Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1

Tiểu thuyết gốc · 7110 chữ

Trong không gian tấp nập của phố xá thân thương, trong làn gió chứa hương thơm hoa sữa đầy hoài niệm.

Chẳng sặc sỡ sắc màu, chẳng rực lửa như phượng, hay tím tái như bằng lăng.

Làn gió nhẹ khẽ thổi, hương hoa sữa nhờ đó, luồn từ khe cánh cửa sổ bay vào phòng.

Hương thơm dịu nhẹ khiến tôi tỉnh giấc.

Mở dần đôi mắt.

Trước mắt là trần nhà.

Không khí se lạnh.

Tôi nhìn bên ngoài cửa sổ.

Hiện tại đang là mùa thu của Hà Nội.

Mình ngồi dậy.

Vươn vai.

Ngáp một cái thật dài.

Dụi dụi đôi mắt sắp nhắm tịt lại vì ngái ngủ.

Tôi tắt cái đồng hồ vẫn đang đổ chuông.

Bước xuống giường.

Đã hơn 6 giờ sáng tầm vài phút.

Mình gấp gọn chăn màn.

Bước ra khỏi cửa, tôi vào buồng tắm.

Làn nước mát rửa đi khuôn mặt đang phản chiếu trước gương.

Khuôn mặt của một người đàn ông vẫn còn ngái ngủ...

Mình lấy bàn chải đánh răng.

Tôi lấy khăn,...

...lau cái mặt.

Mình buộc tóc.

Tôi chỉnh lại cái đầu.

Mặc lên mình chiếc áo dài tay của trường.

Kéo chiếc quần tất lên.

Tôi băng lại phần ngực.

Thắt chặt cái thắt lưng.

Mình kéo khóa lại cái váy.

Chỉnh lại bộ trang phục của trường.

Xếp gọn gàng lại chồng sách vở vào cặp sách.

Tôi bước xuống tầng một.

Hít một hơi.

Thở ra.

Tôi mở cửa bước ra. Ánh nắng bình minh rọi vào mặt...

...Một ngày mới chuẩn bị bắt đầu.

- Mẹ ơi,... con đi học nhé !

Tôi đóng cửa lại,...

...khung cảnh trước mắt là thành phố Hà Nội.

Khu phố trước nhà vẫn đông đúc như mọi khi.

Xa xa là những tòa nhà cao tầng mới được xây lên.

Cầm cuốn sách nhỏ, tôi bước từng bước đến trạm xe buýt.

Mình thong thả đi trên đoạn đường nhỏ. Vừa đi vừa ngắm nhìn đường phố.

Hôm nay thật là một ngày đẹp trời.

Tôi đang chạy thật nhanh, bởi rất muốn gặp lại bạn thơ ấu, người tôi thích hồi bé.

Nơi đây thật yên tĩnh, đoạn đường vắng vẻ, chỉ còn tiếng chim hót nghe thật vui tai. Đó là điều tuyệt vời để...

...đọc cuốn sách tôi đang cầm trên tay.

...chạy thật nhanh đến trạm xe, bởi đường vắng mà, va vào ai sao được. Khỏi lo.

...hát một bài vui vui...

Trạm xe vắng người.

Bầu trời là sự hòa lẫn ánh sáng ban mai với làn gió nhẹ se lạnh của mùa thu. Một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lá lạo xạo ở vỉa hè, một vài con chim bay qua khoảng không cao và xanh.

Tôi cầm cuốn sách,...

...thở một hơi dài, tim tôi đập thình thịch vì chạy.

Tôi nhìn về phía hàng ghế. Trong đầu lại ùa về những kỷ niệm xưa. Cơ hội đã đến, hít một hơi, tôi bước từng bước đến nơi đó.

Ngồi xuống. Để cái cặp sang bên cạnh.

Tôi lật từng trang sách của cuốn trinh thám trên tay, chẳng thèm nhìn ngắm xung quanh nữa.

Để ý đầu bên kia cái ghế là bạn học cùng lớp, cái người mà đang đọc một cuốn sách có cái bìa trông thật mờ ám và bí hiểm ấy. Người đó và mình đã học cùng nhau suốt mấy năm rồi. Mình...

...ngồi trên chiếc ghế ở trạm,....

....tôi nghĩ hôm nay lại thêm một ngày buồn chán nữa rồi. Vì sao vậy, điều đó là do chính bản thân tôi thôi.

Hồi mới vào đầu năm học cấp 3, lúc giới thiệu bản thân mình.

"Mình là Nam, Phan Hải Nam, xin được làm quen."

Một chất giọng vô hồn được phát ra từ chính miệng của tôi. Lúc đó ai cũng kể chi tiết về bản thân của mình, riêng tôi một mình một khác, chưa kể còn nói bằng cái giọng lạnh như băng. Thật là...

Tôi cũng chẳng tán chuyện với ai, cũng như chẳng tham gia một câu lạc bộ hay sự kiện nào đó của trường. "Đọc tiểu thuyết trinh thám hay hơn nhiều." Tôi nghĩ vậy.

À, giờ mới nhớ ra, có một cô gái học chung hồi cấp 2. Trông vóc dáng thon gọn, cũng khá xinh, mái tóc đen dài, đôi mắt màu hạt dẻ. Cô không trang điểm nhưng lúc nào cũng có một vẻ đẹp rạng ngời. Đó là một cô gái hòa đồng, năng động, kể cả hồi cấp 2 cho tới cấp 3. Ngồi kế tôi, người lúc nào cũng gây sự chú ý để bắt chuyện, nhưng tôi kệ không quan tâm. Mà năm nay chưa biết có đổi chỗ không, tôi muốn cho con bé Nguyễn Mai Linh này ra chỗ khác cho bớt làm phiền mình.

"Không biết cô có đổi chỗ không ? Mình vẫn muốn ngồi cạnh bạn ấy !"

