Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3270 chữ

"Cậu còn quen biết bạn như thế này à, Tiểu Duy."

Phương Duy quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, trong lời nói của Lưu Kham mang theo chút quái gở, gã nhướng mắt lên nhìn nhân viên sửa chữa đang ngồi xổm trên mặt đất quấn thêm dây thép cho lốp xe.

Phương Duy đưa mắt nhìn theo, người ngồi xổm dưới đất có bóng lưng lạ lẫm, nhưng khuôn mặt lại rất quen thuộc.

Chu Duệ Quân. Vừa vào cửa, nhìn thấy hắn cậu đã buột miệng gọi ra cái tên mang theo màu thời gian và sự lạnh nhạt vì đã mấy năm không gặp.

Chu Duệ Quân vẻ mặt lạnh lùng, như thể không nhận ra cậu, hơi nhướng mi lên coi như đáp lại rồi lại bắt tay vào việc, để lại Phương Duy còn đang kinh ngạc vì tình cờ gặp được cố nhân.

"Trước kia từng tới đây tìm anh ta sửa xe rồi à?" Lưu Kham hỏi.

Phương Duy lấy lại tinh thần, nói: "Không, chúng tôi là bạn học…"

Cậu còn muốn nói thêm một câu: Nhưng có lẽ cậu ấy không nhớ tôi.

Nhưng Lưu Kham đã vỗ tay, cướp lời: "Cậu mới từ nước ngoài về, dù thế nào cũng sẽ không phải bạn thời đại học của cậu được."

"Bạn học cấp ba."

"Cấp ba cậu học ở Trung học Số 17 của thành phố nhỉ. Bên trong không phú thì quý, toàn học sinh khá giỏi thành tích xuất sắc, vậy mà cũng có dạng này à?" Khi nói chuyện khóe môi Lưu Kham vẫn luôn mang một nụ cười chế nhạo.

"Lưu Kham." Phương Duy nghe được sự khinh thường mỉa mai trong lời nói bèn nhíu mày cảnh cáo. Nhưng bề ngoài của cậu non nớt, lại luôn hiền lành nên không có mấy người sợ cậu.

Lưu Kham khoác vai cười tí tửng, nói: “Đùa chút thôi mà.”

Lưu Kham nói xong thì tiến lên hai bước. Chu Duệ Quân mặc một bộ đồng phục sẫm màu của tiệm sửa chữa, trên đầu dính bụi bẩn, khá lôi thôi. Lưu Kham đi đến sau lưng hắn, nâng chiếc giày da sáng loáng lên, dùng mũi giày đá đá vào lưng hắn.

“Bạn học của tiểu Phương phải không, gặp nhau ở đây cũng xem như duyên phận. Nể tình quen biết lát nữa có thể giảm giá cho chúng tôi không?”

Nhà Lưu Kham kinh doanh bất động sản, tất nhiên không thiếu tiền sửa xe nhưng gã cứ muốn hỏi như vậy.

Chu Duệ Quân cứng đờ trong chốc lát, động tác trên tay dừng lại vài giây mới tiếp tục, nói: “Anh có thể tìm ông chủ của chúng tôi bàn chuyện giá cả, tôi không quyết được.”

Lưu Kham tỏ vẻ soi xét: “Anh làm ở đây bao lâu rồi, sao mà lời nói cũng không có chút trọng lượng thế…”

“Ngoại trừ lốp xe, cậu còn có chỗ khác cần thay à?” Phương Duy tiến lên ngắt lời gã, “Tạ Hành gửi tin nhắn cho tôi, nói anh ấy đã đến nơi rồi.”

“Tạ thiếu đã đến rồi à?” Lưu Kham quả nhiên bị dời đi lực chú ý, “Mỗi lần hẹn anh ấy đều đến trễ một hai tiếng, vậy mà hôm nay lại đến sớm thế.”

Phương Duy khẽ cười.

Chân Lưu Kham không an phận, lại đá đá Chu Duệ Quân, nói: “Nhanh lên chút, tôi vội đi đua xe, bạn học của tiểu Phương ơi.”

Nụ cười trên mặt Phương Duy nhạt đi, nhìn người đang ngồi xổm. Chu Duệ Quân bị sĩ nhục hai lần nhưng sắc mặt vẫn bình thản và có vẻ không quan tâm, vẫn từng bước làm việc.

