Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 7090 chữ

Khải Nhã đã đi được mười ngày, cuối cùng cô cũng trở về điểm dừng chân đầu tiên của cô...... thị trấn Norfolk.

Trong khoảng thời gian này cô cũng có một ít chuẩn bị.

Đầu tiên, cô nhảy xuống dòng suối để tắm rửa thoải mái một cái.

Gailin đã dùng một chất lỏng vô cùng tốt để làm thay đổi màu da của cô, nhưng nhược điểm của nó là không chống được nước, vì vậy cô hoàn toàn không thể đánh răng rửa mặt được.

May mắn thay, cơ thể của cô không bị nặng mùi, người thời trung cổ không có để ý như người thời hiện đại, vài ngày mới tắm cũng là chuyện bình thường.

Trước đó cũng có nhiệm vụ, phải trải qua trong môi trường sa mạc khắc nhiệt, không thể tắm rửa là một chuyện bình thường. Nhưng lúc đấy ít nhất cũng có thể lau người, giống như bây giờ mấy ngày không có đụng đến nước thật sự là một loại tra tấn, thậm chí trong đầu cô có thể tưởng tượng hàng đống con vi khuẩn đang thi nhau chạy khắp cơ thể cô.

Gailin cũng rất thích sạch sẽ...... Tự dưng suy nghĩ này hiện ra.

Khi bọn họ đang đi trong rừng, mỗi ngày anh đều nhảy xuống suối tắm rửa, có khi không có khách lữ hành ở, cô cũng sẽ nhảy xuống cùng nhau tắm......

Ah! Đừng nghĩ đến anh ta nữa ! Cô ngay lập tức ngăn mình lại.

“Mi và anh ta chỉ là chuyện đã qua.” Cô nhìn dòng suối nói. “Bọn họ đã cứu cô gái mà bọn họ muốn, trở lại nhà của bọn họ, con đường sắp tới mà mi cần phải làm đã nguy hiểm lại còn gian khổ, không nên kéo bọn họ vào chuyện này.”

Nhưng bóng người phụ nữ dưới suối thoạt nhìn có chút cô đơn.

Từ khi bị kéo vào thế giới này, cô dường như chỉ có một mình chiến đấu với toàn bộ thế giới, thế nên người đầu tiên đối tốt với cô, cô đã khắc sâu vào tận đáy lòng.

“Phong Khải Nhã, đừng nghĩ nữa!” Cô quyết định đứng dậy thật nhanh, đi vào rừng rậm.

mái tóc vàng óng mượt lay động lòng người thật sự rất phiền phức, cô không do dự lấy một con dao nhỏ, cắt tóc đến bả vai.

Đúng rồi, chất lỏng của lá cây làm thay đổi màu da của cô, biết đâu cũng có thể dùng trên đầu được?

Khải Nhã vừa nghĩ đến thì liền hành động, bắt đầu thu thập lá cây.

Sự thật chứng minh, phán đoán của cô là chính xác.

Cô đem mái tóc vàng nhuộm nâu, dùng nhánh cây nướng qua lửa cho sậm màu làm bút chì, tô đậm lông mày, sau đó lại trang điểm chiếc cằm, khuôn mặt hình trái xoan đã biến thành một khuôn mặt nam tính có góc cạnh.

Hơn một giờ sau, một người khách lữ hành hốc hác đã không còn nữa, mái tóc vàng mềm mại của phụ nữ cũng biến mất, ở dòng suối phản chiếu ra một mái tóc ngắn màu nâu, và một thanh niên trẻ tuổi có làn da màu đồng.

Cô vừa lòng mà gật đầu, đứng dậy bỏ đi.

Thị trấn Norfolk nhộn nhịp bận rộn giống như thường lệ.

Trên đường phố, một thanh niên trẻ tuổi tóc màu nâu đi bộ thong thả dưới ánh nắng mặt trời.

Buổi chiều đám đông trên đường cũng ít hơn, nhà trọ hai bên đường dành cho du khách nghỉ ngơi vẫn hối hả sống động và nhộn nhịp, các cửa hàng bán thức ăn cùng với hoa quả đang cố gắng bán hàng, muốn ở thời gian này kiếm thêm một ít bạc nữa.

“Sau khi nghe vị hoàng hậu kia từ khi giết công chúa Bạch Tuyết xong, liền ở ẩn trong hoàng cung không dám ra ngoài!” Chủ một cửa hàng bán hoa quả đè thấp giọng nói, như muốn nói một bí mật mà cả thế giới này chỉ có ông ta biết.

“Nghe nói công tước Schmidt và một số quan thần khác đang nhờ trợ giúp từ một số nước láng giềng khác, hy vọng bọn họ nể tình quốc vương trước đây, cùng nhau lên án công khai vị hoàng hậu kia.” Một người đàn ông trung niên cũng nói ra một bí mật cũng không kém.

“Vị hoàng hậu kia thật đáng giận, công chúa Bạch Tuyết của chúng ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, thế mà cô ta cũng có thể giết được.”

“Nghe nói thời điểm mà công chúa sinh ra, trên trời xuất hiện một cầu vòng bảy màu, ở một thời gian rất lâu cũng không biến mất, chứng tỏ cô ấy chính là người kế thừa ngai vàng, vị hoàng hậu kia có lẽ là ghen tị với sự may mắn của cô ấy!”

“Ông chủ, hai quả mận này bao nhiêu tiền thế?” Một thanh niên trẻ tuổi tóc màu nâu kéo vành mũ thấp xuống, tuỳ tiện chọn hai quả mận.

