Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử Thánh Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 2140 chữ

Hồi lâu sau, chủ quán bước ra, hắn mang theo một bộ tẩu cán dài cùng với giá để giao cho Minh An.

“Đây là một chiếc tẩu do một tay thợ điêu khắc có tiếng ở Tây Tử Thành tạo nên, nó được làm từng Linh Mộc, cho nên khi châm lửa không những không bị cháy, mà còn tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng thư giãn, giúp người dùng thư giãn thần trí”

“Ta lấy cái này”

Nhanh chóng, Minh An đã gật đầu quyết định, chợt nàng giương bản ghi chép công pháp Huyết Ảnh Phân Thân lên, thoáng có phần tò mò mà hỏi:

“Chủ quán, không biết giá của thứ này…”

“Quý khách, quyển công pháp này có giá là mười viên hạ phẩm linh thạch, nếu ngài mua nó, ta sẽ giao cho ngài chiếc tẩu này, xem như quà tặng kèm”

Chủ quán nhiệt tình nói, trong phút chốc, Minh An ngẩn người, sau đó nàng chỉ mỉm cười và lấy ra mười viên linh thạch giao cho hắn ta, rồi khẽ nghiêng người xem như cảm tạ.

Cuối cùng, nàng rời khỏi nơi này.

Chủ quán cầm lấy mười viên hạ phẩm linh thạch, chợt không nhịn được mà nở một nụ cười, trong lòng mừng rỡ.

Huyết Ảnh Phân Thân đúng là một bộ công pháp có thể tu luyện, nhưng nó quá phổ biến, khắp cả Ma Vực ai ai cũng biết đến, thậm chí thư viện của Tây Tử Thành cũng có một bản.

Cho nên bộ công pháp này, có khi chưa cần đến năm viên hạ phẩm linh thạch cũng có thể tu luyện, thế mà giá trị của nó không lớn.

Chỉ có thể tạo ra một ảnh phân thân từ máu, không thể di chuyển, không thể làm gì, liệu ai sẽ muốn nó cơ chứ?

Giá trị của bộ tẩu thuốc chỉ có ba viên linh thạch hạ phẩm, giờ đây lại được nâng lên mười viên, không phải là quá tốt sao?

Chủ quán hài lòng thu tiền lại, sau đó không nhịn được mà cảm thán:

“Quả nhiên năm nào cũng có kẻ bị vào tròng bởi chuyện này”

Bước ra ngoài quán, Minh An giữ lấy công pháp, ngón tay nhẹ nhàng chà xát xung quanh viền của bìa nó, đoạn mỉm cười:

“Quả nhiên”

Bìa của cuốn sách khá dày hơn bình thường, nhưng không đến mức có thể khiến người khác dễ dàng nhận ra, thậm chí là các tu chân giả ở cảnh giới thấp cũng sẽ bỏ qua nó.

Người thiết kế ra bìa sách như thế này, chỉ có thể là một kẻ phải trải qua cuộc sống trốn chui trốn lủi, luôn đề phòng khắp nơi, lại không có chút tu vi trong người, cho nên hắn ta mới có thể tạo ra một cuốn sách chi tiết, lại không hề có chút linh lực ở bên trong.

Trùng hợp thay, Minh An cũng từng sống trong thân thể của tên ăn mày suốt mười mấy năm trời, cho nên chỉ vừa chạm vào cuốn sách này, nàng đã có linh cảm rằng, nó sở hữu điều gì đặc biệt.

Nàng nhẹ nhàng tách bìa cuốn sách làm đôi, cuối cùng mới thấy rõ bốn chữ khác ở bên trong.

[Tứ Trọng Hồn Thể]

Minh An chỉ chăm chú quan sát nó một lúc, rồi mới gấp lại cuốn sách và cất vào trong tay nải, định bụng sau khi tới khách sạn sẽ xem xét nó.

Xem ra bộ công pháp này dành cho những ai có linh hồn mạnh mẽ, chủ yếu là các Hồn Tu, hay là kẻ sở hữu Hồn Thể như nàng. Cho nên hôm nay thu được bộ công pháp này cũng không lỗ chút nào.

May mắn là chủ quán không nhận ra giá trị của nó, thậm chí còn bán với giá rẻ hơn rất nhiều.

Minh An nhẹ cười, chợt nàng nghĩ tới điều gì mà nhíu mày, trong phút chốc lại nghĩ về Phương Mạch.

“Nếu tiên sinh đã phát hiện thân phận là người trọng sinh của kẻ kia, sao vẫn chưa tay cơ chứ?”

Hay là ngài ấy đang có dụng ý nào khác?