Lưu Kham rất phách lối và độc đoán. Phương Duy không quá thân với gã, chỉ là trong nhà có làm ăn qua lại nên không tiện cãi nhau, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài chơi.

Cậu nhìn chằm chằm mũi giày của Lưu Kham, trong lòng bối rối khó chịu.

Cũng may Chu Duệ Quân không đáp lại sự khích bác của Lưu Kham nên gã mất hứng, ngồi xuống ghế sofa rồi gọi Phương Duy tới. Uống trà tán gẫu, nào là xe sang, đồ hiệu, tiểu minh tinh nào vừa mắt… Đều là mấy đề tài của thiếu gia ăn chơi.

Phương Duy thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, ánh mắt lại không tự chủ được mà chạy đi nơi khác.

Sau khi uống một tách trà, Lưu Kham đi vào nhà vệ sinh. Phương Duy do dự một lúc, cuối cùng cũng đứng lên.

Chu Duệ Quân đang hý hoáy sửa lốp xe.

“Xin lỗi, khi nãy tôi… bạn của tôi không lịch sự với cậu.” Phương Duy cúi người.

Trầm mặc một lát, Chu Duệ Quân ngữ khí bình thản đáp: “Cậu che ánh sáng rồi.”

Phương Duy vội lùi lại hai bước. Chu Duệ Quân không nói chuyện, Phương Duy cũng không biết nên chủ động nói gì, bèn đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm động tác trong tay hắn.

Một bên lốp xe đã thay xong, Chu Duệ Quân nhấc thùng dụng cụ lên, nhưng giữa chừng cổ tay mất lực làm rơi xuống, vang lên một tiếng. Phương Duy lập tức giơ tay đỡ giúp hắn, khó khăn lắm mới chạm vào được lại bị một bàn tay đeo găng chặn lại. găng tay kia đầy vết loang lỗ bẩn thỉu.

“Tôi tự làm.”

Phương Duy vội vàng rút tay về. Găng tay của đối phương thô ráp, nơi bị chạm vào hơi ngứa, cậu không khỏi dùng ngón cái xoa xoa.

Chu Duệ Quân liếc mắt nhìn ngón tay trắng nõn của cậu, nói: “Nhà vệ sinh ở phía sau.”

Phương Duy sửng sốt một chút, nói: “Ồ…” Sau khi nhận ra hắn có ý gì, cậu lại bổ sung, “Không sao, tôi không cần rửa tay.”

Chu Duệ Quân đi vòng sang bên kia xe. Phương Duy đi theo, cắn môi nói: “Cậu không nhớ à? Chúng ta là bạn…”

“Phương Duy đúng không?” Chu Duệ Quân nói.

“Đúng… Cậu nhớ à?”

“Có chút ấn tượng.”

Chỉ là chút ấn tượng. Tâm trạng Phương Duy trong nháy mắt như đưa đám.

“Lớp 12 cậu chuyển đến trường nào thế? Tôi từ bệnh viện về thì không nhìn thấy cậu, hỏi thầy giáo và bạn học cũng không biết.” Phương Duy nói.

Chu Duệ Quân trả lời ngắn gọn: “Đến thành phố D.”

“Vậy à…” Phương Duy thấy đối phương không muốn tiếp tục chủ đề này thì không tiện hỏi thêm nữa.

Lúc này Lưu Kham từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi: “Xong chưa? Sao chậm thế.”

“Chắc cũng sắp xong rồi.” Phương Duy nói.

Lưu Kham liếc Chu Duệ Quân một cái: “Nếu kỹ thuật không ổn thì đổi người khác đi.” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Phương Duy, “Xung quanh đây cũng chẳng có cửa hàng nào ra hồn, nếu không còn lâu tôi mới đưa vợ của tôi cho cái tiệm sửa chữa nhỏ xíu này.”

Cái xe thể thao này chính là “vợ” của gã.

Trong lòng Phương Duy càng thêm khó chịu, sắc mặt trở nên nặng nề: “Cậu bớt nói vài câu đi.”

Lưu Kham cười toe toét, không để ý.

Xe sửa xong, Lưu Kham vội vã tụ tập cùng đám đông. Trả tiền xong liền kéo Phương Duy đi. Phương Duy tạm biệt Chu Duệ Quân. Đối phương thần sắc như cũ, gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng nghỉ của nhân viên.

Phương Duy không thấy được, khi Chu Duệ Quân xoay người lại và nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy vết bẩn của mình, khóe miệng nhếch lên cười một cách mỉa mai.

