Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 3951 chữ

Gió trên đường núi mang theo hơi lạnh, Phương Duy đứng đó một hồi lâu, tay chân đều lạnh đến tê tái.

Ong ong. Điện thoại rung lên, mãi không ngừng lại.

“Đang ở đâu? Ra ngoài ăn cơm.” Là Tạ Hành.

“Trên đường về nhà, để lần sau đi.” Phương Duy khịt mũi.

“Sao thế?” Tạ Hành nhận ra có gì đó không đúng, “Bị ai bắt nạt khóc à?”

“Không có.” Phương Duy lập tức phản bác, “Mở cửa lái xe, bị gió thổi vào mũi nên khó chịu.”

“Được rồi, mau đóng cửa lại đi, rồi chạy qua đây ăn cơm, tối đi quán bar chơi.” Tạ Hành nói.

“Tôi không đi đâu, các cậu chơi đi.” Phương Duy từ chối. Bây giờ tâm trạng cậu không tốt, không muốn ở với một đám người ồn ào.

“Nào có các cậu, chỉ một mình tôi thôi.”

“Sao chỉ có một mình cậu?”

“Muốn hẹn hò riêng với cậu đó.” Tạ Hành ngả ngớn.

Phương Duy cười: “Vậy tôi qua đó tìm cậu, gửi định vị đi.”

Tạ Hành hẹn gặp ở một nhà hàng Tây, Phương Duy ra nước ngoài mấy năm đã ăn chán mấy món này, liền đứng ở cửa gọi người ra ngoài, đổi sang ăn đồ Quảng Đông.

“Sắc mặt kém quá.” Tạ Hành vừa gặp đã thấy cậu tâm trạng sa sút .

Phương Duy cúi đầu che giấu, nói: “Làm việc mệt quá, không quen lắm.”

“Cậu vừa mới quay về sao đã đi làm rồi?”

“Bố tôi yêu cầu.” Phương Duy trả lời, “Ông ấy nói cứ lười biếng mãi, sẽ thành thói quen.”

“Là tôi đấy.” Tạ Hành trêu chọc chính mình.

Phương Duy nghe vậy thì bật cười, híp mắt.

Cơm nước xong xuôi Tạ Hành dẫn cậu đi quán bar, quán bar này nằm ở phía Bắc thành phố, Tạ Hành cũng là nghe người ta giới thiệu, đến đây lần đầu tiên.

“Điều kiện cũng được đấy.” Tạ Hành nhìn xung quanh.

Phương Duy từ chối cho ý kiến, nhìn Tạ Hành gọi rượu.

“Hơi chán đúng không?” Sau khi xem màn biểu diễn trên sân khấu một lúc, Phương Duy mở miệng trêu chọc, “Hiếm khi đến quán bar mà cậu không làm ầm ĩ .”

Quán bar vô cùng náo nhiệt. Hai người họ ngồi ở một góc vắng vẻ, không tham gia sàn nhảy cũng không uống. Bình thường Tạ Hành tới những nơi có âm nhạc đầy màu sắc thế này, sẽ gọi bạn gọi bè đến, lên sân khấu quẫy ngay.

“Gần đây tình hình hơi không ổn.” Tạ Hành nói.

“Sao thế?”

“Ông nội của tôi biết chuyện rồi.” Tạ Hành đáp.

Ông nội của Tạ Hành xuất thân từ quân đội, bản lĩnh sắt đá, càng lớn tuổi càng bảo thủ, ngay cả Tạ Hành là công tử ăn chơi vô độ như vậy, nhưng trước mặt ông nội cũng phải cụp đuôi giả vờ làm đứa cháu ngoan.

Chuyện cậu ngủ với chị dâu sắp cưới, gia đình đã cố hết sức giấu giếm chuyện này với ông cụ, nhưng trong dòng nước quanh co quá sâu, vẫn có người tiết lộ bí mật.