Không giống như Linh, bạn hồi mẫu giáo và chưa kể cô bé còn học chung cả lớp tiểu học với tôi, nó là những kỷ niệm vui nhất. Hồi đấy thật là đẹp, nhiều khi tôi chỉ muốn được quay về những khoảnh khắc đó.

Người con gái gắn bó, chia sẻ nhiều cảm xúc và đặc biệt chúng tôi còn hẹn về sau khi hai đứa lớn lên sẽ làm đám cưới. Thật sự hơi trẻ con nhỉ ?

Nhưng khi chưa học xong tiểu học, tôi đã bỏ cậu để qua bên Anh để sinh sống.

Vào một tối mùa đông năm lớp 4. Em gọi điện cho tôi, đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in từng câu nói của người con gái ấy.

"Nam à... mình phải sang bên Anh để sống rồi, ba mình công tác ở bên đấy,... và chắc tầm ba ngày nữa mình... mình sẽ bay qua bên ấy rồi,... mình xin lỗi..."

Giọng nói run run ở đầu dây điện thoại bên kia, chắc hẳn em buồn lắm, buồn hơn cả tôi. Hồi đó hình như tôi không nói được câu gì, chỉ tiếc bản thân không thể an ủi người con gái mà mình yêu.

Hôm sau em không đến lớp nữa, cô giáo bảo em bận thu xếp đồ đạc.

Tối hôm đó, em gọi điện cho tôi một lần nữa. Giọng em lí nhí qua điện thoại.

"Mai... mai mình... mình... mình phải qua Anh rồi..."

Tôi không nhớ rõ từng câu chữ để đáp lại vì lúc đó quá bất ngờ bởi tại sao nó đến nhanh như vậy.

Lúc đấy tầm 7 giờ tối, mặc kệ trời lạnh, tôi khoác một cái áo chạy thật nhanh ra nơi đứng đợi xe buýt.

Những cơn gió lạnh thổi qua nhưng tôi chẳng cảm thấy gì. Cơ thể tôi nóng hừng hực như lửa đốt, mong ngóng chiếc xe buýt số XY đến.

Trong điện thoại, em bảo chờ tôi ở bến xe gần nhà.

Nhà của em cũng không xa, đi bộ chắc mất tầm nửa tiếng, nhưng bản thân tôi cũng không thể đợi được thêm một giây, một phút nào nữa.

Cuối cùng nó cũng đến,...

...bước lên chiếc xe buýt, lượng khách tính cả tôi là năm người, thêm người soát vé và bác tài là bảy người. Khá ít nhưng tôi không quan tâm. Mua vé xong, tôi ngồi ngay một chỗ gần cửa sổ.

Đoạn đường như dài ra, cảnh vật bên ngoài ô cửa kính tôi không nhớ rõ nhưng chúng trông thật u ám khó chịu.

Nhìn đồng hồ trên xe, rồi lại nhìn về phía bên ngoài cửa. Cứ thế tôi lặp đi lặp lại một hành động không biết bao lần.

Và hình ảnh của cô bé cũng đã xuất hiện qua ô của kính của xe. Em mặc một chiếc áo khoác, hai tay để vào trong túi áo, ngồi trên chiếc ghế ở trạm xe, đôi mắt nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của chúng tôi giao nhau, cảm giác đôi mắt em dường như đang ngấn lệ.

Trong vài giây kế, tôi đứng dậy chạy về phía cửa xe.

Bước ra khỏi xe tôi ôm chầm lấy cô bé.

Lúc đó tôi với em khóc nhiều lắm, chúng tôi hứa về sau sẽ gặp lại và hai đứa sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa.

Phải, câu truyện nào cũng phải có một cái kết, tôi chia tay em để kịp chuyến xe kế về nhà. Lúc sắp lên xe có một thứ mềm mại chạm vào má. Nó như thế nào nhỉ ? Tôi đã quên rồi. Nhưng cảm giác hơi ấm thì còn mãi trong tôi. Nụ hôn chất chứa nhiều cảm xúc, chỉ là một cái chạm vào má nhưng nó thuần khiết, là mối tình đầu, thứ không thể nào đánh đổi được.

Nhìn lại đồng hồ trên tay, cũng sắp đến 7 giờ, xe cũng gần tới.

Trên hàng ghế có ba người, một người con gái đang nhìn nhìn gì đó, tôi và một người con trai trông quen tới nỗi tim của tôi đập thình thịch.

Gạt bỏ những ký ức buồn, đôi mắt tôi lại nhìn những dòng chữ trong cuốn sách. Không biết bây giờ cô sống như nào, còn nhớ đến tôi không ?

- Cậu là Nam đúng không ? Cậu... cậu có nhớ mình không ? Hồng Anh... mình... là Hồng Ánh đây !

Một thanh niên trông có vẻ bằng tuổi, mái tóc đen búi cao, đôi mắt to đen láy, khuôn mặt đẹp trai khỏi bàn.

Nhưng có gì đó không được đúng lắm. Sao anh ta lại biết tên tôi ? Và cái tên của anh ta khiến bản thân tôi nhiều cảm xúc quá.

Cậu ta bắt đầu lay tôi.

- Cậu bị câm rồi sao, nói câu gì đi chứ !?

Giọng nói nhẹ mang nhiều cảm xúc, bộ mặt biểu cảm như tôi sắp chết. Nếu trước mặt tôi không phải là đứa con trai thì chắc tôi đã nghĩ khác.

- Bình tĩnh cậu bạ...

Bất chợt tôi lạnh sống lưng như thể có ai đó đang tia tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

- May quá, mình tưởng cậu bị câm.

Cùng lúc đó xe cũng tới. Tôi vội đứng dậy. Người con trai đó lại bám cả người vào tay tôi.

- Cậu định trốn à ?

Trốn gì thế, không thấy xe hả ông nội.

