Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có một tòa thành, có một tòa nhà, có một tiên nhân.

Tiểu thuyết gốc · 2864 chữ

Thu Phong Thành được gọi là Thu Phong Thành, bởi vì mỗi mùa thu đến, những cơn gió mát mẻ lại thổi xung quanh chốn này. Mùa thu cũng là mùa thu hoạch, khi mà ruộng lúa đã chuyển sắc vàng, khi mà thú rừng bắt đầu lấp ló, đời sống nhân dân càng ấm no hơn bao giờ hết.

Trước đây, Thu Phong Thành chỉ là một vùng đất u ám không chút sức sống, nhưng kể từ khi người dân bắt đầu chuyển đến và sinh sống, tĩnh dưỡng chốn đây, tòa thành này dần dần khoác lên mình một dáng hình mới - phồn hoa và không kém phần ấm cúng.

Dưới trời chiều đỏ ửng, người dân Thu Phong Thành đang gặt từng bó lúa, sắc vàng trải dài khắp cả cánh đồng, khung cảnh vừa rực rỡ, lại không kém vẻ yên vui hạnh phúc.

Hai mươi ba năm trước, cũng là khung cảnh này lọt vào mắt Trần Trường Dạ, chỉ là lúc đó lòng hắn còn chất chứa bao nhiêu dã tâm trong người, nào có để ý đến cảnh đẹp cơ chứ?

Hai mươi ba năm, có thể đối với tuổi thọ của một tu tiên giả lại chẳng hề dài chút nào, nhưng nó cũng đủ để khắc thêm nhiều nhát cắt vào trong dòng ký ức. Trần Trường Dạ cũng thế, trước khi hắn kịp nhận ra, thì bản thân đã gắn bó với mảnh đất này từ khi nào.

Gió thu thổi nhẹ, thoáng chốc hắn đã đến trước một quán rượu, có đôi ba bóng người ngồi trên bộ bàn ghế trúc mà nhấp từng ngụm hảo tửu, thưởng thức từng miếng thịt dê quay, lại đàm tiếu đôi ba chuyện, say mê đến mức không ai để ý đến Trường Dạ.

Đối với Thu Phong Thành, quán rượu bao giờ cũng là đích đến của người dân sau một ngày lao động mệt mỏi. Thợ săn, nông dân, lính đánh thuê,... Dù có khác biệt thế nào đi chăng nữa, khi đặt chân vào quán rượu cũng đều chỉ là những thực khách.

Trường Dạ nhìn khung cảnh này bèn khẽ hắng giọng lấy hơi, đoạn giữ chặt lấy túi vải mà bước chân vào trong quán rượu. Mà tiểu nhị vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn cũng đã nhanh chóng chạy tới:

“Trần tiên sinh tới rồi, để ta chuẩn bị bàn ghế cho ngài”

“Không cần, cứ đón tiếp ta như những thực khách bình thường là được, dù sao công việc của ta cũng cần có sự trợ giúp của Vô chưởng quỹ, chớ cần phải khách sáo”

Trường Dạ nở một nụ cười và lắc đầu, chỉ nhanh chóng bước tới một chiếc bàn trúc ở giữa quán rượu, mà cuộc đối thoại và hành động của hai người đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

Hành trang của Trường Dạ cũng không nhiều, chỉ bao gồm một chiếc ô dầu giấy, một chiếc thước gõ, một chiếc quạt giấy cùng với một chiếc tẩu hai đầu làm bằng đất nung - một món quà mà hắn nhận được khi đi ngang qua một vùng dân tộc thiểu số.

Hắn chỉ khẽ chỉnh lại bộ áo của mình, sau đó đưa tay nắm lấy chiếc thước gỗ mà gõ nhẹ lên bàn, tuy nhiên âm thanh trầm đục phát ra cũng đủ hấp dẫn hoàn toàn sự chú ý của hành khách xung quanh.

Cạch!

Không kịp chờ Trường Dạ kịp nói gì, mọi người xung quanh đã lập tức giữ im lặng, có đôi ba tiếng xì xào với nhau, có lẽ cảnh tượng này đã trở thành một phần không thể thiếu của quán rượu.

“Trần tiên sinh lại đến kể chuyện, không biết lần này có gì mới mẻ hay chăng”

“Hi vọng là tiên sinh lại có ý tưởng mới, chứ những câu chuyện gần đây ta đã nghe đi nghe lại đến phát ngán mất rồi”

“Các người im lặng để nghe tiên sinh kể chuyện!”

Trường Dạ kiên nhẫn chờ đợi bầu không khí yên tĩnh trở lại, hắn mới lấy chiếc tẩu thuốc yêu thích của mình ra và châm lửa, đoạn rít một hơi thuốc, làn khói mờ ảo dần tan đi trên không trung.