“Hai đồng.” Người bán hoa quả nhìn anh ta một cái, rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với một khách lữ hành. “Hừ! Lúc trước quốc vương cưới vị hoàng hậu kia, tôi liền phát hiện toàn bộ lâu đài bị bao phủ bởi một khí đen, cô ta chính là một người phụ nữ xấu xa!”

“Xin lỗi, ông chủ, các ngươi đang nói về công chúa Bạch Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người thanh niên trẻ tuổi tò mò mà hỏi lại đây.

Ông chủ bán hoa quả cùng với người đàn ông trung tuổi quay ra nhìn anh ta một cái rồi thở dài

“Anh không có nghe nói gì sao?”

“Ở các con đường, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều đang nói về chuyện âm mưu ám sát hoàng gia, làm cho tôi cũng có chút hứng thú.” Người thanh niên trẻ tuổi cười rộ lên làm lộ ra hàm răng trắng.

“Công chúa của chúng tôi đã bị giết chết.” Ông chủ đau lòng mà lắc đầu. “Nghe nói trái tim bị lấy ra, bị vị hoàng hậu kia lấy luyện thành thuốc ‘Trẻ mãi không già’.”

“Cái gì?” Người thanh niên trẻ tuổi sốc. “Quá tàn nhẫn rồi?”

“Đâu chỉ riêng công chúa.” Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Nghe nói ngay cả quốc vương của chúng tôi cũng bị bà ta giết.”

“Khủng khiếp, thật sự quá khủng khiếp. Chẳng lẽ tất cả nhân dân không có bất kỳ phản ứng nào sao? Mọi người đều dung túng vị hoàng hậu độc ác kia sao?” Người thanh niên trẻ tuổi tức giận nói.

“Hiện tại nhân dân đều dựa vào công tước Schmidt ra chủ trì chính nghĩa. Bây giờ nhà vua cùng công chúa không có, chỉ có thể dựa vào gia tộc hoàng thất trung thành và tận tâm là Schmidt mới đáng giá để nhân dân tín nhiệm.” Ông chủ bán hoa quả than thở.

“Nhưng mà, vị hoàng hậu kia đâu? Bà ta phạm phải tội lớn như vậy, ngay cả nhân dân đều biết, chẳng nhẽ bà ta không có bất kỳ lo lằng gì sau?”

Lão bản cùng vị khách quen đưa mắt nhìn nhau.

“Bà ta là hoàng hậu, bây giờ toàn bộ vương quốc thì bà ta là lớn nhất.”

Người thanh niên trẻ tuổi gãi cằm. “Nhưng mà, nếu ngay cả nhân dân đều biết đến công tước Schmidt hướng nước láng giềng cầu cứu, chẳng lẽ bà ta không nghĩ đến việc chạy trốn đến một nơi nào đó an toàn à? Nói không chừng hiện tại vị hoàng hậu kia không có ở trong tòa thành đâu!” Lão bản cùng khách quen lại nhìn nhau một cái, giống như chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Ah, tôi chỉ tùy tiện nói một chút. Thực đáng tiếc công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp lương thiện như vậy......” Người thanh niên trẻ tuổi nhún vai.

“Thì đó?”

Sau tiếng thở dài, ba người chào tạm biệt nhau.

Người thanh niên trẻ tuổi...... Khải Nhã chọn đi vào một cái ngõ nhỏ hẹp, một mùi hôi thối tanh tưởi lập tức bay tới.

Bởi vì nhà vua mất tích, công chúa bị lấy mất tim, hoàng hậu vẫn như cũ tránh ở trong cung, công tước Schmidt đang hướng tới nước láng giềng mượn binh phải không?

Ah...... thật là thú vị.

Cô đứng ở chỗ sâu của ngõ hẻm, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào.

“Này! Anh bạn!”

Đột nhiên, từ đầu ngõ có tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, Khải Nhã vừa quay đầu, phát hiện ba người thị vệ của nội cung mặc trang phục màu đỏ một bước trước một bước sau, đi về phía cô.

“Anh kia! Anh tên là gì?” Người thị vệ cầm đầu đứng trước mặt cô, hai người khác thì đứng bên tay trái và bên tay phải của cô, nhanh chóng chặn hết đường đi của cô.

Ngõ này không phải là rộng, bị bọn họ vây, cô bị dồn đến một góc, có một người nghèo muốn mở cửa đi ra, thấy có thị vệ kiểm tra người đi đường, vội vàng lùi lại, đóng sầm cửa thật mạnh.

“Tôi tên là Hoey, tôi đến từ nước Avignonđến để du lịch, xin hỏi có vấn đề gì không?” Cô lịch sự nói.

“Vừa rồi anh cùng ông chủ bán hoa quả đang nói về chuyện gì?” Mặt của người thị vệ vẫn lạnh lùng không có chút biểu cảm nào cả.

“Tôi chỉ nghe bọn họ đang nói về tin đồn, đi qua hỏi vài câu mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.” Hai tròng mắt cô chợt lóe, mỉm cười nói.

Người thị vệ cầm đầu từ từ tiến lại gần cô.

Khải Nhã lui về phía sau một bước, một cây đao lập tức để ở ngay áo cô.

Thị vệ Cầm đầu đứng trước mặt cô.

Đột nhiên, anh ta nhếch miệng cười, để lộ ra một hàm răng lởm chởm.

“Bà cho là bà ngụy trang thành bộ dạng này, chúng tôi không nhận ra sao?” Anh ta hạ giọng nói.

Khải Nhã hô hấp dồn dập.

“Chúng tôi đã sớm biết bà hóa trang thành đàn ông, bà cho là bà còn có thể giấu giếm đến bao giờ? Thưa Hoàng hậu......”

Khải Nhã trực tiếp tấn công.

