Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 4867 chữ

“Không có gì, đây là nhiệm vụ của tôi mà”. Chak khẽ cười rồi đưa tay lên quệt vết máu ở miệng.

“Chak, cám ơn cậu, cám ơn cậu nhiều lắm”. Raman chân thành nói.

Sitha lúc này đã đầu hàng đứng nhìn Raman với ánh mắt căm thù. Hắn cười nhếch mép. Hắn quyết không chịu đau khổ một mình đâu, ít nhất thì cũng phải cho Raman sống không bằng chết. Sitha nhanh tay lấy khẩu súng giấu trong áo khoác ra chĩa về phía Raman, lúc này Rawat đang đứng trước mặt anh.

Nếu phải chọn giữa cuộc sống của nó và em trai, nó sẽ chọn ai..

Sitha bóp cò không chút do dự.

Pằng!

“Wat!”. Raman chỉ kêu lên một tiếng, Rawat đã ngã xuống đất.

Pằng! Pằng! Pằng!

Loạt đạn liên tiếp làm cho thân hình của Sitha khụy sụp xuống như chim gãy cánh nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn trừng trừng về phía trước.

Raman đã quyết định lựa chọn cuộc sống của em trai.

…Bố ơi, con xin lỗi, bố hãy tha thứ cho đứa con xấu xa này…

Thân hình Sitha ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng để linh hồn thoát ra khỏi thể xác đi trả nợ cho những tội lỗi đã gây ra.

“Anh Raman!”, Rawat hét lạc cả giọng khi nhìn thấy máu trên người anh trai.

“Cậu Raman… Cố gắng lên… Tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện”. Chak nhanh tay đỡ ông chủ trong sự lo lắng.

“Tôi không sao, mọi người đừng quá lo lắng”. Raman thều thào.

Jirasak lúc này mới đến liền chạy lại xem tình trạng của Raman, thực hiện một số động tác sơ cứu cơ bản rồi bảo Chak đưa Raman đến bệnh viện gần nhất.

Chak nhanh chóng đưa Raman đi.

“Wat, anh trai của cậu chắc chắn không sao đâu”. Jirasak vỗ vai an ủi Rawat lúc này đang đứng thẫn thờ, mặt tái nhợt.

“Vâng”, Rawat nỏi nhỏ, hình ảnh anh trai đẩy mình ngã xuống để tránh đường đạn vẫn luôn hiện hữu trong trí óc cậu. “Anh Raman đã đẩy em ngã, đáng ra em mới là người bị trúng đạn”. Rawat run rẩy nói, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.

“Như vậy chứng tỏ anh ấy rất yêu quý cậu, vì thế cậu phải mạnh mẽ lên. Hãy theo mọi người đến bệnh viện đi. Việc ở đây để anh lo cho”. Jirasak nói với Rawat.

“Cám ơn anh”, Rawat cám ơn Jirasak rồi rảo bước đi thật nhanh.

Jirasak nhìn cái xác không hồn của Sitha rồi thở dài, tương lai của hắn còn dài nếu hắn không chọn con đường sai lầm. Quả thật sự tức giận, căm ghét và thù hằn không bao giờ làm cho ai hạnh phúc.

Sau khi đưa Raman vào phòng cấp cứu để phẫu thuật lấy viên đạn ra, Rawat và Chak ra ngoài ngồi chờ trong trạng thái căng thẳng, không ai nói năng câu nào. Một lát sau, Namjiu, Parani cùng với Jirasak cũng đến nơi.

“Anh Raman thế nào rồi?”, Namjiu hỏi Chak giọng run run.

“Vẫn đang phẫu thuật…”, giọng người trả lời cũng run không kém.

Namjiu hít một hơi thật mạnh để cho tinh thần thêm vững vàng và thầm cầu nguyện trong lòng: “Anh ấy không sao cả, anh ấy sẽ vượt qua được cửa ải này. Nếu anh ấy muốn cưới mình, anh ấy phải chiến thắng”.

