Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Cùng

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Lâm Vân lại tiếp tục hành trình, hắn đi khắp trung tâm của Thanh Ma sâm lâm tìm kiếm linh dược theo sự chỉ dẫn của Cổ Mẫu. Những linh dược hắn tìm được, nếu không có ma thú canh giữ hắn sẽ thu luôn vào túi trữ vật. Còn những linh được ma thú thủ hộ hắn sẽ tranh thủ luyện tập kinh nghiệm chiến đấu với ma thú. Sau đó, Lâm Vân cũng tặng luôn linh dược đó cho ma thú đó xem như là thù lao.

Không những vậy, nếu ma thú hắn nhìn không vừa mắt, hắn không những đánh cho một trận tơi tả còn cướp luôn linh dược, dù sao thì Lâm Vân hắn cũng lười giết mấy tên ma thú này.

Chẳng mấy chốc thời gian đã qua hai ngày “Không biết bây giờ Hoa Ngọc Lan thế nào?” Chiến lợi phẩm của Lâm Vân trong túi trữ vật bây giờ đầy ắp. Hắn cũng muốn nhanh chóng đem bán hết số này đổi lấy một ít ma thạch để dự trữ. Dù sao thì trong đan điền hắn cũng hội tụ đủ linh khí, sớm muộn gì cũng có thể vào được Trúc Cơ. Hắn cũng không vội đổi Trúc Cơ đan.

Đạt đến cực cấp như Lâm Vân thường rất ít, chỉ có các thiên kiêu của gia tộc lớn mới giữ được phương pháp, cho nên khi đến đẳng cấp này, chỉ cần rèn luyện kinh nghiệm và tích súc linh khí là có thể thành công đột phá Trúc Cơ. Dù sao, nền tảng thân thể hắn cực kì tốt.

Hướng đi là như vậy, Lâm Vân quyết định nghỉ chân hai canh giờ sau đó lên đường về Thanh Ma trấn bán linh dược. Hắn cũng sẽ cải trang một chút để tránh tai mắt của Cực Lạc Tông.

Đang định ngồi nướng một con gà rừng thơm ngon mà Lâm Vân vừa mới bắt được, thì lúc này Lâm Vân nghe được động tĩnh lớn. Lâm Vân nhanh trí núp sau một bụi cây lớn, giảm xuống khí tức, tập trung quan sát.

“Chủ nhân, tổng cộng có mười người, trong đó ba người đều là Trúc Cơ, cao nhất là Trúc Cơ kì tầng 2” Cổ Mẫu nói.

Mặc dù trên lí thuyết cực cấp của Lâm Vân có thể chiến được Trúc Cơ tầng 2, nhưng các tu sĩ từ Trúc Cơ đã tiếp nhận thấp nhất cũng là Vũ kỹ hạ phẩm. Theo tình huống bất lợi, Lâm Vân chịu được nhiều nhất hai mươi đấm của đối phương. Một đấm đầu tiên của tên Trúc Cơ tầng 2 đấm ra, Lâm Vân còn nhận thức đếm được, mười chín đấm còn lại là Cổ Mẫu giúp hắn đếm.

Dưới tình huống bất lợi này, Lâm Vân hắn tuyệt đối sẽ không thò mặt ra, dù sao hắn vẫn còn nhiều việc phải làm, hắn cũng không muốn chết non. Người ta có câu “Nhịn một bước là trời bao biển rộng, liều mạng manh động là hành động rất ngu”.

Lúc này, xuất hiện một thanh niên dắt theo một cô gái nhỏ, hai người chạy thục mạng. Phía sau là sáu tên mặc đồ đen đằng đằng sát khí đuổi theo, trên tay mỗi tên còn cầm theo một thanh đao. Sau cùng, là hai tên nữa theo sau, hai tên này không mặc đồ đen, bộ dáng rất ung dung như đang vờn chuột, bọn hắn phi nhanh trên những cành cây.

Một tên di chuyển bằng cả hai tay và chân, đầu của hắn trùm lại bằng một chiếc nón nối liền với cả y phục. Hai tay trước còn nắm hai thanh loan đao hình bán nguyệt. Một tên trên mặt có một chiếc mặt nạ, mặt nạ không có cảm xúc, hai tay chắp sau lưng, mặc một bộ bạch y, hắn di chuyển cực kì ung dung nhàn hạ như đang tản bộ. Có lẽ hắn là Trúc Cơ tầng 2 mà Cổ Mẫu nhắc đến.

