Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Hàn Cửu Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Từng tầng khói bụi dày đặc cứ thế bị luồng gió tanh hôi đó thổi tách ra, rồi dần dần tan biến để lộ trong khoảng không một cây phia kiếm đã bị sứt nẻ.

Ba người lúc này vô cùng kinh ngạc, điều họ chú ý không phải là cây phi kiếm đã sứt mẻ kia, mà chính là thân ảnh trung niên nam tử đang ôm mặt giãy giụa rất thảm thiết, hắn muốn kêu nhưng một phần yết hầu cùng phân nửa thân thể đã bị đám chất lỏng màu tím nhơm nhớp bao lấy. Từng làn khói tại nơi mà chúng tiếp xúc với da thịt nam tử bốc lên, phảng phất mùi cháy khét, thứ chất lỏng kia đích xác là đang ăn mòn da cơ thể của trung niên nao tử.

" A A A A A "

Yết hầu nam tử trung niên phát ra từng tiếng kêu khàn khàn yếu ớt, một khuôn mặt chưa bị tổn thương gì liền lộ ra biểu cảm vô cùng hung dữ nhìn ba thân ảnh hắc y.

Nam tử mặt ngựa thấy được cảnh tượng này không khỏi nhíu mày tỏ vẻ kinh tởm, đoạn hướng tới phụ nhân quỷ dị hỏi:

- Phùng nhị nương, chưởng lực kia của ngươi như thế nào lại kì quái đến như vậy ?

Phụ nhân gọi là Phùng nhị nương nhoẻn miệng cười, ánh mắt có phần thưởng thức đối với cảnh tượng trước mắt:

- Chưởng lực này của lão nương chủ yếu là dùng để tiêu hao sinh lực đối thủ, đối với những tu tiên giả cùng cấp sẽ bị nhiễm độc thường phải tu tập một thời gian mới khôi phục lại bình thường. Ngươi nghĩ xem ta như thế nào lại dùng sát chiêu với kẻ đang thiếu nợ chúng ta ?. Bất quá đối với người phàm thì.... ha ha ha.... Ta không biết cụm từ " Dị biến " trong chưởng pháp của ta có phải là dùng để chỉ trường hợp này không nữa.

- Ý của ngươi là ? Nam tử mặt ngựa trên mặt lộ vẻ nham hiểm.

- Đúng vậy, đưa tên này về. Ta rất là thưởng thức với tên phàm nhân này, chà chà chà, chẳng biết hắn sẽ biến dị ra cái loại quái vật gì nữa.

" Vèo "

- Thưởng thức cái đầu các ngươi, lũ ngu các ngươi bị tên nhãi con kia lừa rồi !

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nam tử râu quai nón mới đuổi đến đây, mặt gã đã đỏ như gấc biểu lộ rất chi là tức giận.

Hai người nam tử mặt ngựa cùng thiếu phụ sau khi nghe được lời này thì liền ngẩn ra, đoạn khuôn mặt chuyển vẻ thất kinh mà đồng thanh hô lớn:

- Chết tiệt, bị lừa rồi !

- Còn không mau đuổi theo ! Nam tử râu quai nón gắt giọng rồi phi thân thành một hào quang màu lam mà bay đi.

Lúc này phụ nhân áo đen cùng tên nam tử mặt ngựa cũng hóa quang ảnh đuổi theo sau........

Nhìn ba tia quang sáng đang rời đi ở phía xa kia là một đôi mắt đỏ au chứa đầy sự thù hận...Giọng nói khàn khàn vang lên, thanh phi kếm từ từ chuyển động về phía chân trời.

- Lão tử ....có......có chết.......cũng không tha cho các ...... các ..... ngươi ! .....

----------------------

Ba tia quang sáng lam, tím, đỏ huyết nối tiếp nhau phóng về một hướng, gia tốc kinh người, tốc độ mỗi lúc một tăng cao.... Trong đạo thân ảnh màu tím kia, phụ nhân họ Phùng cứ thi thoảng lại ngó lại về phía sau, dáng vẻ thấp thỏm. Tất cả đều lọt vào trong thần thức của nam tử râu quai nón, gãy vô cùng bực tức quát lên:

- Đúng là đàn bà hay hỏng việc, động phủ của ngươi nuôi chưa đủ thứ quỷ dị hay sao ? Ta còn suýt nữa lầm tưởng Phùng nhị nương tiên tử năm xưa đã theo ma đạo rồi cũng nên ! Phì !

