Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mến mộ

2517 chữ

" Cuối cùng cũng xong , thật đúng là , sao rác lại nhiều đến thế chứ !" Lưu Nguyệt Văn xoa cánh tay có chút đau nhức của mình , bĩu môi oán giận nói .

" Hết cách , ai bảo hôm nay đến phiên chúng ta trực nhật ." Lục Duyên cũng cảm thấy rác rưới ngày hôm nay gấp đôi so với ngày thường , " Cậu đứng sau một chút , tôi phải đóng cửa ."

" Ừm ......" Lưu Nguyệt Văn lùi sau một bước , đứng bên ngoài cửa lớp , mắt nước chớp không chớp nhìn cậu chăm chăm .

Đúng lúc hoàng hôn , mặt trời chiều ngã về tây , ánh nắng chiều nhiễm hồng một dải trên bầu trời .

Cô ấy nhìn Lục Duyên cúi đầu rũ mắt , những sợi tóc rối rơi giữa trán , ngón tay xinh đẹp thon dài linh hoạt đem cửa khóa lại , ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt trắng nõn như ngọc càng hiện lên vẻ đẹp trai tinh xảo .

Lưu Nguyệt Văn cũng không biết nghĩ cái gì , mặt đột nhiên ửng đỏ , khóe môi không khỏi hơi nhếch lên .

Lần đầu tiên gặp Lục Duyên , trái tim của cô ấy liền lỡ mất một nhịp , cô ấy xưa nay chưa từng thấy qua chàng trai nào đep trai đến như vậy cả , giống hoàng tử nhỏ trong những cậu truyện cổ tích , xinh đẹp tinh xảo .

Trong ấn tưởng của cô ấy , nam sinh đều giống bầy khỉ hoang la lối om sòm , vừa đen vừa xấu , luôn dơ dấy , ví như Chu Hạo , không có lễ phép luôn thích bắt nạt người khác .

Vì vậy lúc Lục Duyên xuất hiện cong môi cười nhạt với cô , liền giống như một tia sáng rực rỡ , đem cả thế giới của cô ấy chiếu sáng lên .

" Cậu sao vậy ?" Lục Duyên vừa quay đầu liền phát hiện Lưu Nguyệt Văn nhìn chăm chăm vào cậu , còn cười ngu không dứt , cảm thấy quái lạ .

" Hả ? Ồ , không sao không sao , đúng rồi Lục Duyên , bây giờ còn sớm , không bằng chúng ta đi ăn chút gì đi ? Cạnh trường học mới mở một tiệm bánh kem , nghe nói bây giờ tất cả các bánh kem trong tiệm đều có nửa giá giống nhau đó !"

Còn sớm ? Lục Duyên nhìn sắc trời , mặt trời muốn xuống núi muốn ngủ rồi .

Nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng chờ mong của Lưu Nguyệt Văn , cậu không đành lòng cự tuyệt , nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng , suy cho cùng cô ấy đã giúp mình rất nhiều rồi , " Mua xong bánh thì về nhé , trễ quá ba mẹ cậu lo lắng ."

" Ừ !" Lưu Nguyệt Văn vui vẻ nhếch lên khóe môi , lộ ra nụ cười tươi , long lanh và hớn hở , hưng phấn xoay vài vòng , một thân váy đồng phục màu xanh ngọc lắc lư theo gió , cả người thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu .

Lục Duyên không nhịn được có chút thất thần , lúc này mới cảm nhận rõ ràng được hà cớ vì sao Chu Hạo mỗi lần thấy cậu đều là vẻ mặt hâm mộ ghen tị thống hận như vậy .

Cô gái trước mắt này lớn lên rất xinh đẹp . Ngay cả đồng phục quê mùa khoác trên người cô ấy hiện lên khí chất hết sức thanh lệ , cô ấy một chút cũng không keo kiệt nở nụ cười rạng rỡ với cậu , má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào đáng yêu .

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy , Lục Duyên cũng không nhịn được cong lên khóe môi , mang theo chút mùi thật lòng thật dạ .

Từ lúc cậu bước vào nhà họ Lục , vẫn luôn duy trì lòng phòng bị cao độ , thời thời khắc khắc chú ý lời ăn tiếng nói hành động của bản thân , chỉ sợ không cẩn thận làm sai gì đó , thận trọng nắm rõ quy tắc , cẩn thận dè dặt sinh tồn ở cái nhà đó .

Mặc dù ở trường học , cậu cũng không thả lỏng cảnh giác , mang theo mục đích nhất định gần gũi chúng bạn , mở lòng và từ từ làm tốt mối quan hệ với họ , sau đó từng chút một tìm hiểu về tin tức của nhà họ Lục .

Và sự thật chứng minh điều này không khó , chỉ cần lộ ra nụ cười bé tí ti , trưng ra biểu tình dịu dàng thật lòng , liền rất dễ dàng nhanh chóng lấy được sự tin tưởng của chúng bạn , đơn giản khiến cho cậu cảm thấy không cách nào tưởng tượng nổi .