Người thanh niên và cô gái nhỏ chạy đến gần chỗ Lâm Vân ẩn nấp thì ngã xuống, có lẽ đã hết thể lực. Lâm Vân trong lòng chửi má nó, nhưng vẫn im lặng theo dõi kì biến, cùng lắm thì hắn sẽ nói hiểu lầm và nhanh chân chạy trốn. Với tu vi cực cảnh của hắn, có trốn đi thì Trúc Cơ tầng 2 cũng sẽ…À vẫn đuổi theo được.

“Tuyết muội, muội mau chạy đi, mặc kệ ta, để ta ở lại ngăn cản bọn họ” Người thanh niên toàn thân y phục lam sắc dính đầy máu tươi, trên vai còn có một vết kiếm nhỏ vẫn đang rỉ máu.

“Bân huynh, mặc kệ muội, người bọn chúng muốn bắt là muội, huynh mau chạy đi” cô gái tên Tuyết vội vàng lắc đầu, gương mặt lo lắng nói.

Lâm Vân trong bụi lúc này mới nhìn lại, cô gái tên Tuyết này cực kì xinh đẹp, tuổi chừng mười sáu, khuôn mặt hoàn mỹ, đẹp không gì diễn tả người. Nếu đem nàng so sánh với Hoa Ngọc Lan, thì Hoa Ngọc Lan có nét đẹp của tiểu thư đài cát, đoan trang hiền thục, như hoa đào nở rộ. Còn cô gái tên Tuyết này lại đẹp như một thiếu nữ thành thị, có chút tinh nghịch tuổi mới lớn, như hoa mai chỉ có ở miền Nam.

“Ha Ha Ha, Tuyết cô nương, cô tự chịu trói thì ta cũng sẽ giết chết tên Lưu Văn Bân này, cần gì phải tranh giành với nhau” Tên đeo mặt nạ không cảm xúc nói.

“Khốn kiếp! tên thiếu chủ Từ Hải của các ngươi, muốn cưỡng ép muội muội ta không thành, còn sai đám người các ngươi giết hết cả nhà ta. Hôm nay, ta liều mạng với các ngươi.” Lưu Văn Bân biết mình không còn khả năng chạy thoát, hắn liều mạng xông lên.

“Tuyết muội, mau chạy đi, càng xa càng tốt” Lưu Văn Bân quát lớn

Cô gái tên Tuyết cũng là một người thông minh, biết hoàn cảnh này không thể chần chừ, cũng vội vàng sau người chuẩn bị chạy trốn.

Cùng lúc này, tên mặt nạ ra lệnh, sau tên mặt đồ đen cùng xông lên, kịch chiến với Lưu Văn Bân, còn tên chạy bằng bôn chân cũng nhảy đến, đuổi theo cô gái tên Tuyết.

Lưu Văn Bân rơi vào đường cùng, ý chí bộc phát, một hơi chém chết sáu tên áo đen. Mắt thấy, tên bốn chân phi nhanh đến chỗ muội muội hắn, hắn cũng quay người đuổi theo.

Thanh kiếm trong tay Lưu Văn Bân vung ra, tên bốn chân dùng hai thanh loan đao đón đỡ, thuận thế hắn xoay người đá một cước vào người của Lưu Văn Bân, hành động cực kì linh hoạt.

“Choeng” Hai vũ khí va chạm nhau phát ra tia lửa

“Thuận Phong” Lưu Văn Bân hét

Lưu Văn Bân thi triển kiếm kỹ hạ phẩm, thành công đáp trả một cước của tên bốn chân, hất văng tên bốn chân về phía sau. Tên bốn chân vẫn nắm hai thanh loan đao, tay chân hắn tiếp đất trượt một đường dài.

Lưu Văn Bân thở dốc, cả quá trình diễn ra khá nhanh, Lâm Vân núp trong bụi cỏ âm thầm khen ngợi. Bây giờ, Lâm Vân hắn mới có dịp quan sát kinh nghiệm chiến đấu cảu kẻ khác.

Lưu Văn Bân cùng tên bốn chân hầu như có chiến lực ngang nhau, nhưng tên bốn chân kém một chút, Lưu Văn Bân dù hao hết thể lực mà vẫn chiếm giữ thượng phong.

Cô gái tên Tuyết thấy động tĩnh, nàng quay đầu về sau quan sát đại ca của nàng, nàng đau lòng, nước mắt rơi xuống.

