Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu với trời, cớ sao phải nghịch thiên.

Tiểu thuyết gốc · 1784 chữ

Thời gian nhanh chóng trôi qua, phút chốc mà cả hai cũng đã tới gần Tây Tử Thành, Ninh Thúc đáp xuống một trạm dịch, gã thuê một cỗ xe ngựa, đồng thời giao cho Minh An một túi tiền và dặn dò:

“Từ giờ ta phải có việc riêng của bản thân, tiểu tử nhà ngươi là một kẻ khôn ngoan, chắc chắn cũng biết được cách chăm sóc bản thân mình”

“Vâng”

Minh An nhận lấy túi tiền, nàng đã tìm hiểu về Thiên Kiêu Yến, cũng coi như có hiểu biết một chút về sự kiện này.

Đồng thời, Ninh Thúc thoáng ngừng lại, gã ngẫm nghĩ gì và còn bổ sung thêm:

“Đây là cơ hội để ngươi có thể tiếp xúc với các thiên kiêu đương thời, nếu như có thể tạo mối quan hệ thì nên tranh thủ cơ hội một phen”

Dặn dò cũng đã xong, cuối cùng Ninh Thúc quay về hướng ngược lại mà đi mất, Minh An chỉ lắng nghe gã, cuối cùng mới bước lên trên xe ngựa, di chuyển vào bên trong Tây Tử Thành.

Đây cũng là một cách thể hiện thái độ tôn trọng dành cho vị Thành Chủ chốn đây, hơn nữa các vị thiên kiêu đến từ tứ phương cũng như vậy, trong Thiên Kiêu Yến, ai cũng là thiên tài trong các tông, các vùng, cho nên sẽ không có kẻ nào sẽ biểu hiện ra sự thô bỉ, thiếu học thức.

Trên con đường mòn hướng về phía Tây Tử Thành, có nườm nượp người ra kẻ lại, hầu hết là những người đệ tử đi theo đoàn, theo lứa, thi thoảng lại có một vài nhân vật chỉ đơn độc cưỡi ngựa bước qua.

Bất giác, nàng chợt cảm thán:

“Có thể hấp dẫn nhiều thiên kiêu như vậy, quả thực nơi này rất phồn hoa”

Nào ngờ, chỉ thấy tiếng người phu xe đáp lại, khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ tự hào:

“Đây là sản nghiệp do vị Ma Tôn để lại ngàn năm trước”

Dĩ nhiên, chuyện này được truyền từ miệng qua các đời, đến đời của ông là thứ tám, nhưng chuyện xưa của các đại nhân vật, nhất là người đã có công trùng kiến Ma Vực, cứu giúp nhân dân ở đây lại luôn được nhắc đến.

Trên thực tế, cố sự về các vị cường giả đứng đầu sáu châu lục luôn được truyền bá rộng rãi, giống như ngọn lửa được truyền từ đời này sang đời khác, khó lòng mà tắt được.

“Năm xưa Ma Tôn đại nhân ghé qua nơi này, cũng từ đó xây dựng nên Tây Tử Thành, khiến cho khu vực cằn cỗi trở nên phồn hoa bao giờ hết”

Giọng người phu xe tràn ngập đắc ý, Minh An chỉ nở một nụ cười, nàng không nói gì thêm mà khẽ gật đầu.

Kỳ thực, cố sự mà nàng đọc được ở thư phòng của tiên sinh còn nói nhiều hơn nữa, đặc biệt về các vị Vực Chủ.

Minh An đặc biệt chú ý đến truyền thuyết về vị Ma Tôn đương nhiệm, bởi vì nàng ta có vẻ kỳ quái nhất, cũng khiến Ma Vực thay đổi theo một phương hướng mà chỉ có thần mới biết được.

Cũng bởi vì những điều mà vị Ma Tôn này làm, có phần nằm ngoài sự phát triển của thế giới này, càng giống với thế giới cũ của Minh An hơn.