- À không, xe tới rồi. Lên xe đi kẻo muộn.

- Dạ. Mình ngồi cùng nhau nha.

Tôi có quen tên này không nhỉ ? Hắn có một chút hơi ấm quen thuộc, giống với cô bạn hồi nhỏ tôi yêu vậy. Không lẽ là vậy.

Nhưng cùng lúc, bản thân tôi vẫn có cảm giác mình đang bị gì đó, nó khá là khó chịu.

Ngồi trên ghế ngắm nhìn cảnh quan ngoài cửa sổ, bên cạnh là anh chàng đẹp mã, một tay của tôi thì bị anh ta bám không rời.

Và bên dưới cách một hàng ghế là cô bạn, hình như cô ta đang lườm tôi ghế lắm. Không lẽ cô ta nghĩ tôi bị gay và sẽ dùng cái loa phát thanh của mình đi loan khắp trường, khắp phố. Đời tôi chưa đủ khổ hả ?

- À, mà cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ !

Hỏi gì nhỉ ? Tôi có bị gay không á ? Chắc không phải đâu.

- Cậu có còn nhớ tớ không vậy ?

Ánh mắt đó, ánh mắt của cô bé mười tuổi.

Phải chăng...

Chắc không rồi, bởi đây là con trai mà.

Tôi đáp lại lời thanh niên hỏi.

- Cậu là ai vậy ? Mình chỉ biết Ánh là con gái thôi !

- Mình đây, người mà cậu hứa cưới đó !

- Hắtttt... xìiii...!!!

Tôi hắt xì một hơi vừa dài vừa to, cái gì vừa diễn ra thế ? Tôi không nghe nhầm nhỉ ? Cô gái mà tôi yêu chắc không phải đâu nhỉ ? Chắc tôi bị lãng tai thôi ! Đúng đúng đúng, nghe lại một lần nữa cho chắc.

- Mình chưa nghe rõ bạn c...

"Chụt"

- Ớ...!?

Mềm mềm ấm ấm, một chút ẩm ẩm, thêm vào là một chút hồi ức. Đây chắc chắn là cô bé năm xưa rồi, lần này là một cái nhẹ vào môi. Nhưng trước mắt tôi là một thằng con trai mà ? Tôi vừa mất đi nụ hôn đầu với một đứa con trai sao ? Mà sao cảm giác lại sướng thế.

- Mặt cậu đỏ quá nha. Giống hồi nhỏ quá ! Lúc tớ hôn vào má cậu ý !

Loạn quá, từ từ bình tĩnh.

Đây là con trai, không phải gái. Ừ đúng thế còn gì nhưng sao tim đập nhanh quá, mặt cũng đỏ nữa chứ. Trời đất thiên địa ơi !

- Hai cậu... hai cậu... đang... đang..

làm trò gì thế... ?!

Giọng nói run run mang một chút tức giận. Trước mặt chúng tôi là một cô gái tóc dài để kiểu đuôi ngựa. Cô chính là Linh người học cùng với tôi.

- Hai người có biết đây là nơi cộng công không ?

- Công cộng nha con lùn. Xen vào đây có ý gì ?

- Từ từ đã mấy bạn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Im lặng...

Cả hai cùng đồng thanh đáp, tôi cũng im luôn.

- Bảo ai là con lùn hả thằng gay kia !

- Tôi không gay nha !

- Đến trường rồi kìa hai bạn.

Thời gian trôi nhanh quá và bản thân tôi cũng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Xuống xe, bước vào cổng trường và cuối cùng đi vào lớp học. Từ cổng cho đến lớp những ánh mắt ngạc nhiên cho tới ghê tởm đang dành cho tôi.

Hỏi vì sao á, hai bên tay tôi đang bị hai người một là nam, một là nữ bám chặt. Một người tự xưng là mối tình đầu, còn người kia bảo phải chỉnh sửa lại đầu óc của tôi.

Hiện tại, tôi đang bị kẹp bởi hai người ấy trong một cái bàn học. Tay tôi thì vẫn bị bám rồi, khỏi nói đi.

Mùa thu năm thứ hai tại trường học cũng đã tới. Cái sân trường tôi chưa kịp ngắm nhìn đang xuất hiện qua ô cửa của lớp học. Màu đỏ rực của hoa phượng, hòa lẫn là sắc xanh của lá, cùng tiếng chim khuất sau những tán lá màu xanh kia.

Đẹp lắm, nhưng giờ tôi cũng chẳng quan tâm tới nó được. Bởi hai bên tai đang là hai tiếng chửi xéo nhau.

- Không biết thằng dở dở hơi hơi nào đang bám vào tay bạn học tôi nhỉ ?

- Vậy hả, mà tôi tự hỏi con bé nào vô duyên đang động vào người yêu của tôi nhỉ ?

- Còn tự nhận là người yêu nữa chứ ! Thằng đấy nó hâm nặng rồi. Cẩn thận nha Nam !

- Kệ con bánh bèo vô dụng đấy đi Nam ! Nhìn tớ này...

- Không ! Nhìn tôi đi !

-...

Có vẻ não tôi đang dậm chân tại chỗ. "Một hai... một hai... một hai..."

"Renggggg..."

Cuối cùng tiếng chuông vào lớp đã reo, nhưng hai cái mồm vẫn chưa ngừng nghỉ. Càng ngày càng loạn.

- Nam cậu có nhớ không ? - Đôi mắt của Ánh nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nhưng não tôi vẫn chưa hoạt động lại. Để nó hoạt động lại giờ phải làm sao đây, hay bỏ qua nó bằng cách nói một câu vu vơ và nhìn về hướng khác. Có vẻ cách này ổn đấy, làm thôi.

- Nhớ cái gì vậy cậu !

Cùng lúc đó tôi đưa ánh mắt đi nơi khác nhưng bất ngờ lại chạm ánh mắt của Linh. Lại có gì đó không ổn nữa à ?

