Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3313 chữ

Đầy tháng tiểu thiếu gia nhà Hạ tướng quân được tổ chức long trọng khác xa với vị đại thiếu gia năm nào nay chẳng khác gì hạ nhân. Cả sảnh đường náo nhiệt hẳn lên, người đến chúc mừng tặng lễ ngày càng nhiều, Kỷ Anh cũng tất bật chạy xuôi chạy ngược làm việc, bưng thức ăn, pha trà, quét dọn, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai để ý đến vị đại thiếu gia là y.Bận rộn đến tận khuya, hôm nay là ngày vui Hạ tướng quân ban thưởng cho trên dưới tướng quân phủ mỗi người một lượng bạc, riêng y chỉ thêm được một cái bánh bao đã rất vui rồi, không mong gì có tiền, tổng quản phụ trách phát tiền liền giữ luôn phần của y.~Thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ, y vẫn làm việc hạ nhân của y, vẫn không được nhìn mặt phụ thân đến một lần, nhưng y vẫn luôn lén lút đến nhìn đệ đệ, nhìn bé con bụ bẫm bắt đầu biết đi, biết nói lòng y thoáng chút vui theo. Lần này y quét sân gần tiểu viện của đệ đệ liền lén theo cửa viện nhìn vào, thân ảnh nho nhỏ mặc một thân màu tím đang ngồi ngơ ngẩn bên cạnh bàn, kế bên là cây đào vừa ra hoa, cánh đào phất phơ rơi theo gió, khung cảnh êm ả làm y bất giác nhìn đến mê say. Một thanh âm the thé xuyên qua màng tai y truyền tới làm y hồi thần:" Tiểu bại hoại kia người không làm việc mà đứng ngẩn ra ở đây làm gì?" Người hỏi y chính là vú nuôi bên cạnh phu nhân, nhìn không quá bốn mươi tuổi, là người chăm sóc cho đệ đệ Kỷ Phong của y, nhưng cái giọng the thé của bà ta làm cho y chợt nổi một thân da gà. Đưa mắt nhìn phía sau vú nuôi, là thân ảnh của phu nhân và vài nha hoàn thân cận, y vội vã hành lễ chào:" Mẫu thân!"( con thứ phải gọi phu nhân trong nhà là mẫu thân, mẹ ruột cũng chỉ gọi là nương)" Không dám nhận, ngươi ở đây làm gì, không làm việc sao?" Nữ tử dung mạo như hoa, một thân vàng nhạt, tà áo nhẹ đung đưa theo gió, nghe ngữ khí nhỏ nhẹ kia cùng dung mạo nàng đều cho rằng nàng là người tốt. Y lúc đầu cũng lầm tưởng như vậy, nhưng đến hiện tại y đã không còn suy nghĩ đó, y biết nàng ta là người như thế nào, liền cúi người trả lời:"Thưa mẫu thân, hôm nay con quét dọn khu này ạ!"" Vậy sao? Vậy cứ tiếp tục quét đi, nhưng đừng làm phiền đến Phong nhi, cũng đừng đến gần nó!"" Vâng, con biết rồi!"Dứt lời nàng ta liền mang theo người rời đi, tiến vào tiểu viện đệ đệ, y lén nhìn một màn đó mà chạnh lòng. Nữ tử  áo vàng bước đến ôm đệ đệ bụ bẫm kia vào lòng, đút cơm cho đệ ấy ăn, nhưng Kỷ Phong dường như không thích như vậy, đoạt muỗng lại tự ăn. Quay đầu đi nơi khác, lại tiếp tục công việc của mình, y biết trong lòng những người ở đây y hoàn toàn là một hạ nhân không hơn không kém, chỉ là không biết phụ thân có nhớ đến y không. Năm đó y tám tuổi, đệ đệ hai tuổi.