Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1047 chữ

Hơn một ngàn năm trước, nguyên thần Thiện Phong Thiên Quân đại thương bị rơi mất một hồn hai phách, sau khi kết thúc trận đánh với Ma vương, Ngọc Đế cho phép Thiện Phong Thiên Quân hạ phàm tìm về phần hồn phách đã mất. Tuy nhiên, hắn lại vì nguyên thần không đủ mà phải tiến vào luân hồi để đến nhân gian, Ngọc Đế phá lệ cho phép hắn giữ lại ký ức để dễ dàng tìm kiếm.

Khi hắn bước chân đến Minh giới lúc này, Diêm Vương đích thân dẫn hắn đi đầu thai, đến trước cầu Nại Hà một mạt xanh thẫm lọt vào mắt hắn, là bỉ ngạn chưa nở hoa. Diêm chủ nói rằng phải qua vài trăm năm nữa mới nở, vì bỉ ngạn này hoa tàn ra lá, lá rụng mới ra hoa, mà kì hoa cách nhau một ngàn năm, hiện tại chưa tới lúc. Hắn qua cầu Nại Hà bước thẳng đến cổng thông với nhân đạo mà đầu thai thành người, không cần uống Mạnh Bà thang, cũng không cần qua Vọng Hương Đài.

~

Nhà Hạ tướng quân có một phu nhân một tiểu thiếp, nghe nói Hạ tướng quân khi xưa yêu vị tiểu thiếp này, nhưng không môn đăng hộ đối chỉ có thể lập nàng làm thiếp, sau này lập tiểu thư nhà Tả Tể tướng làm phu nhân, nhưng tình cảm vẫn không tốt lắm.

Hạ Kỷ Anh do tiểu thiếp sinh ra, vì khó sinh nên đã mất sớm. Lòng Hạ tướng quân cũng nguội lạnh dần, cho rằng đứa con này hại chết người ông thương vì vậy không quá quan tâm đến. Sinh thiếu tháng nên thân thể đứa nhỏ không được tốt lắm, giao cho vú nuôi chăm sóc, nếu cần thuốc thang bồi bổ gì cũng đầy đủ nhưng một tháng tướng quân mới đến nhìn y một lần, thậm chí hai ba tháng một lần.

Phu nhân tướng quân vốn xem nương y không vừa mắt, bây giờ lại có y càng làm cho phu nhân chán ghét thêm, bản thân nàng ta đã không được sủng ái, đến tận khi người phụ nữ kia sinh y rồi mà bụng nàng ta vẫn không có động tĩnh gì, càng làm tăng thêm nỗi hận trong lòng.

Ba năm trôi qua, số lần Kỷ Anh gặp phụ thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, phu nhân thì ghen ghét làm cho bản thân y cùng với vú nuôi khó khăn qua ngày.

Hạ tướng quân ba năm qua cũng thật dằn vặt, nghe nói đứa con bệnh tật quấn thân, tốn thuốc thang nhiều nhưng thân thể chẳng khá hơn là bao. Vốn dĩ muốn dạy y võ công để cường thân kiện thể, thì được đại phu cho biết thân thể bé con hiện tại không thể tập võ, đợi ổn định thêm một thời gian nữa mới suy xét tới làm cho Hạ tướng quân càng phiền não, lại thêm mỗi ngày phu nhân cứ bên tai thổi gió,  Hạ tướng quân ngày càng không muốn nhìn mặt đứa con vô dụng này. Dần dần Kỷ Anh bị phụ thân lãng quên đi, số lần gặp mặt đã ít nay còn khó để gặp. Không được yêu thương, thêm vào bị bỏ mặc, ăn uống qua ngày cũng phải tự nghĩ cách thì nói gì đến thuốc bổ này kia.

Vú nuôi kia lúc đầu còn kề cạnh, sau đó một năm, Kỷ Anh bốn tuổi thì hoàn toàn bỏ mặc y tự sinh tự diệt không còn quan tâm nữa. Kỷ Anh lúc này hoàn toàn bị bỏ rơi, làm việc như hạ nhân mà sống qua ngày, ngủ trong sài phòng ngay cả hạ nhân cũng sống tốt hơn y. Đôi khi y trốn trong góc mà khóc, trách ông trời vì sao lại đối xử với y như vậy, nhưng cuối cùng y cũng phải chấp nhận sự thật, cho rằng mình hại chết nương nên xứng đáng bị như vậy.

~

Năm y sáu tuổi, vốn dĩ nên đến trường, nhưng phụ thân từ lâu quên mất đứa con này, thêm nữa gần đây phu nhân sắp sinh cho nên cũng chẳng ai để tâm đến một kẻ thua cả hạ nhân như y.

Tháng bảy, một đêm trời mưa to, phu nhân sinh một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Hạ Kỷ Phong. Đêm hôm đó, trời mưa tầm tã, Hạ tướng quân bế Tiểu Phong trên tay nhận lời chúc mừng của mọi người, khiến cho y đứng trong màn mưa nhìn một màn ấm áp đó mà rơi lệ, ước gì ấm áp đó phụ thân có thể chia cho mình một chút, đứng nhìn đệ đệ nho nhỏ từ khi sinh ra đã không hề khóc chỉ mở to cặp mắt tròn tròn đen láy mà nhìn xung quanh, trong lòng y như có lông vũ nhẹ phớt qua làm tim y ngứa ngáy. Đệ đệ này với y có lẽ có duyên, y không hề có chút nào ghét bỏ mà ngược lại cảm thấy yêu thương hơn bất cứ thứ gì.

Dầm mưa cả đêm, kết quả sáng hôm sau y bị bệnh phải nằm một chỗ. Hạ nhân trong phủ hôm nay bận rộn vì thiếu gia mới sinh, cũng chẳng ai bận tâm thiếu mất một kẻ vô dụng như y. Kết quả nằm cả ngày trong phòng đến sáng hôm sau mới có người nhớ ra y mà đến tìm thì y đã sốt đến mê man, tổng quản miễn cưỡng cho y một thang thuốc hạ sốt, đến chiều cũng dần thuyên giảm nhưng về sau này cứ trời trở lạnh hoặc có mưa thì thân thể y sẽ bất giác mà đau nhức, có lẽ là di chứng để lại.

Bệnh vừa khỏi thì đã phải làm việc, không làm sẽ không có ăn, từ nhỏ đến lớn y vẫn sống như vậy, công việc không xong thì một chén cháo loãng cũng đừng mơ ngó tới. Sáu tuổi như thế mà y đã hiểu lòng người, bản thân y phải dựa vào chính mình mà sống, không ai thương mình thì mình tự thương lấy.

Bạn đang đọc Cố Nhân sáng tác bởi ĐọaThiênSứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐọaThiênSứ
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.