Tim tôi lại đập nhanh hơn, mà sao cô ấy lại nhắm mắt rồi đôi môi cứ hướng về phía tôi vậy. Mà môi cậu ấy đẹp quá, nó như hút tôi lại ấy. Nhắm đôi mắt lại, tôi từ từ ghé sát đôi môi của mình lại với cô.

"Này người yêu anh hỡi ghé sát đôi môi lại đây. Anh sẽ trao lên đôi môi kia bao yêu thương nhé..."

- Ớ...

Kéo tôi lại, chàng trai lại cướp hôn của tôi thêm phát nữa. Lần này tôi dám cá mặt của mình phải đỏ hơn cả quả gấc chín. Mà vừa nãy ai bật nhạc ấy nhỉ ?

- Ồ... ồ... ồ......

- Yaa.....

Tiếng ồ của cả lớp và tiếng hét của cô gái bên cạnh tôi, Linh. Cùng tiếng hét đó Linh cho tôi một phát tát. Mặt tôi chưa đủ đỏ hay sao ấy.

Tôi cá sau hôm nay tôi sẽ nổi nhất trường. Ai da.

- Cả lớp đứng !

Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng bước vào lớp. Đây có lẽ là người sẽ xoa đi nỗi đau này trên khuôn mặt vừa bị ăn tát của tôi. Cô khá trẻ chắc khoảng 24 tuổi thôi, nếu nói về độ xinh đẹp thì tôi sẽ cho người giáo viên này mười trên mười. Có thể nói, cô đã giết chết rất rất nhiều thằng học sinh rồi đấy.

- Nghiêm...

Lâu lắm tôi mới thấy cảnh này, nếu như bình thường thì khá là vui nhưng bị kẹp bởi hai cái bánh mì này thì tôi chỉ còn là miếng thịt mỏng dính tôi.

- Hôm nay chúng ta sẽ có bạn mới...

- Thưa cô, trai hay gái ạ...

- Con gái đúng không cô ?

- Lúc nào cũng gái gái chúng mày nguyện chết vì gái à !

-...

- À cô chưa thấy bạn ấy đến.

- Dạ. Thưa cô, bạn này đúng không ạ.

Một bạn gái chỉ về phía tôi, à không phía bên cạnh tôi.

- Em đến rồi à. Vậy em có thể giới thiệu với các bạn trong lớp về bản thân mình được không ?

- Kìa... - tôi khẽ nói vào tai Ánh - ...giới thiệu đi.

- Dạ !

Tôi đứng lên tự giới thiệu bản thân.

- Mình tên là Ánh, Phạm Hồng Ánh. Ánh trong ánh sáng ban mai tỏa nắng ấm áp, hồng trong sắc của những bông hoa hồng. Mình chuyển từ Anh sang đây để sống. Hiện tại đang ở với ông bà nội. May mắn mình xin được vào lớp này, bởi có một người mình yêu từ nhỏ đến hôm nay mới được gặp lại. Mình luôn muốn được cưới cậu ấy, vậy nên không được ai cướp cậu ấy khỏi bàn tay này của tôi. Nam, em yêu anh, chúng mình cưới nhau nhé !

- Không thể được... hai... hai... người là đàn ông cơ mà !

- Tại sao lại không được hả con bánh bèo kia !

- Vì... vì...

- Vì gì hả ?

- Vì anh ấy là của tôi ! À không... không phải, luật... đúng rồi, luật Việt Nam không cho phép !

- Vậy hả! Nếu tôi là con gái là được chứ gì ?

Sao tôi vẫn chưa hiểu cái gì thế nhỉ ?

- Haha... ngươi là con trai cơ mà ! Haha...

- Cô nhìn kìa hai bạn. Ngừng chiến đi.

Phù. Hai người khoanh tay lại mỗi đứa quay sang một bên.

- E hèm... giờ chúng ta đổi chỗ ngồi nha các em.

- Dạ thưa cô, em muốn ngồi cạnh bạn Nam bởi bạn ấy là chồng tương lai kiêm bạn thủa nhỏ kiêm luôn người yêu cộng mối tình đầu luôn ạ.

- Dạ em cũng muốn ngồi cạnh bạn Nam ạ.

- Vậy bốc thăm đi cho công bằng. Cô nhờ bạn lớp trưởng chuẩn bị giấy cho các bạn, còn cô sẽ ghi số thứ tự lên bảng.

Sau khoảng 30 phút. Chỗ ngồi dường như có một thay đổi. Nhưng tại sao tôi vẫn bị kẹp bởi hai người này. Định mệnh hay số phận đã an bài đây.

- Do lớp chưa đủ bàn nên bạn Ánh sẽ ngồi chung với bạn Nam và Linh. Cách em nhớ đi học đúng giờ vào ngày mai, em nào chưa có thời khóa biểu thì chép của bạn có rồi. Vậy, lớp nghỉ, các em có thể ra về.

- Nam tớ chưa biết thời khóa biểu....

- À, đợi mình chút...

- Đây, cầm lấy đi thằng gay.

- Đã bảo tôi không bị gay rồi mà… À, Nam cậu có muốn đi chơi đâu đó để ôn lại kỷ niệm xưa không.

- Mình cũng đang muốn hỏi đây.

Đúng, có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, về việc tại sao cậu ấy là con trai chứ không phải gái giống ngày trước, hay tại sao cậu ấy lại về Việt mà không sống ở đấy nữa. Bản thân tôi có quá nhiều điều cần hỏi người bạn này.

- Vậy khu trung tâm mua sắm gần nhất ở đâu vậy.

- À... nó ở...

Chỉ đường cho Ánh, đi trên đoàn đường này bằng chuyến xe này thì sẽ tới nhanh.

- Cho tôi đi với.