~Bốn năm sau, y vẫn chỉ lén đứng nhìn đệ đệ từ xa, nhìn sự quan tâm của phụ thân dành cho đệ ấy mà đệ đệ dường như không quá để tâm, làm lòng y ao ước được như vậy. Hai ăm trước khi đệ đệ bốn tuổi đã theo phụ thân học võ, bây giờ nhìn qua đệ ấy cao lên không ít, lại trông rất khỏe mạnh.Những năm qua y chỉ nhìn đệ đệ từ xa, cũng không để ý thấy ánh mắt đệ đệ nhìn y đôi khi lóe sáng như thấy điều gì đó thú vị. Sáu năm y nhìn Kỷ Phong, Kỷ Phong đều nhận ra ánh mắt đó mang theo sự dịu dàng cùng ao ước, hắn biết rõ vì sao y nhìn hắn như vậy. Vâng, Kỷ Phong chính là vị Thiện Phong Thiên Quân năm đó hạ phàm, vẫn lưu giữ được ký ức kiếp trước khiến cho hắn cảm thây sự quan tâm của những người xung quanh là dư thừa, mặc dù thân xác hắn chỉ mới sáu tuổi nhưng từ hắn toát lên vẻ trưởng thành, giả đứng đắn. Vì sao gọi là giả đứng đắn? Vì hắn rõ ràng hơn hai ngàn tuổi nhưng đôi khi tính tình lại như trẻ con, bốc đồng lại tràn đầy nhiệt huyết. Một linh hồn hai ngàn tuổi trong thân xác đứa bé sáu tuổi có một sự tương thích đến kỳ lạ, người khác nhìn vào chỉ bảo rằng đứa trẻ này có dáng vẻ con nhà tướng quân,  ra vẻ một bộ ông cụ non.Đôi khi hắn đi dạo quanh phủ, sẽ tình cờ thấy đại ca kiếp này của hắn tất bật làm việc, đôi lúc hắn còn lén chạy đi xem y ăn gì, ngủ ở đâu, không hiểu sao lại lưu ý đến lạ. Nhìn thấy y ở sài phòng( phòng chứa củi?) ăn màn thầu cứng ngắt lại đau lòng một cách khó hiểu. Hắn đứng ra đưa cho y điểm tâm trong túi mà lúc sáng mẫu thân nhét vào cho hắn, nét mặt ngơ ngác của y nhanh chóng bao phủ nụ cười dịu dàng, nhưng y không nhận lấy chỉ nói:" Ta không cần, cám ơn đệ, đệ trở về đi, mẫu thân mà biết sẽ trách phạt!"Hắn không nói gì chỉ để lại điểm tâm rồi quay đi, hắn biết trách phạt là ý gì, hắn đã không ít lần thấy y bị đánh, còn nghe nói y bị bỏ đói liền cảm thấy không đành lòng, hắn nghĩ có lẽ về sau nên đối xử tốt với vị ca ca này một chút.Y nhìn điểm tâm vì để trong túi mà có chút nát trên bàn, nhẹ nhàng nhón lấy một mẩu đưa lên miệng, bánh đậu xanh mịn màng vừa vào miệng đã tan, làm y bất giác rung động, đã rất lâu rồi không có người quan tâm đến y, một mẩu bánh nho nhỏ này cũng làm trái tim y ấm áp. Đầy tháng tiểu thiếu gia nhà Hạ tướng quân được tổ chức long trọng khác xa với vị đại thiếu gia năm nào nay chẳng khác gì hạ nhân. Cả sảnh đường náo nhiệt hẳn lên, người đến chúc mừng tặng lễ ngày càng nhiều, Kỷ Anh cũng tất bật chạy xuôi chạy ngược làm việc, bưng thức ăn, pha trà, quét dọn, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai để ý đến vị đại thiếu gia là y.