Tiếng động cơ vang lên, Lưu Kham lái xe chạy lên con đường bao quanh núi.

“Đó là bạn cậu thật à, không tài cán gì nhưng lại rất biết ra vẻ.” Lưu Kham lấy ra một viên kẹo cao su ném vào miệng, lại đưa một viên khác cho Phương Duy.

Phương Duy ngồi ở vị trí phó lái, không nhận, cũng không nói gì.

Lưu Kham nhận ra thái độ của cậu, thu tay lại nói: “Sao thế, tức giận với anh à? Tôi thấy thằng nhãi đó đối xử với cậu không thân thiện. Cậu cũng đã nói là bạn học nhưng nó cứ làm ra vẻ không biết cậu, đúng là kiêu ngạo. Tôi liền không nhịn được mà làm khó nó, trút giận cho cậu.”

“Tôi không giận. Nhưng Chu Duệ Quân cũng không làm gì sai, cậu nói như vậy rất không lịch sự.” Phương Duy nói thẳng.

Nhưng nói chuyện lịch sự với loại người như Lưu Kham đúng là chuyện hoang đường.

“Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài chơi không cần vì người như vậy mà mất hứng. Lần sau gặp lại tôi đưa nó điếu thuốc rồi xin lỗi nó được chưa?” Lưu Kham cho cậu bậc thang để xuống.

Phương Duy không tiện nghiêm mặt nữa, đành nói: “Phía trước rẽ trái, Tạ Hành nói bọn họ đã ở điểm xuất phát rồi.”

Đêm nay bọn họ ra ngoài tụ tập đua xe, đi gần được nửa đường, Lưu Kham nói muốn đổi lốp xe nên tìm một tiệm sửa chữa ở gần đó, không ngờ rằng lại gặp được một niềm vui bất ngờ.

Phương Duy dựa vào lưng ghế, gió thổi vì vù qua cửa kính xe, đèn đường hai bên sáng như ban ngày.

Cậu hồi tưởng lại Chu Duệ Quân dưới ánh đèn vừa rồi. So với thời cấp ba, hắn đã cao thêm mấy phân, thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai. Bề ngoài rất khác so với vài năm trước, nhưng khí chất thì vẫn không thay đổi.

Dù bị chế giễu sĩ nhục cũng một mặt thản nhiên. Giống hệt trong quá khứ.

Chút cảm giác quen thuộc này khiến Phương Duy yên tâm hơn, cảm giác như thể mình đã gần Chu Duệ Quân hơn một chút.

Ở điểm đua xe ồn ào huyên náo, một nhóm người kĩ thuật đua xe hạng bét, nhưng khả năng ra vẻ thì số một. Trông cũng ra gì lắm.

Nổi bật nhất trong nhóm là một người đàn ông, trẻ tuổi, đẹp trai, tóc vuốt ngược lên, vừa nhìn đã biết là làm thủ lĩnh ở đây, lúc này, hắn đang ngậm điếu thuốc nói chuyện với cô gái bên cạnh.

“Này, Phương Duy.” Người kia vừa nhìn thấy cậu đã nhiệt tình vẫy tay. Phương Duy đi qua, ngửi thấy mùi thuốc thì ho hai tiếng.

Tạ Hành dập thuốc, nói: “Sao mà vẫn giống con gái thế, nước ngoài không huấn luyện cậu được chút nào à .”

Khác với đám công tử sống phóng túng, ăn chơi thành thạo bên cạnh, Phương Duy không biết hút thuốc, rượu thì xem như là thú vui chứ không nghiện, ngay cả đua xe cũng không giỏi. Nhưng cậu và Tạ Hành rất thân, bình thường khịa nhau quen rồi, lúc này cậu cũng ba hoa: “Người nước ngoài lịch thiệp lắm, không hút thuốc ở nơi công cộng.”

Tạ Hành cười mắng: “Móc tôi à. Học thói xấu rồi đấy, Phương Phương.”

Phương Phương tức là hoa cỏ, nghe rất nữ tính nên Phương Duy không thích cách gọi này, cũng chỉ có Tạ Hành dám gọi. Người bên cạnh nghe thấy thú vị, cùng nhau bật cười.

Một cô gái đang dựa vào Tạ Hành hỏi: “Đây là thanh mai trúc mã vừa mới về nước của anh Tạ đấy à?”

Tạ Hành gật đầu, giới thiệu: “Phương Duy.”