(Nguyên văn “弯弯绕绕的水太深” mình có tra nghĩa có thể hiểu ý câu này là rất phức tạp. Trong truyện có thể hiểu nội tộc nhà Tạ Hành khá phức tạp.)

“Vậy cậu cũng quá thảm rồi?” Phương Duy nói.

“Đừng nói nữa.” Tạ Hành híp mắt nhìn sang chỗ khác, “Bố tôi cũng sắp xếp cho tôi một công việc ở công ty của ông ấy, tuần sau sẽ đi làm.”

Phương Duy bật cười: “Không tưởng tượng ra được dáng vẻ cậu 9 giờ đi làm 5 giờ về là như thế nào.”

Tạ Hành không đáp lời. Phương Duy thấy hơi lạ, nhìn theo ánh mắt của hắn.

Ở một bàn cách đó không xa, có mấy người phụ nữ, ăn mặc như những phu nhân quyền quý, đang trêu ghẹo một nhân viên phục vụ quầy bar.

Nhân viên nọ mặc đồng phục, đeo thắt lưng, để lộ vòng eo và dáng người hoàn hảo. Có một quý phu nhân vươn những ngón tay thon dài, mở lưng quần người phục vụ ra rồi nhét tiền mặt vào. Cái tay thậm chí còn dừng ở bên trong một lát.

Hiển nhiên là đang gạ **.

Phương Duy không có hứng thú lắm, vừa định quay đi, nam phục vụ đã quay nửa khuôn mặt lại.

Phương Duy giật mình, làm đổ ly rượu trên bàn.

“Sao thế?” Tạ Hành nghiêng đầu hỏi cậu.

“Không… không có gì.” Phương Duy nói.

Cậu đỡ cái ly rồi nhìn về phía quý bà bàn bên kia, không biết nam phục vụ đã nói gì, khiến nhóm quý bà đều che miệng cười. Mà nhân viên phục vụ cũng cười theo, ngũ quan đẹp đẽ dưới ánh đèn bỗng trở nên quyến rũ.

Phương Duy suýt nữa thì tưởng mình nhìn lầm.

“Sắp gặp phiền phức rồi.” Tạ Hành bỗng nhiên mở miệng.

“Hả? Cái gì?” Phương Duy không hiểu.

Tạ Hành nhướng mày, chống cằm, bày ra dáng vẻ hóng hớt: “Nhìn đi, nhân viên phục vụ kia gặp phiền phức rồi.”

Phương Duy nhìn kỹ lại, người phục vụ vẫn đang cười đùa với các quý bà, có vài người phụ nữ không đứng đắn thậm chí còn vỗ vào mông và ngực anh.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ, vẻ mặt dữ tợn từ phía sau đi tới, siết chặt nắm đấm, tiến lại gần vung một đấm về phía nhân viên phục vụ.

“Anh Đàm!” Phương Duy bỗng nhiên đứng dậy, hô một tiếng.

Thanh âm này xuyên qua quán bar ồn ào, người phục vụ nghe được, vừa định quay đầu, thoáng nhìn thấy nắm đấm từ sau lưng lao tới. Trong nháy mắt, anh tránh được.

Người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng, miệng mắng chửi: “Cái đồ không biết xấu hổ!”

Nhân viên phục vụ không biết ông ta đang mắng ai, bưng rượu lui về sau mấy bước: “Thưa ông ,ông có phải uống say rồi không?”

Người đàn ông chửi thề một tràng liên tiếp, tiến lên mấy bước định ra đòn.

Bên cạnh có một phu nhân trang điểm tinh tế kéo cánh tay hắn, nói: “Ông làm gì vậy?”

“Tao làm gì à?” Người đàn ông hất bà ta ra, “Cô xem mấy chuyện thấp hèn mà cô đang làm đi. Không ngoan ngoãn ở trong nhà mà ra ngoài tìm trai bao đúng không?”

Người phụ nữ bị hất ra xa, đụng vào góc sofa, ôm eo rên rỉ đau đớn, mái tóc được búi xinh đẹp cũng xõa ra.