- Cô lại định phá hỏng cuộc tái ngộ của chúng tôi hả ? Con bánh bèo khó ưa !

- Im đi,... tôi muốn đi cùng để... để...

- Để phá hả ? Thế thì về nhà đi nhé !

- Không... à đúng rồi để theo dõi xem hai người có làm gì mờ ám không mà thôi...

- Ờ kệ cô !

- Thôi thôi hai người, càng đông càng vui mà.

- Dạ vâng, anh nói gì em nghe hết.

- Ờ, vì anh bảo càng đông càng vui thôi đó. À mà cậu phải bao đấy !

... Ớ ! Tôi phải bao hả ?

- Bao cả mình nữa !

- Được được.

Tôi không biết rằng tại sao bản thân lại đi thích một thằng con trai từ bao giờ vậy nhỉ ?

Chuyến xe buýt khoảng 15 phút nữa xe đến, nếu chưa tính cả tắc đường này nọ. Ngồi trên cái ghế ở trạm, bình thường tôi sẽ mang một cuốn sách ra đọc nhưng hai tay hiện giờ đang bị khóa chặt. Nó tê lắm rồi. Hai người đó mà cứ làm thế thì tôi sống thế nào được.

Thời gian chờ xe như dài ra, nó lâu kinh khủng. Xung quanh thì lặng im, không một tiếng động. Chỉ còn tiếng trong lồng ngực tôi.

Thình thịch...

Thình thịch...

- À xe đến lâu thế nhỉ ? - tôi phá bầu không khí lặng im.

- Mới được năm phút thôi mà - nhìn đồng hồ trên Ánh nói với tôi.

Thế mà đã như được cả tiếng rồi ý. Tôi còn bị cả bệnh ảo giác nữa à. Nặng đến mức nào rồi, não không chịu nổi nữa rồi.

Hồi còn sống ở Anh, vào một số đêm, cô thường mơ về những ngày xa xưa. Khi ấy cô và một người con trai đều còn nhỏ. Lúc đó vào buổi tối, mang không khí se lạnh của mùa đông. Ánh sáng của đèn đường, của những căn nhà hay là của nhưng phương tiên giao thông. Phác họa lên một bức tranh về buổi tối của thành phố, trông thật lung linh mang chút huyền ảo.

Một cô bé ngồi ở trạm xe, mong ngóng điều gì đó từ những chuyến xe đỗ qua trạm.

Và điều cô mong chờ cũng đã đến. Những suy nghĩ u buồn cũng bị tan biến hết đi. Họ nhìn nhau trong khoảnh khắc nhưng như thể cả một đời người. Mà cũng chưa thể khẳng định được bởi hồi đó họ vẫn còn quá nhỏ để hiểu tình yêu là gì ?

Tại điểm dừng xe, hai đứa trẻ ngồi với nhau trên băng ghế.

Phải, người bên cạnh cô không ai khác là người cô hằng yêu mến, là một chàng trai nhỏ con luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô, người cô có thể nói chuyện hàng tiếng đồng hồ mà không biết chán, người đó ấm áp như ánh mặt trời làm tan chảy mùa đông nơi đây.

Nhưng... mấy ngày trước, bố cô buộc phải đi công tác xa, cô muốn được ở lại,...

Nhưng... cô vẫn phải sống ở bên Anh, bố cô cũng chỉ muốn cô có một môi trường sống tốt hơn...

Nhưng... cảm giác phải xa cái bờ vai ấm áp mà mình đang tựa thì sao, sắp phải đánh mất hơi ấm dịu dàng.

Sự cô đơn, cái lạnh của mùa đông.

Và...

...từ đó cô gái ấy đã tự khóa lại trái tim của mình. Nó sẽ đóng băng lại, để đến một lúc nào đó gặp lại ngọn lửa xưa cũ, nó sẽ tan và lại đập một lần nữa.

Hương thơm của cánh hoa sữa sẽ lại dịu nhẹ như ngày nào. Nó sẽ không còn trong những giấc mơ xưa cũ mà sẽ trở lại bằng một màu sắc tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại chứa chan bao niềm yêu thương và cảm xúc rối bời.

Và...

... nó cũng đã đến, ngày cô về Việt Nam, ngày mà cô được gặp lại đứa trẻ mà giờ đã thành một thanh niên, một học sinh cấp ba. Trước khi nhập học, cô tìm từng trường, hỏi từng lớp để xem người đó đang học ở đâu và cuối cùng...

... Lại dưới gốc cây hoa sữa, dưới mái che của điểm dừng xa buýt. Lại một lần nữa, một cơ hội nữa và lần này cô sẽ không bao giờ để anh vụt mất, không bao giờ để anh có một cơ hội nào để rời xa cô. Trái tim thầm kín của cô bấy lâu nay giờ lại được nở rộ. Người con trai mà cách xa bấy lâu, giờ lại có thể gặp mặt, giờ lại có thể trò chuyện, giờ lại có thể hàn gắn lại tình cảm, giờ lại có thể được yêu. Trong lòng cô nó cứ loạn xạ, nhảy tung tóe, như một người co dật vì sắp chết, nó khiến bản thân cô biết được trái tim của cô đã tan chảy vì anh.

Người đó không ai khác... người mà cô yêu quý nhất... người mà khiến trái tim cô rung động... người mà bản thân cô trân trọng không ai khác...

... là người bạn thủa thơ ấu, người mà cô đang nắm thật chặt một bên tay để muốn tìm lại hơi ấm đã nguội, để nắm chặt không để anh rời xa một lần nữa. Cảm xúc tưởng chừng sẽ không còn một ai đó ngăn cản cô, nhưng không, một con bánh bèo xuất hiện bám lấy một bên tay của chồng tương lai. Ngoài miệng thì tỏ ra "tớ không thích cậu" nhưng bên trong lại có cảm tình từ rất lâu rồi. Bởi cùng là con gái nên cô có thể hiểu được cảm xúc của cô gái bánh bèo này.