Cô dùng toàn bộ sức của cơ thể đá về phía thị vệ bên tay phải, khuỷu tay đánh về phía thị vệ ở phía sau. Thị vệ phía tay phải nhanh chóng đi đến, thị vệ bên tay trái nhanh chóng rút kiếm, nhưng tất cả các thủ thuật này đều dùng để che mắt

Cô không sử dụng chiêu thức di chuyển chậm, mà thuận thế dùng chân phải đá về chính diện, người thị vệ cầm đầu bất ngờ không phòng bị kịp, bị cô đá một cái trúng ngực.

“Ah!” anh ta ôm ngực hướng về phía bên cạnh lùi một bước.

Đây chính là khe hở, cũng để cho Khải Nhã theo bên cạnh anh ta mà chạy thoát.

Người định không bằng trời định, bên đường đột nhiên có một cái cửa khác mở ra, một người đàn ông béo tự nhiên suốt hiện và ngã vào người cô.

“AHHHH......” Người đàn ông béo hét to lên như bị chọc tiết lợn. Khải Nhã bị anh ta ngồi lên người, thiếu chút nữa là không thở nổi. “Ah ah ah ah --”

Người đàn ông to béo vội vàng đứng dậy, chạy trốn vào trong nhà, phanh! Đem cửa khóa chặt.

Khải Nhã chật vật bị ngã vào đống nước tiểu, vội vàng ngồi dậy, thì xoẹt xoẹt hai cây đao đã được đặt lên cổ của cô. Áo của cô chợt lạnh, cây đao thứ ba cứ thẳng mà tiến tới.

Xem ra lần này đã xong nhiệm vụ rồi......

‘Phiu’.

Phốc.

“Á!”

Tiếp theo là một loạt tiếng động: “Đông!”

Khải Nhã nhắm mắt lại, luôn đợi cái đao kia đâm tới, cuối cùng, từ từ quay đầu lại.

‘Phiu’, là âm thanh của một mũi tên.

Phốc, là tiếng kêu của một trong những thị vệ.

“Á”, đó là tiếng ngã của người thị vệ khi bị một mũi tên bắn vào ngực.

Đông, anh ta chưa kịp tin tưởng thì âm thanh từ từ bé lại.

Mọi người đứng ở phía sau, giương cung mà bắn, là một bộ râu rậm và dáng người cực kỳ quen thuộc..

“Em đúng là giỏi thật, một câu gặp lại cũng không có.” Hàm răng trắng bóng dưới bộ râu rậm chợt loé lên, Gailin.

Tim của Khải Nhã như bị một bàn tay vô hình nhéo một cái.

Ở thời khắc cô gặp khó khắn, anh sẽ luôn xuất hiện.

Cô cố gắng một lần nhưng không hè thành công, và lại cố gắng lần nữa.

“Tôi đã nhắn lại cho anh rồi.”

Đáng ngạc nhiên, ngoài trừ giọng nói có khàn một tý, nhưng cũng coi như là trơn tru.

Gailin mỉm cười.

Sau đó, một ánh sáng chợt léo lên. Hưu hưu hai tiếng, hai tên thị vệ khác lặng lẽ mà ngã xuống.

“Căn cứ vào tiêu chuẩn phụ nữ mà nói, em rất giỏi đánh nhau.”

Ở bên ngoài Thị trấn Norfolk, trong rừng rậm, ở suối nước, trên tảng đá.

Khải Nhã ngồi ở phía trước một tảng đá khá lớn, Gailin cao lớn vạm vỡ ngồi ở phía sau một tảng đá nhỏ hơn, trong tay đang cầm một cái khăn ướt, vì cô mà lau đi những vệt máu.

Cô bị đao chém phải có vài vết thương, áo đã thẫm ướt máu, nếu không phải anh nhắc nhở, chính cô vẫn chưa phát hiện ra.

“Hiển nhiên vẫn còn chưa giỏi lắm.” Khải Nhã giả vờ nhăn mặt.

Khăn ướt lau qua, một mảnh da trắng noãn nà xuất hiện trước mắt. Hai tay cô ôm trước ngực, dùng áo khoác che đi bộ ngực sữa.

Mỗi lần bọn họ ở suối nước, không phải anh cởi quần áo, thì chính là cô cởi quần áo, nếu không cả hai đều cởi quần áo.

Toàn bộ đàn ông trên thế giời này, đều thích cởi quần áo cho phụ nữ, đây là kết luận của cô.

Tuy rằng ngay cả quần áo đều thoát, trên đầu còn đội mũ nhưng thật sự nhìn rất buồn cười, bất quá cô tự thuyết phục bản thân là “Ăn mặc chỉnh tề”.

Chiếc khăn ướt lau nhẹ trên lưng cô, ngón tay thô ráp không cẩn thận chạm nhẹ vào làn da mềm mại của cô, cô khẽ run lên, một tầng da gà lập tức nổi lên.

Động tác của khăn ướt ngừng lại một chút.

Khải Nhã rất xấu hổ, anh không có khả năng không chú ý tới phản ứng của cô, cô cũng không có biện pháp kiềm chế phản ứng của bản thân mình đối với anh.

Cô tự nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng trần trụi, hai tay ở trước ngực ôm chặt thêm một chút.

“Vì sao anh quay trở lại tìm tôi?” Cô hắng giọng, quyết định dời đi sự chú ý của hai người.

“Bởi vì có người bỏ đi không nói tiếng nào.” Gailin trầm thấp cười khẽ, thuận theo ý đồ của cô.

“Tôi giúp các anh ở trong rừng tạo ra cháy, để xác định các anh có thể đánh bại hai anh em nhà Seven, cứu được cô gái kia, sau đó dập lửa mà tôi tạo ra.” Cô chỉ ra.

“Em cũng không nên nói một lời nào mà bỏ đi.”