Sự việc vẫn còn chưa sáng tỏ, quần chúng vây xem thấy việc không liên quan đến mình nên cũng tránh ra một bên, không ai đứng ra giúp đỡ.

Nhân viên phục vụ lại rất bình tĩnh, đứng thẳng lưng, lịch sự hỏi: “Thưa ông, có phải ông hiểu lầm chuyện gì không?”

“Tao hiểu lầm cái gì?” Người đàn ông cười lạnh, “Mày ở trước mặt tao gạ gẫm với vợ tau nửa ngày, tao hiểu lầm à?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Tôi chỉ…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã nắm chặt tay muốn động thủ.

Người phục vụ bị kéo lùi vài bước.

“Đàm…” Phương Duy kéo tay Đàm Tây Nguyên.

“Lynn.” Nhân viên phục vụ – cũng chính là Đàm Tây Nguyên thấy Phương Duy, ánh mắt thoáng sững sờ, sau đó nói.

“Lynn?” Ban đầu Phương Duy không hiểu ý anh là gì, sau đó mới hiểu ra, Lynn là tên tiếng Anh của Đàm Tây Nguyên, chỉ là trong công ty rất ít người gọi anh ấy như vậy.

Đàm Tây Nguyên bảo cậu đừng gọi tên thật của anh ở nơi này.

Phương Duy đang định gật đầu, đột nhiên người đàn ông trung niên trước mặt cất giọng: “Mày xem quần áo tao này!”

Thì ra là vì trong tay Đàm Tây Nguyên đang bưng cái khay, Phương Duy vừa kéo anh, rượu bên trong bị hất ra ngoài, đổ hết lên lên quần áo của người đàn ông trung niên.

Đàm Tây Nguyên nói: “Xin lỗi, nếu cần, tôi có thể đền cho ông bộ khác.”

Người đàn ông đánh giá anh và Phương Duy từ trên xuống dưới, ám chỉ một cách quái gở nói: “Thì ra không chỉ có phụ nữ bán thân mà đàn ông cũng vậy nha. Biết bộ đồ này của tao bao nhiêu tiền không? Mày bán mông một tháng cũng bồi thường không đủ.”

Đàm Tây Nguyên còn chưa nổi giận vì mấy lời bẩn thỉu của ông ta, Phương Duy đã lên tiếng trước: “Tôi bồi thường quần áo cho ông.”

Người đàn ông trung niên liếc xéo cậu: “Mày là cái thá gì chứ?”

Phương Duy ngày thường khiêm tốn, không quá chú trọng cách ăn mặc, vẻ ngoài lại non nớt, trông không có lực uy hiếp. Người đàn ông trung niên cho rằng cậu chỉ là sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn phớt lờ cậu.

Quản lý quán bar lúc này mới ung dung đi tới, cúi đầu xin lỗi người đàn ông trung niên.

“Đây là nhân viên mới tới, chưa nắm rõ quy cũ, đã đắc tội với ngài rồi.” Quản lý nói.

Người đàn ông cười gằn: “Mới tới? Tôi thấy rất thành thạo nghiệp vụ mà.” Ông ta vừa nói, quay đầu nhìn vợ mình, quát lớn, “Lại đây!”

Cảnh này ngược lại giống như bắt gian tại trận. Chẳng qua là đến quán bar bắt quả tang vợ mình và nhân viên phục vụ, không khỏi buồn cười.

Người phụ nữ đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ông đừng ở đây làm mất mặt.”

Ông ta túm tóc bà, lại muốn vươn tay tóm lấy Đàm Tây Nguyên, mắng: “Hai ta ai mới mất mặt?”

Quản lý quán bar bước tới can ngăn: “Ngài bớt giận ạ.”

“Bớt giận?” Người đàn ông cười, nhìn Đàm Tây Nguyên, “Hôm nay tôi mà không dạy thằng trai bao này một bài học, thì không thể nguôi giận được.”

