Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Sự ám ảnh với tình yêu

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Thủy Tiên chết, Vinh vẫn thường nằm mơ thấy cô, mơ về những kỉ niệm đẹp đẽ khi cả hai còn yêu nhau nồng cháy. Nhưng từ hơn một nửa năm trở lại đây, những cơn mơ về nàng ta càng ngày tần suất càng nhiều hơn, thậm chí là cả ban ngày.

Ngồi trên xe ô tô, Vinh thở dài, anh với tay vào ngăn kéo lấy lọ thuốc đau đầu uống lấy hai viên. Vinh ngả ghế về phía sau tính làm một giấc nhưng rồi anh bất chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, bóng lưng của người con gái anh đã mơ đến từng ngày. Anh vội bật dậy chạy ra khỏi xe, chạy về hướng cô gái, nắm lấy tay kéo cô lại. Nhưng ngay khi cô gái quay mặt lại, Vinh sững người, người con gái đó không phải Tiên, chỉ là cô ấy rất giống Tiên mà thôi. Cô gái ban đầu hơi bất ngờ vì có người kéo tay mình lại nhưng khi nhìn thấy mặt Vinh, một anh chàng cực kì đẹp trai thì cô mỉm cười vui vẻ ngay lập tức.

Vinh lại một lần nữa nhầm lẫn người con gái này với Tiên, đã không biết bao cô gái anh đã nhầm tưởng với Tiên rồi. Và như bao lần, anh nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi nói với cô gái bằng giọng ấm áp

“À, tôi, tôi xin lỗi, tôi nhầm cô với người yêu cũ của tôi, quả thật cô rất giống cô ấy.”

Cố bày ra một vẻ mặt u sầu hết mức có thể, rồi Vinh giả vờ quay đi, nhưng trong lòng anh đang đếm ngược từng giây. Cô gái thấy vậy liền gọi anh lại

“Anh ơi, nếu không phiền thì anh có thể kể cho em nghe về cô gái giống em đó được chứ”

Vinh cười như mở cờ ở trong lòng, anh đã nắm thóp được cô gái này rồi, anh giả vờ buồn bã quay lại rồi gật đầu

“Được thôi, nếu em không chê thì anh có thể mời em một cốc bia được chứ”

“Dạ ổn mà anh”

Vậy là cá đã cắn câu, nói không quá chứ Vinh chính xác là một tay chơi chính hiệu, anh đã trải qua không ít những mối tình một đêm với rất nhiều cô gái. Nhưng rồi đến một ngày anh lỡ sa vào tình yêu với cô sinh viên trong sáng mới từ dưới quê lên tên Thủy Tiên. Nhưng rồi Vinh lại bị gắn lấy một mối quan hệ vợ chồng ép buộc với Thảo, người phụ nữ chết mê chết mệt mình. Và những sự việc đó đã đẩy người con gái anh yêu đến cái chết, để rồi đây anh đang đi tìm thú vui mới với những người con gái có ngoại hình và phong thái giống Tiên.

Cô gái này đã dính vào cái bẫy mà Vinh giăng ra, ngay sau chỉ vài lon bia, cả Vinh và cô gái ấy đã quấn lấy nhau trong một căn phòng nhà nghỉ.

Trong vòng một vài tháng ngắn ngủi, Vinh đã qua lại với hàng chục cô gái như vậy, nhưng những cô gái đó thường sẽ ngắt liên lạc với Vinh chỉ sau hai hoặc ba ngày, điều này khiến Vinh không hiểu tại sao.

Vào một buổi tối nọ, sau khi bị Thảo ép hoan lạc suốt từ tối tới đêm muộn, Vinh mệt mỏi đi vào nhà tắm, anh xả nước ấm vào trong bồn, dự là sau khi rửa mặt xong sẽ vào ngâm mình cho sảng khoái. Múc một ít nước hất lên mặt, Vinh nghe thấy một tiếng nước