Jirasak thương em gái đến quặn lòng, kể từ khi anh báo tin Raman bị bắn đến giờ, mặt Namjiu lúc nào cũng nhợt nhạt thất sắc.

Parani tiến đến ngồi bên Rawat, nắm lấy bàn tay của Rawat rồi nói: “Chắc chắn anh Raman sẽ được bình an”.

“Cám ơn em!”, Rawat nói rồi nhìn Parani, ánh mắt cậu thể hiện rõ sự nản lòng, nhụt chí khiến Parani nắm tay cậu chặt hơn như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Hai người không nói thêm lời nào, chỉ động viên nhau qua cái nắm tay thật chặt.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Namjiu nãy giờ ngồi im lặng mới lên tiếng, nói với anh trai.

“Anh Jok, sao em cứ thấy tim mình nhói lên liên tục thế không biết?”. Giọng Namjiu run run, thời gian càng trôi đi, trái tim cô càng quặn đau hơn đến mức chủ nhân của nó sắp không thể chịu đựng nổi nữa.

“Namjiu, nghe anh, Raman sẽ được bình an”. Giọng nói chắc nịch của Jirasak như tiếp thêm hi vọng cho Namjiu.

“Anh Jok có chắc không?”.

“Chắc chắn!”, Jirasak nói nói đầy quyết đoán: “Bởi vì nếu Raman không khỏe lại thì anh ta sẽ không còn cơ hội được biết rằng em gái anh yêu anh ta đến mức nào. Hãy tin anh, anh ta sẽ chiến đấu đến cùng vì người anh ta yêu và người yêu anh ta”.

Namjiu khẽ gật đầu đồng ý với anh trai. Cô ngoảnh mặt sang nhìn cánh cửa phòng mổ như muốn gửi tới Raman đang ở bên trong một thông điệp.

… Anh Raman, nếu như anh có thể nghe thấy những gì mà em nói lúc này, em muốn anh biết rằng ba đứa con mà anh mong muốn đang chờ anh, vì thế nếu anh còn muốn thực hiện tiếp ước mơ đó, anh phải bình an và khỏe lại. Anh hiểu những gì em nói đúng không?...

Đây là lần đầu tiên Namjiu dám ra lệnh cho Raman.

Không quá mười phút sau, đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt, bác sĩ phụ trách ca mổ là người đầu tiên đi ra. Namjiu vội đứng lên chạy ra đón bác sĩ.

“Xin chúc mừng, cậu Raman đã qua cơn nguy hiểm rồi”. Bác sĩ báo tin tốt lành cho tất cả mọi người.

Namjiu cười rạng rỡ, vui mừng quay lại nói với Jirasak: “Anh Jok, anh Raman đã an toàn rồi”.

Jirasak cười đáp lại em gái, anh hiểu Namjiu vui mừng cỡ nào. Còn một người nữa cũng vui mừng không kém, nhảy cẫng lên ôm chặt lấy cô gái đứng bên cạnh.

“Pa, anh Raman an toàn rồi, đây là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh”.

Parani chỉ đứng im và mỉm cười, để mặc cho anh chàng đang vui mừng kia ôm chầm lấy mình không chút phản kháng.

“Wat, đây là bệnh viện, cẩn thận kẻo làm cho các bệnh nhân giật mình bây giờ”. Jirasak nhắc nhở.

Wat như sực tỉnh, nhanh chóng thả Parani ra mà trong lòng thoáng tiếc nuối, “Tại em vui quá nên quên mất...”.

“Ừm... Được rồi, nhưng không cần phải nhận trách nhiệm bằng cách cầu hôn đâu nhé”, Jirasak vội chặn trước bởi sợ lịch sử lại tái diễn một lần nữa.

“Trời ạ, anh Jok cái gì cũng biết”. Rawat cười. Sau khi những lo lắng sợ hãi qua đi, Rawat lại liên tục gửi cho Parani những cái nhìn âu yếm tình cảm.