- Cậu có biết bọn chim đang nói gì không ?

Cô hỏi một câu vu vơ khi nhìn ngắm ngoài cửa sổ trên xe buýt.

- Tôi chịu.

- Cậu biết chúng nói gì với mình không ? Chúng nói em yêu anh đó !

Cô tự nhủ sẽ không bao giờ làm mất anh nữa...

- Ồ thằng gay hiểu được tiếng chim hả ?

...và sẽ không để cho con nào chiếm lấy anh.

Mà tự hỏi vì sao cô gái ấy lại giả trai, điều đơn giản thôi. Cô muốn anh bất ngờ, cô muốn mọi người nghĩ anh bị gay, cô muốn một mình mình chiếm trái tim của anh mà thôi. Người ta thường nói "Yêu là phải ích kỷ cực kỳ nhiều một chút". Vậy nên...

...Cuối cùng cũng tới khu mua sắm, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tại đây khá là ồn ào, náo nhiệt nhưng sao bằng trên xe được. Tôi phải chịu quá nhiều thứ kinh khủng trong suốt chuyến đi. Hai bên như hai cái loa phát thanh. Rối quá đi mất.

- Mình làm gì trước đây hai bạn.

- Xem phim đi.

- Cô mấy tuổi rồi thế ?

- Tôi thích xem phim trước đấy thì sao ?

Đó là điều bản mà thân tôi đang cảm thấy cực kỳ cực kỳ ức chế.

- Chiều lòng cô chúng ta sẽ đi xem phim, chắc cậu muốn đi uống nước để tâm sự trước có phải không ?

Gật.

- Ok, chúng ta đặt vé trước kiếm ba cái ghế trống rồi ra ngoài tìm chỗ uống nước nói chuyện. Thế ổn chưa ?

Gật. Gật.

Phù...

Toát hết cả mồ hôi. Tẹo nữa chọn phim, chắc cũng khổ nữa. He he...

Ờ, tôi nói có sai đâu.

- Tôi thích xem phim kinh dị, bởi hồi nhỏ tôi thường xem với Nam.

- Không, tôi không thích, không phải vì tôi sợ ma đâu nha ! Xem bộ tình cảm này đi.

Vuốt khuôn mặt đầy mồ hôi, tôi cố gắng nhìn cái bảng tên phim và căng cái bộ não để suy nghĩ.

À may, ông trời vẫn muốn cứu vớt tôi. Cảm ơn ông.

- Thôi đừng cãi nhau nữa.

- Dạ.

Sao nghe ngọt thế nhỉ ? Tôi tự nhủ đó là con trai.

- Ờ.

Sao nghe ngứa thế ? Thôi kệ đi.

- Rồi chúng ta sẽ xem phim này, vừa có tình cảm vừa có kinh dị. Thế ổn chưa ?

Mệt với hai người này.

- Dạ. Anh xem gì em cũng xem.

- Ok, mà cái phim này chắc cũng tạm thôi.

- Được rồi. Tôi đi mua vé. Hai bạn tìm chỗ ngồi nha.

- Dạ được ạ.

- Đi nhanh đấy.

Và để họ tới chỗ ăn, tôi một mình đi mua vé...

- Này, cô gái, cô thích Nam từ lúc nào thế ?

- Tôi... tôi thích tên đó bao giờ ?

- Vậy sao cô lại đảo mắt nhanh như thế kia ?

- À... ờm... tôi đảo hồi nào ?

Cô đã thích chàng trai ấy từ rất lâu rồi, nhưng mãi cô chưa dám tỏ tỉnh và chỉ gây sự chú ý bằng cách bắt chuyện với anh.

Bước từng bước chân, tôi đi tìm bàn của hai người họ đang ngồi.

Vừa đi tôi vừa cố ngẫm lại mọi chuyện từ sáng tới giờ.

Cuối cùng cũng thông, giờ là sắp xếp.

Tôi nghĩ tưởng chừng như gặp lại một cô bé xinh đẹp, bạn thời thơ ấu, ai ngờ lại là một chàng trai.

Một cô gái tưởng chừng như không quan tâm đến tôi giờ lại đi theo xem phim.

Nhắc mới nhớ hồi đầu năm lớp 7, đó là lúc tôi mới gặp cô. Ngày cô mới vào lớp, cô đứng như phỗng trên bục giảng, khuôn mặt đầy vẻ lo âu, sợ hãi. Ai chẳng thế nhỉ ? Một năm về trước tôi cũng như cô, nét mặt căng thẳng và lo sợ y chang như thế kia. Thật ra mặt tôi lạnh như băng, đứng lên giới thiệu được hai câu, may cô giáo cho ngồi xuống và từ đó tôi cũng chẳng thân được với ai.

- Được rồi, tôi thích anh ta được chưa !

- Nói thật có phải tốt hơn không !

Cuối cùng cô cũng thừa nhận, cô đã thích anh từ lâu lắm rồi. Hồi đó, cô được chỉ định ngồi gần anh. Cô mới vào lớp chưa biết gì nhiều nên được anh chỉ tận tình. Cái bút bi mà cô luôn giữ trong cặp là của anh, bởi lúc đó cô quên không mang bút và anh đang có tới tận mấy cái.

Nhưng cái chuyện đấy làm sao có thể làm cô rung động được.

Trên chuyến xe tới trạm gần nhà, cô bắt gặp một bóng hình quen thuộc, người bạn mới quen mà cô chưa hỏi tên.

Thật sự một thứ nhỏ nhặt cũng có thể khiến một trái tim rung động.