Lưu Văn Bân vẫn đứng đó, tay hắn cầm kiếm hiên ngang như một quân tử, vẫn một mực bảo vệ muội muội hắn, hắn không dám quay đầu lại nhìn, hắn rất sợ nhìn thấy muội muội lo lắng.

“Ha Ha Ha! Tốt…tốt….Ngươi làm ta rất bất ngờ” Tên đeo mặt nạ nói.

Tên đeo mặt nạ cũng muốn ra tay, hắn nhảy từ trên cây xuống, tên bốn chân cũng hiểu ý, một chưởng một đao vung đến. Lưu Văn Bân trúng chiêu, như diều đứt dây, bay thẳng về phía sau.

“Đại ca” Cô gái tên Tuyết hét lớn.

Nàng đổi hướng, chạy qua đón đỡ lấy Lưu Văn Bân như diều đứt dây bay trên không. Nàng và Lưu Văn Bân bị dư lực đập mạnh, cả hai đâm trúng một gốc cây sát bên chỗ Lâm Vân ẩn nấp.

Tên đeo mặt nạ và tên bốn chân mỉm cười, đi từ từ đến chỗ hai người. Tên đeo mặt nạ giơ bàn tay lên, hội tụ linh lực xung quanh chuẩn bị hạ sát Lưu Văn Bân, cô gái tên Tuyết hoảng sợ lắc đầu.

Bất ngờ lúc này, từ trong bụi cây thò ra một bàn tay đón đỡ, dư lực va chạm quá mạnh khiến cho không khí ở xung quanh hai bàn tay nổ vang lớn. Tên đeo mặt nạ lùi về sau ba bước. Còn bàn tay của Lâm Vân thì sưng tấy đau nhức. Lâm Vân nhanh trí vội giấu bàn tay đó ra sau lưng mình.

Lúc nãy, Lâm Vân còn nói “…Liều mạng manh động là hành động rất ngu”, bây giờ hắn lại thầm nghĩ “Lâu lâu cũng nên ngu thử một lần”.

Sau đó, tên bốn chân cũng nhanh chóng ra tay, thanh loan đao chém tới, Lâm Vân hắn lấy hai tay chụp lại, thuận chân đá một cước. Cường độ thân thể của Lâm Vân quá nhanh, quan trọng là tên bốn chân cũng không kịp hội tụ linh lực cho nên hắn mới đắc thủ. Nếu không hắn có mười bàn tay cũng không chụp nổi.

Nắm bắt được khoảnh khắc tên bốn chân và tên đeo mặt nạ kinh ngạc thất thố, Lâm Vân hắn ôm lấy Lưu Văn Bân hơi thở thoi thóp và cô gái tên Tuyết lên chạy thục mạng.

Tên đeo mặt nạ và tên bốn chân lúc này mới kịp phản ứng cũng vội vàng đuổi theo.

Lâm Vân nhanh chân chạy, thi thoảng còn dùng lực chân đá nhiều hòn đá ven đường để làm chậm bước chân của hai tên kia.

Hai tên kia cực kì tức giận “Ngươi đứng lại cho ta, ngươi chạy không thoát đâu”

Lâm Vân trên lưng cõng Lưu Văn Bân, hai tay ôm lấy cô gái tên Tuyết, gương mặt hắn căng thẳng, trán đổ mồ hôi. Bất chợt, cô gái tên Tuyết nhìn hắn, trong lòng có chút cảm giác lạ.

Chạy một hồi xui xẻo thế nào lại đến ngay vực thẳm, Lâm Vân trong lòng kinh sợ, xuýt chút đã trượt chân ngã xuống. Phía sau, hai tên kia cũng đuổi theo đến.

“Ha ha ha, chạy đi, chạy nữa đi oắt con! Ngoan ngoãn ta còn cho ngươi chết toàn thây” Tên đeo mặt nạ cười lớn.

“Cám ơn công tử đã cứu mạng huynh muội bọn ta, nhưng người bọn chúng cần là ta, không phải chuyện của công tử, công tử mau đi trước” Cô gái tên Tuyết nói

“Ui…ui, ai nói là các ngươi được thoát, nữ nhân này của thiếu chủ bọn ta, còn lại….Chết…. không kẻ nào được sống” Tên đeo mặt nạ gằn từng chữ.

Lâm Vân mắt thấy không còn đường trốn, hắn dứt khoát nhảy xuống vực “Có chết thì cùng chết, kiếp sau làm lại từ đầu”.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Ma sáng tác bởi hideseok
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hideseok
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.