Parani vờ tỏ ra không biết gì nhưng cũng lén quay đi cười thầm trước thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt của Rawat.

“Thôi chết rồi...”, Rawat như vừa sực nhớ ra điều gì, “Bố mẹ đang ở sân bay...”.

“Thost đi đón rồi, cậu Rawat”, Chak đứng trước cửa phòng cấp cứu nói với Rawat: “Tôi đã bảo Thost từ từ hãy báo cho ông bà biết chuyện cậu Raman bị bắn, tôi sợ hai người sẽ hoảng. Nhưng tôi cũng đã gọi điện báo cho Thost biết ông chủ đã an toàn rồi. Dù sao, tôi nghĩ cậu Rawat nên về nhà tự kể lại chuyện này thì tốt hơn”.

Rawat có vẻ lưỡng lự.

“Wat về trước đi, dù sao bây giờ Raman cũng đã an toàn rồi. Ngày mai hãy tới cũng được, đưa cả bố mẹ cậu cùng tới. Ở đây cứ để anh và Namjiu lo”. Jirasak nói với Rawat.

“Phải đó Wat, ở đay không cần phải lo, tối nay chính tôi sẽ chăm sóc cho anh Raman”. Namjiu nói.

Rawat gật đầu, cảm thấy nhẹ lòng khi Namjiu tự nguyện chăm sóc anh trai: “Nếu vậy tôi xin phép về trước, tiện thể đưa Pa về luôn”.

“Nhưng em muốn ở lại với Namjiu”, Parani phản đối.

“Không được, anh sẽ đưa em về, là con gái không nên về nhà muộn, anh lo lắm”. Rawat không đồng ý.

Parani há hốc miệng định cãi lại nhưng Jirasak đã nói xen vào: “Pa, để Rawat đưa về đi, người ta có ý tốt, không nên phụ lòng người ta”.

Rawat mỉm cười nháy mắt thầm cảm ơn người anh trai vô cùng đáng kính rồi cầm cổ tay Parani dẫn đi. Parani ớ người, hết nhìn cổ tay mình rồi nhìn người đàn ông đang cầm tay cô mà không biết phải làm sao ngoài việc im lặng và đi theo.

“Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho cậu Raman, ở đây nhờ cậu Jirasak và cô Namjiu vậy”. Chak lên tiếng.

“Được rồi, ở đây để tôi lo cho”, Jirasak nói. Chak liền tranh thủ đi thu xếp phòng bệnh cho Raman, để lại hai anh em Jirasak và Namjiu đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu.

Trong chiếc ô tô đang lái về hướng nhà Parani, Rawat được nhận nhiệm vụ lái xe mỉm cười suốt từ lúc xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi bệnh viện.

“Anh có vẻ vui nhỉ?”. Parani cất tiếng hỏi khi thấy nụ cười của Rawat.

Rawat quay ra cười với Parani rồi mới trả lời: “Có hai nguyên nhân làm cho anh cảm thấy vui. Một là vì anh Raman đã không sao, vì nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, chắc anh sẽ hối hận cả đời”. Giọng Rawat hơi run run.

Parani hiểu được cảm xúc của Rawat lúc này liền đưa tay nắm lấy cánh tay Rawat và động viên.

“Anh trai anh rất yêu quý anh, vì thế từ giờ trở đi anh phải thay đổi, đừng khiến anh ấy lo lắng hay thất vọng vì anh nữa”.

“Em sẽ giúp anh làm điều đó đúng không?”. Rawat nhẹ nhàng hỏi.

“Được chứ, em sẽ ở cạnh anh”. Parani trả lời mà không hề nghĩ gì sâu xa.

“Cám ơn em. Anh rất vui vì em cho anh một cơ hội, trước đây anh đã từng hư hỏng, phạm nhiều sai lầm, sống một cách vô ích, nhưng đến hôm nay anh thực sự muốn thay đổi bản thản. Anh muốn làm cho bố mẹ và anh Raman tự hào về anh”. Rawat nói thật lòng.

