Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Cô là ai?

Tiểu thuyết gốc · 2084 chữ

“Phó chủ tịch tương lai của em à, anh nhanh nhanh rồi về nhé, em nhớ anh lắm”

Giọng nói ngọt ngào của Thảo phát ra từ loa điện thoại làm Vinh cảm thấy buồn nôn, 2 năm nay anh đã phải chịu đựng sự bóc lột không thương tiếc của Thảo. Ả ta ham muốn chiếm hữu anh một cách quá đà, bất kì cô gái nào chỉ cần có quan hệ thân thiết với Vinh mà để cô ta bắt gặp thì nhẹ nhất sẽ bị đánh đập, nặng hơn nữa thì tán gia bại sản.

Sau ngày sự việc của Tiên kết thúc, cô ta đối với Vinh càng chiếm hữu hơn nữa, không những vậy, ham muốn cơ thể của cô với anh tăng rất nhanh. Cho tới hiện tại, nếu một ngày không được gặp Vinh, không được lên giường với Vinh là cô ta bắt đầu đập phá đồ đạc, tinh thần bất ổn.

Vinh thực sự chán ghét cô ta, anh kinh tởm cô, nhưng anh không dám phản kháng. Bởi lẽ bố của Thảo đang làm chủ tịch công ty Vinh đang làm việc và ông đang cân nhắc đưa con rể độc nhất của mình là Vinh lên vị trí phó chủ tịch. Vì tiền tài và danh vọng, Vinh sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cái gia đình này.

Vừa về đến nhà, chưa kịp đặt chiếc cặp tài liệu xuống thì Vinh đã bị Thảo lao vào ôm chầm lấy. Cô ta ôm chặt lấy Vinh, hôn vào cổ anh một cách mạnh bạo, Thảo nói trong hơi thở dồn dập

“Chồng à, em nhớ anh quá, em không chịu nổi nữa rồi”

Rồi cô ta lao vào ngấu nghiến cơ thể của Vinh, Vinh chỉ biết nằm yên chịu trận. Anh đã quá quen với ham muốn mãnh liệt như một con thú vật của Thảo. Vinh nhìn người đàn bà đang nhún nhảy trên người mình kèm theo những tiếng rên la dâm đãng mà cảm thấy buồn nôn.

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, khuôn mặt của người đàn bà đó biến thành khuôn mặt của người con gái anh yêu nhất, Thủy Tiên. Thủy Tiên đang mỉm cười quyến rũ ngay trước mắt Vinh, tâm trí của Vinh như bùng nổ, anh vật người con gái đó ra đất một cách mạnh bạo. Vinh hét lớn

“Anh yêu em, anh yêu em”

Sau đó anh lao vào quấn lấy cơ thể của cô ta như một con thú khát tình. Đang nhắm mắt chìm trong cơn khoái lạc đã rất lâu chưa được trải qua, một giọng nói lạnh lẽo vang lên làm Vinh cứng đờ, toàn thân bất động

“Anh yêu em nhiều đến thế sao?”

Vinh chầm chậm đưa mắt lên ngắm nhìn lại người con gái trong vòng tay mình, khuôn mặt xinh đẹp của Tiên giờ đây đã biến dạng. Đầu tóc cô ướt sũng, da thịt cô tái xanh, một mảng đầu của cô lõm xuống, máu tuôn ra ướt đẫm. Vinh giật mình, sợ hãi đẩy mạnh cô ra xa, anh thở gấp gáp.

Tiếng hét của Thảo kéo Vinh trở về lại thực tại

“Anh vừa làm cái gì thế hả?”

Tiên đã biến mất, khuôn mặt người con gái đó đã quay về là Thảo. Vinh nuốt nước bọt, cố ổn định lại tinh thần, anh tiến lại đỡ Thảo dậy, anh nói

“Anh xin lỗi vợ, nãy giờ làm sung quá nên anh có hơi mệt ý mà, anh đi tắm trước nhé”

Nói dứt câu, Vinh đứng lên vội vã đi về phía nhà tắm, bỏ mặc Thảo ở sau. Vùi đầu vào bồn nước lạnh, Vinh cố gắng xóa đi hình ảnh đáng sợ anh vừa chứng kiến, Vinh lẩm bẩm

“Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi”

Vuốt trôi những giọt nước trên mặt, Vinh ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương. Cơ thể Vinh cứng đờ, toàn thân anh lạnh toát, trong tấm kính phản chiếu hình ảnh Vinh, anh không đứng đó một mình. Phía sau lưng Vinh, Tiên đang đứng đó nở một nụ cười, máu từ miệng và những hốc mắt cô chảy ra không ngừng. Vinh ngã về phía sau, anh nằm co rúm dưới nền đất run rẩy hét lớn

“Anh xin lỗi em, Tiên ơi anh xin lỗi em.”