Đông Nhạc Ma Đế tội ác tày trời, lại cùng với một vị nữ tử phàm nhân sinh ra một đứa con gái.

Nàng tên Đông Dạ Tiên, một cái tên rất kỳ quái.

Ngàn năm trước, bởi vì Đông Nhạc Ma Đế tàn sát muôn nơi, giết chết ba vị Vực Chủ, khiến cho Trí Hầu Phật Tổ và Mộng Kiếm Giả phải chìm vào giấc ngủ sâu vì tốn công phong ấn hắn, lúc đó Lục Vực lâm vào hỗn loạn, cũng là thời kỳ đen tối nhất.

Các môn phái đấu tranh nội bộ, tà tu không có ai kiểm soát bèn ra sức lộng hành, mỗi ngày đều là máu chảy thành sông, thây chất thành đống.

Lúc đó, phụ thân bị phong ấn, Đông Dạ Tiên lại bị xem là tội đồ, nàng bị vô số người truy sát, cả chính cả tà.

Đông Dạ Tiên là con gái ruột của Ma Đế, thiên phú không thể lường được, Ma Đế lại không bị phong ấn hoàn toàn, nếu để nàng sống sót, liệu Đông Dạ Tiên có tìm cách phục sinh phụ thân của mình hay không? Chính Đạo không thể để yên cho việc này, bèn tìm cách để giết chết nàng.

Ma Đạo, kẻ muốn cướp đoạt thiên phú của Đông Dạ Tiên, kẻ lại muốn sử dụng nàng nhằm phục sinh Ma Đế, đến cuối cùng bản thân Ma Vực cũng không hề có ý định buông tha Đông Dạ Tiên.

Đến cuối cùng, cả chính cả tà, hầu hết đều muốn tru sát nàng, phần còn lại thì đang lưỡng lự xem có nên giữ lại Đông Dạ Tiên hay không, để rồi quyết định đứng ở bên ngoài xem kịch.

Đối với toàn bộ sinh linh, Đông Dạ Tiên chính là tồn tại có thể mang đến đại tai họa.

Nếu như nàng thực sự cứu được Ma Đế, hay đáng sợ hơn là trở thành Ma Đế thứ hai, lúc đó không ai có thể trấn áp, không ai có thể biết được, càng không ai có thể ngăn cản.

Muốn tránh được tai họa đó, cách tốt nhất chính là giết chết nàng, trước khi Đông Dạ Tiên trưởng thành.

Nam Thổ muốn phế bỏ tu vi nàng, Tây Thiên muốn độ hóa nàng, Bắc Lĩnh muốn diệt trừ nàng, Ma Vực muốn mổ xẻ nàng, Yêu Vực muốn đoạt xá nàng, Đông Quốc muốn cái đầu nàng.

Thời điểm này, không có Vực Chủ trấn áp, Lục Vực đều thể hiện thái độ của mình với Đông Dạ Tiên, cũng là cách mà thế gian đối đãi nàng.

Toàn bộ thế giới đều không muốn nàng tồn tại, cũng tìm cách để giết chết nàng.

Ai ai cũng cho rằng Đông Dạ Tiên không sớm thì muộn, nàng cũng chết.

Thẳng đến mùa lá rụng năm đó, Đông Nhạc Tông giờ cũng chỉ là một đống tro tàn, chỉ có lác đác vài cây hoa đào còn sót lại, khung cảnh lấm chấm sắc hồng, phảng phất rằng thu đã đến, nhưng xuân vẫn còn quyến luyến ở lại chốn này.

Đông Dạ Tiên hai mươi tuổi, cảnh giới đạt đến Nhị Phẩm Tụ Linh, nàng một tay cầm thương, tay cầm theo bó hương bước dọc khắp Đông Nhạc Tông.

Máu chảy lách tách, người thiếu nữ không hề quan tâm, nàng chỉ chậm rãi thắp từng cây nhang cho ba ngàn nấm mồ, không thiếu sót một ai.

