Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Đại Thúc

Tiểu thuyết gốc · 1863 chữ

Hắn hiện tại đã đến cái dị giới này được hơn ba năm rồi, hiện tại hắn không nhớ gì quá nhiều về thế giới trước đây bản thân từng sống cả. Hắn chỉ nhớ hắn là một thanh niên trẻ tuổi, có nghề nhiệp đàng hoàng, hình như còn sắp cưới vợ, còn lại những thứ khác đối với hắn đều là mơ hồ. Hắn tên là gì ? Tại sao hắn lại đến được đây ? How to quay lại ? Tất cả đều không có câu trả lời.

Hắn hiện tại trọng sinh thành một nam tử trung niên tên là Lục Cao Xí, nhưng người ta hay gọi hắn là Lục đại thúc nhiều hơn. Lục đại thúc này hồi trẻ là một thương nhân vô cùng giàu có, những khi tuổi về quá tam tuần liền giao cơ nghiệp lại cho con trai trưởng quản lý, còn bản thân thì lui về sau ở ẩn.

Sau hắn còn biết thêm vị Lục đại thúc này thê tử đã mất, ông có tổng cộng ba người con, hai trai một gái, người con trai trưởng nối nghiệp ông ta làm thương nhân thì cũng chẳng nói làm gì, điều đáng chú ý chính là người con trai thứ hai và cô con gái út của ông ta. Sau một lần tình cờ, Lục đại thúc biết được hai người họ có linh căn trong người, liền không tiếc tiền của để giúp hai đứa con của mình có thể gặp được tiên nhân, từ đó bái nhập môn phái tu tiên để bước vào con đường cầu đạo. Phải biết rằng những người phàm tục bình thường muốn gặp tu tiên giả không phải là một chuyện dễ dàng, có người muốn cầu mà cả đời cũng chẳng thể nào gặp được, thế nên cũng dễ dàng đoán ra số tiền và công sức Lục đại thúc bỏ ra là không hề nhỏ.

Hai người con kia của ông ta bái nhập môn phái tu tiên từ nhỏ, kể từ đó cũng rất ít khi về thăm nhà. Chỉ có người con gái út tên là Y Lan thường cách ba đến bốn năm sẽ thường về tham bái Lục đại thúc này một lần. Hắn trọng sinh vào người vị Lục đại thúc này cũng đúng dịp tình cờ, hai tháng sau liền gặp được vị cô nương Y Lan này. Chỉ thấy lúc đó hắn ngơ ngác, há mồm, bật ngưởi, đứng ngây người ra khi trông thấy từ trên trời một vị thiếu nữ tự như tiên tử đang phi kiếm bay từ từ xuống trước mặt của hắn. Nàng ta y phục màu lam nhạt, có lẽ chính là phục trang của môn phái tu tiên nàng ta đang theo. Đến khi thiếu nữ xinh đẹp này gọi " Phụ thân " đến lần thứ ba thứ tư thì hắn mới từ trong hư cảnh tỉnh ra.

Bất quá, chuyện đó cũng đã cách đây được hơn ba năm rồi, nghe nói vị cô nương tên Y Lan này vài năm trước đã kết thành đạo lữ với một tu tiên giả khác, người này nghe đồn linh căn thiên bẩm rất có tiền đồ sau này, mới cả xuất thân từ một gia tộc tiên lớn. Làm đạo lữ của y là việc mà các nữ tu tiên giả cùng thời hằng mơ ước bấy lâu. Hắn trong khoảng thời gian này cũng có nhận được thiếp mời đi dự cái ngày trọng hỷ của con gái, nhưng mà phần vì đường xá xa xôi, thân thể phàm tục, phần là đường đường là bố của nương tử, nhưng lại giống như người ngoài còn phải có thiệp mời mới được đi dự ngày trọng hỷ.

----------------

Một buổi chiều cuối thu, từng cơn gió nhè nhẹ thổi vào hậu viên Lục phủ làm một chiếc lá phong vàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt của một trung niên nam tử. Người này y phục lụa là, đang nằm dài ra chiếc ghế tựa phơi nắng chiều. Khuôn mặt y đã xuất hiện một số nết nhăn, tóc ngả sang màu hoa dâm bàng bạc. Người này không ai khác chính là hắn - Đang lấy thân phận là Lục Cao Xí.

- Hắt xì ! Ây za, trời lại sắp lập đông rồi !

Lục đại thúc hắt hơi một cái, làm chiếc lá phong trên mặt bay đi, người hắn khẽ run run trước trận gió se se lạnh vừa thổi qua này.

Nhìn góc không xa chính là cây cảnh nhỏ mà ba năm trước khi đến đây hắn đã trồng, bây giờ qua sự chăm sóc của hắn nó cũng đã lớn cao phân nử thân người rồi. Thời gian trôi thật vô tình, thật sự là nhanh a.

Hắn chiêm nghiệm về cuộc đời, chiêm nghiệm về thế tục mà ba năm bản thân đã trải qua này, từng gặp những ai, ấn tượng với cái gì, còn lưu luyến cái gì không.

Trong lúc hắn đang suy tư về cuộc đời, thì phía xa xa trên bầu trời chợt xuất hiện một điểm ánh sáng vàng nhỏ. Sau đó liền to dần lên tạo thành một tia sáng lớn đang tiến lại gần phía này, khi tia sáng kia đã bay đến gần Lục phủ, mới hiện ra trong đó là một nam tử lam bào độ tuổi gần ba mươi, da xạm mặt vuông, cái mũi cũng đôi mắt có vài phần giống với Lục đại thúc.