Hắn nhắm mắt, rồi chợt gõ mạnh thước gỗ lên bàn, hắng giọng và kêu lớn, nhấn mạnh từng từ:

“Thiên chương bích thụ quải triêu đôn,

Hoa thảo nghênh nhân nhập động môn.

Nhiễu giản dĩ vô tăng thái dược,

Duyên lưu thặng hữu khách tầm nguyên.

Lữ du tư vị cầm tam lộng, Điếu đĩnh sinh nhai tửu nhất tôn.

Nghĩ hướng Vũ Lăng ngư tử vấn,

Tiền lai viễn cận chủng đào thôn.”

Giọng đọc Trường Dạ trầm bổng, lúc lên lúc xuống, khiến cho người trong quán rượu không khỏi bị cuốn hút, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều lắm.

Trường Dạ mỉm cười, tay nắm lấy chiếc tẩu bằng đất nung lên và rít một hơi, cười và cao giọng:

“Bài thi ca này, chính là khởi đầu cho một mối tình duyên, giữa một người phàm lấy vợ tiên. Than ôi, liệu chuyện đó là thực hay là không? Là lương duyên hay là nghiệt duyên? Có có không không, câu chuyện có phần quái lạ này sẽ khiến các vị phải dành thời gian mà ngẫm nghĩ về cái thực, cái ảo, cái tình, cái lý bên trong đó”

“Chuyện Từ Thức lấy vợ tiên, xin các vị hãy lắng nghe, lắng nghe!”

Người kể chuyện là một công việc rất đỗi lạ kỳ, họ cầm một cây thước, họ lúc la lớn lúc nỉ non, lúc cười hoan hỉ lúc buồn sầu u ám, thế mà kể hết chuyện từ vạn cổ đến nay, thần, tiên, yêu, ma, kể hết duyên tình vạn sự, kể hết bao nhiêu phí hoài của thế gian.

Cứ thế, Trường Dạ mang theo một câu chuyện kể đến cho khách nhân trong quán mà kiếm cái ăn, chẳng mấy chốc mà chuyện đã đến hồi kết, trời cũng dần chuyển sắc đêm. Để rồi cuối cùng Trường Dạ chỉ tiếc nuối than thở, khiến cho những vị khách xung quanh cũng như cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc này.

“Cuối cùng, Từ Thức đội một cái nón lá ngắn, khoác chiếc áo cừu nhỏ mà tiến vào núi Hoành Sơn, không còn đi ra nữa”

Kể xong chuyện, Trường Dạ liền mỉm cười đưa tay nâng tách trà lên và hớp một ngụm, kể chuyện suốt nhiều tiếng đồng hồ, khiến cho hắn đã khát khô cả cổ từ lúc nào.

Cuối cùng, người trong quán rượu mới bừng tỉnh và vỗ tay, không ngại lên tiếng ca ngợi, tán dương cho câu chuyện mà Trường Dạ vừa kể, nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn là lời phàn nàn.

“Hay! Câu chuyện này tuy nghe nhiều nhưng lần nào cũng khiến ta phải suy ngẫm”

“Ta nghe chuyện này nhiều rồi, nhưng Trần tiên sinh luôn biết cách thu hút người đọc”

“Người tiên cách biệt, hóa ra lại xa xăm đến như vậy, hài…”

Trường Dạ rít một hơi từ chiếc tẩu bằng đất nung, hắn còn định nói gì đó, chợt phát hiện có hai người đã đứng dậy bỏ về từ khi nào, tuy giọng nói của cả hai không lớn, nhưng vẫn đủ để Trường Dạ và tiểu nhị ở gần đó nghe được.

“Tưởng gì, cứ có một chuyện kể mãi, lần sau đừng đến nơi này nữa”

“Chả thà mua một bản Chiến Phá Thương Khung mà đọc còn hơn, phí tiền thực sự”

Cứ thế, Trường Dạ thoáng ngừng lại, người tiểu nhị cũng thoáng có vẻ khó xử, sau đó an ủi lấy hắn:

“Trần tiên sinh, người trẻ tuổi bây giờ không thích những câu chuyện cổ cho lắm, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ”

“Ta biết…”

Trường Dạ chỉ gật đầu, tâm trạng thoáng có chút buồn bực, cứ thế kéo dài cho đến khi quán rượu đã đóng cửa, người tiểu nhị mới lấy ra một bịch tiền giao cho hắn.

Tuy nhiên, khi cảm thấy túi tiền nhẹ hơn rất nhiều, Trường Dạ mới ngạc nhiên, nhưng rồi hắn nhận ra điều gì và chỉ cười khổ:

“Lượng khách ghé thăm lại giảm nhỉ?”

