Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bởi Vì Ta Thấy Không Được

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Câu trả lời của Trần Anh có phần phách lối, nhưng kết hợp với khuôn mặt không chút cảm xúc của nàng, hóa ra lại thuyết phục đến không ngờ.

Ngoài giải thích cho người ngoài, có lẽ đây chính là sự uy hiếp mà nàng dành cho Ma Yêu.

Người xung quanh cũng không ngốc, chỉ thấy Trần Hạ Thanh không hề có ý định tiếp tục tranh chấp với Trần Anh, ngược lại quay sang hỏi lấy vị thành chủ của Tây Tử Thành, giọng nói ôn hòa:

“Đại nhân, ngài thực sự muốn tiến hành thăm dò Tà Vật bên trong cơ thể Phương Mạch ư?”

Nếu thực sự có sai sót xảy ra, e rằng sẽ liên lụy đến Tây Tử Thành, cùng với vô số thiên kiêu khác.

Vị Thành Chủ này ăn mặc một bộ áo tím có phần trang trọng, bên trên ngực trái có đính một bông hoa đỏ thẫm, khuôn mặt đầy vẻ già nua, đôi mắt cũng lộ ra vẻ nhàn nhạt, dường như đã nhìn thấu nhân gian, không còn cảm thấy hứng thú trước điều gì nữa.

Ở đây, thân phận của ông ta là cao nhất, cho dù là vị Bất Thức Quân đang đọc sách ở trong gốc cũng phải cho vị trưởng bối này một sự tôn trọng.

Tây Tử Thành Chủ chỉ tiếp tục xét duyệt sổ sách, ông không hề phản ứng lại câu hỏi của Trần Hạ Thanh, chỉ chậm rãi quay đầu sang Ma Thương Bạch Dạ:

“Ngươi tới đây để làm cảnh?”

Bạch Dạ lờ mờ mở mắt, và dù cho người đời gọi hắn là Ma Thương, nhưng kẻ này lại đang giữ một thanh kiếm, hắn ngẩn ngơ đưa mắt nhìn xung quanh Tây Tử Điện một hồi, tựa như bản thân vừa mới ngủ dậy.

Cuối cùng, khi nhận ra bản thân đang ở đâu, Bạch Dạ chỉ chững chạc hướng về phía lão Thành Chủ, nghiêm mặt gật đầu:

“Ý kiến này có phần hợp lý, ta sẽ suy xét cân nhắc rồi hẵng phản hồi cho hắn”

Nghe thấy giọng điệu đầy chất thương nghiệp của Bạch Dạ, lão Thành Chủ chỉ lười biếng cúi đầu, tiếp tục xử lý sự vụ bên trong Tây Tử Thành, cũng không có ý định đáp lại lời nói của Trần Hạ Thanh.

Ngay sau đó, Bạch Dạ chỉ ngáp một cái, hắn chùi lấy nước bọt còn dính trên khóe miệng, sau đó liền gục người xuống, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Trần Hạ Thanh cau mày, câu trả lời của Bạch Dạ hiển nhiên đã ngầm tỏ ý từ chối, chỉ là thái độ của hai vị này, dường như đang ủng hộ lấy Trần Anh ư?

Cục diện dường như đang nghiêng về phía Trần Anh, cho nên cuối cùng Bạch Dạ chỉ đành đưa mắt về phía người đàn ông đang ngồi trong góc.

Trần Anh cũng hướng mắt về phía hắn ta, sau đó nàng chắp tay lại, lấy lễ của hậu bối mà kính trưởng bối.

Có hai người ở đó.

Một người đàn ông tóc bạc, mang theo hai thanh kiếm, ánh mắt hững hờ quan sát cảnh tượng xung quanh từ đầu đến cuối, một bóng trắng mờ ảo bay ở phía sau lưng gã ta.

Linh Kiếm Ninh Thiên, thực lực không tầm thường, nếu không xét đến Bất Thức Quân và Thành Chủ Tây Tử Thành, bối phận của hắn có lẽ ngang hàng với Ma Thương Bạch Dạ, thậm chí có phần hơn.

Từng là hầu cận cho “vị đó”, dĩ nhiên rất am hiểu về Tà Vật, nếu Linh Kiếm Ninh Thiên thực sự có ý kiến khác biệt, cho dù là lão Thành Chủ cũng phải cân nhắc lại một hai.

Thế nhưng, không ai trông chờ gã ta sẽ đưa ra ý kiến cả, bởi vì từ khi “vị đó” chết, giờ đây Ninh Thiên chỉ phục vụ cho một người.

Chỉ thấy hắn không quan tâm tới ánh nhìn xung quanh, chỉ bình thản đáp lại:

“Ý của tiên sinh là ý của ta”

Thế là, ánh mắt của mọi người trong điện lại hướng về phía thanh niên áo xám ngồi ở trước mặt Ninh Thiên, kể cả vị lão Thành Chủ cũng ngừng bút, hiếm thấy ngẩng đầu.