Vị nam tử trẻ bay đến gần Lục phủ thì phi kiếm đang cưỡi phía dưới chợt chậm lại, từ từ tìm đúng hậu viên mà hạ xuống ngay trước mặt của Lục Cao Xí. Người này mới hạ xuống, Lục đại thúc cảm nhận được một khí tức kinh người liền lan tỏa ra xung quanh, khiến chút làm cho hắn ngạt thở mà xuống mồ nhanh hơn dự định đến chục năm không ít. Hắn lúc này mới từ trong những suy ngẫm mơ hồ tỉnh ra về thực tại, liếc nhìn phía trước một cái thì liên nhìn thấy nam tử lam bào kia.

Hắn biết người này là ai, đây chính là người con trai thứ hai của Lục đại thúc, tên là Lục Minh Hạo. Nhưng trên khuôn mặt của hắn lúc này lại lộ ra vẻ kinh ngạc, có đôi chút như là không hiểu chuyện gì sảy ra vậy.

Nhìn thấy bộ dạng của phụ thân có chút không thích ứng, nam tử tên Lục Minh Hạo kia lại lộ ra một vẻ khó chịu, y nhìn phụ thân của mình nói với giọng không tình nguyện:

- Y Lan muội ấy giờ là người đã có đạo lữ song tu, không thể cứ cách năm lại về bồi tiếp cha được. Việc đưa cha đến tông môn kiểm chứng linh căn lần này sẽ do con phụ trách.

Không để cho Lục đại thúc kia kịp trả lời, Lục Minh Hạo chỉ khẽ nhìn sắc trời, nheo mày lại nói tiếp:

- Thời gian đã không còn sớm nữa, liền nhanh chóng khởi hành. Tránh làm mất thời gian của con tu luyện.

Hắn thấy sắc mặt của nam tử này có chút bất thiện, lại có vài phần không có tình nguyện cho lắm. Hắn biết được rằng kẻ này đích xác là người sau khi đoạt được lợi ích thì liền trở mặt với người thân, một khi đã trở thành tu tiên giả cao cao tại thượng lại liền phủ nhận bao nhiêu công sức mà cha hắn vất vả mới giúp hắn có được như ngày hôm nay.

Tuy trong long hắn có chút bất mãn cho cái vị Lục đại thúc này, những ngoài mặt vẫn không lộ ra một chút nghịch sắc, cũng chỉ nhẹ nhàng khẽ nhìn sắc trời, rồi ho khụ khụ nói với giọng bệnh tật:

- Được...Được ...Được.... Mau khởi hành thôi.. Ta cũng không muốn làm phiền đến việc tu luyện của ngươi làm gì.

Lục Minh Hạo nhìn bộ dạng bệnh tật này của cha mình, khẽ thở hắt ra một hơi chán ghét. Sau đó y vỗ lấy một cái vào túi gấm bên hông, một cách thần kì một chiếc phi kiếm tỏa màu sáng lam xuất hiện trước mặt hai người, bay lơ lửng.

Đoạn Lục Minh Hạo phất nhẹ y phục bay lên, sau đó lạnh lùng nói một câu " Đi thôi " sau đó liền mặc kệ phụ thân của y loay hoay mãi một lúc mới có thể trèo lên được chiếc phi kiếm kia. Một đạo lam quang từ trong hậu viên Lục phủ rấy nhanh bay đi, chẳng mấy chốc biến mất ở phía trân trời.

Lục Minh Hạo bất mãn như vậy chính là vì cha của y đang yên đang lành tự nhiên lại nổi hứng muốn theo con đường tu tiên nhập đạo, phải nói từ hơn chục năm trước cha hắn đã cùng hai huynh muội y được một tu tiên giả kiểm chứng qua rồi, cha hắn là Lục đại thúc không hề có linh căn. Y ban đầu không tình nguyện dẫn cha đi kiểm tra linh căn lần hai, nhưng vì muội muội ghây sức ép liền phải mặt ngắn mặt dài về Lục phủ đưa Lục Cao Xí đi.

Lục Minh hạo sau mấy năm tu luyện thì mới đây cũng đã đạt tới cảnh giới trúc cơ sơ kỳ, còn Y Lan muội muội y có thiên phú hơn từ hai năm trước không biết bằng cách thần kì nào đã đến trúc cơ trung kì rồi, giờ đây chỉ còn tìm đủ kì đan, nguyên liệu để tiến vào hậu kì mà thôi.

Về phần hắn đang trong thân thể của Lục đại thúc lúc này, sau khi lên phi kiếm kia liền bị một lực quán tính suýt nữa đẩy ngã. Lục Minh Hạo tức tốc niệm quyết khiến phi kiếm bay rất nhanh, mặc kệ hắn ở đằng sau sống chết thống khổ ra sao. May thay bộ dạng yếu ốm kia cũng chỉ là giả tạo, sức khỏe của hắn đã cũng với hắn tới đây, nên tuy trọng sinh vào thân thể một lão giả nhưng sức khỏe vẫn là sung mãn như một thanh niên trưởng thành, việc thích ứng đứng trên phi kiếm không phải là một chuyện quá khó với hắn.

Hắn sau khi đã định hình lại được cân bằng, lúc này mới liền nhìn ra xung quanh để ngắm nhìn khung cảnh. Rất may thay là tuy rằng tốc độ phi kiếm rất lớn nhưng đã được một vầng lam quang phía trước bảo vệ, nên cảnh sắc đó đều dễ dàng lọt vào trong mắt của Lục Cao Xí.

Bạch Diện Thành phồn hoa bỗng chốc nhỏ lại dần, thay vào đó là từng khu rừng già rậm rạp, dòng sông Hồng giang bây giờ như một dải lụa nhỏ uốn lượn đến đường trân trời. Hoàng hôn vừa điểm, cảnh sắc này nên thơ biết làm sao.

Bạn đang đọc Công Pháp Của Ta Dùng Để Tét Mông Tiên Tử sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 304

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.