Không phải là không ra tay với Phương Mạch, mà là chưa ra tay.

Tại Tây Tử Điện, ngoại trừ các hộ vệ đứng hầu ở hai bên đợi lệnh, cũng chỉ có bảy người.

Thành Chủ Tây Tử Thành ngồi ở bên trên ngọc tọa, ông ta cầm lấy một chén trà nhỏ và chăm chú xem xét văn thư, thi thoảng lại phê chuẩn một số sổ sách được gửi đến.

Một người thanh niên mang nón lá ngồi ở bên cạnh Thành Chủ, hắn ta đeo kiếm chéo vai, toàn thân lộ ra vẻ nhàn nhã, dường như có phần không thích hợp với bầu không khí xung quanh.

Nhưng, hắn ta là Ma Thương Bạch Kình, quyền hành chấp chưởng Ma Vực cũng có thể xếp thứ ba, xét trên bối phận còn cao hơn vị Thành Chủ ở bên cạnh một bậc, lấy bối phận ra, cũng có thể xem như là có họ hàng thân thích với Ma Tôn.

Mà hai vị nhân vật có tiếng nói ở Ma Vực giờ đây đang tập trung lại, hiển nhiên những người khác cũng có thân phận không kém gì.

Ở giữa đại điện, một vị cô nương mang áo dài màu mực, ánh mắt thanh tĩnh không một gợn sóng, mái tóc vàng nhạt nổi bật lên giữa cảnh vật xung quanh, nàng giống như một kẻ từ trên trời rớt xuống, sẽ luôn khiến thế gian cảm thấy mình còn thua xa người con gái này.

Đại đệ tử của Thánh Hoàng, nếu không có gì bất trắc xảy ra, trong tương lai nàng sẽ trở thành người thừa kế Thánh Vực, cũng được thiên hạ gọi với cái tên “Phá Kiếp Tiên”.

Lại ít người biết được, nàng tên Trần Anh, cũng có phần lười biếng tham gia những chuyện như thế này.

Nhưng mà lần này, có vẻ như ai ai cũng muốn làm khó Thánh Vực cả.

Trần Anh chỉ nghĩ thầm, khuôn mặt nàng vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì, chậm rãi đánh giá xung quanh.

Dĩ nhiên Ma Thương và Thành Chủ Tây Tử Thành đứng ở phía trung lập, dù sao bọn họ không có lý do gì để gây mâu thuẫn với Thánh Vực cả, tuy nhiên… Sự trung lập này sẽ kéo dài được bao lâu?

Nàng nhẹ nhàng hướng mắt về phía trong góc Tây Tử Điện, có thể thấy một người nam nhân mang áo trắng, khuôn mặt tựa như trích tiên, khí chất siêu phàm, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ khiêm tốn, điềm tĩnh, hết lần này tới lần khác, lại mang nhiều rắc rối nhất.

Quả nhiên như suy nghĩ của nàng, chỉ thấy kẻ này mỉm cười mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, sau đó mới nói:

“Ai ai trong chúng ta cũng biết rằng nếu có kẻ dính dáng đến tà vật, chắc chắn trong tương lai sẽ để lại hậu quả khôn lường, cớ sao các vị vẫn dung túng cho Phương Mạch sống sót?”

Hắn chính là một trong số Thiên Tướng ở Bắc Lĩnh, cũng đại diện cho Thiên Đình đến Tây Tử Thành lần này.

Từng một kiếm giết chết ma tăng, từng lưỡng bại câu thương với một vị Yêu Tu Thất Giai ở Yêu vực, bản thân kiếm pháp của hắn cũng đạt đến siêu phàm nhập hóa, được người đời biết đến với cái tên Trần Hạ Thanh.

Dĩ nhiên, Phương Mạch là do một vị trưởng lão ở Thánh Vực thu nhận, chỉ là bây giờ ông ta không tiện xuất hiện, cho nên Trần Anh chỉ có thể tiện đường đến thay, chỉ thấy nàng lạnh nhạt đáp lại:

“Hắn không lựa chọn dính dáng đến tà vật, hơn nữa chính đích thân Mộc Trưởng Lão đã hạ phong ấn, chúng ta không có lý do gì phải giết Phương Mạch cả”

Nàng nói, vẫn không quên thi lễ với Thành Chủ Tây Tử Thành, cũng như vị Ma Thương Bạch Kình, hi vọng hai người có thể xem xét một phen.

Dù sao mục đích chính mà Phương Mạch được cử đến đây, chính là nhờ cậy Ma Vực có thể xem xét tà vật trong cơ thể hắn ra sao, cho nên nàng không thể không kính lễ với hai vị trưởng bối này được.

