Hòa nhập
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi , Lục Duyên rất nhanh liền thích ứng với cuộc sống hiện tại .
" Lục Duyên , cậu đến rồi à !"
" Hôm nay tới sớm phết đấy nhá~"
" Tớ nói cậu nghe , hôm qua ......"
......
Lục Duyên vừa bước vào lớp học , liền có bạn học không ngừng chào hỏi với cậu , trên mặt mang theo ý cười hữu hảo .
Cậu cũng từng cái gật đầu mỉm cười đáp lại .
Trải qua một thời gian ở chung , bởi vì cậu cư sự lễ phép , bình dị gần gũi , không có một chút bướng bỉnh của đứa trẻ hoang và khoa trương của con nhà giàu , bỗng dưng liền có nhân duyên không tồi rồi , dần dần được các bạn tiếp nhận , lại thêm vào đó cậu có túi da không tệ , càng rất được đại bộ phận con gái trong lớp hoan nghênh .
" Ôi , tới rồi ?" Chu Hạo thấy Lục Duyên bước vào lớp học , thuận miệng chào hỏi , đầu cũng không ngẩng lên , nằm bò trên bàn múa bút thành văn .
" Ừ ." Lục Duyên đáp lại một tiếng , lập tức bỏ cặp sách ngồi xuống , sau khi nhìn rõ cậu ta đang làm gì , nhịn không được nhướng mày nói :" Cậu lại chép bài à ?"
" Gì mà kêu 'lại' nữa chứ ? Rõ ràng ngày hôm nay tớ mới chép mà ?" Tay Chu Hạo không ngừng run rẩy , miệng mồm phản bác rõ ràng .
" Ồ ? Vậy ngày hôm kia ngày hôm qua cậu làm gì ?" Mặt Lục Duyên không biểu tình đâm chọc cậu ta .
" Hừ hừ , cái này cậu không hiểu rồi ? Ngày hôm qua tớ chép là tiếng Anh , ngày hôm kia là Ngữ văn , mà ngày hôm nay là Toán học thực ra lần đầu tiên chép đó ......"
" Cậu đây là ngụy biện ."
" Cậu quản tớ ...... Hu~ Xong rồi !"
Chỉ nghe 'bang' một tiếng , đầu Chu Hạo nằm sấp suốt trên bàn cuối cùng cũng ngẩng lên , lắc lắc cánh tay , " Nhức chết đi được , thật là , sao đáp án lại dài lê thề như thế chứ ......"
Lục Duyên cạn lời nhìn cái người trước mắt được tiện nghi rồi còn khoe mẽ , lắc đầu lười để ý .
Vô ý liếc nhìn thấy cái tên trên quyển bài tập trên bàn cậu ta , ba chữ thanh tú nắn nót 'Lưu Nguyệt Văn' ở nhãn tên , bất giác kinh ngạc nói :" Nguyệt Văn vậy mà sẽ cho cậu chép bài ?"
Lưu Nguyệt Văn là học bá trong lớp bọn họ , xếp hạng luôn đứng trước , ở trong toàn khối cũng là người đứng hàng Top .
" Chậc chậc , Nguyệt Văn ...... gọi gì mà thân mật như vậy chứ ?" Chu Hạo hướng cậu làm mặt quỷ .
" Thôi nói leo dùm tớ !"
" A , cái này nha , tớ đây dùng danh nghĩa của cậu mượn đó ......" Chu Hạo cợt nhả nhìn cậu không chút ngại ngùng .
" ...... " Mắt Lục Duyên nguy hiểm híp lại , không nói lời nào .
" Khụ , cậu đừng nhìn tớ như vậy , tớ cũng hết cách mà , tớ nào đâu giống cậu chứ , có học bá đi theo phụ đạo !" Vốn dĩ ngay lúc Lục Duyên trừng mắt Chu Hạo còn chút chột dạ , giọng nói càng lúc càng bé , nhưng càng nói tới phần sau thì liền như hợp tình hợp lý mà nói .