Trên xe khá đông người, trong đó có một tên trộm, cô gái nhìn thấy nhưng miệng không thốt lên lời. Riêng chỉ có bóng hình đó là đủ can đảm, đủ nhanh trí để có thể khiến tên đội cái mũ như muốn che kín mặt ấy phải phải lộ bản chất thật. Những câu nói của anh luôn ở trong tâm trí cô.

"Chị ơi chị đánh rơi cái ví, anh này nhặt được này."

Thì chắc có một chút sai khác với câu nói hồi đó của anh nhưng những chi tiết và hình ảnh, cô đều nhớ rất rõ. Phải cô đã cảm nắng anh từ khi đó và không biết từ lúc nào trái tim cô đã đập rộn ràng vì anh.

Mỗi sáng đi học, cô lại muốn nhìn thấy anh, muốn được nói chuyện với anh, muốn tạo dựng mối quan hệ và sau đó cô sẽ mở lời vào một buổi chiều đẹp trời của những ngày tháng cấp ba. Nhưng từ đâu xuất hiện một đứa kỳ đà cản mũi, nó là một thằng con trai và cũng là một người bạn thời thơ ấu của anh. Cô tưởng như mình sẽ là người đến trước, ai ngờ... nhưng không sao, cô tự nhủ rằng mình sẽ là người cuối cùng của cuộc đời anh.

Tôi không chắc nữa, hình như đây được gọi là hẹn hò. Hẹn hò là kiểu một trai một gái dẫn nhau đi chơi á. Hmm....

Kệ đi, chắc không phải đâu, ở đây là ba người cơ mà. Suy nghĩ nhiều chi cho mệt. Cái bây giờ là phải quan tâm đến cái ví tiền. Chắc chắn là tôi là người phải khao rồi. Cho ba cái vé phim vào trong ví, tôi xem lại tổng thiệt hại. Trời ạ. Lại một lần nữa tôi đập bàn tay vào mặt và vuốt xuống.

Gạt bỏ đi cảm xúc, tôi tiếp tục bước đến chỗ hai người đó.

- Cậu biết không tôi không phải con trai đâu. Thật ra tôi chỉ cải trang thôi, như kiểu dân otaku hay gọi là cosplay đó...

- Tôi đã nghi nghi từ đầu rồi. Nhưng cô cũng ghê phết đấy...

Tôi nghe được thoáng qua những câu gì đó từ phía hai người họ. Chắc là về tôi rồi, mình đẹp trai tri thức quá mà, thôi ngưng ảo tưởng.

- Cho em cốc trà đ... à nhầm cho em cốc cà phê đen...

Tôi ngồi xuống bàn mà hai người đó đang ngồi, gọi một cốc cà phê. Đặt hai bàn tay lên bàn, chưa kịp làm gì thêm thì hai người đó nắm chặt lấy bàn tay tôi. Cái... cái gì vậy ?

- Lại... lại sao thế hai bạn...

- Dạ không có gì đâu !

- Tôi thích thì tôi nắm thôi !

- À... ừ... mình chịu hai bạn.

Làm sao để yêu một người ? Đó là câu hỏi mà từ bé đến giờ tôi vẫn băn khoăn. Nhiều khi tôi nghĩ tôi đã yêu cô bạn thủa nhỏ mà cũng không phải vậy, nó chắc chỉ trên mức tình bạn một chút thôi. Nhưng...

...Cái bóng hình hay chờ cùng chuyến xe đã khiến con tim tôi rung động một chút. Tôi thích cái cách mà cô nói chuyện, nhiều khi cô nói khá nhiều, và thường không tự nhận là mình thích cái này hay cái kia. Dường như tôi đã yêu cô gái đó.

Nhưng cái vẻ ngoài của bản thân tôi lại giống như kiểu không quan tâm đến em.

Được nắm tay cả hai người mình đã yêu đó là niềm hạnh phúc. Nhưng phải chọn một trong hai mới là khó.

Thật ra tôi cũng biết rồi, người bạn thủa nhỏ đó đang cải trang mà thôi. Nắm bàn tay vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt xinh gái đến khó tả, người ngoài chắc nghĩ đây là một anh chàng đẹp trai giống kiểu Hàn Quốc. Nhưng tôi biết nhỏ từ bé, hầu như cái gì chẳng thấy hết rồi. Tôi chỉ sợ làm cậu mất vui nên đã không nói thôi.

Còn cô gái kia, cái mặt đỏ như thế mà cứ nắm tay người ta, nó cũng khiến mặt tôi đỏ theo đấy.

Hai đôi mắt nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Từ từ bình tĩnh đã, ai cho tôi cơ hội thoát khỏi tình cảnh này đi.

- Cà phê của anh đây !

Cô bồi bàn mang cà phê ra đặt trước mặt tôi rồi lại vội vã bước qua bàn khác mặc kệ những sự kiện đang diễn ra tại nơi này.

Ực.

- Cho tớ uống ngụm cà phê cái.

- Được, nhưng anh phải ăn miếng bánh này đã !

- Tôi không muốn cho anh ăn đâu nhưng... nhưng hãy nhận lấy !

Lại có cái gì đó bí ẩn rồi !

- Nói a đi nào !

- Ê anh phải ăn thìa của tôi trước chứ !

Vừa nói Linh vừa bóp bàn tay của tôi. Hình như tôi bị chai lì cảm xúc rồi, chẳng còn cảm giác gì ngoài mềm mềm nữa.

- A...

Và hai cái thìa đút vào miệng tôi. Vị ngọt của kem trên đầu lưỡi, sau đó là độ mềm mịn của bánh, ngon không tả được. Đúng là loại bánh đắt tiền có khác. Người ta thường nói "tiền nào của nấy" mà.

Hớp ngụm cà phê, tôi xem qua giấy tổng thiệt hại ở đây.

Ừm.

Ừm.

Tôi tý phun hết chỗ nước trong mồm.