“Chắc chắn anh sẽ làm được”.

“Chỉ cần em luôn ở cạnh anh, là động lực cho anh, anh sẽ có thêm sức mạnh để cố gắng”. Rawat cười đắc ý.

Parani chột dạ, bắt đầu đọc được ý đồ của Rawat: “Em sẽ truyền thêm sức mạnh cho anh từ xa, không nhất thiết phải ở cạnh hoặc đi cùng nhau đâu Rawat ạ”.

“Pa yêu quý…”.

Parani bị sặc khi nghe Rawat gọi như vậy nhưng Rawat không hề quan tâm mà vẫn mặt dày ghi điểm tiếp.

“Lúc mấy gã kia dí súng vào đầu anh, anh nghĩ chắc mình sắp chết. Khi cái chết cận kề, những người xuất hiện trong đầu anh khi đó là bố, mẹ, anh Raman và người cuối cùng... chính là em”. Rawat kể lại cho Parani nghe khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Parani kinh ngạc, nhìn Rawat với ánh mắt không thể tin được.

“Anh muốn nói với em rằng... anh nghĩ là mình yêu em”, giọng Rawat trở nên ngọt ngào: “Yêu... ngay cả khi biết rằng trước đó đã từng đối xử tồi tệ với em tới mức nào. Trước đây có thể anh rất độc mồm, mắng nhiếc em thế nọ thế kia, nhưng anh thật sự hạnh phúc mỗi khi được nhìn thấy em. Chắc em không biết anh rất hay mơ về em”.

“Trong những giấc mơ ấy của anh, chắc em toàn bị anh nhạo báng thôi đúng không?”. Parani hỏi.

“Không phải”, Rawat vội phủ nhận rồi cười: “Anh mơ thấy đôi môi đỏ của em đấy”.

Parani trợn mắt: “Đôi môi đỏ mà lưỡi của anh cứng đơ, không thể hoạt động ấy hả?”.

Rawat bật cười, trả lời với giọng hào hứng: “Nhưng lúc này nó lại hoạt động không ngừng đấy”.

“Anh Rawat!”. Parani nói giọng hờn dỗi nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm vì Rawat đã có thể cười được sau khi suýt mất mạng ngày hôm nay.

“Thôi mà... Pa...” Rawat nài nỉ: “Cho anh một cơ hội đi, anh hứa là anh sẽ thay đổi, không lăng nhăng, không phóng túng, buông thả, không cư xử ngu ngốc như trước đây nữa”.

“Vậy em sẽ theo dõi xem sao”. Parani trả lời như vậy nhưng trên mặt hiện lên một nụ cười mà cô đang cố gắng giấu đi.

“Cám ơn em, người yêu của anh. Và đây chính là nguyên nhân thứ hai làm cho anh hạnh phúc đến vậy”. Rawat cười rạng rỡ, ngay lập tức nhận Parani là người yêu của mình.

“Cái gì cơ? Em chưa đồng ý đâu đấy”. Parani hét lên, mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

“Em yêu ơi, muộn mất rồi”, Rawat hạnh phúc, quay sang cười đắc ý với Parani.

Một chàng trai thân hình cao lớn nằm im trên chiếc giường phủ vải trắng trong phòng bệnh của một bệnh viện tư nổi tiếng. Có một cô gái đang ngủ gục bên giường mà không hề biết người đàn ông nằm trên giường đã tỉnh từ lâu và đang nhìn cô với ánh mắt chan chứa tình yêu.

“Cậu Raman, cậu tỉnh lại rồi à?”. Thost vừa tới đổi ca cho Chak cất tiếng hỏi nhỏ: “Để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cậu nhé”. Nói xong Thost vộị vàng đi ra ngoài.

Namjiu nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện liền mở mắt tỉnh dậy. Ngay khi nhận ra Raman đã tỉnh lại, nụ cười và sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Anh tỉnh rồi à? Có đau ở đâu nữa không? Anh có khát nước không?”.