Thấy tiếng động, Thảo mở tung cửa nhà tắm lao vào, trước mắt cô là hình ảnh Vinh đang nằm dưới nền đất khóc lóc. Thảo tiến lại tát một cái thật mạnh vào mặt Vinh, cô hỏi

“Anh đang làm gì thế hả chồng?”

Ăn trọn cú tát mạnh của Thảo khiến Vinh bừng tỉnh, anh đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Thấy vậy Thảo hỏi lại

“Này! Anh đang làm gì thế hả chồng?”

Vinh nhìn Thảo vài giây rồi anh đáp

“Không, không có gì, hôm nay anh hơi mệt ấy mà”

Vinh đứng dậy, lấy khăn lau khô người rồi không thèm ăn uống gì cứ thế trèo lên giường đi ngủ.

Thấy hành động khó xử của Vinh, Thảo nheo mắt, cô rút điện thoại ra gọi cho ai đó, đầu dây bên kia một giọng khàn đặc cất lên

“Tiểu thư có chuyện gì mà gọi giờ này thế”

Thảo nghiến răng đáp

“Có vẻ ai đó đã giúp nó thoát ra rồi”

Phía bên kia trầm ngâm một lúc, rồi phá lên cười

“Nó thoát ra gì nó cũng không dám manh động đâu, chúng ta đang nắm điểm yếu của nó mà”

Thảo gật đầu

“Đúng rồi, tôi quên mất, nó muốn thì nó cũng không thể làm gì được cả”

Sau đó tiếng cười man rợ của cả hai vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Trở về thời điểm buổi trưa, tại căn nhà cũ, ba cậu sinh viên vừa ngắm nghía nội thất bên trong nhà vừa cảm thán, Hải nói

“Căn nhà này bên ngoài trông đã sịn rồi bên trong còn sịn sò hơn”

“Đúng đấy, tao không nghĩ là nó lại giá rẻ thế đâu”

Ngắt ngang lời nhận xét của hai cậu bạn, Tuấn Anh lên tiếng

“Thôi thôi mấy ông đừng có mà cảm thán nữa, mau dọn dẹp đi còn đi ăn”

Nói là dọn dẹp nhưng thực chất căn nhà chỉ cần quét dọn một chút là xong, những đồ đạc đã được bày bố gọn gàng tươm tất hết cả.

Từ phía sau nhà, Tùng nói vọng lên

“Chúng mày ơi, ra đây mà xem, ở đây còn có một cái vườn để chúng ta trồng rau này”

Để lại đống quần áo đang sắp xếp giở, Tuấn Anh cùng Hải chạy ra nơi Tùng đang đứng.

“Woa, lần trước đến xem tao cũng không có chú ý đến cái vườn này đâu, thế này có mà trồng rau sạch được luôn ấy chứ”

Khi hai thằng bạn đang cảm thán không ngớt, Hải chỉ tay về phía góc vườn, nơi chiếc giếng đang được đậy nắp kín mít, Hải nói

“Nhìn kìa hai đứa, kia có phải cái giếng không nhỉ? Thời đại nào rồi mà nhà vẫn còn giếng vậy?”

“Lại đó coi thử xem”

Cả ba người cùng đi về phía chiếc giếng cũ, sau khi nhìn ngắm một hồi, Tùng nói

“Trông cũ thật đấy, chắc phải hơn 100 năm tuổi rồi. Nào chúng mày, mở nắp ra coi thử xem”

Ba người cùng nhau khiêng hòn đá to lớn bên trên ra, rồi mở tung nắp giếng. Ngay khi nắp giếng vừa được mở ra, một cơn gió đem theo làn hơi lạnh buốt thổi mạnh vào người của họ, mây đen bắt đầu kéo đầy trời. Tuấn Anh co người vuốt vuốt hai bắp tay, anh nói

“Sao tự dưng lại giông gió rồi lạnh thế nhỉ, đang là mùa hè cơ mà”

“Tao cũng không biết, nhưng chắc là có bão, mau mau vào nhà dọn đồ nốt rồi còn đi ăn thôi”

Sau đó, họ bỏ vào trong nhà để hoàn thành nốt công việc đang dang dở mà không ai thèm chú ý đến những ngón tay ướt đẫm nước đang dần dần bám lấy thành giếng, cố gắng thoát ra.

