Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Ảnh

Tiểu thuyết gốc · 1474 chữ

Tiếng vó ngựa dần dần chậm lại, Minh An chỉ khẽ mở mắt ra, hướng ánh nhìn về phía bên ngoài.

Vẫn chưa đến Thành Tây Tử, khung cảnh rừng xanh như cũ, tuy nhiên phía trước con đường mòn, lại có hai bóng người đang đạp xe đạp.

“Ra phu xe chạy chậm vì có người đạp xe ở phía trước…”

Minh An cười nhẹ nói, nàng lại tựa người vào toa xe, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng không khỏi phê phán hành động của hai kẻ đó.

Ít nhất cũng phải có ý thức mà chạy xe sát bên lề đường chứ, sao lại chen ngang, ảnh hưởng đến người khác thế kia?

Chờ đã, xe đạp?

Xe đạp???

Minh An giật thót mình và nheo mắt để chắc chắn rằng bản thân không hề nhìn nhầm, cuối cùng không nhịn được mà thốt lên:

“Cái thứ đó-”

“Là xe đạp, thưa đại nhân”

Người phu xe không hề cảm thấy lạ lẫm, ông ta chỉ tiếp tục nắm dây cương ra hiệu cho hai đầu ngựa đi chậm lại, giọng nói không che hết vẻ hâm mô:

“Đó là phát minh của Ma Tôn, nghe đồn rằng chỉ có đệ tử thuộc Thiên Ma Tông mới có thể sở hữu một chiếc để đi lại”

Một chiếc xe đạp được làm từ các loại nguyên liệu chất lượng cao, độ bền không cần phải nói đến, phương thức di chuyển cũng vô cùng tiện lợi, đồng thời nếu gặp nguy nan khốn cảnh, chiếc xe đạp này sẽ trở thành một món pháp khí đắc lực hỗ trợ ngươi!

Quan trọng hơn, di chuyển bằng thứ này không tốn hao linh lực, không yêu cầu linh thạch! Chỉ cần người sử dụng dùng chân đạp lên bàn đạp là được!

Từng có người cả gan hỏi lấy Ma Tôn, vì sao lại có thể sáng tạo ra một thứ thần kỳ như vậy.

Vị kia chỉ cười khẽ, để lại một lời nói mà không ai hiểu được:

“Xe đạp đồng hành cùng học sinh trên con đường đến trường, cảnh tượng đẹp đến chừng nào”

Mặc dù không ai hiểu được Ma Tôn đang nói đến cái gì, nhưng mỗi lần nhắc đến vật pháp khí đầy thú vị này, không ai không nhớ đến câu nói đó.

Minh An: “...”

Nghe đến câu chuyện mà lão phu xe kể lại, khiến nàng chìm vào trầm mặc, không có ngôn ngữ nào có thể mô tả được cảm xúc của nàng bây giờ.

Vì sao truyền thuyết về Ma Tôn oanh liệt đến nhường nào, thì những câu chuyện thú vị xoay quanh vị này lại có phần kỳ quái đến thế kia?

Trong thoáng chốc, Minh An như muốn gặp gỡ vị Ma Tôn kia một lần, ngoài để xem xét sự kỳ lạ của nàng, còn như muốn tận mắt kiểm chứng xem liệu Ma Tôn có phải là người từ thế giới khác hay không.

Trở lại vấn đề với Thiên Kiêu Yến, thực chất tên gọi đầy đủ của nó chính là Lục Vực Tu Chân Đàm, tuy so sánh với những buổi tọa đàm, yến tiệc của toàn bộ Vực, không tính là lớn nhất, nhưng lại hơn ở sự phổ biến. Rất thu hút các tu chân giả trẻ tuổi.

Muốn trao đổi kiến thức, luận đạo, hay là tìm kiếm bằng hữu, kết đạo lữ, thậm chí là buôn bán nguyên vật liệu, hàng hóa, không nơi nào thích hợp hơn Lục Vực Tu Chân Đàm.

Do Ma Tôn thành lập, cũng có Ma Vực chống lưng, gần như không có kẻ nào ngu xuẩn mà gây sự ở đây, thành ra uy tín của Tây Tử Thành lẫn Lục Vực Tu Chân Đàm ngày càng tăng.

Cuối cùng, mỗi vài năm trôi qua, nơi này lại mở cửa, đón nhận các tu chân giả trẻ tuổi từ khắp Lục Vực về.

Đúng vào lúc này, xe ngựa chợt ngừng lại.

Người ở cổng thành bắt đầu xem xét thân phận của Minh An, thấy nàng không có gì lạ thường, bèn gật đầu, tỏ ý có thể đi qua.

Từng động tác đều có vẻ thuần thục, họ không hề khinh bỉ tu vi của nàng, cũng không thắc mắc vì sao Minh An chỉ đi một mình, chỉ gật đầu tỏ ý rằng có thể đi qua.