“Tôi có để lại tin nhắn mà.” Cô chỉ ra.

“『 Tôi đi rồi, hãy chăm sóc bản thân, đến khi nào đó chúng ta sẽ gặp lại 』

“Nhưng câu chữ đó không hề cung cấp đầy đủ một lời giải thích hợp lý.”

“Tôi muốn đi thì đi, cần gì phải giải thích?”

Gailin hít vào một hơi thật dài, buông khăn ướt xuống.

“Em không nghĩ tới nếu trong rừng có kẻ địch khác thì sao? Anh em nhà Seven chẳng nhẽ không có bạn bè, nếu em bị người khác bắt thì phải làm sao? Nếu tin tức trên thân cây là do bọn họ ép em lưu lại thì sao?” Anh bình tĩnh mà nói. “Em thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà tôi nghĩ qua.”

Trong lòng bỗng cảm thấy tội lỗi.

“...... Nguyên nhân tôi rời đi là để bảo vệ các anh.”

“Tại sao?”

“Xin lỗi, thưa ngài, có lẽ vừa rồi ngài tới hơi muộn, cho nên không nhìn thấy ba tên thị vệ áo hồng muốn giết tôi?”

“Đúng, trên thực tế, tôi có nhìn thấy, hơn nữa trong lòng tôi suy nghĩ: Cô ấy mới cùng chúng mình tách ra không lâu thì đã có biện pháp làm người khác muốn giết cô ấy nữa, quả nhiên không hổ danh là Khải!”

Trong lời nói và ý cười làm cho cô cảm thấy bị xem thường.

“Rốt cuộc anh có biết là trọng điểm ở đâu không? Có người muốn giết tôi! Hơn nữa là có nguyên nhân.”

“Tại sao?”

Chết tiệt!

“Tôi không thể nói cho anh biết!”

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu tôi muốn nói cho anh biết, trước hết phải cho anh biết thân phận của tôi.”

“Thân phận thật sự của em là gì?”

“Đây là vấn đề tôi không thể nói cho anh biết !”

“Vì sao?”

“Bởi vì nếu anh biết thân phận thật sự của tôi, anh sẽ muốn giết tôi.”

“Tại sao?”

“Nếu anh còn hỏi tôi thêm lần nữa, tôi sẽ đánh vào đầu anh!” Cô kêu to.

Thế nhưng Gailin lại thở dài vì thất bại. Cô mới chính là người phải thở dài đó?

“Khải, em phải học cách tin tưởng tôi. Nói cho tôi biết phiền toái của em là gì, để cho tôi giúp em.”

Nhưng giúp đỡ cô cũng chỉ kéo anh và cô cũng nhau xuống nước mà thôi, cô không thể nào chịu được cảnh làm cho anh lâm vào tình thế nguy hiểm.

Khải Nhã vùi mặt vào bàn tay.

Tất cả nhưng ưu điểm và khuyến điểm lần lượt xuất hiện trong đầu cô, hậu quả cho anh biết, và kết quả không cho anh biết sẽ là như thế nào?.

Quan trọng nhất là, trái tim của cô?

Cô có sẵn sàng hay không tin tưởng anh? Hay không thể tin tưởng anh?

Thay vào đó, câu trả lời này sẽ giải quyết được tất cả các khó khăn.

Khải Nhã xoay người, một bả vai trắng theo quần áo của cô lộ ra, ánh mắt màu xanh tràn đầy sự đắn đo.

“Gailin, tôi là hoàng hậu.”

“Nữ Hoàng [Queen], ừm, đây là một cái tên khá đặc biệt......”

“Không phải là tên, là hoàng hậu, ‘hoàng hậu’.”

Gailin im lặng.

Khải Nhã chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt đen của anh, bộ râu rậm giấu đi vẻ mặt của anh, ánh mắt của anh chưa từng thay đổi

“Em không phải là hoàng hậu!” Gailin rốt cục cũng có phản ứng, hơn nữa phản ứng rất chắc chắn.

“Tại sao?”

“Toàn bộ thế giới đều biết đến hoàng hậu là một người rất thích chưng diện ham phú quý, nông cạn ưa nịnh hót.” Gailin chỉ vào cô. “Khải, em không phải là người mà tôi thấy thích mặc đẹp, yêu sự giàu có, ngu dốt nông cạn, ưa nịnh hót. Hơn nữa hoàng hậu giết quốc vương cùng công chúa, em không có khả năng giết bất kỳ người nào.”

Trên thực tế, Phong Khải Nhã trước kia không chỉ giết người, còn giết chết vài người, nhưng tất cả những người này đều là tội phạm.

“Tại sao anh có thể chắc chắn như vậy? Thời gian hoàng hậu hại chết quốc vương anh có ở đấy sao?” Cô kiên nhẫn hỏi lại.

“Được...... Được rồi! Vậy em đã giết nhà vua sao?” Gailin vuốt bộ râu rậm.

“...... Tôi không biết.”

Gailin nhíu mày. Không biết?

Một làn gió thổi tới, áo trong bị ướt nên Khải Nhã rùng mình một cái vì lạnh.

Nên giải thích thế nào đây? Tôi là một người đến từ thế giới khác, chẳng may linh hồn nhập vào thể xác của hoàng hậu? Loại chuyện ma quỷ này chắc chắn không có ai tin. Nói không chừng anh sẽ nói là mình gặp phải người điên, sau đó bắt đầu hối hận vì đã đề nghị giúp cô.

Khải Nhã thả hai cánh tay xuống. “Tôi bị mất trí nhớ cách đây một tháng. Bây giờ tất cả chuyện xảy ra một tháng trước đây, tôi không nhớ được.”

“......” Gailin nhíu mày làm hai đôi lông mày gần như sát vào nhau.