“Hừ”

Đột ngột, một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ với vóc dáng mảnh khảnh, nàng nhẹ nhàng gõ nhẹ từng nhịp lên bàn, giọng nói không che dấu được vẻ mỉa mai:

“Phong ấn? Tên tiểu tử đó cũng là người trọng sinh, nếu hắn có biện pháp giải phong ấn thì sao? Không bằng các ngươi sưu hồn của Phương Mạch, từ đó mà tìm kiếm được tin tức từ hàng ngàn năm trước, không phải sẽ giá trị hơn sao?”

Quả thực, không ai dám chắc phong ấn sẽ hoạt động tốt, nhất là khi đối tượng chính là một lão quái vạn năm trọng sinh, đã có không ít trường hợp bọn họ gây ra tai ương khủng khiếp đến nhân gian.

Nhưng mà làm sao người phụ nữ này có thể mang ý tốt như vậy? Ả ta chỉ là một đầu Ma Yêu đang thèm khát lấy cốt nhục, linh hồn của Phương Mạch thì đúng hơn, xem ra lại là một kẻ lấy việc công chiếm lợi riêng.

Trần Anh nghĩ thầm, nàng chỉ mở miệng ra định nói gì, nào ngờ Trần Hạ Thanh mỉm cười ôn hòa, không hiểu vì sao vị kiếm tiên ôn hòa này lại sở hữu luồng sát khí mạnh mẽ, giống như sát thần trên chiến trường:

“Hay là Thánh Vực các vị đã có âm mưu gì đối với Phương Mạch rồi, nên muốn chiếm hữu nó?”

“Hắn là con dân của Nam Thổ, dĩ nhiên sẽ được Thánh Vực che chở”

Trần Anh không thay đổi sắc mặt và nói. nào ngờ Trần Hạ Thanh chỉ lắc đầu:

“Không, hắn là một vong hồn vạn năm không chết, giờ lại giết hại phàm nhân, đoạt xá lấy xác của họ, thế mà Thánh Vực các vị lại muốn che chở cho hắn”

Lời nói dễ hiểu, lại vô tình, trong lúc nhất thời khiến cho Trần Anh không thể phản bác được.

Đã thế, vị Ma Yêu còn cười lạnh và bổ sung thêm:

“Mạnh được yếu thua, đạo lý này ngươi hẳn phải biết, nếu không phải bởi vì tôn trọng mặt mũi của Thánh Vực, chúng ta đã ra tay giết tiểu tử đó từ đầu rồi”

Trần Anh chỉ ngạc nhiên nhìn hai người, sau đó cuối cùng chỉ hỏi lại bằng giọng kỳ quái:

“Tôn trọng mặt mũi, các ngươi xứng ư?”

Lời nói của nàng vừa ra, bên trong Tây Tử Điện bất chợt chìm vào yên tĩnh.

Chỉ có một người đàn ông mang áo dài xám, ngậm lấy chiếc tẩu đất nung đang nhè nhẹ tỏa khói, hắn cầm trên tay một cuốn sách và ung dung đọc, không có lo lắng, cũng chẳng quan tâm đến tâm tư của mọi người.

Nhưng mà khi nghe đến lời nói của Trần Anh, hắn ta không khỏi ngừng lại, ánh mắt hứng thú ngẩng đầu quan sát khung cảnh hiện tại.

Ma Yêu nhíu mày, nàng có vẻ bị chọc tức lên mà chỉ lạnh lùng nói:

“Cẩn thận lời nói của ngươi, tiểu bối!”

“Sư phụ của ta là Thánh Hoàng”

Trần Anh nhẹ nhàng nói, khuôn mặt vẫn không chút đổi sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Ma Yêu.

Sắc mặt người sau liền trở nên khó coi, sau đó liền nói:

“Ngươi đừng tưởng-”

“Ta đừng tưởng?” Trần Anh tò mò tiếp lời, chờ đợi lời nói tiếp theo của Ma Yêu.

Nhưng ả ta còn có thể làm gì?

Sư phụ của Trần Anh là Thánh Hoàng, một trong sáu đại Vực Chủ, thực lực đỉnh cao ở thế gian, cho dù một vị Vực Chủ khác ở đây muốn ra tay với nàng, cũng phải thực sự cân nhắc.

Trước mặt mọi người, Ma Yêu bị một tiểu bối làm khó, ả chỉ tái mặt đầy tức giận, cuối cùng không nói nên một lời nào.

Mọi người xung quanh cũng thế, thậm chí cả Trường Dạ cũng ngừng lật sách, hắn đặt tẩu thuốc lên bàn, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.

Tiểu cô nương này thật thú vị.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.