Thanh niên mang bộ trường bào màu xám, chiếc tẩu trên tay hắn đang nhẹ nhàng tỏa khói, cho dù bị nhìn, ấy thế mà người này vẫn ung dung đọc sách, dường như mọi chuyện không liên quan gì tới hắn.

Chợt, hắn ngừng lại, tay nhẹ nhàng miết lấy trang sách như để đánh dấu, cuối cùng khẽ gấp nó lại. Đến lúc này mọi người mới thấy được cái tên “Chiến Phá Thương Khung”.

Trong phút chốc, không chỉ Trần Hạ Thanh, mà đông đảo người ở trong Tây Tử Điện cũng phải ngẩn người.

Hóa ra, vị tiên sinh từ đầu tới cuối đều không có can dự vào, bởi vì hắn mải đọc sách truyện.

Trần Hạ Thanh nhanh chóng lắc đầu, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn về phía vị tiên sinh, cung kính hỏi:

“Thưa, không biết ý của ngài…”

Vị Bất Thức Quân này chỉ khẽ ngừng lại, ngón tay trái mân mê đầu của chiếc tẩu thuốc, sau đó chỉ nở một nụ cười ôn hòa, hướng về phía lão Thành Chủ, bâng quơ hỏi:

“Ta nghe nói lễ hội năm nay của Tây Tử Thành sẽ liên quan tới linh hồn, không biết Thành Chủ có thể cho ta một vé tham gia, coi như mở mang tầm mắt?”

Giọng nói của hắn ôn tồn mà lễ độ, khiêm tốn hiền hòa, không khỏi khiến người khác cảm thấy thoải mái, lại không khỏi khiến Ma Yêu định bắt bẻ gì phải cứng họng.

Vị Bất Thức Quân này, dường như quá sức bình thường rồi?

Nàng nghĩ, nhưng sau đó cau mày lắc đầu, về phần lão Thành Chủ, ông ta nở một nụ cười, sau đó gật đầu:

“Cứ tự nhiên, dù sao ngài cũng góp phần không nhỏ trong việc gây dựng Ma Vực, đây cũng là vinh hạnh của Tây Tử Thành”

Hai vị một lời tiếp một lời, thế mà không ai có ý định nói tiếp về vấn đề của Phương Mạch, khiến cho Trần Hạ Thanh trở nên khó xử, ngược lại, Ma Yêu thấy Trường Dạ đứng dậy định rời khỏi nơi này, bèn không nhịn được mà hỏi:

“Tại sao ngài lại để Phương Mạch sống sót?”

Trường Dạ ngừng bước chân, cuối cùng hắn mới tạm thời trả lời câu hỏi của hai người:

“Vì ta cảm thấy thế”

Giọng nói của hắn điềm tĩnh, lại đơn giản và dứt khoát.

Cho nên, Ma Yêu và Trần Hạ Thanh không thể tìm kiếm sơ hở trong lời nói để mà bắt bẻ được.

Trần Hạ Thanh có phần nóng nảy, hắn liền không nhịn được mà bước tới chặn đường của Bất Thức Quân, sau đó vội vàng nói, biểu thị ra sự quan tâm tới an nguy của Lục Vực:

“Nhưng mà chúng ta cảm thấy nếu để tà vật thoát ra ngoài…”

Trường Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy có phần thú vị, nhưng lại vô nghĩa.

Gan lớn, nhưng cuối cùng chỉ muốn chiếm đoạt tà vật bên trong cơ thể Phương Mạch, xem ra nhân phẩm không cao cho lắm.

Từ khi nào Thiên Đình sinh ra loại người như thế này rồi?

“Ngươi nói có phần đúng, nhưng ta không muốn nghe, có thể nhường đường chứ?”

Trường Dạ nhẹ nhàng nói, lại không có người dám chất vấn.

Lời nói của hắn, dường như không phải yêu cầu, mà đang ra lệnh cho Trần Hạ Thanh.

Ngươi nói đúng thì sao? Chỉ cần ta cảm thấy là được, chung quy ý kiến của các ngươi cũng chỉ là ý kiến.

Trần Hạ Thanh còn định nói gì, chợt hắn tái mặt, đổ mồ hôi lạnh mà vô thức lùi sang một bên, để cho Trường Dạ rời khỏi nơi này.

Có dũng khí là tốt, có tính toán cũng không xấu, đôi khi nếu kết hợp cả hai điều, ắt sẽ tạo nên kỳ tích. Chỉ cần có người đầu tiên đứng ra, chắc chắn sẽ kích động những kẻ còn lại, tạo ra một chuyện kỳ diệu.

Trường Dạ tán thưởng những người có dũng khí, cũng xem trọng những ai biết tính toán, nhưng hành động của Trần Hạ Thanh là có mắt không tròng, không rõ nặng nhẹ, chỉ muốn chiếm được tư lợi.

Đấy không phải là dũng khí.

Trường Dạ đã từng thấy kẻ giả bộ cương trực đúng đắn, hoặc biểu hiện ra vẻ hung hãn bất khuất, nhưng liệu bản chất của bọn họ thực sự là thế ư?

Chỉ ít, Trần Hạ Thanh không phải.