Đây quả thực là một màn kịch làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Phương Duy biết chắc người đàn ông này có chút tiền, đêm nay Đàm Tây Nguyên ra khỏi cửa quán bar, đoán chừng sẽ gặp họa. Mình làm gì mới được đây?

Phương Duy còn đang suy nghĩ, Đàm Tây Nguyên đột nhiên cảm thấy vai mình nằng nặng. Anh quay đầu lại xem, thấy một bàn tay, lại quay đầu thì nhìn thấy sườn mặt của một người đàn ông.

“Chuyện có gì to tát chứ.” Tạ Hành nắm lấy bả vai Đàm Tây Nguyên, mang theo nụ cười ngả ngớn thường ngày: “Lão Dương, ông đêm nay thất thố quá.”

Khuôn mặt dữ tợn của ông ta đột nhiên thay đổi, sau một lúc kinh ngạc, lại nở một nụ cười giả tạo: “Tạ thiếu. Cậu cũng ở đây chơi à?”

Đàm Tây Nguyên không biết hắn, cũng không đoán được người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là thần thánh phương nào, anh vươn vai muốn hất tay hắn ra. Tạ Hành lại dùng sức, siết chặt vai anh.

“Trùng hợp đến chơi với bạn.” Tạ Hành liếc sang bên cạnh, “Phương Duy, con trai út của chú Phương, chắc ông chưa gặp bao giờ.”

Trên khuôn mặt dữ tợn của Lão Dương nặn ra một nụ cười lúng túng: “Thì ra là con trai của Phương tổng, xin lỗi xin lỗi, vừa nãy đã đắc tội rồi.”

Luôn có những kẻ nịnh hót bợ đỡ như vậy. Phương Duy đã quen với loại người trở mặt như thế này, nói: “Không có gì, tôi sẽ bồi thường quần áo cho ông.”

Lão Dương vội vàng nói: “Không cần không cần, cậu Phương cứ đùa.”

Phương Duy cười nhẹ, không nói tiếp.

Lão Dương toát mồ hôi lạnh, lại lặng lẽ liếc nhìn Đàm Tây Nguyên, người đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ.

Tạ Hành phát hiện ánh mắt của ông ta, nói: “Đây cũng là bạn của tôi.”

Chữ “bạn” này mang ý nghĩa rất sâu xa.

Lão Dương đương nhiên cũng nhận ra được, lau mồ hôi trên trán, nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, đêm nay đã đắc tội nhiều rồi, tôi có uống chút rượu, nên không tỉnh táo lắm.”

“Bây giờ tỉnh chưa?” Tạ Hành ý vị sâu xa hỏi.

“Thanh tỉnh hơn rồi.” Lão Dương đã qua bốn mươi, lớn hơn Tạ Hành nhiều, nhưng lúc này thân thể lại còng xuống.

Trong giới này vai vế không sắp xếp theo tuổi tác, mà nhìn vào gia thế. Tuy loại nhị thế tổ như Tạ Hành chỉ biết ăn chơi phóng túng, nhưng nhà lại có quyền thế tày trời, ai dám đắc tội với những người dựa vào phúc khí tổ tiên chứ.

Tạ Hành liền nói: "Tỉnh táo là tốt rồi. Đêm nay ông say quá rồi, tôi cũng không mời rượu nữa. Lần sau có cơ hội, tôi mời ông đi Kim Nguyên uống."

Lão Dương liên tục nói: “Được được.”

Cảnh náo nhiệt kết thúc ngay khi Tạ Hành ra mặt. Lão Dương vội vàng rời đi cùng phu nhân xinh đẹp lẳng lơ , Phương Duy liền thở phào nhẹ nhõm.

Đàm Tây Nguyên lùi ra một bước, tay Tạ Hành rơi vào khoảng không, liền rụt tay lại.

“Cảm ơn.” Đàm Tây Nguyên nhìn Phương Duy, nói, lại cười nhìn Tạ Hành.

Tạ Hành nhướng mày, phất phất tay: “Tiện tay thôi.”

Phương Duy nói: “Không cần cám ơn, Đàm… Anh Lynn.”