Màn đêm buông xuống, cơn mưa giông cũng đã tạnh, để lại một bầu không khí trong lành mát mẻ giữa tiết trời mùa hè. Vì còn lạ nhà khó ngủ nên Tuấn Anh lấy chiếc ghế bành ngồi ra ban công vừa nghe nhạc vừa ngắm nhìn bầu trời đêm.

Những đám mây đã rời đi, để lại một bầu trời khoáng đãng, những ngôi sao trên trời tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc cộng thêm ánh trăng chiếu rọi càng cho bầu trời càng trở lên thêm đẹp đẽ. Nếu đang sống trong nội thành thì hình ảnh này Tuấn Anh khó có thể bắt gặp.

Đang đắm chìm vào quang cảnh tuyệt đẹp khi ngân nga bài hát mới nổi, ánh mắt Tuấn Anh vô tình đảo qua chiếc giếng cũ. Anh khựng lại vài giây rồi nhìn lại một lần về phía chiếc giếng, có ai đó đang đứng bên cạnh giếng. Tuấn Anh khá chắc rằng đó là một người con gái vì mái tóc dài của cô. Tuấn Anh nheo mắt cố gắng nhìn nhưng anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó. Cô gái khoác lên mình chiếc váy trắng, trông như một chiếc đầm ngủ. Tuấn Anh cất tiếng gọi

“Này cô gì đó ơi, sao đêm hôm cô lại đứng trong vườn nhà người khác thế”

Cô gái vẫn đứng đó không đáp, Tuấn Anh thở dài đứng dậy khỏi ghế, anh chạy xuống vườn. Nhưng khi cánh cửa vườn mở ra, cô gái ấy đã biến mất, Tuấn Anh nuốt nước bọt rồi chầm chậm tiến về phía chiếc giếng trong góc vườn, nơi cô gái vừa đứng ban nãy. Anh lên tiếng lần nữa

“Cô gái ơi, đêm rồi đùa không có vui đâu nhé”

Một cơn gió lạnh thổi qua gáy Tuấn Anh làm anh sởn cả gai ốc, đi theo cơn gió đó là giọng nói của một nữ nhân, nhẹ nhàng nhưng lại thật xa xăm

“Anh đang tìm tôi à”

Tuấn Anh quay mặt về phía sau, anh thất kinh vì những gì anh đang nhìn thấy. Trước mắt anh là hình ảnh của một người con gái mặc chiếc váy ngủ trắng tinh, mái tóc của cô ướt sũng, đầu của cô lõm vào một mảng và đang chảy máu, dòng máu dần dần chảy xuống rồi thấm đẫm chiếc váy cô đang mặc.

Tuấn Anh sợ hãi hét lớn, anh ngã ngửa ra phía sau, đập đầu xuống đất, anh ôm lấy đầu đau đớn. Bất chợt cửa phòng anh bật mở, cả Hải và Tùng đều chạy vào. Hải gấp gáp hỏi

“Có chuyện gì thế Tuấn Anh?”

Trông thấy hai thằng bạn của mình, Tuấn Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ rang anh vừa mới đứng dưới sân vườn, tại sao giờ anh lại nằm dưới đất cạnh ban công tầng hai. Vội vàng đứng lên ngó ra ngoài ban công nhìn về phía vườn, ánh trăng soi rõ vườn cây trong màn đêm tĩnh lặng, khu vườn lặng thinh không một bóng người.

Thấy hành động khó hiểu của bạn mình, Tùng vỗ vai Tuấn Anh mà nói

“Mày ra ban công ngồi rồi ngủ quên ngã ngửa ra sau đúng không? Hai bọn tao nghe rầm một cái rõ to”

Lúc này đây, Tuấn Anh mới nhớ ra rằng hai thằng bạn cũng ở trong phòng. Anh thấy chiếc ghế bành của mình đang đổ nằm trên đất, anh cười gượng rồi đáp

“Chắc tao ngủ quên rồi ngã ghế ấy mà. Không sao đâu”

Hai thằng bạn thở dài lắc đầu

“Bọn tao cũng lạ nhà khó ngủ, nếu mày mệt thì lên giường ngủ đi, ai lại ngủ ở ban công thế này, cảm thì khổ”

Sau khi nói thêm vài câu, Hải và Tùng cũng rời đi và trở về phòng của mình. Chỉ còn mình Tuấn Anh trong căn phòng im ắng, anh nhìn đồng hồ đang chỉ 12h15p đêm mà thờ dài. Anh khẳng định rằng mình vừa gặp ác mộng rồi leo lên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Cô gái trong lòng giếng sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.