“Đây là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói với anh, bởi vì nó là sự thật.”

Anh suy nghĩ những lời cô nói lại lần nữa.

“Em đã từng bị trọng thương ở đầu à?”

Cô thở dài, thực tế không biết nói thế nào.

“Gailin, tôi chưa bao giờ bị thương ở đầu, tôi chính là tôi, chỉ là không khéo tôi cũng là hoàng hậu, nhưng tôi không phải là hoàng hậu mà mọi người hay nói tới. Tôi biết cách nói này không hề có một chút logic gì cả, nhưng anh hãy tin tôi.” Cô khẩn cầu nói lại một lần nữa: “Tôi không phải là hoàng hậu mà mọi người hay nói đến đâu!”

Gailin lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, đôi mắt màu đen lộ ra vẻ lo lắng.

“Tôi tin em.”

Khải Nhã thiếu chút nữa là rơi nước mắt.

Người đàn ông ở trước mặt cô, không chỉ là người đầu tiên đối sử với cô tốt ở thế giới này, cũng là người đàn ông duy nhất tin tưởng cô vô điều kiện.

Cô có phúc gì mà gặp được một người tốt như vậy?

“Suỵt.” Gailin ôn nhu kéo cô vào lòng: “Đừng khóc, cho dù đã xảy ra chuyện gì, nhất định đều có biện pháp giải quyết, tôi tuyệt đối không bỏ rơi em.”

Cô vùi vào của ngực anh mà nghẹn ngào. “Gailin, vì sao anh đối xử với tôi tốt như vậy......”

“Đối tốt với một người cần lý do sao? Sẽ không thể đơn thuần chỉ muốn đối tốt là đối tốt sao??”

Trong mắt anh xuất hiện ý cười.

“Nhưng mà......” Cô thở dài và run rẩy nói. “Trước kia tôi luôn cho rằng mình là một người kiên cường độc lập, sẽ không cần bất kỳ người nào giúp đỡ, cho đến bây giờ......”

Trên thế giới này điều đáng sợ nhất chính là sự cô độc.

Không có bạn bè hay người nhà nào cả, không tinh thần nương tựa, chỉ có thể một mình ở trong bóng tối cô đơn đi về phía trước. “Hư.” Gailin bỏ chiếc mũ của cô xuống, hôn nhẹ lên trán cô. “Từ giờ trở đi, em sẽ không còn cô độc nữa.”

Đột nhiên, toàn thân anh sững lại.

Khải Nhã vội vàng quay đầu xem có phải có quân địch hay không.

Không có người! Cô quay lại nhìn anh đang đứng sững người.

“Em ...... Em ......” Gailin sốc chỉ vào cô.

“Cái gì? Cái gì? Xảy ra chuyện gì à?” Ngoại hình của cô có thay đổi à? Là cô đã biến trở về thân thể ban đầu của mình ư?

“Tóc của em,” Gailin không thể tin được chỉ vào cô. “Tóc của em bị làm sao vậy?”

Tóc?

“Đã cắt rồi!” Khải Nhã tự dưng bị anh quát.

“Em cắt tóc? Tại sao em lại đem tóc mình đi cắt?” Anh trợn tròn mắt.

“...... Tại vì mái tóc dài quá, lúc cải trang hơi phiền phức.”

“Em! Em!” Anh vỗ một cái vào đầu thật mạnh, “Không có bất kỳ người phụ nữ nào để tóc ngắn, mái tóc đẹp như thế, chỉ vì cảm thấy phiền phực mà em lại cắt nó đi, em thật là......”

Nhìn bộ dáng đau đớn của anh, mái tóc quan trọng như vậy sao?

Nghĩ lại, giống như câu truyện cổ tích là một cô gái bị nhốt trong đỉnh tháp, chỉ có thể nuôi bộ tóc dài làm cầu thang, làm cho vị hoàng từ phía dưới leo lên để cứu cô.

Có lẽ trong truyện cổ tích, mái tóc của người phụ nữ thật sự quan trọng. Cô không biết, liền tự tiện cắt mái tóc dài đi, hình như quá lỗ mãng rồi.

Suy nghĩ nửa ngày, không biết nên nói gì, cô đành phải nhận sai.

“Xin lỗi.”

“Không sao......” Gailin hít một hơi thật sâu.

“Gailin, tóc của phụ nữ ở đây có ý nghĩa đặc biệt lắm sao?” Cô thử hỏi, thực sự không muốn mắc lại lỗi này trong tương lai.

Gailin buồn bực nhìn cô một cái.

“Không có việc gì, chẳng qua anh thích người phụ nữ của anh để tóc dài.”

Khải Nhã rất muốn đánh anh.

Tiếp theo cô lại muốn hôn anh.

Anh thích “Người phụ nữ của anh” có mái tóc dài, đại biểu anh muốn cô làm “Người phụ nữ của anh” Sao?

Biểu cảm ngốc của cô thật là dễ thương, Gailin rốt cục không nhịn được.

Anh kéo cô vào trong lòng, hôn cô.

“Anh đã kết hôn.” Lý trí của Khải Nhã trong nháy mắt đã thanh tỉnh.

“Cái này không phải vấn đề, anh không có mối quan hệ hôn nhân với bất kì người phụ nữ nào khác. Bây giờ anh có thể làm những việc mà người đàn ông muốn làm đối với một người người phụ nữ mà anh yêu, mà không có vấn đề về đạo đức.”

Cho nên, mấy ngày nay anh đã giải quyết mọi vấn đề của anh sao?

Cô vui vẻ nhảy lên người anh.

Hai người cũng không có tính cách ngại ngùng giữa nam và nữ, chuyện phát sinh kế tiếp, rất thuận lý thành chương.