“Đêm nay tôi mời.” Đàm Tây Nguyên nói, “Các cậu ngồi bàn nào?”

Phương Duy và Tạ Hành quay về chỗ ngồi, Đàm Tây Nguyên cầm hai chai rượu tới. Sau khi nói vài câu khách sáo, anh lại tiếp tụcđi làm việc.

Tạ Hành từ khóe mắt liếc Đàm Tây Nguyên đang đi bận rộn xung quanh, hỏi: “Đây là ai thế? Cậu biết à?”

Phương Duy không biết nói dối, trông thấy Đàm Tây Nguyên ở đây cũng rất kinh ngạc, cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau cú sốc. Trong lòng nghĩ vạn lần cũng không bịa ra được câu nói dối nào, nhưng cậu cảm thấy Đàm Tây Nguyên có lẽ không muốn người khác biết thân phận thật của mình.

“Tôi…” Phương Duy còn đang khó xử thì chuông điện thoại vang lên. Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giơ điện thoại về phía Tạ Hành rồi nhận cuộc gọi.

“Mẹ.”

“Bây giờ ạ?”

“Dạ, vâng ạ.”

“Làm sao vậy?” Tạ Hành thấy cậu tắt máy thì hỏi.

“Mẹ tôi nói có việc gấp tìm tôi, cho nên bảo tôi mau chóng về nhà.” Phương Duy cầm chìa khóa xe trên bàn lên.

“Việc gấp gì thế? Có cần tôi đi với cậu không?”

“Không cần.” Phương Duy nói, “Bà ấy cứ thích làm quá lên thôi, tôi về trước xem sao.”

“Được, cần gì thì cứ gọi tôi.” Tạ Hành cũng không giữ nữa.

“Ừm.” Phương Duy gật đầu. Trước khi đi cậu vòng sang tìm Đàm Tây Nguyên còn đang đưa rượu.

“Đàm… Anh Lynn.” Phương Duy vẫn chưa quen miệng, “Nhà em có việc, đi trước nhé.”

Đàm Tây Nguyên cười nói: “Được rồi, tạm biệt. Đêm nay cảm ơn em.”

“Thứ hai giao cho em ít việc là được rồi.” Phương Duy nhỏ giọng đùa.

Đàm Tây Nguyên bật cười: “Anh sẽ cân nhắc.”

Phương Duy rời đi, Tạ Hành một mình uống rượu, cũng không gọi thêm người đến, cứ thế uống đến tận khuya.

Đến giờ tan làm, Đàm Tây Nguyên đến phòng nghỉ của nhân viên ở phía sau thay quần áo, đi ra cửa sau của quán bar, chuẩn bị về nhà.

Đêm khuya, bầu trời lác đác vài ngôi sao. Đàm Tây Nguyên cúi đầu đi về phía đầu hẻm, đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo. Anh ngẩng đầu lên, Tạ Hành đang dựa vào xe thể thao nhìn anh chằm chằm.

“Trùng hợp quá.” Tạ Hành nói.

“Cậu rất quen thuộc chỗ này.” Đàm Tây Nguyên đi về phía hắn.

“Lần đầu tiên tới đấy.”

“Lần đầu tiên tới đã có thể mò đến cửa sau, xem ra kinh nghiệm rất phong phú.”

Tạ Hành cũng lời cạn ý sâu: “Quả thật kỹ năng mò cửa sau của tôi rất chuẩn.”

Khi Đàm Tây Nguyên cách cậu vài ba bước, anh dừng lại.

Tạ Hành vặn chìa khóa xe, hành động tự nhiên như nước chảy mây trôi, rất tiêu sái, hắn đứng thẳng người, nói: “Đã trễ thế như vầy rồi không tiện đón xe, có cần tôi đưa anh một đoạn đường không?”

Mục đích rõ ràng, dưới ánh trăng, ánh mắt đầy ham muốn của Tạ Hành, khiến cho người ta khó lòng nhắm mắt làm ngơ. Sao Đàm Tây Nguyên có thể không nhìn ra được, anh nhếch miệng cười.

