Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Kinh Hoàng …

Phiên bản Dịch · 1155 chữ
  • Lớp 12A1

Mấy bạn nữ đang xúm xít lại nghe “ bạn thông thái’’ kể chuyện … Nó và Yến thấy vậy liền lại gần …

- Có chuyện gì vậy mấy cậu? Cho tớ hóng với – Yến vui vẻ hỏi

- A, Yến và Nhi đây rồi! Hai cậu biết chưa giờ đi ra ngoài là phải cẩn thận nha! Có bắt cóc đấy, bên trường XXX đã xảy ra một vài vụ rồi, nào là bị moi nội tạng. Hơn nữa có người còn mất tích không dấu vết! Có lẽ là do bị buôn bán trái phép sang nước ngoài chăng. – Một bạn nữ nghiêm mặt thao thao bất tuyệt nói vấn đề nghiêm trọng cho tụi nó biết.

-Thật sao, ghê quá lần sau tớ chả dám ra đường. – Yến rùng mình hoảng sợ ra mặt.

- Ờ, giờ nguy hiểm ghê luôn!

- Khiếp!

- Cùng là con người mà lại…

Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên. Chẳng biết nguồn gốc của mấy cái vụ bắt cóc này từ đâu bỗng dưng đùng một cái chỉ sau một buổi tối đã trở thành vấn đề nghiêm trọng của các học sinh trong trường Maria Carap

Nhưng trái lại với mọi người nó dường như chẳng có tý nào tin vào mấy cái câu chuyện đó, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, ánh mắt chứa sự vô cảm sắc lạnh như băng, nó khoanh tay trước ngực , môi thoáng nhếch lên tạo thành một đường cong rồi bước từng bước nhẹ tênh về chỗ lấy sách ra đọc. Mọi người chỉ nhìn nó mà lắc đầu chán nản đó giờ nó có bao giờ tin vào mấy chuyện này. Nếu có một câu chuyện kì lạ nào có sức hút với nó quả thật là “kì tích”, nó cũng chẳng bao giờ quan tâm đến vì nó nghĩ rằng mấy chuyện bắt cóc này thì làm gì có thật , chỉ là mấy cái tinvớ vẩn thôi.

Mọi người vẫn đang rất sôi nổi bàn tán về vụ việc “có một không hai” ấy cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên, Yến về chỗ của mình cũng đồng nghĩa cô là bạn cùng bàn với nó. Thản nhiên lật từng trang sách, nó “Don’t care” tới sự có mặt của Yến. Dĩ nhiên nó biết rằng “đối phương” đang dành cho nó ánh mắt không mấy thiện cảm. Nhưng cứ lơ đi không biết. Cho đến khi, cuốn sách nó đang đọc bị Yến giật phăng. Nhíu mày nhìn người vừa làm hành động thô thiển ấy…

- Mày làm cái gì vậy Yến? Để tao yên, không được sao? - nó cáu rồi toan giật lại quyển sách nhưng Yến đã nhanh hơn giấu cuốn sách ra đằng sau .

- Sách – Sách – Và sách, sao suốt ngày mày cắm đầu vào những cuốn sách xuyên không của Trung Quốc vậy? Nó có ghi là hiện tại đang có nạn bắt cóc à? Nó có ghi là cuộc sống này đang đe doạ tính mạng con người à? Hay chỉ toàn là những thứ viển vông, không có thật… – Yến trau mày

- Tuỳ! Thích nói gì thì nói. – nó “chịp” một tiếng rồi lấy trong cặp ra quyển sách khác chăm chú đọc không tranh cãi với Yến nữa.

- Sao mày luôn làm tao lo lắng nhỉ? Quan tâm đến thực tế đi này, quan tâm đến những thứ quan trong đi này! – Yến tức giận

Nó không thèm nhìn cô mà chỉ xua xua tay. Không phải nó không quan tâm, không phải nó không lắng nghe cô và càng không phải nó không lo lắng. Nhưng nó biết một điều rằng

“ Bất kể điều gì – càng nghĩ tới càng dễ xảy ra, tốt nhất hãy cứ để mọi chuyện trôi qua một cách tự nhiên, đến đâu thì đến” Và… “Rồi… mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi…”

- Thôi, mệnh mày, mày tự lo. Tao chẳng quan tâm chi cho mệt! – Yến thở dài rồi không nhắc nhỏm gì đến nó nữa

Tiết học trôi qua trong sự uể oải, mệt mỏi. Nó cũng thấy thấm mệt. Không sao, một tiết nữa thôi là có thể về rồi!

Khẽ xoay cổ cho đỡ mỏi, nó hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần. Cổ khát khô, khiến nó phải lôi Yến xuống căn tin mua nước.

Chọn chỗ ngồi thích hợp gần những ô cửa kính để nó có thể dễ dàng quan sát mọi vật. Cái tin “bắt cóc” nhàm chán ấy không phải chỉ làm “mưa gió” ở trong lớp nó. Mà toàn trường, mọi học sinh đang rất chú ý đến vấn đề này!

Ồn ào, khó chịu. Nó đeo tai phone nghe nhạc, tay vẫn giở sách đọc bình thản. Thỉnh thoảng bàn tay kia lại nâng tách cà phê sữa còn bốc khói nóng hổi đặt lên miệng nhấp từng ngụm như vị khách đang thưởng thức một thứ rượu ngon.

Khác với nó, Yến lại đang “vểnh tai” mà nghe ngóng mọi việc.

Phen này, chắc cô phải lo lắng cả phần nó nữa rồi!

~~ Giờ tan học

~~

- Ê Nhi! Để tao đưa mày về - Yến

- Khỏi tao đi xe máy mà! – nó lạnh nhạt

- Hay mày gửi xe đi, đi ô tô cùng tao.– Yến lo lắng

- Đừng lo lắng quá hoá như thế! Bổn cung làm sao mà dễ bị bắt cóc như vậy! - nó cười toe toét.

- Tao lo … - Yến

- Lo gì, tao là học lớp 12 rồi đó không phải con nít đâu – Nó cười

Không để Yến kịp níu kéo lại nó vội lấy mô tô phi thẳng…

Trên đường đi về. Tới đoạn bờ lau nơi đã có rất nhiều những vụ tai nạn thảm khốc xảy ra, được người dân gọi là “con đường đến địa ngục”. Nó bắt gặp nơi có rất nhiều người đứng vây quanh, thoáng nhìn từ xa thấy một cô gái đang nằm dưới nền đất, mái tóc đen rũ loà xoà, đôi mắt đã nhắm nghiền. Có vẻ như “cô gái bạc mệnh” này sẽ không bao giờ được nhìn thấy trần gian nữa!

Thoáng rùng mình, nó nghĩ thầm “lại một tai nạn”.

Thật ra không phải đường nhà nó về bằng lối này. Chẳng qua cũng khá lâu rồi kể từ khi con đường này bị gắn cái mác ấy, nó cũng không đi nữa vả lại đi đoạn đường về nhà nó sẽ dài hơn gấp đôi. Nhưng hôm nay nó muốn đi hóng gió cho khuây một lúc. Ai ngờ lại gặp cái cảnh khốn đốn này!

Không nghĩ quá nhiều, phi hết tốc độ, nó nhanh chóng có mặt tại căn nhà thân yêu của mình!

Bạn đang đọc Công Chúa! Anh Yêu Em của Windy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.