Raman mỉm cười nhưng sắc mặt vẫn có vẻ mệt mỏi: “Ngủ thế có mỏi cổ không?”

Namjiu bật cười, thầm cảm động khi Raman lo lắng cho cô như vậy, cho dù người đáng lo lắng hơn chính là anh ấy.

Không lâu sau, bác sĩ mổ cho Raman bước vào phòng cùng y tá. Họ kiểm tra cho Raman một lát rồi hài lòng thông báo: “Vết mổ rất lành, không sốt, cậu Raman hồi phục rất nhanh. Nếu cứ như thế này, chỉ mấy ngày nữa là có thể về nhà được rồi. Vậy tôi xin phép nhé”. Nói rồi bác sĩ cùng y tá ra khỏi phòng bệnh.

Namjiu cười, mừng rỡ quay nói với Raman: “Quá tuyệt vời! Bác sĩ nói như thế nghĩa là anh sẽ được về nhà nhanh thôi”.

Raman nhìn Namjiu rồi mỉm cười đầy hạnh phúc. Thost thấy ông chủ nhìn vợ tương lai với ánh mắt ngọt ngào liền tự động rút lui khỏi phòng bệnh một cách nhẹ nhàng để cho hai người có không gian riêng.

“Namjiu”, Raman gọi.

“Anh khát nước hả?”, Namjiu hỏi, định đứng lên đi rót nước cho Raman.

“Anh không khát nước. Anh chỉ muốn nói rằng anh rất vui khi tỉnh lại em là người đầu tiên anh nhìn thấy”.

Namjiu mỉm cười, nét mặt dịu dàng: “Anh muốn nói gì với em nữa à?”.

Raman nhướn mày.

“Nếu anh muốn nói muốn được ngày nào tỉnh dậy em cũng là người đầu tiên anh được thấy thì cứ nói ra đi. Không cần phải vòng vo như thế đâu”. Namjiu nháy mắt.

Raman bật cười: “Có lẽ bây giờ trái tim của anh và em đã cùng chung một nhịp đập nên mới có suy nghĩ giống nhau đến vậy”.

Namjiu lườm Raman nhưng vẫn cười e thẹn: “Nào, anh thử giải thích xem ý nghĩa của từ hai trái tim cùng chung nhịp đập cho em nghe xem”.

Raman không trả lời, anh nhìn sâu vào đôi mắt của Namjiu, níu kéo ánh mắt cô để có thể truyền vào đó những cảm xúc của mình.

Mặt Namjiu càng đỏ hơn, trái tim như đập loạn nhịp khi hiểu được những gì Raman muốn truyền đạt.

“Em đã hiểu rồi đúng không?”, Raman hỏi nhẹ nhàng, mắt vẫn nhìn Namjiu.

“Có vẻ đã hiểu, nhưng dù sao được nghe cũng vẫn thích hơn”. Namjiu được thể trả đũa Raman vì tính kiêu ngạo và áp đặt trước đây của anh mà cô thường xuyên phải hứng chịu.

“Anh yêu em”. Raman chỉ nói ba từ ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Namjiu cười hạnh phúc.

“Em cười thế này nghĩa là chúng ta đang nghĩ giống nhau đúng không?”, Raman mỉm cười hỏi.

“Cũng… một chút”. Giọng người trả lời có chút gì đó kiêu kiêu. Raman lắc đầu nhìn Namjiu đầy âu yếm: “Tại sao con gái cứ thích nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?”.

Namjiu lườm yêu, giả vờ trợn mắt đe dọa nhưng cũng không thể nhịn cười được lâu.

“Em cũng cần phải kiêu một chút chứ, đến anh còn thích làm ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với em nữa là”.

“Anh nghĩ là anh chưa bao giờ kiêu ngạo với em cả”.

“Có khiêm tốn quá không thế. Anh ranh ma chết đi được, từng nói em quyến rũ anh, lại còn thích áp đặt người khác nữa. Có gọi anh là ‘bố già’ chuyên nghiệp cũng chẳng sai”.