Đối với Lưu Nguyệt Văn , với cậu mà nói chỉ là một công cụ để nâng cao thành tích mà thôi , tất nhiên sẽ không chú ý tới những cái khác ngoại trừ học tập . Nhưng mà giờ thấy cô ấy bởi vì mình mà nở nụ cười hồn nhiên , trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ , cảm thấy xa lạ , nhưng không chán ghét .

" Wow , nhiều người quá đi ......" Lưu Nguyệt Văn nhìn tiệm bánh chật ních một đám người , thán phục nói .

" Nếu không thì hôm khác chúng ta lại tới nhé ?" Lục Duyên đứng cạnh cô ấy , nhìn trước quầy thanh toán trong tiệm đã đứng thành hai hàng , không nén được chau mày , đề nghị nói .

" ...... Không được !" Lưu Nguyệt Văn chần chờ một lúc , lại lập tức lắc đầu , " Cậu xem , hôm nay là ngày cuối cùng ưu đãi giảm giá 50% , sau này không còn nữa đâu !"

" Được rồi ." Nhìn cô ấy hứng thú bừng bừng cậu không nhẫn tâm nói ra lời cự tuyệt , Lục Duyên đành bất lực bị cô ấy kéo vào tiệm bánh đáng sợ kia giành giật .

Thật là một bước khó đi , cơ hồ mỗi một bước đi đều toàn là người với người , Lục Duyên gian nan kéo Lưu Nguyệt Văn tiến về phía trước , thân thể tất nhiên sẽ bảo vệ cô ấy tránh bị người khác xô đẩy .

Cả mặt Lưu Nguyệt Văn đỏ bừng được cậu bảo vệ , mặt dán sát vào ngực gầy của thiếu niên , chóp mũi ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt , sạch sẽ tươi mát .

" Cậu không sao chứ ?" Lục Duyên phát hiện cô ấy từ nãy tới giờ đều không hé răng , sợ cô ấy nín hư rồi .

" Không sao không sao !" Lưu Nguyệt Văn vội vàng ngẩng đầu , cố sức lắc đầu , thề thốt phủ nhận , chỉ có cái mặt còn đỏ hơn so với đít khỉ .

" Phụt - - " Lục Duyên đột nhiên khẽ cười .

" Cậu cười cái gì ?" Lưu Nguyệt Văn thẹn quá hóa giận trừng cậu .

" Xin lỗi , tóc của cậu ...... Ách rối rồi ." Lục Duyên không ngại ngùng nói .

Tóc ? Lưu Nguyệt Văn xoay đầu , trên tủ kiếng âm tường hiện lên bộ dáng lúc này của cô ấy - -

Chỉ thấy mái tóc đen nhánh vốn cột lên gọn gàng giờ rối lung tung , vốn là tóc đuôi ngựa cột lệch hơi vểnh lên đáng yêu càng là lỏng lẻo treo trên đầu cô ấy , dáng vẻ như muốn rơi xuống .

" A !" Lưu Nguyệt Văn sợ hãi kêu lên , hai tay vội vã ôm đầu , xấu hổ trừng Lục Duyên hét lên :" Không cho phép nhìn !"

Lục Duyên nín cười , rất thân sĩ quay đầu đi , cho dù là cậu cũng biết , thông thường các cô gái đều rất để ý đến hình tượng bên ngoài của mình .

Trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt bình tĩnh như nước , ngay sau đó là hình bóng khắp người ướt đẫm của cô .

Lục Duyên ngẩn ngơ , sao đột nhiên nhớ tới Lục Úc ?

" Tớ xong rồi !"

Lục Duyên quay đầu nhìn , chỉ thấy Lưu Nguyệt Văn đã chải chuốt xong , khôi phục lại vẻ xinh đẹp đáng yêu trước kia , chỉ là vành tai có chút đỏ .

" Chúng ta đi thôi ." Khuôn mặt Lưu Nguyệt Văn phiếm hồng , cũng không nhìn cậu , nhanh chóng xuất phát đến chỗ bánh kem .

Lục Duyên cười cười , cũng không vạch trần , đi sau cô ấy .

Trái tim Lưu Nguyệt Văn bây giờ vẫn đang đập bùm bùm , vì để dời lực chú ý , ánh mắt cô ấy hướng về phía những chiếc bánh gato tinh xảo đang được bày bán , vừa nhìn một cái liền không muốn dời mắt luôn .

" Wow ...... Cái này đáng yêu quá , cái kia cũng không tệ , hơn nữa đều rất rẻ !"

Lưu Nguyệt Văn khen liên tục , khôi phục khí thế tràn đầy của ngày thường , không chút nghĩ ngợi đem bánh gato mình muốn bỏ vào trong khay .

" Lục Duyên , cậu không mua sao ?" Lưu Nguyệt Văn thấy Lục Duyên chỉ đứng xem không mua , không nhịn được hỏi .

" Tôi không mấy thích ăn đồ ngọt ." Lục Duyên lắc đầu , cậu đối với mấy món hào nhoáng bên ngoài nhưng lại không lấp được cái bụng này chẳng cảm thấy hứng thú .

" Như vậy à ......" Lưu Nguyệt Văn có chút mất mát , có điều rất nhanh chóng lên lại dây cót , dù sao cô ấy rất thích .