"Tõm”

khá là to, anh quay sang phía bồn tắm thì thấy mặt nước đang giao động không ngừng. Chậm rãi tiến về phía bồn tắm, Vinh ngó mặt vào trong kiểm tra xem thứ gì vừa rơi vào trong bồn. Mặt nước sóng sánh làm Vinh không thể nhìn rõ, anh ghé mặt gần vào bồn nước thì bất chợt từ dưới làn nước bồn tắm có hai cánh tay dài nắm lấy cổ của Vinh kéo mạnh xuống. Vinh cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi đôi tay gầy guộc gớm ghiếc ấy. Anh ngã bật ngửa về phía sau, với khuôn mặt ướt đẫm nước, Vinh lờ mờ nhìn thấy hình ảnh một người con gái đang từ từ bò ra khỏi bồn tắm. Làn da cô tím tái, từng mảng thịt đang bong tróc, rơi ra khỏi cơ thể làm lộ ra phần xương sườn trắng bệch. Mái tóc cô ta che đi một phần khuôn mặt, đôi mắt trắng rã trợn ngược lên toàn lòng trắng nhìn thẳng vào Vinh, cô ta rên rỉ bằng một giọng như vọng về từ nơi xa xăm nào đó

“Trả lại mạng cho tao, trả lại mạng cho tao”

Vinh hét lên đầy sợ hãi, anh đáp lại bằng giọng run rẩy

“Tôi, tôi không có hại cô, cô sao lại ám theo tôi. Cút đi, mau cút đi”

Vừa nói trong sợ hãi Vinh vừa cố gắng lùi về sau, một nửa khuôn mặt lộ ra khỏi mái tóc ướt đẫm nước cũng đã đủ để Vinh nhận ra được cô gái đó là cô gái giống Tiên mà tuần trước Vinh từng qua đêm cùng. Vinh nhắm chặt đôi mắt lại, trong lòng anh cầu xin đây chỉ là ảo giác. Sau một vài giây, Vinh chầm chậm mở mắt ra, anh thất kinh khi bàn tay giờ đây chỉ còn là những thớ thịt bầy nhầy dính trên xương đang gần sát với cổ của mình.

Ngay khi con ma nữ kia gần chạm đến Vinh thì cánh cửa phòng tắm bật mở. Thảo chạy thật nhanh vào trong, cô nắm chặt trong tay thanh kiếm gỗ đào. Cô ả đâm thật mạnh thanh kiếm xuống thân thể đang bò dưới đất kia của cô gái, cô gái hét lên đau đớn rồi dần dần tan biến. Thảo mỉm cười đắc ý rồi nói bằng giọng lạnh lẽo

“Cái loại đàn bà giật chồng người khác, chết rồi vẫn còn đến tận đây để tranh chồng với bà. Bà cho mày mãi mãi không được đầu thai nhé.”

Nghe từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng của Thảo làm Vinh bất động, anh đã phần nào hiểu lý do tại sao những cô gái anh qua lại đều biến mất sau chỉ hai đến ba ngày. Tất cả những cô gái đó đều bị cô tiểu thư nhà giàu tên Thảo này sát hại không thương tiếc. Không những thế, ả ta còn hủy luôn cả hồn phách của họ với thanh kiếm gỗ trong tay.

Vinh nuốt nước bọt, anh mặc vội một bộ quần áo rồi tiến về phía giường ngủ, nơi Thảo đang nằm bôi kem dưỡng da. Anh nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn cho Thảo, anh cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể

“Em ngủ đi muộn rồi”

“Em biết rồi mà”

Thảo đáp với một tông giọng lạnh lùng đến đáng sợ, Vinh sợ hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm vì người mà cô ấy đâm thanh kiếm kia lên không phải là anh. Tuy sợ hãi là như thế nhưng vì quá mệt mỏi, Vinh chỉ mất một lúc là có thể chìm sâu vào giấc ngủ.

Coi như chưa có chuyện gì sảy ra, buổi trưa hai ngày sau đó, Vinh lại cùng một cô gái cùng đi ăn trưa và sau đó cả hai lại vào nhà nghỉ. Nhưng Vinh không biết rằng, tại một nơi nào đó ánh nến bập bùng, Thảo đang quan sát anh qua một quả cầu thủy tinh, bên cạnh cô là một lão già râu tóc bù xù. Lão ta đưa bàn tay da nhăn nheo đang cầm tẩu thuốc lên miệng hút lấy một hơi, vừa thả những làn khói đen đặc ra khỏi miệng, lão vừa nói

“Ta thắc mắc một điều rằng tại sao cô cứ phải đâm đầu theo tên Vinh này. Với một đại tiểu thư như cô thì thiếu gì đàn ông”

Thảo quay sang phía lão già, cô nhìn lão bằng ánh mắt sắc lẹm, cô đáp

“Tôi yêu anh ấy, một lão già như ông thì hiểu được gì cơ chứ.”