Lục Duyên nhìn bộ dạng không chút xấu hổ nào của cậu ta , nội tâm sâu sắc thở dài một hơi .
Cái gọi là học bá phụ đạo bên mình là bởi vì hai ngày trước do cô giáo thấy cậu mới tới lớp , sợ cậu không theo kịp bài vở , nên đặc biệt tìm tới Lưu Nguyệt Văn người có thành tích xuất sắc nhất phụ đạo bài tập cho cậu , mỗi ngày sau khi tan học liền ở trong lớp tiến hành một kèm một .
Từ đây về sau Chu Hạo mỗi khi nhìn thấy cậu đều là một bộ dáng đố kỵ hâm mộ cùng tức giận , phải biết là Lưu Nguyệt Văn cũng là mỹ nữ số một số hai ở trong lớp bọn họ , xếp thứ hai , thứ nhất là Lục Tuyết . Tuy rằng diện mạo cô ấy không sánh bằng Lục Tuyết , nhưng thắng ở tính cách mềm mại đáng yêu , là con một , lúc cười lên có lúm đồng tiền đặc biệt động lòng người , không biết bao nhiêu nam sinh lớp bọn họ lén lút thầm mến cô ấy .
Lục Duyên tất nhiên không lý giải được tư tưởng của loại trạch nam này , cậu từ nhỏ đã mất đi ba mẹ , rất sớm đã nghỉ học rồi bị đưa tới cô nhi viện , trình độ văn hóa chỉ tới cấp bậc tiểu học , nền tảng quá mỏng , ngày ngày cùng với Lưu Nguyệt Văn học bù , làm gì còn nghĩ đến những chuyện khác chớ .
Chu Hạo mặc kệ , còn đang lải nhải tức giận nói :" Cậu mỗi ngày đều cùng với hoa khôi của lớp tiến hành phụ đạo tình yêu , còn tôi thì , mỗi ngày đến văn phòng giáo viên tiến hành giáo dục tình yêu , haizz , cùng là con người như nhau mà sao lại khác biệt lớn vầy nè ?"
" Ai bảo cậu ngày nào cũng đi chép bài , còn chép không sai một chữ nữa chứ ."
" Ai biết bà già đó sửa bài kỹ đến thế chứ !" Chu Hạo khó chịu nói .
Lục Duyên nhún vai , lười phản ứng với cậu ta .
" Nói tới hoa khôi lớp ...... Hì hì , cậu cảm thấy ai đẹp nhất trong lớp mình ?" Ánh mắt Chu Hạo đột nhiên quỷ dị nhìn cậu , phát ra một tràng tiếng cười quái dị .
" ...... Cậu thật nhàm chán ." Lục Duyên cạn lời nhìn cậu ta , có thể để cho cái tai của cậu thanh tịnh một chút được không .
Chu Hạo mặc kệ anh , tự sướng nói :" Tuy Lục Tuyết lớn lên xinh đẹp , nhưng mà cả người cứ như hoa hồng có gai chi chít ấy , chậc chậc , là kiểu có thể đâm chết người , vẫn là Lưu Nguyệt Văn tốt hơn , con gái mà , vẫn nên mềm yếu ......"
" Cậu nói ai đâm chết người !?"
Lục Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cậu ta , khoanh tay ôm ngực , từ trên cao nhìn cậu ta , ánh mắt lạnh lùng chợt lóe .
Chu Hạo sợ đến mức toát mồ hôi lạnh , cười mỉa không ngừng , " Lục ...... Lục Tuyết , cậu sao đứng phía sau tôi vậy , dọa người nha ......"
" Gan lớn phết nha , " Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tuyết hung dữ trừng cậu ta , " Về sau còn để tôi nghe thấy cậu ở sau lưng nói xấu tôi nữa thì coi chừng cái miệng của cậu !"
Nói rồi , liếc Lục Duyên một cái , hừ một tiếng , nói :" Đúng là vật họp theo loài ."
Sau đó quắc đầu đi .
