Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hào môn

3134 chữ

Bầu trời âm u , phảng phất phủ một tầng tro bụi dày đặc , gió nổi mây vần , ngẫu nhiên có vài tia chớp xẹt qua không trung , gió lạnh gào thét , trong không khí mang theo một tia lạnh lẽo .

Một khuôn mặt thập phần xinh đẹp của chàng trai nhỏ ngồi ở bên trong chiếc xe xa hoa cao quý , nhìn phong cảnh đang lướt qua như cơn gió bên ngoài cửa xe , ngơ ngác đến xuất thần.

Cho đến bây giờ , Lục Duyên vẫn không cách nào hoàn toàn chấp nhận được hiện thực , dường như đang hãm sâu vào trong giấc mộng .

Một giây trước , cậu còn ở trong cô nhi viện vì một miếng cơm , vì một manh áo , thậm chí là một đồng xu lẻ mà tranh với một đám nhóc choai choai đến toét đầu máu chảy .

Và một giây sau , cậu liền lắc mình một cái , trở thành một đứa con nuôi có giá trăm triệu hàng đầu ở giới thương nghiệp của Lục gia gia chủ - Lục Triển Vũ .

Nghe nói , Lục Triển Vũ kết hôn nhiều năm , nhưng vẫn luôn không có con trai , mà người thừa kế Lục gia chỉ truyền nam không truyền nữ , cho nên mới có ý nhận nuôi . Hơn nữa , thấy ba mẹ Lục Duyên đều mất cả , đang sống cô độc một mình , vừa hay lại mang họ Lục , bèn quyết định là anh .

Cuộc đời lên voi xuống chó rất nhanh , cũng chỉ có thế mà thôi .

Lục Duyên thu hồi tầm mắt , con ngươi trong suốt thoáng hiện lên vẻ chín chắn không phù hợp ở độ tuổi này .

Sau khi xuyên qua rừng cây xanh thẫm , chiếu vào tầm mắt chính là một tòa nhà hào hoa màu trắng , tọa lạc tại một mảnh phồn thịnh trong hoa viên , hiện lên cực kỳ cao lớn đồ sộ .

Chiếc xe con dừng trước cổng sắt cao sừng sững của nhà lớn .

Lục Duyên đẩy cửa xe và bước xuống . Một ông bác người hầu hơi khom lưng với cậu , cung kính nhìn cậu bé trước mặt chưa đến 15 tuổi , " Xin hỏi là Duyên thiếu gia phải không ?"

Duyên thiếu gia ...... Lục Duyên mặc niệm cái xưng hô này , trong lòng nghe ra kỳ cục dị thường , nhưng vẫn gật gù , " Cho hỏi ngài là ?"

" Cứ gọi ta là bác Trương là được rồi , mời cậu đi theo tôi ."

Bác Trương dẫn cậu vào cổng nhà lớn , sau khi trải qua một loạt quá trình thủ tục phức tạp vòng vèo , mới qua được cái hành lang dài , đến chỗ huyền quan . Một lúc liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc quần yếm , trang điểm thời thượng đi tơí , mặc giày chơi bóng màu trắng , nhìn dáng vẻ như đang muốn đi ra ngoài .

" Cháu nói này bác Trương , sao ai ai bác cũng dẫn về nhà hết vậy ?"

Cô gái mắt sắc , liếc nhìn cái áo ố vàng rách rưới bẩn thỉu của Lục Duyên , cái quần thì bị lủng mấy lỗ , giống hệt tên ăn mày , có thể nói là vừa dơ vừa thối .

Lập tức dùng tay che cái mũi lại , cũng liên tục lui về phía sau , dùng ánh mắt như đang nhìn đống rác nhìn Lục Duyên , chê bai nói : " Hắn dơ như vậy , đem nhà chúng ta làm bẩn thì sao đây ."

Lục Duyên có chút xấu hổ nhìn nhìn cách ăn mặc của mình , cái này đã là bộ quần áo hoàn chỉnh sạch sẽ nhất của cậu rồi đó .

" Đại tiểu thư , đây là Duyên thiếu gia ."

" Duyên thiếu gia ? Hờ , lại là tên tạp chủng ba mang từ bên ngoài về chứ gì ?"

Cô gái nhíu mày cười lạnh , " Mắt nhìn của ba thật là càng lúc càng kém đi , cái loại ăn mày như vậy mà cũng nhặt về làm con nuôi , thật là muốn tìm người thừa kế đến điên luôn rồi ."

Bác Trương cũng nhíu nhíu mày , " Đại tiểu thư , bây giờ Duyên thiếu gia chính là anh trai của cô , mong ngài chú ý lời nói của mình ."

