới Đại Mãng Xà, bọn nó không hiểu rốt cuộc mình đã làm điều gì sai trái?

Đại Mãng Xà thân thể xiết chặt, nó muốn bẻ gãy cánh tay Viên Đức, thân thể nó to lớn, lực đạo so với Đàm Hướng Nhân lớn không biết bao nhiêu lần.

Viên Đức tức giận, ba đầu cánh tay còn lại đưa lên bóp chết nó, chợt, Thạch Hầu, Lân Trư, Ám Dạ Báo phục kích.

Viên Đức một mình đấu bốn yêu thú, vướng tay vướng chân.

Dưới mặt đất, một con cua yêu lén lút đào đất đi tới bên dưới Đàm Hướng Nhân, Xuyên Thạch Giải.

Xuyên thạch, đào đất.

“Có yêu thú đào đất tấn công, công tử né tránh !” Hồ Tiên Nhi nhìn thấy mặt đất cuồn cuộn nhô lên khối đất, mà tốc độ còn nhanh chóng, con mắt kinh hãi, mở miệng hô to đánh thức Đàm Hướng Nhân.

Nhưng mà tốc độ Xuyên Thạch Giải đào đất nhanh lắm, đợi cho Hồ Tiên Nhi phát hiện, nó đã đi tới chỗ Đàm Hướng Nhân.

“Công tử” Hồ Tiên Nhi trơ mắt kinh hãi hô.

Tiểu hồ ly muốn cứu trợ Đàm Hướng Nhân cũng không kịp, yêu phong nâng lên thân thể bay được một nửa đoạn đường.

Từ dưới lòng đất, hai cái càng cua to lớn phóng khỏi mặt đất, nó cắt chặt, đất đai bị nó làm cho xẻ ra một đường dữ tợn.

“Công tử a” Hồ Tiên Nhi rơi lệ.

Chỉ thấy máu tươi rơi vãi, Xuyên Thạch Giải từ dưới lòng đất chui ra.

Trước khi lên đường, Đại Mãng Xà giao cho nó nhiệm vụ đánh lén Đàm Hướng Nhân, để đảm bảo nhân loại kia không có đường thoát.

Dù sao, Đàm Hướng Nhân đạo hạnh không cao, giết chết hắn còn có thể mau chóng quay lại giúp đỡ đám Đại Mãng Xà giết chết Viên Đức.

Một giọt nước không lọt.

Xuyên Thạch Giải cảm giác không đúng, mặc dù có máu trên càng cua, nhưng lúc cắt qua Đàm Hướng Nhân, dường như không có một điểm cảm giác cắt qua máu thịt.

Cách đó một đoạn, Đàm Hướng Nhân một bên tay buông thả, máu tươi chảy ròng ròng.

Hai mắt nhắm chặt, Đàm Hướng Nhân gãy tay, bất quá hắn vẫn nở nụ cười.

“Thân tựa hắc ám, ta nhìn thấy quang minh”

Trong lúc nguy hiểm tính mạng, Đàm Hướng Nhân khai mở trực giác.

Mặc dù chỉ bị càng cua sướt nhẹ qua cánh tay, nhưng lực lượng to lớn từ yêu thú cấp ba vẫn khiến hắn gãy xương.

Nếu để cho Xuyên Thạch Giải cắt trúng, không một chút nào huyền niệm, hắn sẽ chết không thể chết hơn.

Nhưng Đàm Hướng Nhân thoát được, cho nên hắn vui vẻ.

“Công tử” Hồ Tiên Nhi nước mặt lấm lem, nàng nhào tới trong lòng Đàm Hướng Nhân, ôm chặt hắn.

“Không sao” Đàm Hướng Nhân lần này mở mắt, đã khai mở trực giác, hắn cũng không cần thiết tiếp tục nhắm mắt.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Lúc này, Đàm Hướng Nhân như có thể nhận biết mối nguy hiểm có thể đe dọa hắn, thân thể không ngừng truyền tới tín hiệu cho đại não.

Đàm Hướng Nhân hít sâu một hơi, cơn đau từ tay gãy lúc này truyền tới.

Hắn cắn răng, Vũ Điệu Của Rắn làm giãn xương cốt, tay còn lại nắn lại xương.

Mồ hôi từng giọt rơi xuống khóe miệng, quá đau đớn.

Đàm Hướng Nhân khuôn mặt tái nhợt, cho tới khi thành công nắn lại xương tay, hắn mới kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất.

Hồ Tiên Nhi thổi yêu phong, kéo thân thể Đàm Hướng Nhân lùi về sau.

“Thế mà né được” Xuyên Thạch Giải không thể tin được, nó càng cua đuổi theo kết liễu Đàm Hướng Nhân.

Gầm gừ.

Bốn cánh tay từ trên trời xuống đập chết Xuyên Thạch Giải, Viên Đức hiện tại cực kỳ phẫn nộ.

Màu lông trên người từ trắng đổi thành đỏ, khóe mắt xuất hiện đường vân màu vàng, trên đầu nổi lên hai cái chòm lông màu vàng dựng đứng.

Viên Đức thiên phú chủng tộc thần thông, Đại Hình Chiến Thần.

Thân thể nó ban đầu chỉ có ba mét, hiện tại to gấp ba, trở thành chín mét.

Viên Đức tay bóp nát đầu Thạch Hầu, trước khi chết, Thạch Hầu con mắt lóe lên thật sâu sợ hãi.

“Ngươi thế mà thức tỉnh thiên phú thần thông” Đại Mãng Xà kinh sợ.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.