Gã nói xong liền nhổ một bãi nước bọt xuống phía dưới cho hả giận.

- Đại ca, sao huynh lại nặng lời với muội như vậy, tên kia cùng lắm là trúc cơ sơ kỳ chúng ta như thế nào lại không đuổi kịp hắn chứ !

- Đây gần địa bàn của Bạch nguyệt tông, tuy rằng trận pháp của bạch nguyệt tông có phạm vi giống hình trăng khuyết, nhưng tiềm trận lại bao phủ xung quanh hơn mười dặm. Hiếm lắm mới tìm được cơ hội hắn rời khỏi Bạch nguyệt tông, bây giờ nếu còn để chạy mất thì đừng có nhìn mặt vị đại ca này !

Nam tử mặt ngựa bên cạnh nghe được nữ nhân họ Phùng bị giáo huấn thì liền lấy họa người mà làm vui, cười trộm liên hồi suốt dọc đường di chuyển. Khi hắn đang quay đầu lại thì chợt thấy phía trước có một tia sáng nhỏ yếu ớt.

- Mau nhìn, sắp đuổi kịp rồi. Nam nhân mặt ngựa hét lớn, mặc kệ hai người bên cạnh có nghe thấy hay không liên dồn linh lực vào đồng xu dưới chân gia tăng lực đạo phi nhanh về phía trước.

Tia quang mang mà vàng nhạt yếu ớt phía trước không xa kia thấp thoáng thân hình một nam tử, tiến lại gần không ai khác chính là Lục Minh Hạo. Sắc mặc y lúc này đã tát nhợt đi, từng luồng huyết quang chảy từ các huyệt vị trên cơ thể không ngừng bị tia quang mang bao quanh thất thể thôn phệ. Đây là công pháp tấu thoát dùng máu huyết của bản thân để sử dụng, tác dụng vô cùng thần diệu, chạy thoát không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào. Nhưng một khi đã bị công pháp này thôn phệ máu huyết thì chắc chắn thân thể sẽ bị tổn hại không nhỏ, không mất một thời gian dài hồi phục thì có thể biến thành một cái xác chết khô.

Xem ra điểm yếu của công pháp chạy trốn này là thời gian dùng không được lâu, phụ thuộc mà máu huyết có trong cơ thể của tu sĩ sử dụng. Lúc này, dường như máu huyết trên người Lục Minh Hạo đã gần tới cực hạn rồi...

Ba tia quang sáng do dám người râu quai nón hóa thành đã đuổi tới, nhanh tức khắc liền bao vây lấy Lục Minh Hạo, tiếp theo liền là giọng giận giữ của Phùng nhị nương vang lên:

- Khốn khiếp tên tiểu tử nhà ngươi ? Dám dùng thủ đoạn lên dung nhan của lão nương ! Giờ thiết nghĩ không phải là năm mươi ngàn linh thạch nữa, lão nương cần đủ sáu mươi ngàn linh thạch dưỡng nhan.

- Các ngươi.....Các ngươi đừng có hiếp người quá đáng...... Lục Minh Hạo thân thể run run nói.

- Sao ? Hay để cho bọn ta mỗi người một phần chân khí của người. Chà chà nếu là như vậy thì có khi còn lời hơn cả sáu mươi ngàn linh thạch ấy chứ. Nam tử mặt ngựa cười hăng hắc....

Phùng nhị nương cùng nam tử mặt ngựa thoáng nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu gian xảo một cái.

- Không cần nhiều lời với hắn nữa Đại Trùng, ta nhìn bộ dáng của hắn xem ra là không có linh thạch rồi.... Hừ.... Vậy cho lão nương xin một phần chân huyết của ngươi !

Phùng nhị nương nói xong hét lớn, chảo thủ sắc nhọn dơ lên tụ chưởng lực đánh về phía Lục Minh Hạo..