Bận rộn đến tận khuya, hôm nay là ngày vui Hạ tướng quân ban thưởng cho trên dưới tướng quân phủ mỗi người một lượng bạc, riêng y chỉ thêm được một cái bánh bao đã rất vui rồi, không mong gì có tiền, tổng quản phụ trách phát tiền liền giữ luôn phần của y.

~

Thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ, y vẫn làm việc hạ nhân của y, vẫn không được nhìn mặt phụ thân đến một lần, nhưng y vẫn luôn lén lút đến nhìn đệ đệ, nhìn bé con bụ bẫm bắt đầu biết đi, biết nói lòng y thoáng chút vui theo. Lần này y quét sân gần tiểu viện của đệ đệ liền lén theo cửa viện nhìn vào, thân ảnh nho nhỏ mặc một thân màu tím đang ngồi ngơ ngẩn bên cạnh bàn, kế bên là cây đào vừa ra hoa, cánh đào phất phơ rơi theo gió, khung cảnh êm ả làm y bất giác nhìn đến mê say. Một thanh âm the thé xuyên qua màng tai y truyền tới làm y hồi thần:

" Tiểu bại hoại kia người không làm việc mà đứng ngẩn ra ở đây làm gì?"

Người hỏi y chính là vú nuôi bên cạnh phu nhân, nhìn không quá bốn mươi tuổi, là người chăm sóc cho đệ đệ Kỷ Phong của y, nhưng cái giọng the thé của bà ta làm cho y chợt nổi một thân da gà. Đưa mắt nhìn phía sau vú nuôi, là thân ảnh của phu nhân và vài nha hoàn thân cận, y vội vã hành lễ chào:

" Mẫu thân!"( con thứ phải gọi phu nhân trong nhà là mẫu thân, mẹ ruột cũng chỉ gọi là nương)

" Không dám nhận, ngươi ở đây làm gì, không làm việc sao?" Nữ tử dung mạo như hoa, một thân vàng nhạt, tà áo nhẹ đung đưa theo gió, nghe ngữ khí nhỏ nhẹ kia cùng dung mạo nàng đều cho rằng nàng là người tốt. Y lúc đầu cũng lầm tưởng như vậy, nhưng đến hiện tại y đã không còn suy nghĩ đó, y biết nàng ta là người như thế nào, liền cúi người trả lời:

"Thưa mẫu thân, hôm nay con quét dọn khu này ạ!"

" Vậy sao? Vậy cứ tiếp tục quét đi, nhưng đừng làm phiền đến Phong nhi, cũng đừng đến gần nó!"

" Vâng, con biết rồi!"

Dứt lời nàng ta liền mang theo người rời đi, tiến vào tiểu viện đệ đệ, y lén nhìn một màn đó mà chạnh lòng. Nữ tử  áo vàng bước đến ôm đệ đệ bụ bẫm kia vào lòng, đút cơm cho đệ ấy ăn, nhưng Kỷ Phong dường như không thích như vậy, đoạt muỗng lại tự ăn. Quay đầu đi nơi khác, lại tiếp tục công việc của mình, y biết trong lòng những người ở đây y hoàn toàn là một hạ nhân không hơn không kém, chỉ là không biết phụ thân có nhớ đến y không. Năm đó y tám tuổi, đệ đệ hai tuổi.

~

Bốn năm sau, y vẫn chỉ lén đứng nhìn đệ đệ từ xa, nhìn sự quan tâm của phụ thân dành cho đệ ấy mà đệ đệ dường như không quá để tâm, làm lòng y ao ước được như vậy.

Hai ăm trước khi đệ đệ bốn tuổi đã theo phụ thân học võ, bây giờ nhìn qua đệ ấy cao lên không ít, lại trông rất khỏe mạnh.

Những năm qua y chỉ nhìn đệ đệ từ xa, cũng không để ý thấy ánh mắt đệ đệ nhìn y đôi khi lóe sáng như thấy điều gì đó thú vị. Sáu năm y nhìn Kỷ Phong, Kỷ Phong đều nhận ra ánh mắt đó mang theo sự dịu dàng cùng ao ước, hắn biết rõ vì sao y nhìn hắn như vậy.

Vâng, Kỷ Phong chính là vị Thiện Phong Thiên Quân năm đó hạ phàm, vẫn lưu giữ được ký ức kiếp trước khiến cho hắn cảm thây sự quan tâm của những người xung quanh là dư thừa, mặc dù thân xác hắn chỉ mới sáu tuổi nhưng từ hắn toát lên vẻ trưởng thành, giả đứng đắn.

Vì sao gọi là giả đứng đắn? Vì hắn rõ ràng hơn hai ngàn tuổi nhưng đôi khi tính tình lại như trẻ con, bốc đồng lại tràn đầy nhiệt huyết. Một linh hồn hai ngàn tuổi trong thân xác đứa bé sáu tuổi có một sự tương thích đến kỳ lạ, người khác nhìn vào chỉ bảo rằng đứa trẻ này có dáng vẻ con nhà tướng quân,  ra vẻ một bộ ông cụ non.