Tạ Hành tính toán kỹ càng nhìn chằm chằm người trước mặt.

Ý cười trên miệng Đàm Tây Nguyên còn chưa tan, anh chậm rãi nói: “Không cần đâu, uống rượu lái xe rất nguy hiểm, tôi rất tiếc mạng.”

Tạ Hành cho rằng anh đang làm giá, người này cũng thật thông minh, giả vờ từ chối mới đạt được lợi ích cao hơn, dứt khoát đồng ý luôn thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tăng giá sao.

“Tôi cũng tiếc mạng.” Tạ Hành nói, “Tôi uống rượu không thể lái xe, hay là đổi lại anh chở tôi một đoạn.”

Đàm Tây Nguyên nhìn đồng hồ, hỏi: “Cậu về đâu?”

“Tôi ở hoa viên Mạn Phân đường Bắc Nhị Hoàn.”

Đàm Tây Nguyên tính nhẩm trong đầu: “Hiện tại là mười hai giờ ba mươi sáu phút, từ đây đến hoa viên Mạn Phân khoảng hơn mười cây số. Theo giá thị trường, khoảng ba trăm.”

“Giá thị trường gì?”

“Lái xe hộ.”

Tạ Hành thoáng sửng sốt rồi bật cười, làm một tư thế cường điệu mời lên xe, nói: “Được thôi, tôi thêm một trăm là bốn trăm tệ. Phiền anh lái xe hộ đưa tôi về nhà.”

Đàm Tây Nguyên bước tới, lấy chìa khóa trong tay hắn. Tạ Hành vốn định nhân cơ hội nắm tay của người này, nhưng đối phương lại phản ứng quá nhanh, nên thất bại.

Đàm Tây Nguyên nhếch miệng cười nhìn hắn, Tạ Hành rút tay về, cũng không lúng túng mà nhìn chằm chằm lại.

Đàm Tây Nguyên hẳn là rất hay cười, trên khóe miệng có những nếp nhăn không rõ ràng, khiến người ta chỉ muốn đưa tay vuốt phẳng.

“Lên xe đi.” Đàm Tây Nguyên nói.

Tạ Hành đi vòng qua ghế phụ lái, mở cửa ngồi vào.

Màn đêm mù mịt, trong thành phố đèn ne ông nhấp nháy, vào giờ này trên đường có rất nhiều xe cộ và người đi lại.

Xe của Tạ Hành không dễ lái nhưng Đàm Tây Nguyên lại lái vừa ổn vừa nhanh. Tạ Hành đã uống rượu, giờ đang ngà ngà say, cậu dựa vào ghế nhìn tài xế vô cùng thích thú.

“Anh tên Lynn à?” Tạ Hành mở miệng.

Đàm Tây Nguyên gõ lên tay lái, nói: “Ừm.”

Sau đó thì không còn gì để nói nữa. Cũng không thể bắt người ta lại rồi tra hỏi hộ khẩu, Tạ Hành liếc cổ tay anh, nói: “Đồng hồ không tệ.” Không giống như là hàng giả.

Hôm nay Đàm Tây Nguyên ăn mặc bình thường, trên người không có hàng hiệu gì, ngoại trừ chiếc đồng hồ này là có chút giá trị.

Đàm Tây Nguyên lịch sự đáp: “Cảm ơn.”

Tạ Hành gối đầu lên hai tay, nhìn đèn giao thông phía trước, tùy ý nói: “Ai tặng thế?”

Đàm Tây Nguyên khẽ cười, không đáp.

Tạ Hành nhìn trong gương liếc anh một lát, trong lòng hiểu rõ, cũng không nói gì nữa.

Hoa viên Mạn Phân là một khu dân cư cao cấp, đêm khuya nên đường sá thông thoáng, chưa đến hai mươi phút Đàm Tây Nguyên đã đưa cậu đến cổng Tây Môn, dừng xe lại.