“Tiên sinh, dạo này đang rầm rộ lên tiểu thuyết từ phương xa du nhập vào, có lẽ nó chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn thôi”

Người tiểu nhị miễn cưỡng nói, tuy nhiên Trường Dạ có thể hiểu được rằng những câu chuyện của hắn đã bắt đầu lỗi thời, và nó không còn hấp dẫn bằng các cuốn tiểu thuyết với tình tiết phù hợp cho giới trẻ ngày nay hơn nữa. Chính vì thế, khi người tiểu nhị đề nhị rằng:

“Liệu ngài có thể tìm kiếm ý tưởng nào đó mới mẻ hơn không?”

Trường Dạ chỉ có thể cười khổ mà nhận lấy túi tiền, chỉ ậm ờ cho qua và buồn bực rời khỏi quán rượu, mở chiếc ô dầu giấy ra và lững thững bước đi giữa bầu trời đêm. Trong lòng không khỏi thở than khi mà số tiền do bản thân kiếm được ngày càng ít.

Bước ngang qua một quầy bánh rán, Trường Dạ bất giác dừng bước chân lại, và cho dù có thiếu thốn tiền bạc trong tay, nhưng hắn vẫn bỏ tiền ra để mua.

“Chủ quán, cho ba cái bánh rán”

“Vâng, của quý khách đây ạ”

Đón lấy bánh từ tay của đối phương, Trường Dạ lại tiếp tục bước đi, dần dần đã rời xa khỏi Thu Phong Thành mà tiến nhập vào trong rừng sâu.

Rừng sâu thăm thẳm, tán cây chi chít che phủ lấy bầu trời, ấy vậy mà vẫn có một con đường mòn vắt ngang qua khu rừng, quả nhiên đúng như người đời nói rằng “Đường đi lâu ắt thành lối”.

Dần dần bước trên cung đường quen thuộc, Trường Dạ bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, trong lòng khẽ cảm khái.

Hắn ở Thu Phong Thành hai mươi ba năm không chỉ vì cảnh đẹp, mà trong quá khứ, ở nơi đây, Trường Dạ đã có một người vợ và hai đứa con, cũng đã từng trải qua cảm giác ấm cúng.

Cả đời, chưa bao giờ Trường Dạ xuất hiện cảm giác ấm áp như vậy, khiến cho hắn có một nơi để về, để không còn du đãng khắp nơi trên thế gian này như một vong hồn nữa.

Đó chính là lý do Trường Dạ vẫn ở lại nơi này, cho dù vợ hắn đã ra đi, con trai cả lại vì thế mà mâu thuẫn với hắn, hay cho dù đứa con gái út cũng lọt vào mắt xanh của một tông môn, vì thế mà gia nhập.

Nhiều năm chưa từng nghe thấy tung tích của con trai, còn tông môn mà con gái hắn gia nhập lại chưa từng nghe danh tiếng bao giờ, nhưng cho dù là một cái tông môn thấp kém, con bé cũng nhất quyết ở lại, khiến cho Trường Dạ không khỏi cười khổ.

Nếu bạn cũ biết được con gái của Trường Dạ gia nhập một tông môn không có danh tiếng gì, chắc sẽ cười nhạo lên mặt hắn mất.

Nhưng cho dù là thế, Trường Dạ vẫn không có ý định xuất kiếm trở lại giới tu tiên. Tâm hắn đã mệt, đạo đã chớm tàn, nếu mà đạo tâm không đủ thì sao có thể tu tiên?

Và còn một lý do nữa, nếu thành viên duy nhất cũng bỏ rơi ngôi nhà này, thì ai sẽ đón tiếp hai đứa con của Trường Dạ khi chúng về quê hương cơ chứ?

Nhà, gọi là nhà cũng bởi vì có người đón tiếp.

Cho dù khuôn mặt hắn có trẻ trung thì ra sao, thì Trường Dạ cũng chỉ là một ông già cứng đầu, ngoan cố thủ lấy ngôi nhà duy nhất của hắn mà thôi.

Miên man suy nghĩ, cuối cùng Trường Dạ đã trở về nhà.

Nhà của hắn - gần giống như một căn đạo quan mà tiên nhân thường trú ngụ, trong sân còn có một chiếc hồ nhỏ với vài đầu cá tung tăng ở trong đó, Trường Dạ bước qua hồ, khẽ gật đầu như chào một ai đó, đoạn bước vào bên trong.

Phòng ốc vô cùng đơn sơ, Trường Dạ đặt túi xách xuống và kéo ghế trúc ra, hắn mệt mỏi ngồi xuống thở dài.

Châm lấy chiếc tẩu bằng đất nung, hơi ấm của điếu thuốc khiến cho tòa đạo quan trở nên ấm cúng hơn một chút, nhưng vẫn chẳng thể có được sự ấm áp mà tình thân mang lại cho hắn.