Sau đó, Minh An tại bên cạnh đường phố dạo bộ, so sánh với Thu Phong Thành, nơi này phồn hoa hơn nhiều lắm, diện tích cũng lớn gấp hàng trăm lần. Hệt như một quốc gia nhỏ vậy.

Minh An thở dài, nàng ghé qua những quầy hàng xung quanh, định bụng tìm kiếm xem có đặc sản gì để mua về cho tiên sinh hay không.

Chợt, một bóng người hấp dẫn lấy ánh mắt của Minh An.

Đó là một thiếu niên với thân thể cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc mang sắc tím kỳ lạ, cùng với đó là khí chất siêu phàm thoát tục.

Hơn nữa, lại vô cùng quen thuộc với Minh An.

Người thiếu niên chỉ khẽ nheo mày quan sát nàng một lúc, sau đó mới quay sang quan sát quầy hàng mà hỏi lấy:

“Chủ quán, thứ này bao nhiêu tiền?”

“Khách quan, thứ này có giá ba mươi hạ phẩm linh thạch”

Thứ mà hắn ta nhắm đến là một thanh sắt không có vẻ gì đặc biệt, với bề ngoài rỉ sét cũ kỹ, thậm chí có khi chủ quán cũng không hiểu được tại sao mình lại bày bán thứ này cũng nên.

Thế mà người thiếu niên cứ nhất quyết ra giá để lấy thứ này, khiến chủ quán có phần mừng rỡ mà giao tiền cho hắn. Xong xuôi, kẻ kia liền rời đi.

Chủ quán mừng rỡ mỉm cười nhận lấy bọc tiền, hài lòng cho vào trong túi áo, một lần nữa đón lấy vị khách tiếp theo.

Lần này, chủ quán không khỏi bị choáng ngợp trước ngoại hình của người thiếu niên này.

Thân thể cao gầy nhưng không yếu ớt, thần khí thanh tĩnh tựa như đêm trăng, mái tóc trắng nhạt, cùng với đôi mắt vừa nhẹ nhàng như dòng thanh thủy, nhưng ẩn chứa vẻ tò mò, trẻ trung giống như một nhàng trúc xanh.

Người thiếu niên đưa tay chạm vào từng món đồ vật, nhưng không mua gì, khuôn mặt lộ ra vẻ lưỡng lự.

“Khách quan, quán của ta thứ gì cũng có, cho dù là pháp bảo, hay là linh đan diệu dược, chỉ cần ngài có nhu cầu, ắt sẽ được đáp ứng”

Chủ quán tươi cười và niềm nở giới thiệu từng món hàng, cũng không vì thái độ băn khoăn của thiếu niên mà cảm thấy phiền phức.

“Ừm?”

Minh An bừng tỉnh đáp lại, nàng vừa thất thần một chút.

Hóa ra Phương Mạch - kẻ đoạt xá thân thể trước đây ở thế giới này của nàng, hóa ra hắn ta cũng tham gia Thiên Kiêu Yến.

Cho dù đó là thân thể nam giới, nhưng dẫu gì Minh An đã sống ở đó mười sáu năm trời, cho dù ban đầu lạ lẫm, cuối cùng cũng phải cảm thấy thân quen. Giờ đây nhìn nó thuộc về tay kẻ khác, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Dù sao thân thể đó tư chất của thấp, thậm chí nếu Minh An có cố gắng thế nào, thì e sợ đêm đó nàng đã chết vì đói rồi.

Nếu Phương Mạch không đoạt xá, e rằng nàng không có điều kiện gặp được tiên sinh, cuối cùng nhận lấy Phàn Hồn Diệp mà trở nên như bây giờ.

Nhớ tới tiên sinh, Minh An không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, cuối cùng mới ngẩng đầu hỏi lấy chủ quán:

“Ta muốn mua một chiếc tẩu thuốc, không biết quán của ngài có bán hay không”

“Xin quý khách chờ một lúc, ta sẽ tìm cho ngài một chiếc có chất lượng tốt nhất”

Chủ quán gật đầu, hắn quay lưng lại bước đến từng chiếc kệ và xem xét. Trong thời gian đó, Minh An lại có cơ hội được ngắm kỹ càng món hàng được bày bán hơn.

Đột ngột, một cuốn sách có vẻ cũ kỹ, trang bìa tông màu đen với không một tiêu đề, tuy nhiên chủ quán lại giữ gìn rất sạch sẽ, có vẻ ấy là thói quen của hắn ta để bán ra mặt hàng với chất lượng cao.

Minh An tò mò cầm lấy cuốn sách ấy lên và đọc, nàng lật ra trang đầu tiên, cuối cùng thấy rõ được nó đang viết gì.

[Huyết Ảnh]

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.