Raman cười vang: “Nếu anh thích bắt ép người khác, lại còn là mafia nữa thì anh và em đã...”, Raman ngừng giữa chừng, anh muốn để Namjiu tự hiểu mình đang muốn nói tới điều gì, “... được một đứa rồi đấy”.

Namjiu nhếch mép: “Anh giỏi tưởng bở thật đấy”.

Raman mỉm cười, ánh mắt nhìn Namjiu chan chứa tình yêu.

“Anh yêu em, và có thể đã yêu từ lâu lắm rồi. Anh thích nhìn vết sẹo và liên tục nghĩ tới cô bé đó, cô bé tóc thắt bím, mắt tròn to dễ thương ấy vẫn luôn ở trong trái tim anh đến tận bây giờ. Đôi khi nghĩ lại, anh thấy mình cũng thật lạ khi đã từ chối biết bao cô gái khác ngay cả khi họ là những người rất toàn diện. Anh đã cố gắng đi tìm lí do, nhưng chưa bao giờ anh tìm được câu trả lời thỏa đáng…”.

Namjiu xúc động lắng nghe những gì Raman nói.

“… Cho tới ngày anh được gặp cô bé ngày đó một lần nữa. Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, cô ấy đã khiến anh vô cùng ấn tượng”.

Namjiu bật cười nói: “Ấn tượng khi được trở thành nhân viên trực thang máy và mu bàn chân bị thương hả?”.

Raman vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Namjiu: “Cô ấy khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỗi khi gặp mặt. Anh yêu cái dáng đi vắt vẻo, lời nói ghê gớm, điệu bộ du côn của cô ấy, thích được nhìn cô ấy cười vui vẻ lúc ăn, yêu tính thẳng thắn, yêu sự rộng lượng, nhân ái, can đảm, biết hi sinh của cô ấy. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy. Namjiu… Anh yêu em. Đồng ý cưới anh nhé?”.

“Trước khi em trả lời em cũng muốn hỏi anh một câu. Lúc học mẫu giáo, có một anh lớn tuổi hơn đã mặc quần lót trái cho em. Anh ấy không hề biết khi về nhà em đã gào thét đến mức nào vì sợ trong tương lai phải lấy chồng già. Em cứ bị ám ảnh chuyện đó cả tháng trời. Anh đó nói hơn em chín tuổi. Nếu năm nay anh ba mươi ba tuổi thật, em sẽ có câu trả lời cho anh ngay lập tức”.

“Năm nay anh ba mươi ba tuổi”. Raman cười trả lời.

“Ưm...” Namjiu hắng giọng, cố gắng kiềm chế sự xấu hổ của mình: “Em yêu anh”.

“Em trả lời không đúng câu hỏi”.

Namjiu lườm yêu: “Cưới chứ, em yêu anh đến thế cơ mà, nếu không cưới chắc đêm nào em cũng phải nằm khóc ướt gối mất. Trong khi anh mổ, em còn phải đe dọa rằng nếu muốn thực hiện tiếp giấc mơ có ba đứa con, anh nhất định phải khỏe lại. Thế thì sao không cưới cho được”.

“Thảo nào, lúc đó anh nghe được loáng thoáng em bảo chúng ta hãy yêu nhau đi, nên anh mới vội tỉnh lại”.

“Đúng là không nên vẽ đường cho hươu chạy”. Namjiu khẽ lườm yêu Raman nhưng trong ánh mắt chỉ thấy niềm hạnh phúc ngập tràn.

Raman cười vang, trái tim anh lúc này chan chứa hạnh phúc và niềm vui sướng hơn bao giờ hết, anh thầm cám ơn bất cứ ai hay bất cứ điều gì đã gửi Namjiu đến trong cuộc đời anh.

Lễ thành hôn giữa con cả nhà Woradechawat với cô dâu Namjiu, người con gái mà anh đã quen biết từ nhỏ được tổ chức trong một khách sạn sang trọng và nổi tiếng bậc nhất tại trung tâm thủ đô Bangkok. Đây cũng là lần đầu tiên Rawat đưa Parani đến ra mắt một cách chính thức.