Ối ? Đó là bánh phô mai !? Mắt Lưu Nguyệt Văn sáng lên , phát hiện tủ âm tường trên đầu cô ấy đang bày bánh phô mai mà cô ấy yêu nhất , đây đúng là vị cô ấy thích nhất !

Đáng ghét ! Sao mà cao quá vậy nè ! Lưu Nguyệt Văn mấy lần nhón chân lên thử cũng với không tới cái bánh phô mai ở chỗ tủ âm tường kia .

" Để tớ ."

Đột nhiên một cánh tay xuyên qua bên đầu cô ấy , hướng lên trên duỗi thẳng , do hơi cong người về phía trước , cổ tay áo rộng lớm khẽ trượt xuống , lộ ra cánh tay trắng toát .

Lưu Nguyệt Văn ngây ngốc nhìn cánh tay đó , rất đẹp rất thon dài rất muốn nắm lấy ghê , đợi đã , cô đang nghĩ gì vậy trời !!

Cô ấy vỗ má có chút nóng hổi của mình , nghĩ lại mà xấu hổ , ánh mắt quyến luyến không rời trên cái tay kia .

" Ủa ?" Đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì , cô ấy khẽ phát ra tiếng ơ kỳ lạ .

Lục Duyên rất nhanh lấy được chiếc bánh gato phô mai mà Lưu Nguyệt Văn thèm thuồng muốn lấy , " Này , cho cậu ."

" Cảm ơn ." Mặt Lưu Nguyệt Văn hơi đỏ , có chút ái ngại nói .

" Đừng khách sáo ." Lục Duyên cười cười , lễ phép trả lời .

" Đúng rồi , tớ lúc nãy nhìn thấy trên cánh tay cậu có một đường sẹo dài , cậu bị thương đúng không ?"

Lưu Nguyệt Văn có chút lo lắng hỏi , đây cũng là nguyên nhân khiến cô ấy ban nãy giật mình , vết sẹo đó đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cô ấy , văn vẹo và dữ tợn .

Nghe thấy câu hỏi của cô ấy , cơ thể Lục Duyên căng cứng , sau đó cười trừ nói :" Chỉ là chút vết thương lúc trước để lại thôi , không sao đâu ."

" Ra là vậy ......"

Lưu Nguyệt Văn quái lạ nhìn cậu , không biết có phải ảo giác hay không , cô ấy cảm thấy cậu có chút không được bình thường cho lắm , nhưng cụ thể như thế nào thì không nói rõ được , cũng không nghĩ nhiều .

" Hôm nay cảm ơn cậu nhé , bye bye , ngày mai gặp ."

Đi đến ngã tư đường tách ra , Lưu Nguyệt Văn giương lên gương mặt tươi cười , nói với thiếu niên bên cạnh .

" Vâng , bye bye ."

Lục Duyên cũng mỉm cười vẫy tay , nhìn theo cô gái đang ôm một chồng bánh lớn , vui sướng nện bước đi một hướng khác trên con đường .

Đợi bóng dáng cô gái hoàn toàn biến mất không thấy nữa , Lục Duyên vẫn luôn cong khóe môi nháy mắt trút bỏ , rũ mắt nhìn cánh tay của mình khi nãy không ngừng run rẩy , trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc , càng giống như đang chế nhạo bản thân .

Lục Duyên à Lục Duyên , thật là xém tí nữa , xém tí nữa là mày quên mất rồi , mày là người như thế nào rồi .

Nhà họ Lục .

Bác Trương cung kính gõ cửa từ lúc Lục Duyên về đến nhà liền đóng chặt cửa không ra ngoài , lễ phép nói :" Duyên thiếu gia , ông chủ bảo cậu đến thư phòng của ông ấy một chuyến ."

" Cháu biết rồi ạ ." Một giọng nói khàn khàn từ trong cửa truyền ra .

Bên trong căn phòng một mảnh tối tăm , rèm cửa bị kéo chặt , không có chút ánh sáng len vào , Lục Duyên ngồi bên mép giường , tối tăm không thấy rõ khuôn mặt cậu , nhìn không rõ biểu tình .

Qua mấy giây , cậu mới chậm rì rì nhúc nhích , lề mà lề mề đứng dậy , đi tới trước gương thay đồ , đem đồng phục trên người cởi ra , trong gương dần dần xuất hiện cơ thể gầy yếu trắng ngần thuộc về thiếu niên , mà theo đó cũng hiện lên những vết thương to to nhỏ nhỏ , không đếm được , nhìn thấy mà rợn người .

Vết thương chi chi chít chít tập trung ở lưng , trước ngực , tay, chân , sâu nông không đồng nhất , lớn nhỏ đều có đủ đã tạo thành vảy máu , trên làn da non nớt của cậu quẹt qua từng đường từng đường .

Lục Duyên tập mãi thành quen nhìn một màn này , ánh mắt nhạt nhẽo , trên mặt không chút biểu tình dư thừa nào , sau khi xác nhận vết thương không lộ ra ngoài cậu mới xoay người rời đi .

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.