Gailin cười to, thuận thế ngồi xuống dựa lưng vào tảng đá cô vừa ngồi

“Em chưa bao giờ chơi trò [dã chiến] .” Khải Nhã ngồi trên đùi anh, hung hăng mà nói.

“Dã chiến là cái gì?”

Một tiếng cười từ cổ cô phát ra, cô quyết định làm mẫu cho anh xem.

Môi quấn lấy môi nhau, Gailin đột nhiên đứng lên. Cô khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh.

Áo của cô sớm đã bị tụt sang một bên, bộ ngực đầy đặn sớm đã dán sát vào ngực của anh, anh nhìn chăm chú vào bộ ngực được đè ép rất tròn trịa của cô một hồi.

Gailin khàn khàn kêu lên một tiếng, ôm cô đi về phía dòng suối.

Cô biết một người đàn ông sẽ nói lí nhí vài câu thô tục khi họ đang mong muốn được thoả mãn, nhưng thấy nghe anh nói mấy từ thô tục làm cho cô không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Khải Nhã gần như rên rỉ thành tiếng, thân thể mẫn cảm ngoài sức tưởng tượng, chỉ cần nhớ đến ý tưởng để di chuyển, làn da cô râm ran, giữa hai chân đã bắt đầu chảy ra thuỷ triều ấm nóng ẩm.

Cô có thể đoán được một lát nữa, sau khi làm tình cơ thể của cô sẽ có phản ứng như thế nào rồi.

Một vật cứng rắn gì đó được để trên đùi cô, cô đột nhiên không thể chịu đựng được khi có rào cản giữa bọn họ, hai tay bắt đầu lôi kéo quần áo của anh.

Gailin cười to lên, mặc cho người phụ nữ này bạo lực đã xé quần áo của mình.

Cô đại khái đã quên mặt cô còn đang ngụy trang, anh buồn cười mà nghĩ. Nếu lúc này có người đi ngang qua, sẽ nhìn thấy anh đang cùng với một người đàn ông làm tình.

Gailin đương nhiên sẽ không để cho bất lỳ người nào có thể nhìn thấy cơ thể của cô.

Anh ôm cô đi đến phía dòng suối lạnh, đột nhiên ngồi xuống. làm cô kêu lên một tiếng, lau đi nhưng giọt nước cùng với lớp nguỵ trang trên mặt.

Anh đi đi lại lại một vòng rồi sau đó đi đên một chỗ khá nông, từ góc độ này không có ai có thể nhìn thấy thân thể của cô.

Cô ôm lấy khuôn mặt của anh rồi hôn mãnh liệt.

Gailin cũng hôn lại cô mạnh mẽ không thua kém, ngồi trên tảng đá dưới dòng suối, hai tay bận rộn tháo quần áo của anh, sau đó là của cô.

Khải Nhã cảm giác có một cái gì đó nóng rực chọc vào đùi cô thăm dò, hít thở một hơi, điều chỉnh góc độ một chút để cho anh vào trơn tru hơn..

Giây tiếp theo, anh ấm áp lấp đầy cô.

“Ahh......” Cô phát ra một tiếng rên rỉ.

Gailin mơ hồ còn nói ra một câu thô tục.

Bắp đùi ở dưới mông cô thật chặt chẽ, hai chân cô kẹp chặt lấy hai bên hông của anh, bắt đầu kịch liệt mà lên xuống.

Chúa ơi, cô thật sự nhiệt tình! Anh nửa kinh ngạc, nửa khoái trá nghĩ.

Trên giường, phụ nữ thường bị động, chấp nhận cho đàn ông ở trong cơ thể của họ gieo giống. Một người phụ nữ đoan trang sẽ không biểu hiện sự hưởng thụ của mình khi ở trên giường...... Trước kia anh cho là như vậy

Cho tới bây giờ. Đến khi gặp cô.

Khải của anh khi hưởng thụ tình ái, vô cùng xinh đẹp.

Làn da trắng như tuyết của cô nổi lên một màu hồng, ánh mắt mông lung, nhẹ nhàng rên rỉ. anh chưa gặp một ai đẹp hơn người phụ nữ này.

Mặt này của cô, chỉ có thể cho anh nhìn thấy.

Anh nắm lấy eo của cô, dùng sức một chút để tiến vào chỗ sâu của cô.

Động tác của anh suýt nữa làm cho cô ngay cả rên rỉ đều phát không được.

“Tại sao lại làm như vậy!” Cô khó chịu đánh anh.

Không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chịu được tiếng nói nhẹ nhàng như luyễn như vậy cả, Gailin cúi đầu che lại môi của cô, bộ phận nam tính hung hăng mà tiến vào.

Lần thứ nhất cao trào đã làm cho cô vô cùng mệt mỏi, ngồi yên ở trong lòng anh, nhưng bộ phận nào đó vẫn đứng thẳng như chưa đủ.

Linh cảm của cô rất đúng, thân thể này không đủ khả năng để thoả mãn sự mạnh mẽ của anh

Dưới thân vẫn kịch liệt mạnh mẽ đánh sâu vào cơ thể của cô, cô cao trào lần thứ hai.

“Nhanh như vậy?” Gailin ở bên tai cô cười nhẹ.

Cả người cô vô lực, chỉ có thể yếu ớt dựa lên bả vai của anh

Gailin không có gì giữ lại, bàn tay giữ chặt eo cô, ra vào chạy nước rút trong cơ thể của cô.

Cuối cùng, toàn thân anh cứng lại.

Lúc anh mạnh mẽ phun trào trong cơ thể của cô, là lúc cô lên cao trào lần thứ ba

Gailin xụi lơ tại chỗ, kịch liệt thở dốc.