Chắc đám người này là bạn mới củaTạ Hành trong hai năm nay, hầu như đều không biết Phương Duy. Có người còn ồn ào: “Phương thiếu để chúng tôi chờ nửa tiếng, đến đây phạt rượu nào. Anh Lưu anh cũng thế, người nào cũng đừng hòng trốn.”

Lưu Kham vẫn luôn ở bên cạnh trêu chọc, nghe có người gọi tên mình, gã lớn tiếng cười nói: “Thằng nhãi xấu xa này, đợt lát nữa đua xe muốn thấy tao xe hư người chết đúng không?”

Tạ Hành nói: “Với cái kỹ thuật của mày, không uống nhiều thì cũng xe hư người chết thôi.”

Lưu Kham vẫy vẫy tay nhận thua, nói: “Đêm nay xe này còn chưa lật thì tao đã lật xe trước rồi.”

Tạ Hành gọi người rót rượu cho bọn họ, nói: “Vẫn phải phạt rượu nhé.”

Phương Duy không tham gia, lát nữa sẽ ngồi bên ghế phó lái của Tạ Hành. Uống rượu thì uống, Lưu Kham không thể trốn tránh, đành phải uống một ly lớn.

“Có phải là Tạ thiếu biết được khi nãy tôi mới chọc Phương Duy xù lông nên đang báo thù tôi không?” Lưu Kham uống rượu xong lau miệng.

“Sao mày lại chọc Phương Duy xù lông?” Tạ Hành không hiểu.

“Tôi còn tưởng cậu ấy lén nói cho cậu chứ.” Lưu Kham nói, “Tôi vừa tình cờ gặp được bạn học cấp ba của tiểu Duy ở tiệm sửa xe. Này, hai người học chung trường, chắc là cũng biết nhỉ? Tên là Chu… Chu Duệ gì gì đó. Tôi mới nói vài câu mà Phương Duy đã xụ mặt không vui rồi. Tôi dỗ lâu lắm đấy.”

Bốn phía toàn là tiếng động cơ và âm thanh ồn ào, không phải là nơi để nói chuyện. Tạ Hành nghe hiểu sơ sơ, hỏi: “Chu Duệ gì?”

Phương Duy đáp: “Chu Duệ Quân, chắc cậu không nhớ đâu.”

Tạ Hành quả thật nhất thời không nhớ ra, chỉ cảnh cáo Lưu Kham: “Được rồi, Lưu Kham sau này cậu bớt trêu chọc Phương Duy đi. Chơi trước đã, mấy giờ rồi.”

Mấy cậu ấm tham gia đua xe đều đã vào vị trí, ngồi bên ghế phó lái toàn là mấy cô gái tóc vàng, ngồi bên cạnh Tạ Hành lại là Phương Duy.

“Tôi không chơi cái này, cậu gọi tôi đến sẽ khiến mọi người mất hứng đấy.” Phương Duy cài dây an toàn, nói.

Ngón tay Tạ Hành gõ lên vô lăng, nói: “Hai năm qua thành phố A có nhiều người mới đến, đa phần đều đang ở đây. Đoán chừng sau này còn phải gặp nhau nhiều, bây giờ sang cho biết mặt.”

Phương Duy ra nước ngoài mấy năm, tình hình đã sớm thay đổi, trong giới cũng luân phiên gột rửa, nên phần lớn đều là những gương mặt xa lạ.

“Với lại cậu về nước mấy tháng rồi mà tôi vẫn chưa gặp được. Đúng lúc tối nay Lưu Kham tổ chức trò này nên muốn kéo cậu ra ngoài hít thở không khí.” Tạ Hành nói.

Phương Duy không khỏi bật cười, nói: “Rốt cuộc là ai ra ngoài hít thở không khí đây.”

Tạ Hành nhìn cậu một cái.

Phương Duy càng cười tươi hơn, rồi đột nhiên hỏi: “Tin đồn bên ngoài là thật hay giả đấy?”

Tạ Hành đang điều chỉnh tính năng xe, nghe thấy thế thì mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là thật.”

Phương Duy cười hồi lâu, nói: “Anh họ của cậu không trở mặt với cậu à?”

Tạ Hành nói: “Được rồi Phương Phương, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Phương Duy về nước hai tháng, đúng lúc nghe chuyện Tạ Hành bị người nhà nhốt lại. Nghe nói là vì cậu ta ngủ với vợ sắp cưới của anh họ mình, lại còn bị người ta bắt gian tại trận.