- Đạo hữu còn không mau xuất hiện thì tên tiểu tử này chắc chắn sẽ trở thành một kẻ phàm nhân phế vật thật đấy ! Nam tử mặt ngựa khi thấy ma chảo của Phùng nhĩ nương đã bay gần nữa quãng đường liền mở miệng, âm thanh vang vọng ra xung quanh nói với ai đó.

Khi hắn vừa nói dứt lời, chợt từ phía xa xa liền có một tia quang mang chứa đậm hàn khí bay tới, hướng chính là phía chảo thủ của Phùng đại nương mà điểm. Tốc độ của hàn quang này rất nhanh, chỉ nghe một tiếng:

" Vù ù ù uuuuuuuu ! "

Chảo thủ của hàn quang va chạm khiến Phùng đại nương khuôn mặt quỷ dị biến sắc liền bay lùi về sau mấy trượng. Bàn tay tụ chảo thủ của ả đã đóng băng thành một khối cứng ngắc. Về phía hàn quang kia, sau khi va chạm với chảo thủ của Phùng đại nương thì không hề dịch chuyển lấy một ly, chỉ khẽ thu lại quang mang hiếp người xung quanh, sau đó liền lộ ra một hình dáng một thanh băng kiếm dài cỡ một gang tay.

- Bạch Hàn Phi kiếm !

Ba người Phùng nhị nương đề ngạc nhiên mà thốt lên, khuôn mặt cả đám lúc này có mười phần thì rõ đến bảy tám phần là dè chừng khi trông thấy thanh băng kiếm kia.

- Các vị đạo hữu cũng nhận ra nó sao ? Xem nào, gọi các vị là tam đại ma đầu Hắc bang có đúng không vậy ?

Lời nói đó cất lên thì đồng thời xung quanh cũng xuất hiện ra một cảnh tượng dị biến. Không khí giảm mạnh nhiệt độ, ở một góc không xa của tam đại ma đầu lần lượt xuất hiện tám thanh băng kiếm, hình thù giống với thanh băng kiếm vừa nãy đã đánh cho Phùng nhị nương thất thế y như đúc. Tám thanh phi kiếm này xoay tròn tạo thành một hình vòng tròn nhỏ, hàn quang chói mắt, thân ảnh của một nữ tử lam y dáng vẻ thướt tha liền xuất hiện.

- Trúc Cơ Hậu kỳ !

- Muội muội ! Mau cứu ta !

Tam đại ma đầu và Lục Minh Hạo cùng đồng thời thốt lên, hướng về phía của lam y nữ tử.

Nữ tử lam y này không ai khác chính là Lục Y Lan, muội muội của Lục Minh Hạo..

Y Lan khuôn mặt trắng như tuyết, toát lên vẻ vô cùng băng lãnh không một chút động tâm tới bộ dạng của ca ca nàng. Sau khi thu thanh phi kiếm đã dùng để đối phó với ma chảo của Phùng nhị nương lại mới khẽ hướng về phía Lục Minh Hạo mở miệng:

- Họ Lạc nói huynh đang hộ tống phụ thân về Lục gia, Lão nhân gia người hiện tại sao rồi ?

- Chuyện này...... Chuyện này...... Lục Minh Hạo nghe xong câu hỏi trên thì liền trở nên ấp úng, nhất thời cũng không biết phải trả lời muội muội của mình như nào.

Về phía tam đại ma đầu, sau khi nghe xong lời đó của Y Lan thì cả ba người không khỏi liếc mắt nhìn nhau quỷ dị. Nam tử mặt ngựa sau đó liền nhếch miệng lên cười một cách nham hiểm, động tác này của gã chỉ thoáng qua cho đồng bọn biết, còn khi hướng về phía Y Lan thì lại là một thần thái hoàn toàn khác:

- Thì ra tên phàm nhân ngươi dùng để thí mạng cho bản thân hóa ra lại là.......

Nam tử mặt ngựa chỉ nói nửa câu, ý vị thâm sâu muốn cho đối phương tự hiểu....

- Sao cơ ? Sắc mặt của Y Lan đại biến nhìn về phía Lục Minh Hạo.

Bạn đang đọc Công Pháp Của Ta Dùng Để Tét Mông Tiên Tử sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.