Thiên chúa! Anh chưa bao giờ hưởng thụ niềm vui sướng khi làm tình với một người phụ nữ như thế này, thể lực bằng nhau lúc ân ái thật là tuyệt vời.

Sau một thời gian dài, bộ phận nào đó của anh đã mềm đi ra khỏi cơ thể mềm mại của cô.

Khải Nhã ngồi dậy mà thở dài, nhìn anh cười thật tươi.

Gailin muốn đem cô quay trở về, cô xoay người đi xuống, cả người chìm vào dòng suối, tẩy rửa đi tất cả thuốc nhuộm trên cơ thể. Vài phút sau, một bức tượng nữ thần chói sáng rực rỡ từ dòng suối đứng lên, tươi cười với anh.

Gailin không thể không nín thở.

Khải Nhã hát nho nhỏ mấy giai điệu không rõ, rửa tóc và cơ thể kỹ càng sạch sẽ hơn.

Anh không chịu nổi lại tiếp tục dính vào cô, hai người đứng ở giữa dòng suối, lấy tư thế đứng với yêu cầu độ khó cao làm thêm một lần nữa.

Anh không lo làm cô bị thương, vì anh biết, vô luận anh làm cái gì, cô đều có thể nhiệt tình đáp lại.

Lúc hai người đặt chân lên bờ, đã là chuyện hai giờ về sau.

“Xin lỗi.” Khải Nhã nhăn mặt nhìn cái áo bị xé.

“Chuyện nhỏ, nó đáng giá.”

Cô mỉm cười rực rỡ hơn.

Bọn họ mặc lại quần áo của chính mình, ngoại trừ cái áo bị xé của anh ra.

“Em đói.” Làm tình sẽ có hiệu quả thế này.

“Anh đi săn một lát rồi sẽ trở về.” Gailin đi vào trong rừng rậm.

Khải Nhã nhân cơ hội tìm kiếm một ít nhánh cây khô, lấy chiếc đao nhỏ đánh vào đá, tạo lên một ít lửa.

Không bao lâu, anh mang theo hai con thỏ trở về, đi nhanh một chút.

“Thế nào?” Khải Nhã cho thêm một ít gỗ vào đống lửa.

Anh lắc đầu, cười nhẹ.

“Thật là không có chuyện gì có thể làm khó em.” ở ngoài hoang dã có thể tạo ra lửa là một chuyện không dễ gì.

“Ah, trước kia đều cho anh nhóm lửa vì em lười, nhưng bây giờ em đang đói bụng.”

“Vậy em cũng có thể xử ký hai con thỏ này chứ?” Anh ngồi xuống bên cạnh đống lửa, quăng hai con thỏ cho cô. Khải Nhã cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

“Phân chia lao động. em nhóm lửa, anh phụ trách xử lý con thỏ này đi.”

Cô sẽ, nhưng không tỏ vẻ là cô thích, hai thỏ hoang được quăng trở về bên cạnh chân anh.

Gailin cười to, cầm lấy con thỏ cùng với con dao đi về phía dòng suối, bắt đầu xử lý con mồi.

Vài phút sau, hai con thỏ được làm sạch sẽ xuyên qua hai nhánh cây, đặt trên lửa nướng, hai người bộc lộ sự đói bụng chờ con mồi chín.

Mặt trời lúc hoàng hôn sẽ không ở lại quá lâu, một khi ngày hoàn toàn biến mất, thì bầu trời tối rất nhanh.

Bọn họ vừa mới bắt đầu nướng thỏ, thì phía chân trời đã là hoàng hôn, chờ thịt thỏ nướng chín, khắp khu rừng rậm đã tối đen.

“Cho nên, các anh tra ra cô gái kia ở chung với anh em nhà Seven sao?” Cô nhận cái chân thỏ mà anh cắt ra, bắt đầu ăn.

Gailin biểu lộ ra sắc mặt không mấy dễ chịu. “Lúc cô ấy thừa dịp bỏ chạy ra khỏi cung điện, sau đó chạy đi tìm Seven.”

“Thật sao?” Cô hỏi đầy hứng thú: “Một thị nữ làm việc trong cung làm thế nào mà biết được một người thợ mỏ làm việc trong rừng sâu vậy?”

“Hình như vào ngày lễ quốc khánh năm ngoái...... Quên đi, em biết không? Anh thậm chí còn không biết hai người họ biết nhau như thế nào nữa.”

“Thôi đi, anh không phải cảm thấy ấm ức thay cho đồ đệ của anh chứ?” Khải Nhã đẩy anh một cái, trêu chọc anh.

“Cô ấy cùng Timothy đã có hôn ước, hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn, cô ấy tuyệt đối không nên qua lại với Seven.” Cho dù có bộ râu rậm che đi nhưng cũng nhìn ra được cả khuôn mặt anh hơi trầm xuống.

“Nhưng cô ấy cùng Timothy có yêu nhau sao?” Cô buồn cười mà chỉ ra.

“Hôn nhân là trách nhiệm, cùng yêu hay không yêu không quan hệ, tình cảm của bọn họ có thể bồi dưỡng sau khi lấy nhau về.” Mặt Gailin càng ngày càng đen.

“Không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể trau dồi tình cảm sau hôn nhân đâu.”

Gailin căn bản không muốn thảo luận vấn đề này.

“Phụ nữ các em có vẻ như quan tâm về vấn đề tình yêu quá nhỉ.” Anh phàn nàn.

Gian ngoan mất linh.

“Được rồi, em đây đổi cách nói: Nếu giờ phút này, lão chồng vô duyên của em chạy ra, tuyên bố anh ta còn sống, mà em và anh ta là vợ chồng hợp pháp, sau đó anh ta đem em về nhà làm cái chuyện mà em với anh vừa mới làm, anh cảm thấy như thế nào?”