Chợt, Ma Yêu cất tiếng, lời nói không khỏi khiến Trần Hạ Thanh nóng nảy, mắng cho người phụ nữ này hai tiếng “Ngu xuẩn”:

“Tiên sinh, dù sao đây cũng là biên của Lục Vực, người người đều là nhân dân của Lục Vực, không phải chỉ có một mình ngài, tại sao có thể…”

Trường Dạ ngừng bước chân, lần này hắn đã cảm thấy có phần buồn bực, trước sự bồng bột ngu ngốc của Ma Yêu.

Tiểu bối năm nay đều tới nhiều kẻ ngu như vậy ư?

Có nhiều chuyện phải giấu trong lòng là được, cớ sao phải nói ra miệng làm gì?

Ánh mắt Trường Dạ không thú vị, hắn bước ra ngoài Tây Tử Điện, mở tán dù ra, chỉ yên tĩnh liếc nhìn lấy Ma Yêu, bình thản nói:

“Nếu như ta muốn, nơi này sẽ là của ta”

Không phải có khó hay không, mà là có muốn hay không.

Mười năm đến giờ, Trường Dạ không hứng thú với quyền thế, hắn càng vì lời hứa đối với Thánh Hoàng mà giữ gìn yên ổn cho biên cương Lục Vực, cho nên chưa từng có ý định Nhất Thống vùng đất này.

Nhưng không phải là hắn không thể chiếm đoạt, cho dù Trường Dạ không hứng thú với quyền thế.

Nếu, chỉ một phần trăm, Trường Dạ thực sự có ý định, thì chuyện thế gian sẽ sinh ra Vực thứ bảy không còn là nói nhảm nữa.

Khi đó, cho dù là hàng ngàn tông môn ở biên cương, hay thậm chí là các vị Vực Chủ cũng khó lòng can thiệp, cũng lười biếng can thiệp đến chuyện này.

Ma Yêu cứng đờ người, cuối cùng nàng chỉ cáo lễ lui ra, Trần Hạ Thanh cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng biến mất khỏi Tây Tử Điện.

Trần Anh không nói gì, vẫn duy trì mặt cứng đơ, Ninh Thúc bước đi bên cạnh Trường Dạ, về phần Bạch Dạ, hắn chợt đưa tay xoa cằm, sau đó không nhịn được mà nói:

“Tiên sinh, cuốn tiểu thuyết đó hay sao?”

Mọi người ở đây, bao gồm Bạch Dạ, Lão Thành Chủ, lẫn Ninh Thúc đều hiểu rõ, Trường Dạ sẽ không ra tay đối với biên cương.

Tất nhiên, Trường Dạ sẽ không nhúng tay vào vụ việc này, bởi vì ai thắng ai thua đều không kẻ nào biết được.

Cho dù toàn bộ hàng ngàn tông môn ở biên cương liên thủ, nhưng Trường Dạ chung quy cũng đã đạt đến Cửu Phẩm, cảnh giới cao nhất trên trần gian, cho dù toàn bộ liên thủ, nhưng muốn giết chết hắn cũng phải mất một nửa người.

Nhưng, sẽ không có ai nguyện ý làm một nửa số đó.

Huống hồ, Trường Dạ không chỉ đáng sợ ở mặt sức mạnh, mà còn nhiều thứ khác, nếu thực sự ra tay, e rằng số người chết phải lên tới bảy thành, đấy là nếu tất cả đều muốn giết hắn.

Nhưng chiến tranh nào có đơn giản như thế cơ chứ?

Sẽ có kẻ lật mặt, sẽ có kẻ ngấm ngầm gây sự, sẽ có kẻ mong muốn chiếm đoạt lợi ích lớn nhất, cho nên cái giả định rằng toàn bộ biên cương Lục Vực khiêu chiến Trường Dạ, cũng mãi là giả định.

May mắn thay, Trường Dạ không có hứng thú với quyền thế, cũng sẽ không có ý định ấy.

Trường Dạ ngừng lại, hắn nhìn xuống cuốn truyện “Chiến Phá Thương Khung”, cuối cùng chỉ bật cười, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ:

“Không tệ, nhưng một số chi tiết có vẻ hơi gượng gạo ngu ngốc, bỏ qua điều trên thì ta thấy nó khá hay”

Bầu không khí yên tĩnh, Bạch Dạ không nhịn được mà nhướng mày, Trần Anh buồn bực nhìn hắn, đến cả Ninh Thúc cũng phải xấu hổ quay người.

Hóa ra không phải giả vờ, tiên sinh thực sự nghiêm túc đọc cuốn truyện này ư?

Trường Dạ chỉ cười nhẹ và thu sách lại, cuối cùng gật đầu với Bạch Dạ, khẽ nhắc nhở trước khi rời đi:

“Nhớ gửi lời thăm của ta đến Ma Tôn đại nhân”

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ bảo với Tôn Chủ rằng ngài rất thích tiểu thuyết của nàng”

Bạch Dạ cười tươi gật đầu, trong phút chốc, Trường Dạ chợt im lặng.

Hắn chợt cảm thấy hối hận rồi.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục sáng tác bởi bohamcucai

Truyện Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.