" Anh trai ư , cái tên này còn lùn hơn cả cháu ?" Cô gái chỉ chỉ Lục Duyên thấp hơn cô ta nửa cái đầu , trào phúng nói .

" Rất xin lỗi , vì vấn đề sinh lý của tôi đã làm ảnh hưởng đến quan niệm làm anh trai của cô , nhưng xét theo tuổi tác thực tế thì tôi lớn hơn cô một tuổi , vì vậy từ góc độ khách quan mà nói thì tôi đích xác là anh trai của cô ."

Lục Duyên vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng đột nhiên mở miệng , không kiêu ngạo không siểm nịnh , lưng đứng thẳng tắp .

" Còn nữa , mặc kệ tôi có thể đảm nhận được vị trí là người thừa kế hay không , nhưng tôi tin tưởng vào mắt nhìn của phụ thân , nếu đã lựa chọn tôi , tất nhiên có chỗ hơn người của tôi , mong cô tôn trọng với sự lựa chọn của phụ thân ."

" Sau cùng , " Giọng Lục Duyên vừa chuyển , trầm giọng nói : " Nếu như tôi không cẩn thận làm bẩn nơi này , tôi sẽ tự mình quét dọn sạch sẽ , tuyệt đối sẽ không làm bẩn mắt đại tiểu thư cô ."

" Mày !" Cô gái không ngờ đến cậu lại dám chống đối cô ta , tức đến nỗi cả mặt đỏ bừng , đang định chửi ầm lên .

" Bốp , bốp , bốp !" Từ xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay .

Lục Duyên và cô gái cùng quay đầu lại .

Một người đàn ông cử chỉ tao nhã chậm rãi từ lối đi nhỏ đi tới , khuôn mặt hắn tuấn mỹ , dáng người thon dài , trên người mặc một bộ tây trang màu xám đậm cắt may vừa người , càng làm nổi bật dáng người cao chân dài . Hắn dạo bước tới , trên mặt treo một nụ cười như tắm mình trong gió xuân , khiến cho người ta bất giác sinh ra hảo cảm .

Lục Duyên bất chợt nhìn đến ngây người , anh trước giờ chưa thấy người nào đẹp đến như vậy , mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở hào hoa phú quý bẩm sinh .

Hắn giương đôi mắt đào hoa xinh đẹp , đôi mắt xinh đẹp ấy không thèm chớp lấy một cái mà cứ nhìn chăm chăm vào cậu , cười nhẹ nói : " Con chính là Lục Duyên ?"

Tuy nghe là câu nghi vấn , nhưng giọng điệu lại là khẳng định .

Ngón tay cậu trộm nắm chặt lại , trong lòng có chút khẩn trương , biểu hiện trên mặt cậu bình tĩnh ra sao thì nội tâm bất quá cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi .

Không cần đoán cũng biết , người đàn ông nhìn qua trẻ tuổi dị thường trước mắt này chính là Lục gia gia chủ , Lục Triển Vũ .

Cậu thu lại mi mắt , nhu thuận ngoan ngoãn , cung kính kêu lên :" Chào phụ thân ."

Đúng vậy , lúc còn ở cô nhi viện , đã có người dặn dò qua với cậu , khi thấy Lục Triển Vũ thì phải gọi hắn là 'phụ thân' .

" Không tồi , thật không tệ ." Lục Triển Vũ cười khen ngợi , nhẹ nhàng sờ đầu cậu , động tác rất tự nhiên , ánh mắt dịu dàng .

Chóp mũi tràn ngập mùi thuốc lá vốn có của người đàn ông , cảm xúc ấm áp từ sợi tóc truyền đến khiến cậu bất giác thả lỏng tinh thần , đối với lần đầu tiên gặp mặt người đàn ông sinh ra hảo cảm .

" Ba , nó ăn hiếp con mà ba còn giúp nó !" Lục Tuyết tức hồng hộc nhìn Lục Triển Vũ nũng nịu nói .

" Cái này là con không đúng rồi , Tiểu Tuyết à , con phải nhớ cho rõ , Tiểu Duyên là anh con , không được vô lễ với nó , có biết không ?" Lục Triển Vũ nhếch miệng mỉm cười , ánh mắt sủng nịch nhìn cô .

" Hừ , có gì giỏi chứ , dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đi ...... " Lục Tuyết cực nhỏ giọng càu nhàu .

" Hửm ?" Lục Triển Vũ nâng mắt , mắt hẹp dài khẽ híp lại :" Con nói cái gì ?"

" Dạ , con biết rồi ạ ! Con nhất định sẽ đối xử 'tốt' với nó ." Lục Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói .

" Ngoan , hai đứa cũng đừng đứng ngẩn ở huyền quan đó nữa , vào nhà đi !"

Nói xong liền ôn nhu lôi kéo tay Lục Duyên đi về phía trong , " Về sau ta kêu con là Tiểu Duyên nhé , xem đây như nhà của mình là được , không cần quá gò bó câu nệ ."

" Vâng ." Lục Duyên nghe lời gật đầu .

" Ba , người thiên vị !" Lục Tuyết ở phía sau không phục kêu lên .

Mà giờ phút này bên ngoài nhà lớn ......

“ Đùng đoàng - - ” Bầu trời u ám rốt cuộc cũng đã lên men , đột nhiên vang lên một tiếng sấm lớn , ánh chớp bốn phía , cuồng phong gào thét dữ dội .

Trong khoảnh khắc , mưa to tầm tã .

Bữa cơm chiều được ăn ở một gian cực có phong cách châu Âu .

Trên bàn món ăn phong phú , màu sắc hương vị đều có cả , các loại gà vịt vây cá , sơn trân hải vị , có rất nhiều món mà Lục Duyên chưa từng thấy qua .

Có điều lạ lùng chính là , ngoài những tôi tớ đang đứng bên cạnh phục vụ không tính ra thì cũng chỉ có Lục Triển Vũ , Lục Tuyết , còn có anh .

Vốn còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà này , nhưng tựa hồ có vẻ như không có ở nhà , mệt cậu vẫn luôn rối rắm chờ lát nữa khi nhìn thấy sẽ gọi cô ấy là cái gì đây , gọi là mẫu thân có chút không thích hợp lắm , mà gọi là dì cũng không quá hay ......

Cậu len lén liếc mắt một cái trộm nhìn Lục Triển Vũ , người đàn ông ôn tồn lễ độ này tựa hồ vẫn còn chưa cảm thấy có gì không ổn , ưu nhã múc canh , thong dong nhàn nhã . Dường như đã nhận ra ánh mắt của cậu , ngẩng đầu khẽ cười với cậu một cái .

Mà Lục Tuyết ở một bên trề trề môi gặm cái đùi gà lớn , vừa ăn vừa hung hăng lườm cậu , giống như đang nhìn một kẻ ngoại lai xâm lấn lãnh thổ .

Cơm nước xong , tất cả mọi người đều lục tục về phòng của mình , mà phòng của cậu thì bác Trương vẫn còn đang cho người chuẩn bị , trong đại sảnh trống vắng quạnh quẽ cũng chỉ thừa một người là cậu ở đó .

Cậu đứng trước cửa sổ sát đất của đại sảnh , ánh mắt nhìn về phía xa , mưa lớn vẫn không dứt , không có chút ý muốn giảm . Gió lớn vỗ mạnh vào cửa sổ phát ra âm thanh chói tai , như là đang cố gắng phát ra tiếng gào thét cuối cùng .

Lục Duyên dùng tay tinh tế vuốt lên những giọt nước mưa đánh trên thủy tinh , khóe miệng nhếch lên , đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ sâu xa . Nếu như không đến nơi này , hiện tại cậu nhất định vẫn còn ở cái cô nhi viện rách nát đó , cùng mấy chục đứa trẻ chen chúc trong nhà trệt nhỏ mưa dột xuống không ngừng , chịu đựng cái rét lạnh và đói khát mong trời mưa mau mau tạnh .

Nhưng mà , mưa to vĩnh viễn sẽ không qua đi , tựa như bình minh mãi không đến vậy , mãi mịt mù tăm tối không có điểm dừng .

" Đùng đoàng - -" Lại là một tia chớp xẹt qua , Lục Duyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn trên cửa kiếng bị tia chớp chiếu sáng lên nơi nào đó , một cái bóng đen bất thình lình xuất hiện ở bên kia .

" Ai ?" Cậu cả kinh , nhanh chóng xoay người .

Một cô gái im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau cậu , thân thể cô hơi gầy , quần áo mỏng manh đang cõng cái cặp sách dày và nặng nề , hai mắt nhìn cậu chăm chăm , ánh mắt trống rỗng mơ hồ .

Sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ , môi tím tái , toàn thân không có chỗ nào là khô cả , quần áo đều ướt như chuột lột dính hết lên người , mái tóc dài dính bết rơi xuống đầy mặt , cả người hiện lên chật vật dị thường .

Đôi đồng tử của cô đen sâu thẳm như động sâu hun hút , gương mặt to cỡ lòng bàn tay không chút biểu tình , giống khối đầu gỗ , không hề có chút sức sống .