Đôi khi hắn đi dạo quanh phủ, sẽ tình cờ thấy đại ca kiếp này của hắn tất bật làm việc, đôi lúc hắn còn lén chạy đi xem y ăn gì, ngủ ở đâu, không hiểu sao lại lưu ý đến lạ. Nhìn thấy y ở sài phòng( phòng chứa củi?) ăn màn thầu cứng ngắt lại đau lòng một cách khó hiểu. Hắn đứng ra đưa cho y điểm tâm trong túi mà lúc sáng mẫu thân nhét vào cho hắn, nét mặt ngơ ngác của y nhanh chóng bao phủ nụ cười dịu dàng, nhưng y không nhận lấy chỉ nói:

" Ta không cần, cám ơn đệ, đệ trở về đi, mẫu thân mà biết sẽ trách phạt!"

Hắn không nói gì chỉ để lại điểm tâm rồi quay đi, hắn biết trách phạt là ý gì, hắn đã không ít lần thấy y bị đánh, còn nghe nói y bị bỏ đói liền cảm thấy không đành lòng, hắn nghĩ có lẽ về sau nên đối xử tốt với vị ca ca này một chút.

Y nhìn điểm tâm vì để trong túi mà có chút nát trên bàn, nhẹ nhàng nhón lấy một mẩu đưa lên miệng, bánh đậu xanh mịn màng vừa vào miệng đã tan, làm y bất giác rung động, đã rất lâu rồi không có người quan tâm đến y, một mẩu bánh nho nhỏ này cũng làm trái tim y ấm áp. Đầy tháng tiểu thiếu gia nhà Hạ tướng quân được tổ chức long trọng khác xa với vị đại thiếu gia năm nào nay chẳng khác gì hạ nhân. Cả sảnh đường náo nhiệt hẳn lên, người đến chúc mừng tặng lễ ngày càng nhiều, Kỷ Anh cũng tất bật chạy xuôi chạy ngược làm việc, bưng thức ăn, pha trà, quét dọn, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai để ý đến vị đại thiếu gia là y.

Bận rộn đến tận khuya, hôm nay là ngày vui Hạ tướng quân ban thưởng cho trên dưới tướng quân phủ mỗi người một lượng bạc, riêng y chỉ thêm được một cái bánh bao đã rất vui rồi, không mong gì có tiền, tổng quản phụ trách phát tiền liền giữ luôn phần của y.

~

Thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ, y vẫn làm việc hạ nhân của y, vẫn không được nhìn mặt phụ thân đến một lần, nhưng y vẫn luôn lén lút đến nhìn đệ đệ, nhìn bé con bụ bẫm bắt đầu biết đi, biết nói lòng y thoáng chút vui theo. Lần này y quét sân gần tiểu viện của đệ đệ liền lén theo cửa viện nhìn vào, thân ảnh nho nhỏ mặc một thân màu tím đang ngồi ngơ ngẩn bên cạnh bàn, kế bên là cây đào vừa ra hoa, cánh đào phất phơ rơi theo gió, khung cảnh êm ả làm y bất giác nhìn đến mê say. Một thanh âm the thé xuyên qua màng tai y truyền tới làm y hồi thần:

" Tiểu bại hoại kia người không làm việc mà đứng ngẩn ra ở đây làm gì?"

Người hỏi y chính là vú nuôi bên cạnh phu nhân, nhìn không quá bốn mươi tuổi, là người chăm sóc cho đệ đệ Kỷ Phong của y, nhưng cái giọng the thé của bà ta làm cho y chợt nổi một thân da gà. Đưa mắt nhìn phía sau vú nuôi, là thân ảnh của phu nhân và vài nha hoàn thân cận, y vội vã hành lễ chào:

" Mẫu thân!"( con thứ phải gọi phu nhân trong nhà là mẫu thân, mẹ ruột cũng chỉ gọi là nương)

" Không dám nhận, ngươi ở đây làm gì, không làm việc sao?" Nữ tử dung mạo như hoa, một thân vàng nhạt, tà áo nhẹ đung đưa theo gió, nghe ngữ khí nhỏ nhẹ kia cùng dung mạo nàng đều cho rằng nàng là người tốt. Y lúc đầu cũng lầm tưởng như vậy, nhưng đến hiện tại y đã không còn suy nghĩ đó, y biết nàng ta là người như thế nào, liền cúi người trả lời:

"Thưa mẫu thân, hôm nay con quét dọn khu này ạ!"