Lục Duyên :" ...... " Có liên quan gì tới cậu đâu chớ ?
" Quá khủng bố rồi ...... " Chu Hạo còn che lấy trái tim đang đập dồn dập , rùng mình nói .
" Ai bảo cậu nhiều chuyện ."
" Ai biết cô ta sẽ đột nhiên xuất hiện chứ !"
......
Lục Duyên nhìn bóng lưng cao ngạo của Lục Tuyết bất lực mà lắc đầu , cho dù đã qua nhiều ngày như vậy , cậu và cái cô đại tiểu thư này vẫn chán ghét nhìn nhau , trước nay chưa từng cho cậu sắc mặt tốt .
Rất nhanh chuông lên lớp vang lên , lớp học chìm vào yên tĩnh .
Lục Duyên thờ ơ nhìn giáo viên trên bục giảng văng nước bọt tùm lum , cây bút trong tay nhàm chán xoay xoay , lúc giảng bài đến một nửa , trong lòng bắt đầu âm thầm đếm ngược ......
Mười , chín , tám , bảy , sáu , năm ......
Còn chưa đếm xong đã nghe tiếng 'lạch cạch' vang lên , cửa lớp nhẹ nhàng mở ra , âm thanh cánh cửa chuyển động dị thường rõ ràng .
Bóng dáng Lục Úc mảnh mai gầy yếu thình lình xuất hiện ở cửa lớp học , sắc mặt vẫn âm trầm tái nhợt như thường .
Lục Duyên riết rồi quen một màn này .
Mặt cô vô cảm lướt qua cậu , mang theo luồng gió nhỏ bé nhẹ nhàng thổi lên tóc cậu .
Trải qua khoảng thời gian này , bởi vì tính tình cậu ôn hòa và ngoại hình không đến nổi nào , cậu và đa số người trong lớp chung sống với nhau rất tốt , ngoại trừ ...... Lục Tuyết và Lục Úc .
Tính cách và địa vị của đôi chị em này hoàn toàn tương phản .
Nói ra thật khôi hài , tuy trên danh nghĩa cậu và bọn họ là anh em với nhau , nhưng quan hệ lại rất vi diệu , so với người lạ lại càng cứng nhắc hơn .
Lục Tuyết mỗi khi thấy cậu đều là bộ dáng vênh váo hống hách , ngạo mạn khinh thường , trực tiếp coi cậu như không khí .
Trong lớp , tuy tính cách cô ta ngang ngược bá đạo , nhưng thắng ở gương mặt xinh đẹp , trang điểm thời thượng mới mẻ , thêm vào thành tích học tập ưu tú , cho nên nhân khí khá cao , là tiêu điểm trong đám người , được mọi người vây quanh ở giữa , như nữ vương cao ngạo hất hàm sai khiến những kẻ khác , cho dù có người trong lòng không phục , nhưng lo ngại bối cảnh hùng hậu phía sau cô ta , cũng triệt để không dám có chút câu oán hận .
Đem cô ta ra so sánh với mặt trời , vậy Lục Úc lại là một tồn tại hoàn toàn tương phản , là ngôi sao nhỏ , không , khả năng ngay cả ngôi sao cũng không bằng , chỉ là một tồn tại hèn mọn đến bụi bặm .
Quái gở trầm mặc , tối tăm kiệm lời , bị cô lập , bị bài xích , khuôn mặt luôn tái nhợt và vô cảm ngồi vào vị trí trong góc lớp học , không một tia cảm giác tồn tại nào .
Từ lúc khi nhìn thấy cô , chưa từng nghe thấy cô mở miệng nói ra một câu , cho dù ở chung một nhà , cũng rất hiếm khi nhìn thấy bóng người , tan học cũng không thấy cô về Lục gia , cơm tối cũng chưa từng ngồi chung ăn với nhau , đầy cổ quái thần bí .
Cậu và họ trời sinh không cùng một thế giới .
" Câu này chỉ cần lấy cái công thức này và công thức kia vào , sau đó lại ...... Lục Duyên ? Lục Duyên cậu có nghe tớ nói không ? Này !"