Theo như lời Tạ Hành nói thì là cậu ta bị chị dâu kia đùa bỡn, về phần bên trong rốt cuộc là chuyện gì, Phương Duy cũng không hỏi kỹ.

Sau khi bị Tạ Hành cảnh cáo, cậu ngoan ngoãn im miệng ngồi chờ cô nàng đua xe đếm ngược, sau đó chiếc xe lao vút đi như tên rời cung.

Phương Duy ở nước ngoài chăm chỉ học tập, rời xa cuộc sống chơi bời, nhất thời không quen với tốc độ như thế này. Cậu nắm lấy dây an toàn, mắt trợn trừng như thỏ.

Tạ Hành cười cậu: “Cậu xem cậu ra nước ngoài mấy năm, cả ngày chỉ có học tập, nghiên cứu, tách biệt với cuộc sống rồi đúng không.”

Phương Duy nhìn cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng vụt ra sau, lòng nghĩ, học tập cũng là sống mà, tách biệt chỗ nào.

Tạ Hành lại hỏi: “Lần này về rồi, không định đi học tiếp thạc sĩ, tiến sĩ gì đó hả?”

Phương Duy lắc đầu: “Mẹ tôi không cho, nói tôi ra nước ngoài mấy năm bà ấy đều lo lắng đến mức ngủ không ngon.”

“Đúng vậy đó, cậu mỗi năm chỉ về nước có một lần. Mẹ nuôi vừa bắt được tôi là nhắc đến ngay.” Tạ Hành nói.

Phương Duy là con út trong nhà, trên còn có anh chị, được người nhà yêu thương, ngậm trong miệng cũng sợ tan. Mấy năm trước cậu quyết định ra nước ngoài học tập cũng là vì muốn thử tự lập, thoát khỏi giam cầm. Nhưng dù gì cũng phải có lúc muốn nhận tổ quy tông, cũng phải có lúc muốn bị quản lý.

Nghĩ đến đây, Phương Duy không khỏi thở dài trong lòng.

Kỹ thuật đua xe của Tạ Hành không tệ nhưng vì nói chuyện phiếm, đùa giỡn với Phương Duy mà chậm nửa nhịp, bị mấy người bỏ lại đằng sau, lúc này mới ngậm miệng cố gắng tăng tốc.

Đường núi nhiều khúc cua, Phương Duy bị lắc lư thấy hơi buồn nôn, còn muốn ăn cái gì đó chua chua. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đầu lưỡi lại thật sự nếm được một chút vị chua hư ảo.

...Đó là một hương vị canh đặc biệt.

Phương Duy suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt.

“Đúng rồi.”Tạ Hằng lúc này đã vượt qua vài chiếc xe, vượt lên phía trước rất xa, liền thả lỏng người, bắt đầu mở miệng nói chuyện: “Chu Duệ gì đó mà Lưu Kham nhắc đến…”

“Chu Duệ Quân.” Phương Duy không kìm được tiếp lời.

“Chu Duệ Quân.” Tạ Hành mơ hồ có chút ấn tượng: “Có phải là cái quán bán hàng ven đường hồi chúng ta học cấp ba không?”

Phương Duy cảm thấy vị chua trong miệng trở nên rõ hơn, vô số hình ảnh xuất hiện trước mắt như cưỡi ngựa xem hoa.

“Ừm, chính là cậu ấy.”

Nói xong, Phương Duy nghe thấy Tạ Hành cười một tiếng.

“Lúc trước không phải là học sinh khá giỏi à, sao bây giờ lại xuống làm thợ sữa chữa rồi?”

Phương Duy không đáp.

Tạ Hành cái quan định luận * : “Phượng hoàng không thể xuất hiện trong bầy quạ đen.”

*Cái quan định luận (nguyên văn 盖棺定论)dịch thô là đóng nắp quan tài mới có thể đưa ra kết luận. => tức là chỉ khi một ng chết đi (vào quan tài) rồi mới có thể xác định, kết luận được người đó tốt hay xấu dựa vào 1 đời người đó đã sống như thế nào cũng tức là đừng phán định cái gì trừ phi nhìn đến cuối.

Ngữ điệu không hề khác Lưu Kham lúc ở tiệm sửa chữa chút nào.

Bạn đang đọc Con chó của Pavlov của Cực Xuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi asukun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.