Có lẽ bởi vì tuổi đã già, Trường Dạ thường xuyên cảm thấy có phần cô đơn. Nhẹ nhàng nhả ra một sợi khói thuốc, khung cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, màn đêm giống như một tấm màn dần bao phủ lấy đạo quan.

Trường Dạ cứ như vậy, khung cảnh u ám nhưng hắn không buồn châm nến, chỉ cho đến khi xung quanh bắt đầu xuất hiện từng âm thanh lách tách, rồi cứ thế trở nặng hơn và trở thành một cơn mưa lớn.

Rào rào rào rào…

“Kỳ lạ, thời tiết vừa nãy còn rất đẹp cơ mà?”

Trường Dạ lẩm bẩm, giọng còn mang theo hoài nghi, nhưng chợt hắn như cảm nhận được điều gì đó, tức khắc đứng dậy bước tới dưới mái hiên, ánh mắt nhìn thẳng lên trên bầu trời.

Trên không trung, bầu trời sao lúc sáng lúc tối, khi ánh quang phổ chiếu giống như ban ngày, lúc lại u ám đen nhánh tựa như vực sâu.

Cảnh tượng như thế khiến Trường Dạ không khỏi cảm thấy nó giống như thời điểm Tà Long xuất hiện trên trần gian - một tồn tại kinh khủng trong truyền thuyết, lấy mỗi lần hô hấp đều khiến thiên khung phải rung động. Bây giờ cũng thế, phải chăng thế gian lại có thêm một Tà Vật?

“Thiên địa Tà Vật xuất thế? Còn là ở ngay nơi này ư?”

Cuối cùng, tất cả ánh sao đồng loạt dập tắt, để lại bầu trời đêm tĩnh mịch, tiếng mưa vẫn cứ thế không dứt, sấm sét cũng ào ào kéo đến dồn dập.

Trường Dạ giữ lấy tẩu thuốc trên tay, ánh mắt chăm chú quan sát bầu trời, cuối cùng mày khẽ nhíu lại, sau đó lập tức nắm lấy chiếc ô dầu giấy và mở ra, đoạn tiến vào phía trong rừng sâu và bước đến trung tâm của sét đánh.

Có thể người dân ở Thu Phong Thành sẽ không để ý đến cảnh tượng này, bởi vì với thị lực của người phàm sẽ không thể nhìn xuyên qua bầu trời mưa dày đặc, huống hồ sét đánh dữ dội như thế này, sẽ có ai dám ra ngoài cơ chứ?

Nhưng nếu thực sự có Tà Vật xuất thế, e rằng sẽ liên lụy đến Thu Phong Thành, khiến nơi này trở thành tâm điểm hấp dẫn của giới tu tiên, các môn phái chắc chắn sẽ cử đại năng tới.

Nên Trường Dạ đi trước, ít nhất là có thể xử lý nó nhằm không gây thêm sự chú ý nào nữa.

Càng đi sâu vào trung tâm sét đánh, gió xoáy càng dữ dội hơn, Trường Dạ giơ tay lên nắm chặt cán dù và nheo mắt, cố gắng nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nhưng dần dần, hắn chợt thả chậm bước chân lại.

Nhanh chóng, gió tản, sấm tan, mây tàn, sao sáng, trời lại khôi phục dáng vẻ vốn có của nó, khung cảnh như chưa hề có gì xảy ra.

Trước khi kịp nhận ra, Trường Dạ đã bước đến dưới chân của một gốc cây cổ thụ to lớn, thân cây gồ ghề, kỳ lạ thay, nó đang mọc lá, tán cây mở rộng che khuất cả một vùng trời, phát ra ánh sáng mờ nhạt đến lạ kỳ.

Dưới gốc cây, có một bóng người thiếu niên đứng đó, với mái tóc tím dài đến hông, khuôn mặt tinh mỹ, đôi mắt hững hờ cùng khí chất siêu phàm. Nhan sắc cực kỳ cao, có thể dùng bốn từ diễm mỹ tuyệt luân để mô tả.

“Ta… còn sống?”

Không hề nhận ra bóng dáng của Trường Dạ, cậu ta chỉ nhíu mày và hỏi một câu hỏi kỳ lạ, sau đó chợt lộ ra vẻ phẫn nộ và gầm lên:

“Tốt! Tốt lắm! Tiện nhân! Dám nhân lúc đột phá đâm lén một đao, ta nhất định phải giết ngươi!”

Chỉ là lời nói này lọt vào tai Trường Dạ khiến hắn bất giác ngừng lại, sau đó chợt có vẻ ngạc nhiên.

Kẻ này đang nói lảm nhảm gì vậy?

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.