Một khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp đang vuốt tóc đuôi ngựa , đôi mắt nước trong veo nhìn chàng trai trước mắt đang thất thần , tăng thêm tiếng kêu lớn .
" À , xin lỗi nha , Nguyệt Văn , tôi lúc nãy đang nghĩ chút chuyện , có thể nói lại lần nữa không ?" Lục Duyên cười cười xin lỗi cô gái , xấu hổ nói .
" Thật là , nghiêm túc một chút đi ! Nếu không tôi không giảng cho cậu nữa đâu !" Lưu Nguyệt Văn phồng má tức giận nói , cái miệng tuy là nói như vậy nhưng vẫn là tính toán nói lại lần nữa .
" Cái đề này là ...... " Cô đang tính nói lại .
Nhưng mà Lục Duyên đã ngắt lời cô :" Đề này tôi đã biết rồi ."
" Hả ? Biết rồi ?" Lưu Nguyệt Văn kinh ngạc nói , " Đây là đề khó nhất của bài tập hôm nay đó nha !"
" Ừm , vì cái đề này rất giống với đề ngày hôm qua cậu dạy tôi , cách giải đề tôi đã nhớ rồi ."
" Cậu thật lợi hại !"
Lưu Nguyệt Văn nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt , thật lòng cảm khái , mới có mấy ngày mà thôi , sự tiến bộ từng chút một của Lục Duyên cô đều nhìn thấy cả , nền tảng của cậu có bao nhiêu kém cô là người rõ ràng nhất , ngay cả phương trình bậc hai cũng không biết giải .
Nhưng những ngày này , cô phát hiện năng lực học tập của cậu mạnh đến đáng sợ , chỉ cần giảng qua một lần cậu liền dễ dàng giải quyết hết , nhiều lần biến đổi cũng sẽ không làm sai , như môn Toán học của cậu hiện tại đã có thể vượt qua không ít người trong lớp .
" Thời gian cũng không sớm nữa , hôm nay đến đây thôi , còn phải trực nhật nữa !" Lục Duyên nhìn thời gian nói .
" Ừm ." Lưu Nguyệt Văn gật đầu .
Hôm nay đến phiên bọn họ quét dọn , từ lúc thầy giáo để Lưu Nguyệt Văn giúp đỡ cậu phụ đạo bài vở , vì để thuận tiện liền trực tiếp sắp xếp bọn họ cùng nhau trực nhật .
" Tôi phụ trách tổ 1 và tổ 2 , cậu phụ trách tổ 3 và tổ 4 ." Lục Duyên đại khái đã nắm được tình huống trong lớp , mở miệng nói .
Lưu Nguyệt Văn khẽ sửng sốt , mọi khi đều là cô quét tổ 1 & 2 , theo sau mới phát hiện rác của hai tổ này đặc biệt hơi nhiều , có rất nhiều vỏ hạt dưa vỏ quýt các loại vứt lung tung , rất khó quét dọn , tổ 3 và tổ 4 tương phản thì ít hơn nhiều .
Cảm động sự tinh tế của Lục Duyên , quyết tâm nhanh chóng quét xong rồi giúp cậu .
Mà Lục Duyên ngược lại không nghĩ gì nhiều , chỉ là cảm thấy làm một nam sinh , theo lý là nên gánh vác lao động nhiều hơn một chút .
Cậu từng hàng một quét qua , tốc độ rất nhanh , cánh tay nhỏ gầy không giống như vô lực , một lúc thôi đã đem rác gom lại thành một đống .
Lúc quét tới hàng cuối cùng , động tác cậu dừng lại .
Chỉ có dãy hàng này với những dãy hàng hai người ngồi không giống nhau , một cái bàn cô độc đặt trên đó , lẻ loi nổi bật .
Mặt bàn tương đối sạch sẽ ngăn nắp , chỉ để vài quyển sách . Ma xui quỷ khiến , cậu lấy một quyển trong đó lật ra .