Lão già cười khùng khục rồi nói

“Nhưng hắn ta đâu có yêu cô”

Thảo trợn tròn mắt, cô nắm lấy cổ áo của ông ta rồi gằn giọng

“Ông im ngay cái miệng vào, việc của ông là cho tôi sức mạnh, còn tôi cung cấp thai nhi cho ông. Đừng có xía vào chuyện của tôi, lão già ngớ ngẩn”

Nói xong, Thảo đẩy lão ta ra rồi rời khỏi ngôi nhà của lão, một ngôi nhà rách nát nằm sâu trong con ngõ vắng người. Trèo lên xe ô tô, Thảo ngay lập tức đọc địa chỉ nhà nghỉ của Vinh đang thuê cho tài xế, yêu cầu anh ta đi ngay. Tài xế riêng của Thảo đã quá quen với việc đi đánh ghen của cô chủ, liền vâng dạ và chiếc xe bắt đầu băng băng chạy trên đường.

Chỉ mất một lúc sau, Thảo đã ngồi trong xe đỗ ngay trước nhà nghỉ đó. Thấy Vinh đi ra khỏi nhà nghỉ và theo sau là cô gái trông khá giống Tiên kia, cả hai chào tạm biệt nhau bằng một nụ hôn làm Thảo như điện dại. Cô ta nắm chặt chiếc vòng cổ có treo một bức tượng nhỏ hình trẻ con trong tay, cô lẩm bẩm

“Con của mẹ, con hãy đưa đứa con gái chết tiệt kia đến một nơi vắng vẻ nhé. Mẹ muốn trực tiếp mẹ ra tay với cô ta”

Phảng phất trong tiếng gió có tiếng một đứa trẻ đáp lại

“Dạ vâng thưa mẹ, mẹ nhớ thưởng cho con nhé”

“Ngoan, mẹ sẽ thưởng”

“Cám ơn mẹ”

Ngay sau đó, tâm trí người phụ kia như bị điều khiển, cô ấy lên xe máy và cứ thế đi vào trong một con ngõ tồi tàn. Dừng xe xuống, cô gái nhìn ngang dọc và lẩm bẩm

“Tại sao mình lại ở đây, rõ ràng vừa rồi mình còn đứng ngay cửa khách sạn mà?”

Bất chợt, một giọng người phụ nữ lạnh lẽo phát ra từ đằng sau cô gái

“Mày ở đây vì tao muốn mày ở đây”

Cô gái giật mình quay đầu lại thì ăn ngay một cú tát thẳng vào mặt làm cô ngã ngửa ra đằng sau. Ôm lấy một bên má đang in hằn năm đầu ngón tay, cô gái nhìn vào người phụ nữ trước mặt rồi lắp bắp

“Cô, cô là ai mà đánh tôi”

Thảo mỉm cười lạnh lùng đáp

“Tao là ai ư, tao là vợ anh Vinh. Là người mà anh Vinh yêu nhất trên cõi đời này, nghe rõ chưa con đĩ”

“Vợ của anh Vinh? Không phải anh Vinh còn độc thân sao?”

Cô gái hỏi bằng giọng sợ hãi xen lẫn bất ngờ.

Thảo không đáp mà nắm chặt lấy tóc của cô gái đó rồi kéo cô ấy về phía căn nhà bỏ hoang trong góc. Mặc kệ cô gái đó có vùng vẫy như thế nào thì Thảo vẫn bình tĩnh như đang kéo một chiếc túi vậy.

Cô gái đó bị Thảo ném vào trong căn nhà, cô cố gắng nhìn ngang nhìn dọc để xem mình đang ở đâu thì cô bất giác đứng hình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Xung quanh cô bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc là mùi của những xác chết đang phân hủy.

Cô bịt mũi rồi nôn thốc nôn tháo sau đó cô quay sang nhìn bên cạnh mình là những thi thể ruồi bọ bò lúc nhúc. Bây giờ cô mới nhớ đến Thảo, quay ra phía bên ngoài và thấy ả ta đang đứng yên ở bậc cửa. Đôi mắt Thảo giờ đây đang đỏ rực như máu, Thảo đang cầm chặt chiếc búa trong tay. Mặt không biến sắc, Thảo chầm chậm tiến gần lại cô gái, mặc kệ tiếng van xin thảm thiết.

Bạn đang đọc Cô gái trong lòng giếng sáng tác bởi DucAnh1903

Truyện Cô gái trong lòng giếng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.