“Trừ, khi, anh, chết!”

“Vậy đúng rồi.” Cô thả tay ra, “Tâm trạng của anh như vậy, thì tâm trạng của Seven cũng là như vậy đó! Đổi thành lập trường của cô gái kia, nếu hôm nay xuất hiện một người đàn ông mà em không có tình cảm, đối với em làm cái chuyện mà anh vừa làm với em. Em cũng sẽ không nguyện ý.”

Gailin cắt thịt thỏ ra một chút.

“Thật không?” Anh cười hạnh phúc, hắng giọng trở lại đề tài quan trọng ban đầu: “Tại sao em lại quan tâm hôn sự của cô ấy và Timothy như vậy? Em không hề quen biết cô ấy!”

“Cái đó và có quen biết hay không không quan trọng, quan trọng là lẽ phải.” Khải Nhã cầm cái xương ống trống trơn chỉ chỉ anh, Gailin cắt một khối thịt ở ngực con thỏ đưa cho cô.

Cô tiếp nhận thịt thỏ, vừa ăn vừa nói: “Đàn ông khi kết hôn là đem thêm người phụ nữ về nhà, nhưng phụ nữ thì khác, cô ấy rời khỏi gia đình quen thuộc, gia nhập vào một gia đình khác, tất cả áp lực sẽ đè lên người cô ấy, vì thế nên để cô ấy lựa chọn lấy người đàn ông mà cô ấy nguyện ý nhận loại áp lực đó.”

Anh thật không hề nghĩ đến góc độ này.

Người phụ nữ lấy người đàn ông, vì người đàn ông chăm lo những đứa nhỏ, trong mắt anh tất cả đều là chuyện phải làm.

“Rốt cuộc em lấy những ý tưởng lạ lùng này ở đâu ra vậy?” Anh không khỏi lắc đầu mà cười.

“Ý tưởng ở nơi nào đấy hả? Ý tưởng này lấy từ thực tế được không? Ở thời trung cổ, phụ nữ có thể tự lập không nhiều lắm, hạnh phúc cả đời đều quyết định trên người đàn ông mà họ lấy, anh dám nói cái này không quan trọng?” Cô trợn mắt nhìn.

“『 Thế giới trung cổ 』 rốt cuộc là cái gì? Vì sao suốt ngày nghe em nói vậy?” Anh tò mò hỏi.

Khải Nhã nhìn một cái xem thường. “Đầu đá! Ngu ngốc! Lười nói với anh!”

Gailin cười to.

“Được rồi, kế tiếp em có tính toán gì không?”

“Em có kế hoạch gì thì anh đều đi theo em có đúng không?” Khải Nhã cắn thịt thỏ, nhướng mày nhìn anh.

“Bằng không anh trở về để làm gì?”

“Ha, đáng tiếc, địa phương kế tiếp mà em muốn đi, anh không thể đi.”

“Em muốn đi đâu?” Gailin cho thêm củi vào lửa.

“Thị vệ hồng y kia nhận ra em. Lúc mà anh đến kịp đó, anh ta nói với em:『 Chúng tôi đã sớm biết bà sẽ hoá trang thành đàn ông 』, còn gọi em là hoàng hậu, làm sao mà anh ta biết được?”

Ánh mắt của Gailin vô cùng sắc bén.

“Em nghĩ rằng có người báo cho họ biết, phái bọn họ đến giết em. Nhưng sẽ là ai? Quốc vương đã chết, hay...... Tương tự”

“Thật không?” Cô xen mồm. “Quốc vương thực sự đã chết sao? Theo em biết, anh ta chỉ là mất tích thôi. Có ai tìm được thi thể của quốc vương sao?”

Gailin châm rãi ngồi thằng dậy. “Em cho rằng, Là nhà vua phái người giết em sao?”

“Em không 『 cho rằng 』 gì cả, em chỉ cho là không ngoại trừ khả năng này thôi.” Cô nói cho anh biết. “Nếu nhà vua còn sống, anh ta có lý do để giết em. Nếu quốc vương thực sự băng hà, ai là người có lợi nhất?”

“Công chúa, nhưng công chúa cũng đã chết.”

“Nếu công chúa thực sự đã chết, là ai giết? Nếu công chúa còn sống, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, được nuôi dạy ở trong thâm cung thì có năng lực bày ra mưu kế này sao, tất cả đều không có khả năng, nhất định có người đứng sau giúp đỡ, nhưng người ra lệnh là ai?”

Gailin chơi với đống lửa, trầm tư suy nghĩ. “Nếu là trước kia, đáp án tốt nhất là hoàng hậu......”

“Đúng vậy, hoàng hậu là vật tế thần tốt nhất. Nhưng, anh cũng biết là em không hề giết bọn họ, em không giết bọn họ, cho nên còn có thể là ai?” Khải Nhã nghiền ngẫm suy nghĩ.

“Em cho rằng có người muốn chiếm đoạt ngôi vị hoàng thượng?” Gailin sắc bén nhìn cô chăm chú.

“Không cần biết nguyên nhân là gì, chỉ cần em vẫn ở bên ngoài thì vĩnh viễn sẽ không tìm thấy đáp án” hai người đều nhìn chăm chú vào ngọn lửa, một hồi lâu không ai nói tiếng nào.

Sau một lúc lâu, anh từ từ ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại.

“Không lẽ em đang nghĩ đến những đều anh đang nghĩ,hửm?”

Khải Nhã nhún vai, nụ cười được ánh lửa phản chiếu.

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?”

Bạn đang đọc Công Chúa Bạch Tuyết của Lăng Thục Phân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.