Lật ra trang đầu tiên , "Lục Úc" hai chữ chói lọi xuất hiện ở chỗ trống , giấy trắng mực đen , hết sức rõ ràng .
Cậu ngây người , không nghĩ rằng đây lại là chỗ của Lục Úc , tò mò lật tiếp , vốn tưởng rằng người như cô chắc chắn sẽ không hứng thú với việc học , khẳng định là một mảnh trống không .
Nhưng lật được mấy trang mới ngạc nhiên phát hiện bên trong đó ấy vậy mà ghi chép rất nhiều , ngay ngay ngắn ngắn , ngắn gọn rõ ràng , chữ viết ngăn nắp , không được tính là đẹp nhưng cũng không thể nói là khó coi .
Khiến cậu có chút không ngờ , bất luận nhìn từ góc độ nào , Lục Úc đều không giống như một người đọc sách .
" Lục Duyên ?" Một giọng nói trong trẻo êm tai từ phía sau truyền tới , Lưu Nguyệt Văn đi qua , " Cậu sao vậy ...... A , đây là chỗ ngồi của Lục Úc mà !"
Thấy sắc mặt cô ấy thay đổi , Lục Duyên bất động thanh sắc hỏi :" Sao vậy ?"
" Cũng không có gì ......" Lưu Nguyệt Văn ấp úng nói , mặt lộ vẻ ngập ngừng , " Lục Úc cậu mới đến có khả năng không biết , Lục Úc thế nhưng là điều cấm kỵ của lớp chúng ta đấy , cậu ấy có chút cái ...... cái kia ......"
" Tôi nghe thấy mấy lời tin đồn không tốt về cô ấy , lẽ nào cậu cũng tin mấy cái đó ?"
" Kỳ thật lúc đầu tớ cũng không tin đâu , nhưng mà tớ từng chính mắt thấy cậu ấy đi một mình , miệng còn lầm bầm cái gì ý , lúc đó tớ đứng khá xa , nghe không rõ lắm , chỉ có thể nhìn thấy miệng cậu ấy lúc đóng lúc mở thôi ."
" Có khi nào là đang gọi điện thoại ?"
" Không thể nào !" Lưu Nguyệt Văn quả quyết lắc đầu , chắc như đinh đóng cột nói :" Nếu như là đang gọi điện thoại , vậy thì tớ sẽ nhìn thấy cậu ấy giơ điện thoại lên mới đúng chứ , nhưng hai tay cậu ấy đều đặt cạnh người , cũng không làm bất kỳ động tác nào cả , chính là miệng không ngừng nói cái gì thôi !"
Lục Duyên cũng cảm thấy có chút quỷ dị , xem ra cái tin đồn đó cũng không phải là tin đồn vô căn cứ , nhưng mà để cậu tin trên thế đời này có ma , chi bằng bảo cậu tin Lục Úc là mắc bệnh thần kinh thì hay hơn .
" Lục Duyên , cậu phải nhớ , tuyệt đối đừng đến gần Lục Úc , tuy hai người ở cùng với nhau , nhưng tuyệt đối cũng đừng có bất kỳ dây dưa nào ." Vẻ mặt Lưu Nguyệt Văn nghiêm túc , cẩn thận mà dặn dò . " Hơn nữa quan hệ của cậu ấy và Lục Tuyết xưa nay bất hòa , càng thêm đừng lẫn vào trong đó là tốt nhất ."
" Yên tâm đi , tớ tự có chừng mực ."
Lục Duyên mỉm cười an ủi cô ấy , cho dù không có cô ấy nhắc nhở , cậu cũng quyết không có dây mơ rễ má gì với Lục Úc , cô gái đó mang tới cho cậu cảm giác quá quỷ dị , toàn thân trên dưới đều viết đầy chữ người sống chớ gần , giống như Chu Hạo nói , ai mà thèm với người như vậy tiếp xúc với nhau chứ ?
Đăng bởi | queenyjanelam |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |