Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1364 chữ

Một ngàn ba trăm năm trước, đại chiến tiên ma ở Cửu Trùng Thiên đại chấn thiên hạ, Thiện Phong Thiên Quân năm đó hừng hực lửa chiến dẫn đầu quân tiên phong giao chiến với Ma tộc. Sau cùng, ma tộc diệt vong gần hết, một số ít còn lại bị phong ấn tại Vọng Nguyệt cốc giữa ranh giới Cửu Trùng Thiên và Nhân giới, điều này rất nguy hiểm vì nếu lỡ phong ấn bị phá sẽ ảnh hưởng lớn tới nhân gian, tuy nhiên nơi đây là nơi thích hợp nhất để phong ấn chúng, vì vậy Ngọc Đế cứ cách trăm năm lại đích thân tới tăng thêm phong ấn ở đây. Tuy nhiên, Ma vương xảo quyệt lợi dụng hỗn loạn mà đánh lén Thiện Phong trước khi bản thân bị phong ấn, mặc dù Thanh Hoàng nhanh chóng thi triển định hồn chú nhưng vẫn không kịp, một hồn hai phách của Thiện Phong bị đánh rơi xuống nhân gian, nhập vào luân hồi.

Hai trăm năm sau đó, khi nguyên thần hắn khó khắn lắm mới hồi phục được một nửa, hắn cần ít nhất một phách nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn. Ngọc Đế cho phép hắn tới nhân gian tìm về hồn phách thất lạc, nhưng nguyên thần không trọn vẹn hắn chỉ có thể trước tới Minh giới đầu thai, chậm rãi tìm.

Gần trăm năm sau, hắn trở về Thiên Thanh cung, tìm được một phách cùng hắn dung hợp, sau đó bế quan tới năm trăm năm sau mới xem như đã hồi phục, chỉ là đôi lúc hắn thường xuất thần ngẩn ngơ mà ngay cả bản thân hắn cũng không đề phòng được, vì vẫn còn thiếu 1 hồn 1 phách. Năm trăm năm nay hắn vẫn nỗ lực tìm kiếm 1 hồn 1 phách kia những vẫn thủy chung không thấy.

~

"Này! Thiện Phong tỉnh lại đi!" Thanh Hoàng lay hắn tỉnh dậy, mãi một lúc sau, đồng tử hắn co rút dần dần có tiêu cự trở lại.

" Thanh Hoàng, sao ngươi ở đây, ta..ta lại xuất thần à?"

" Đúng vậy, ngươi vẫn chưa tìm được hồn phách sao?"

" Vẫn chưa! Nói đi, tới đây có gì không?"

" Dù sao ta với ngươi cũng là bằng hữu chung hoạn nạn, ngươi nói chuyện với ta không dễ nghe hơn được à!"

" Hừ, có rắm mau thả, bổn Thiên Quân có việc cần làm."

" Được rồi, Thiện Phong chết tiệt, việc là...."- Thanh Hoàng đem sự việc nói xong thì cũng cáo từ ra về, không quên dặn hắn cần thì đến Thiên Hoa cung lấy pháp bảo, đó là nơi chứa pháp bảo của Ngọc Đế a, biết bao người muốn vào mà không được đó! Sau cùng dặn hắn nhớ chăm sóc bản thân, cẩn thận đừng xuất thần khi đang truy bắt Xích Thố. Hắn nhàn nhạt trả lời:" Ta cũng không kiểm soát được nha!" làm cho Thanh Hoàng trắng mắt rời đi.

Hôm sau, Thiện Phong Thiên Quân xuất phát đến Thanh Hoa cung, bái phỏng Hàn Quốc Quân trông coi nơi này cũng thỉnh hắn cho mượn dùng Hàn Băng liên hoa, có tác dụng ổn định hồn phách trong 5 năm cho người sử dụng nó,  mỗi đóa chỉ dùng được một lần, sau đó cần tới 500 năm mới có thể hồi phục để sử dụng tiếp,hiện tại trong Thanh Hoa cung này chỉ có duy nhất 3 đóa, là một trong những trân phẩm của Ngọc Đế được cất giữ cẩn thận, nghe nói đó là quà của một bằng hữu ngài tặng. Lần này, Thiện Phong phải xuống trần bắt yêu, lo sợ mình sẽ xuất thần bất chợt sẽ không tốt cho việc truy bắt cho nên hắn đến lấy Hàn Băng liên hoa này, dù sao Ngọc Đế đã nói qua muốn lấy pháp bảo nào cũng được.

Hàn Quốc Quân lưỡng lự giây lát, nhưng Ngọc Đế đã có dặn dò nên Hàn Quốc không dám trì hoãn đành lấy liên hoa cho hắn.

"Đa tạ Hàn Quốc Quân! Ta đi trước, tái kiến!"

"Thiên Quân đi thong thả!" Hàn Quốc Quân cúi chào theo lệ rồi quay vào Thiên Hoa cung tiếp tục công việc.

~

Thiện Phong cầm lấy liên hoa niệm vài câu chú ngữ, một cỗ hương vị thanh mát lan tràn trong không khí, thấm vào từng mạch máu, nhất thời làm cho đầu óc hắn thanh tỉnh không ít. Cất liên hoa vào túi không gian tùy thân, chuẩn bị một ít dược liệu cần thiết rồi lên đường hạ phàm truy bắt Xích Thố.

Phải biết rằng, Thiện Phong Thiên Quân là người nhiệt huyết, luôn không muốn ở một chỗ quá lâu, mấy trăm năm qua hắn cũng đi khắp nhân giới tìm hồn phách, có thể nói rất quen thuộc nhân gian rồi. Lần này xuất phát, hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ là tiện đường tìm lại một lần nữa xem có bỏ sót nơi nào không, mặc dù không có phần hồn phách đó, tu vi của hắn cũng không ảnh hưởng nhiều nhưng cứ ngẩn ngơ tùy lúc thế thì không hay lắm.

~

Đúng như dự tính, chuyến này Thiện Phong nắm chắc thắng, hắn tìm ra được hang thỏ của Xích Thố rất nhanh, truy kích dồn dập làm cho Xích Thố trở tay không kịp, chịu vài chỗ thương tích khá nặng, vội vàng trốn đến Minh giới.

Minh giới không phải muốn là vào được, chỉ vì Xích Thố này đã luyện ma công làm tu vi tăng tiến không nhỏ, hiện tại cũng xem như ngàn năm tu luyện nên rất nhanh liền đi vào được Minh giới dễ dàng.

Thiện Phong cũng không chịu thua, đuổi theo hắn đến tận Minh giới, hắn biết Xích Thố đã không còn đường chạy trốn nữa rồi, gần một trăm mạng người, một trăm oan hồn chết oan không thể đến Minh giới nhập luân hồi cũng cần được giải thoát. Hắn nhàn nhã dạo quanh U Minh thành, đến bái kiến Diêm Vương thành chủ, hắn cũng không vội, Xích Thố không thoát được.

Từ xa quỷ sai canh giữ thành thấy một thân tiên khí, Hoàng sam(màu vàng) phấp phới vội chạy đến chào hắn, phái người bẩm báo thành chủ, có khách quý đến thăm.

Hắn tiến vào Diêm La Điện, Diêm Vương cùng phán quan vội ra nghênh đón:

"Kiến quá Thiện Phong Thiên Quân, đã lâu không gặp!"

"Diêm chủ, người không cần đa lễ, ta hôm nay đến đây bái phỏng không báo trước còn mong người bỏ qua!"

" Không dám, không dám!"

Diêm Vương vội vàng mới hắn ngồi, bảo quỷ sai dâng trà, rồi mới nói tiếp:

" Hôm trước, ta nhận được tin có một luồng Yêu khí mạnh mẽ xông vào Minh giới, quỷ sai không đánh lại cho nên nó đã trốn mất! Mạn phép hỏi Thiên Quân, có phải ngài đến đây vì..."

" Đúng vậy, ta đã truy bắt nó từ nhân giới đến tận đây, thỏ tinh đó có dòng máu hồ ly, cũng thật xảo quyệt!"

Diêm Vương nhẹ thở ra, yêu khí mạnh như vậy may ra có vị này, không thì bổn vương lại mất sức một phen.( sợ phiền phức nha~)

" Vậy, ta cho người dọn phòng cho Thiên Quân, ngài ở lại ít bữa chứ?"

"Tất nhiên rồi, ta còn rất nhớ bỉ ngạn hoa bên bờ Vong Xuyên đây, ngàn năm trước lúc ta đến luân hồi chúng vừa ra lá, hẳn là đã nở hoa rồi!"

" Phải, phải đã nở gần tám trăm năm nay rồi, ngài không đến thì cũng sắp tàn, phải đợi ngàn năm nữa!"( vì trước đó ra lá cũng lâu rồi vị này mới đến nhập luân hồi)

"Đúng vậy, vậy làm phiền Diêm chủ một thời gian rồi!"

" Không phiền, không phiền, Thiên Quân, mời!"

Diêm Vương nhanh chóng dọn phòng rồi thỉnh vị này đến ở.

Bạn đang đọc Cố Nhân sáng tác bởi ĐọaThiênSứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐọaThiênSứ
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.