" Vậy sao? Vậy cứ tiếp tục quét đi, nhưng đừng làm phiền đến Phong nhi, cũng đừng đến gần nó!"

" Vâng, con biết rồi!"

Dứt lời nàng ta liền mang theo người rời đi, tiến vào tiểu viện đệ đệ, y lén nhìn một màn đó mà chạnh lòng. Nữ tử  áo vàng bước đến ôm đệ đệ bụ bẫm kia vào lòng, đút cơm cho đệ ấy ăn, nhưng Kỷ Phong dường như không thích như vậy, đoạt muỗng lại tự ăn. Quay đầu đi nơi khác, lại tiếp tục công việc của mình, y biết trong lòng những người ở đây y hoàn toàn là một hạ nhân không hơn không kém, chỉ là không biết phụ thân có nhớ đến y không. Năm đó y tám tuổi, đệ đệ hai tuổi.

~

Bốn năm sau, y vẫn chỉ lén đứng nhìn đệ đệ từ xa, nhìn sự quan tâm của phụ thân dành cho đệ ấy mà đệ đệ dường như không quá để tâm, làm lòng y ao ước được như vậy.

Hai ăm trước khi đệ đệ bốn tuổi đã theo phụ thân học võ, bây giờ nhìn qua đệ ấy cao lên không ít, lại trông rất khỏe mạnh.

Những năm qua y chỉ nhìn đệ đệ từ xa, cũng không để ý thấy ánh mắt đệ đệ nhìn y đôi khi lóe sáng như thấy điều gì đó thú vị. Sáu năm y nhìn Kỷ Phong, Kỷ Phong đều nhận ra ánh mắt đó mang theo sự dịu dàng cùng ao ước, hắn biết rõ vì sao y nhìn hắn như vậy.

Vâng, Kỷ Phong chính là vị Thiện Phong Thiên Quân năm đó hạ phàm, vẫn lưu giữ được ký ức kiếp trước khiến cho hắn cảm thây sự quan tâm của những người xung quanh là dư thừa, mặc dù thân xác hắn chỉ mới sáu tuổi nhưng từ hắn toát lên vẻ trưởng thành, giả đứng đắn.

Vì sao gọi là giả đứng đắn? Vì hắn rõ ràng hơn hai ngàn tuổi nhưng đôi khi tính tình lại như trẻ con, bốc đồng lại tràn đầy nhiệt huyết. Một linh hồn hai ngàn tuổi trong thân xác đứa bé sáu tuổi có một sự tương thích đến kỳ lạ, người khác nhìn vào chỉ bảo rằng đứa trẻ này có dáng vẻ con nhà tướng quân,  ra vẻ một bộ ông cụ non.

Đôi khi hắn đi dạo quanh phủ, sẽ tình cờ thấy đại ca kiếp này của hắn tất bật làm việc, đôi lúc hắn còn lén chạy đi xem y ăn gì, ngủ ở đâu, không hiểu sao lại lưu ý đến lạ. Nhìn thấy y ở sài phòng( phòng chứa củi?) ăn màn thầu cứng ngắt lại đau lòng một cách khó hiểu. Hắn đứng ra đưa cho y điểm tâm trong túi mà lúc sáng mẫu thân nhét vào cho hắn, nét mặt ngơ ngác của y nhanh chóng bao phủ nụ cười dịu dàng, nhưng y không nhận lấy chỉ nói:

" Ta không cần, cám ơn đệ, đệ trở về đi, mẫu thân mà biết sẽ trách phạt!"

Hắn không nói gì chỉ để lại điểm tâm rồi quay đi, hắn biết trách phạt là ý gì, hắn đã không ít lần thấy y bị đánh, còn nghe nói y bị bỏ đói liền cảm thấy không đành lòng, hắn nghĩ có lẽ về sau nên đối xử tốt với vị ca ca này một chút.

Y nhìn điểm tâm vì để trong túi mà có chút nát trên bàn, nhẹ nhàng nhón lấy một mẩu đưa lên miệng, bánh đậu xanh mịn màng vừa vào miệng đã tan, làm y bất giác rung động, đã rất lâu rồi không có người quan tâm đến y, một mẩu bánh nho nhỏ này cũng làm trái tim y ấm áp.

Bạn đang đọc Cố Nhân sáng tác bởi ĐọaThiênSứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐọaThiênSứ
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.