Bắt đầu từ hai tháng trước, khi Rawat nhận lời với Parani sẽ thay đổi bản thân, cho đến nay, cậu cũng đã có khá nhiều tiến bộ, chú tâm vào công việc hơn, ít chơi bời hơn hẳn, cho dù đôi khi cũng đi giải trí với đám bạn nhưng Rawat đã không còn buông thả như trước đây nữa.

Và kết quả là Parani đã chấp nhận sánh đôi cùng Rawat trong tiệc cưới của Namjiu và Raman.

Rawat dẫn Parani đi giới thiệu với bạn bè. Đôi trai gái trở thành tâm điểm chú ý của tất cả khách mời, đặc biệt là những ai còn nhớ Parani là vận động viên Taekwondo nổi tiếng từng đem lại vinh quang cho đất nước.

“Không cần quá hồi hộp đâu em, người ta ai cũng ngưỡng mộ chúng ta cả”. Rawat nói với Parani nhưng ánh mắt của cậu cũng thể hiện rõ sự ngưỡng mộ dành cho Parani không kém những người khác.

Parani thì thầm: “Không phải em hồi hộp, tại đôi giày này cao quá nên đi lại hơi đau”.

“Nếu vậy ngồi nghỉ chút đã”, Rawat mỉm cười. Kể từ khi Parani chấp nhận làm bạn gái cậu, cậu thấy cô ngày càng đáng yêu, cậu thấy may mắn khi có được người con gái này.

“Anh cười gì vậy?”, Parani hỏi khi vừa ngồi xuống.

“Anh vui vì được yêu em”. Ánh mắt ngọt ngào của Rawat khiến Parani đỏ bừng mặt.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang mời đại diện của gia đình Hatxabancha lên phát biểu chúc phúc cho cô dâu chú rể. Jirasak là đại diện của gia đình Hatxabancha bước lên sân khấu chúc mừng hạnh phúc cho cô em gái duy nhất của mình.

Cô dâu chú rể đứng bên rìa sân khấu nhìn Jirasak hôm nay đẹp trai một cách lạ thường.

“Tôi đại diện cho gia đình nhà Hatxabancha muốn gửi tới người em gái yêu quý của tôi lời chúc mãi mãi hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương. Cũng hi vọng cậu Raman sẽ chăm sóc em một cách tốt nhất. Em gái của tôi đôi khi có thể hơi ‘bạo lực’ nhưng mong cậu Raman hãy tin một điều là em gái của tôi rất yêu cậu. Bố mẹ tôi cũng muốn muốn gửi một lời nhắn tới cô dâu và chú rể rằng… hai ông bà mong có cháu bế lắm rồi. Xin cám ơn”. Nói xong Jirasak quay ra nháy mắt với Namjiu lúc này đang lườm anh trai.

“Anh Jok ơi là anh Jok, dám bán đứng em mình giữa lễ cưới. To gan thật!” Namjiu lầm bầm.

“Anh thích thế đấy. Anh trai của em thật thẳng thắn, đặc biệt là đoạn nói em rất yêu anh… và hi vọng sớm có cháu bế”. Raman cười.

“Hừ, thế mà em nghĩ anh thích anh trai em nói câu đôi khi có ‘bạo lực’ một chút hơn đấy”. Namjiu đáp trả.

Raman khẽ bật cười: “Anh đã nói với em rằng hôm nay em rất đẹp chưa nhỉ?”.

“Không cần nói em cũng biết tối nay em là ngôi sao sáng trên bầu trời”, Namjiu nói vẻ tự hào: “Dậy từ hai giờ sáng chỉ để trang điểm làm tóc mà còn không đẹp thì lần sau chắc phải ngồi trang điểm thâu đêm suốt sáng mất”.

Raman mỉm cười nhìn cô dâu của mình với ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào.