Ba ngàn nấm mồ, ba ngàn vị thiên kiêu bị Đông Nhạc Ma Đế giết hại mà luyện hóa tu vi. Đông Nhạc không bỏ sót một ai, nàng đang tạ lỗi với bọn họ, với tư cách là sư muội.

Dưới lưỡi gươm của Ma Đế, chỉ còn hai người sống sót, một là con gái của hắn, một là tên đệ tử tạp dịch phụ trách quét dọn cho tông.

Cuối cùng, Đông Dạ Tiên bước đi đến tông chủ điện, nàng ngẩng đầu nhìn lên bức tượng của Đông Nhạc Ma Đế, cuối cùng đưa ra một kiếm chém nát nó, xem như chấm dứt mối quan hệ cha con.

“Tiểu thư, nếu làm như thế, giờ ngài không chỉ đối mặt với thế gian, mà còn với cả Ma Đế”

Tên đệ tử tạp dịch nói, bên trong đồng tử của hắn tràn ngập vẻ khó hiểu với nàng.

Đông Nhạc Ma Đế rất tàn nhẫn, nếu hắn phát hiện nữ nhi của mình tuyệt giao, e rằng số phận của Đông Dạ Tiên sẽ không là gì hơn để trở thành vật tế.

Đông Dạ Tiên bình thản quay lưng, khuôn mặt không có gì thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

“Lỗi không phải do ta”

“Nhưng thế gian sẽ không xem là thế”

Tên đệ tử tạp dịch lại nói, hắn chỉ mở tán dù ra che lại từng tán lá cho nàng, phảng phất cố gắng che chở cho vị tiểu thư này đến phút cuối.

Đông Dạ Tiên chỉ bước đi, nàng cũng đẩy tán dù của tên đệ tử tạp dịch, ngụ ý rằng hắn không nên đi theo, chỉ bình thản nói:

“Ta phải thế gian, cũng không phải trời đất này, tại sao phải xem trọng cái nhìn của bọn họ?”

Từ ngày đó, nàng cùng thế gian là địch.

Đạp qua non sông nghìn dặm của Vĩnh Xuân đại lục, một mình một thương viết nên câu chuyện của bản thân.

Từ trốn tránh bị truy sát, trở thành ám sát, sau đó phản sát, cuối cùng cường sát.

Nàng từng ở Thánh Vực, một mình chiến đấu với Bách Tiên, cũng giết chết sáu mươi bảy trong số đó.

Nàng từng khổ chiến với Ngũ Bách La Hán, cuối cùng toàn thân mở ra đường máu mà giữ mạng.

Nàng từng bị Thiên Binh Thần Tướng của Thiên Đình truy sát, cũng bị Thập Lục Ma Tướng của Ma Vực bao vây.

Vô số năm sau, Đông Dạ Tiên trở lại Ma Vực, cùng với các vị Cửu Phẩm khác tiêu diệt Ma Đế, quét dọn tàn dư của tà đạo, đứng trên Đông Nhạc Tông, nàng mới chợt nhớ ra.

Ngàn năm đi khắp thế gian, trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, chứng kiến thế gian muôn màu, thế mà nàng vẫn còn sống.

Không biết lúc nào, nàng đã quên mất cái nhìn của thế gian về bản thân.

Ngàn năm trôi qua, Đông Dạ Tiên còn sống một cách kỳ diệu, cũng đạp chân đến Cửu Phẩm, thế mà đã cứu vớt thương sinh.

Cuối cùng, thế gian này đã sai.

Đông Nhạc Ma Đế dùng thực lực của mình trấn áp nhân gian, còn Đông Dạ Tiên, nàng làm một việc còn đáng nể hơn phụ thân của mình rất nhiều.

Một mình nàng, thay đổi được định kiến mà cả trời đất áp đặt lên bản thân.

Cũng từ đấy, trong truyền thuyết về Lục Quân, thế gian lại lan truyền về một vị Ma Tôn đấu với trời, đấu với đất, đấu với số mệnh áp đặt lên bản thân.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.