Sắp đến giờ rồi, tầm khoảng nửa tiếng nữa. Hiện tại chúng tôi đang đi đến phòng chiếu và đang dừng ở một nơi chắc tôi chẳng bao giờ ghé qua. Tôi và hai cô gái vừa đi vừa ngắm mấy bộ đồ đẹp trong khu mua bán quần áo dành cho phụ nữ.

- Này tớ mặc bộ này có hợp không ?

- Hợp hợp.

- Con trai không mặc được bộ đấy đâu ! Mặc kệ hắn, tôi mặc cái này có được không ?

- Được được.

Hết bộ này đến bộ khác, hết xanh đỏ đến tím vàng. Trời đất đầu tôi đang quay.

- Được tớ sẽ lấy cái này !

- Tôi... tôi lấy cái này !

Để hai người vào trong phòng thay đồ, tôi nhìn đồng hồ, còn 7 phút, chắc kịp. Và tôi nhìn vào cái ví sắp bay hết tiền dành dụm được.

Ờ.

Tuần này nhịn rồi.

Tôi ổn.

Nhưng ví tôi chắc ổn.

Ha ha...

Tôi đang cười trong nước mắt...

Bước ra khỏi tấm rèm là hai cô gái xinh xắn, không hai thiên thần mới đúng. Một người tóc búi mặc trên mình một bộ váy ngắn màu trắng, tôn lên nước da trắng của cô. Một người tóc đuôi ngựa mặc trên mình bộ váy dài màu trắng, bộ ngực của cô có vẻ hơi ngoại cỡ khi mặc bộ đồ này.

Mắt tôi đang nhìn hai người đẹp như tiên.

Phải, "người đẹp vì lụa" mà, lắc cái đầu, vỗ hai tay vào má. Tôi định hình lại những suy nghĩ trong đầu.

- Cậu biết đấy, mình chỉ giả trai thôi. Vậy cậu... cậu... thấy mình giống một cô dâu chưa ?

- Tôi... tôi... không phải mặc vì cậu đâu đấy !

- Đẹp lắm...

- THẬT KHÔNG ?!

Hai người họ cùng đồng thanh làm tôi giật bắn mình. Trời ạ, tôi gãi gãi đầu.

- Thật...

Hai khuôn mặt đỏ hiện lên trên lớp váy trắng.

- À chết sắp tới giờ chiếu. Đi, đi nhanh nào hai bạn.

Chúng tôi chạy thật nhanh trên đoạn đường ngắn dẫn đến phòng chiếu phim.

Đêm hôm ấy, nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, anh nghĩ đến cả hai người con gái ấy.

Linh và Ánh, anh nên chọn ai đây hay là cả hai, có quá ích kỷ không, có quá ngu ngốc không... Thật sự trái tim anh đang rất rối bời.

Một cô gái anh đang yêu và một cô bé thủa nhỏ, tình yêu đầu đời chợt xuất hiện.

Họ đều mang cho bản thân anh cảm giác thân thuộc, sự ấm áp.

Nhưng ai là người anh sẽ yêu thật lòng.

Bạn thời ấu thơ hay cô bé đi cùng chuyến xe.

Mối tình đầu hay mối tình mới chớm nở.

Cả hai người đều gắn với bức họa chuyến xe buýt. Nơi đây có tiếng chim hót, tiếng xe cộ giao thông, ánh ban mai của nắng, những cơn gió nhẹ vang vảng hương thơm của bông hoa sữa.

Đó là một bức tranh chan chứa bao tình yêu, cảm xúc.

Liệu anh có thể chọn một trong hai người con gái anh đều yêu.

Nhớ lại lúc đi chơi ở khu mua sắm, anh đã thấy được bộ mặt hạnh phúc của hai cô. Anh tự nhủ bản thân sẽ không để ai phải khóc nữa nhưng chắc lời nói đó sẽ bị mất trong một mai mà thôi.

Nhắm đôi mắt lại, anh sẽ không suy nghĩ nữa.

"Chuyện ngày mai hãy để thằng tôi của ngày mai giải quyết."

Anh lẩm bẩm rồi thiếp đi lúc nào không hay, chắc cũng vì một ngày khá mệt đây mà.

Anh thả bộ trên đoạn đường dài dẫn đến điểm đỗ xe buýt. Hôm nay trên tay của anh không có quyển sách nào nữa.

Nhìn về phía dãy nhà cao tầng, sau chúng là khoảng trời bao la, những đám mây trắng tô điểm thêm cho bầu trời xanh thẳm.

Đứng trên vỉa hè phía bên kia trạm xe, bên cạnh là một cây hoa sữa lớn. Cơn gió phẳng phất của mùa thu lại thổi hương hoa sữa thanh nhẹ về phía anh.

Hương thơm thanh nhẹ chứa bao kỷ niệm, mang bao cảm xúc.

Ngồi trên ghế ở trạm, là hai cô gái đang mặc trên mình bộ đồng phục nữ sinh.

Bất giác tim anh đập liên hồi.

Ở hai phía bên đường đôi mắt của anh và hai cô gái sắp giao nhau.

Đúng khoảnh khắc đó, một xe buýt đi tới, dừng lại và đỗ trước trạm. Cắt đứt tầm nhìn của cả ba người.

Liệu hai người con gái sẽ ngồi đó hay họ bước lên chuyến xe khi nó nổ máy để đi tiếp không ?

Anh tự hỏi.

Hai người sẽ mãi chờ câu trả lời của anh, hay một người ở lại và một người ra đi khi anh nói ra lời yêu thương với một trong hai người.

Nhưng làm họ vui mới là điều quan trọng nhất, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ làm hai cô gái mình yêu thương phải khóc nữa.

Và sau khi cái xe ấy đi ngang qua, anh sẽ...

Bạn đang đọc Chuyến xe buýt nơi em đứng đợi sáng tác bởi HanhPhi

Truyện Chuyến xe buýt nơi em đứng đợi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HanhPhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.