Tất cả khách mời cùng cười ồ và vỗ tay với lời chúc cùa anh trai cô dâu. Ngay sau đó, người dẫn chương trình mời đại diện gia đình nhà Woradechawat lên sâu khấu.“Xin mời anh Rawat Woradechawat, em trai chú rể thay mặt cho gia đình nhà trai lên chúc phúc cho cô dâu chú rể”.

Rawat quay sang mỉm cười với Parani rồi đứng dậy, bước lên sân khấu.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Rawat Woradechawat, đại diện cho gia đình Woradechawat phát biểu một vài lời. Trước hết tôi xin nói một số điều về anh trai của mình…”, Rawat ngừng lại quay sang nhìn Raman và mỉm cười.

“Xin được gửi lời cám ơn đến người anh trai duy nhất đã luôn quan tâm chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua. Trước đây tôi chỉ biết chơi bời, bướng bỉnh nhưng chưa bao anh ấy bỏ rơi tôi, đặc biệt là sự việc xảy ra vừa rồi, sẽ không bao giờ tôi có thể quên được. Nếu hôm đó anh ấy không đẩy tôi ra bất chấp tính mạng bản thân, hôm nay có thể tôi đã không được đứng ở đây. Tôi rất vui khi được sinh ra làm em trai của một con người tuyệt vời như thế. Anh Raman, em rất yêu quý anh”.

Rawat nói xong, tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng. Raman nhìn Rawat rồi gật đầu mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi xin chúc cho anh Raman có được hạnh phúc trong cuộc sống gia đình, chúc cho người bạn học mẫu giáo với tôi mãi mãi hạnh phúc. Tôi từng lấy làm lạ là tại sao anh Raman chưa từng để ý tới bất kì một người con gái nào khác, nhưng bây giờ tôi đã hiểu hóa ra anh ấy đang chờ đợi người bạn học cũ này của tôi. Namjiu, hãy chăm sóc tốt cho anh Raman nhé”. Rawat tươi cười nói. Lúc đầu khi biết Namjiu và mình trước đây là bạn học, Rawat đã lén phàn nàn với Parani: “Lúc nhỏ, anh chưa từng thắng được Namjiu. Lớn lên cũng vẫn vậy, đã thế giờ cô ấy lại còn trở thành bà chị dâu đáng kính nữa chứ. Đúng là ông trời thiên vị Namjiu quá”.

Sau khi cô dâu chú rể sánh vai nhau bước lên sân khấu, người dẫn chương trình ngỏ lời muốn chú rể kể đôi lời về mối tình nhiều năm của mình.

“Trước hết xin cho phép tôi được gửi lời cám ơn chân thành tới tất cả các vị khách quý có mặt chứng kiến buổi lễ thành hôn của chúng tôi hôm nay. Tôi chỉ có một câu ngắn gọn muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết… Tôi rất yêu cô dâu của mình, và tôi hứa cả cuộc đời này sẽ chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi”. Nói rồi Raman quay sang nhìn Namjiu và cúi xuống thì thầm vào tai cô chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

“Anh yêu em”.

Namjiu mỉm cười rạng rỡ nhìn Raman với ánh mát ngập tràn hạnh phúc.

“Em cũng yêu anh”.

Tất cả khách mời đồng loạt đứng lên vỗ tay. Raman Woradechawat chưa từng công bố chuyện riêng tư của mình trước công chúng và chưa từng thất hứa bất cứ điều gì.

Hai gia đình Woradechawat và Hatxabancha ngồi chung một bàn, ai cũng tươi cười vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy cô dâu chú rể nắm tay nhìn nhau âu yếm, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc.

Chú rể nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô dâu giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ của khách mời đã tới làm nhân chứng cho lời tuyên bố của Raman Woradechawat rằng cả cuộc đời này chỉ yêu một người con gái duy nhất… đó là Namjiu Woradechawat.

Hết

Bạn đang đọc Cô Nàng Hổ Báo của Trần Thu Hiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.