“Cổng này cảm ứng, anh tiếp tục lái vào trong đi.” Tạ Hành nói.

Đàm Tây Nguyên đang tháo dây an toàn, trả lời: “Cậu tự vào đi, nếu không lát nữa tôi đi ra lại phiền.”

“Anh có thể không ra.”

Đàm Tây Nguyên ngẩng đầu, hắn tướng mạo anh tuấn, không ẻo lả, đôi mắt như nhuốm màu mực, lúc này trông rất đẹp.

Tạ Hành lấy lại được chút sức lực, tay phải ấn lên ghế lái, nghiêng người về phía trước.

“Lynn…” Tạ Hành xích lại gần Đàm Tây Nguyên.

Đàm Tây Nguyên tránh ra sau, đưa tay ra mở cửa xe, nhưng lại quên mở khóa, thế là nhất thời không tránh được.

Lúc Tạ Hành nói chuyện hơi nóng phả vào mặt, còn mang theo mùi rượu, bầu không khí trở nên mập mờ.

“Tránh cái gì?” Tạ Hành cười nói, lùi ra sau, “Lái xe vào đi.”

Đàm Tây Nguyên ngữ khí bình thường: “Cậu tự vào đi.”

“Đây là thái độ phục vụ của lái xe hộ sao? Không đưa khách đến tận nhà.”

“Thông thường, chúng tôi cũng không có trách nhiệm đưa khách đến tận giường.”

Tạ Hành tỉnh rượu hơn phân nửa, chợt hiểu ra: “Là vậy à.”

Đàm Tây Nguyên lấy ví tiền trong xe – vốn là của Tạ Hành, rút ra hai tờ nhân dân tệ trong đó.

“Đêm nay cậu đã giúp tôi một chuyện, tôi giảm một trăm.”

Tạ Hành nhìn động tác của anh: “Khách sáo rồi.”

Đàm Tây Nguyên mở cửa định đi, nói: “Tạm biệt.”

Một chân của anh vừa mới bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên có người đưa túm tay anh lại, kéo anh vào trong xe.

Đàm Tây Nguyên giãy dụa theo bản năng, Tạ Hành lại muốn thêm ràng buộc.

“Đã nói là bốn trăm tệ rồi.” Tạ Hành nói, lại rút hai trăm tệ ra, “Một xu cũng không thể thiếu anh được.”

Đàm Tây Nguyên mỉm cười, nhận lấy tiền, nói: “Vậy thì cám ơn nhé.”

Tay phải Tạ Hành thoáng di chuyển, không để cho anh lấy được. Đàm Tây Nguyên nhướn mày.

Tạ Hành cười, hạ tay xuống, khều thắt lưng đối phương ra, rồi nhét tiền vào.

Hành động vừa khinh thường vừa ngả ngớn.

Đàm Tây Nguyên vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.

Đợi hắn xuống xe, Tạ Hành liền ngồi sang ghế lái, khởi động xe chạy vào chung cư.

Đàm Tây Nguyên đi bộ xuống phố, lấy hai trăm tệ trong quần ra, miệng thì thầm: “Thằng ranh con” rồi bỏ vào trong túi, tiện thể lấy chiếc điện thoại đang không ngừng rung ra.

“Sao muộn thế rồi còn chưa ngủ?” Đàm Tây Nguyên vừa nhận điện hoại liền nói.

Người ở đầu bên kia điện thoại ấp úng trả lời: “Anh còn chưa về.”

“Bây giờ về ngay đây.”

“Muốn em đi đón anh không?”

“Không biết lớn nhỏ. Sao lại đến phiên em đi đón anh?”

“Vậy tối nay…” Người ở bên kia đầu điện thoại ngập ngừng, lưỡng lự nói.

“Về rồi nói tiếp.” Đàm Tây Nguyên ngắt lời đối phương, rồi cúp máy.

Bạn đang đọc Con chó của Pavlov của Cực Xuyên

Truyện Con chó của Pavlov tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi asukun
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.