Lục Duyên nhìn chằm chằm đến sống lưng lạnh cả người , cậu chưa từng gặp qua người như vậy , cổ quái âm trầm .

Trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh như chết chóc , ngay lúc Lục Duyên ngượng ngùng xấu hổ , đang muốn lên tiếng phá vỡ trầm mặc .

Cô gái đột nhiên dời mắt , quay mặt đi , đầu cúi thấp , chậm rì rì từ đi qua bên người cậu , cũng không thèm liếc nhìn cậu một lần .

Lục Duyên kinh nghi bất định nhìn cô chậm chạp nện bước , động tác trì độn hướng lên lầu giống như u linh , chỉ chốc lát sau liền biến mất ở chỗ ngoặt tối đen .

Nếu như không phải trên mặt đất còn lưu lại mấy giọt nước , cậu thật tin rằng khi nãy đều là ảo giác của mình .

" Duyên thiếu gia , phòng của ngài đã chuẩn bị xong cả rồi ......"

Bác Trương không biết đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào , mở miệng đánh gãy cậu ngây người .

" Bác Trương , cô gái vừa nãy là ?" Lục Duyên nghĩ nghĩ , vẫn là lên tiếng hỏi .

" Đó là Úc tiểu thư , thưa thiếu gia ." Bác Trương nhàn nhạt trả lời .

" Úc tiểu thư ?"

" Là nhị tiểu thư của Lục gia ."

" Nhị tiểu thư !?" Lục Duyên kinh ngạc , nào có nhị tiểu thư nhà ai mà đêm hôm canh ba dầm mưa ướt nhẹp về nhà không lấy một người hỏi han ?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vẻ ngang ngược và vênh mặt hất hàm sai của Lục Tuyết , mười phần có dáng vẻ của một đại tiểu thư , tương phản thực sự quá lớn .

Quá mức khiếp sợ nên cậu không chú ý tới sắc mặt cổ quái của bác Trương .

" Sắc trời đã khuya rồi , Duyên thiếu gia vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi ." Không cho cậu chút thời gian để tiêu hóa , bác Trương đột nhiên khom người , nhắc nhở .

Lục Duyên nhìn dáng vẻ của ông như không muốn nói nhiều về vấn đề này , trầm mặc một lúc rồi gật đầu :" Cháu biết rồi ạ ."

Là đêm , trong căn phòng đen tối .

Lục Duyên nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại , đáy mắt không có một tia buồn ngủ .

Cậu vuốt chăn đệm tơ lụa mềm mại mượt mà , đáy mắt xẹt qua một tia cảm thán , cậu đã ngủ quen trên sàn nhà cứng lạnh băng , nằm trên giường ngược lại ngủ không được ?

Trong bóng đêm , cậu ngồi dậy , những sợi tóc rối che khuất mắt , chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn tinh xảo .

Cậu vô ý kéo kéo tóc rối trên trán , cảm giác có chút hơi đau , nghĩ đến mọi chuyên phát sinh của ngày hôm nay .

Cái ngôi nhà này cho cậu cảm giác có chút quỷ dị ......

Đại tiểu thư kiêu ngạo tùy hứng .

Nhị tiểu thư âm u kỳ quái .

Lục gia gia chủ tao nhã ôn hòa , cùng trong tưởng tượng một trời một vực .

Còn có Lục phu nhân chưa bao giờ lộ diện .

Hết thảy những thứ này , luôn khiến người ta cảm giác có loại nói không nên lời .

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng ?

Lục Duyên bực bội nắm tóc , cuối cùng cũng bỏ nghĩ .

Có lẽ , bản thân cậu xuất hiện ở nơi đây đã là một chuyện rất kỳ quái rồi , cậu thực nghĩ không ra hà cớ gì Lục Triển Vũ phải thông qua cô nhi viện nhận nuôi một đứa con trai để bồi dưỡng làm người thừa kế , chính mình sinh không phải càng tốt hơn sao , nhìn hắn ta còn trẻ như vậy , sinh một đứa con cũng đâu có khó khăn gì , nhận nuôi một người ngoài cũng không sợ nuôi ra một đứa mắt trắng hay sao .

Có điều cho dù Lục Triển Vũ có dụng tâm kín đáo , dù sao cậu cũng hai bàn tay trắng , cũng không có gì để mất cả .

Lấy chăn trùm lại đầu , cưỡng chế nhắm mắt , một đêm ngon giấc .

** Ở đây tác giả viết là 'thụ thân' nên mình dịch luôn như vậy , theo mình thì cách gọi 'thụ thân' này không được mấy thân thiết , Lục Tuyết thì gọi là 'ba' , còn Lục Duyên phải gọi là 'phụ thân'.

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.