Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nguyệt chính minh

Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Chương 29

Tân nguyệt chính minh[1]

Chu Luyện Thạch nhìn lòng bàn tay Tần Lãng, khóe môi hiện nụ cười giễu cợt: "Ngươi muốn khống chế ta sao?" Tần Lãng nói: "Thả người đi, ta tha cho ngươi không chết!" Con ngươi Chu Luyện Thạch chợt lóe ánh sáng vàng, gã có thể dùng pháp lực để tra ma quỷ, phân biệt linh hồn, nhưng lại không thể nhìn thấu giáp trận trên người Tần Lãng.

Thấy ánh sáng vàng trong mắt gã, Bạch Ngọc Cung biết gã đang dùng kỹ thuật tra yêu biện linh để kiểm tra tỉ mỉ Tần Lãng, ả có chút lo lắng, nhưng đồng thời cũng nghĩ tới sư thúc bản lĩnh cỡ nào, liệu giáp trận do ông ấy tạo ra có bị tên tứ phẩm chu linh cảnh trấn yêu sư này nhìn thấu không?

Chu Luyện Thạch bình tĩnh nói: "Ta tặng ngươi một khúc đoạn hồn tiêu, giúp ngươi vũ hóa đăng tiên." Chu Luyện Thạch thổi tiêu xương, nhưng lần này không có âm thanh từ cây tiêu, Bạch Ngọc Cung nghĩ tai mình bị bệnh. Cái tên Chu Luyện Thạch này đang giả thần lộng quỷ sao? Tần Lãng cảm giác một luồng chân khí liên tục chảy vào trong cơ thể từ lỗ hổng trên cánh tay trái, vừa lấy bút xương trắng ra, dùng đầu bút đâm vào da cánh tay trái, dù Chu Luyện Thạch không thể nhìn xuyên kết cấu bên trong giáp trận, nhưng trông thoáng qua, gã thấy khuyết điểm trên giáp trận. Tiếng tiêu sắc bén cuối cùng vang lên, xuyên qua màn đêm lao thẳng lên bầu trời. Khí lưu tràn vào khiến cơ thể Tần Lãng bành trướng, tứ chi và thân xác nhanh chóng phù nề, phồng như quả bóng.

Chết tiệt!

Quần áo Tần Lãng không còn chịu được thân thể căng phồng, liền bị xé rách nhiều khe, Tần Lãng muốn dùng tay nắm xúc tu của quỷ đăng giao, nhưng phát hiện công phu lòng bàn tay tăng hơn gấp đôi, ngón không thể uốn cong, sao có thể giữ các xúc tu?

Tần Lãng nổi lên độ cao ba mét so với mặt sông, bụng hắn phình ra thành quả bóng, giống con cá nóc khổng lồ bị chọc giận.

Bộ dáng hắn bây giờ rất buồn cười, trước đây Bạch Ngọc Cung sẽ thoải mái cười rất lâu, nhưng bây giờ không muốn cười chút nào, chẳng những không cười còn buồn nữa.

Một khi khí tức tích tụ trong người Tần Lãng vượt quá khả năng của giáp trận, hắn sẽ nổ tung trên không trung, đến lúc đó, đừng nói là giáp trận, ngay cả xương cốt cũng bị đánh tan thành từng mảnh.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ngọc Cung đỏ lên, nói: "Chu Luyện Thạch, thả hắn đi, ta sẽ nói cho ngươi biết "Vô Cấp Âm Dương Đồ" ở đâu." Giọng ả run rõ ràng, không biết do trời lạnh hay vì Tần Lãng.

Chu Luyện Thạch vẫn không động đậy, tập trung thổi tiêu, âm thanh chói tai tra tấn màng nhĩ mọi người, đám pháp sĩ thủ hạ của gã phải bịt lỗ tai bằng vải dày chuẩn bị từ trước.

Tần Lãng cao tới mười thước trên bầu trời đêm, hắn hoàn toàn ý thức hậu quả thân thể bành trướng.

"Chu Luyện Thạch! Ta làm ma cũng không tha cho ngươi!" Bạch Ngọc Cung đã phát điên.

Ba pháp sĩ thủ hạ ngẩng đầu nhìn lên, thật kinh ngạc, trình độ thổi tiêu này không ai bằng, một hơi liền thổi bay người ta lên trời.

Từ bầu trời đêm trên cao nhìn xuống, có ảo giác tất cả sinh linh bị chính mình giẫm, Tần Lãng không hề cảm thấy đau đớn hay sợ hãi, đối mặt với tử thần hơn một lần, càng nguy hiểm càng khơi dậy tính ngang ngạnh và ngoan cố trong cốt tủy hắn.

Khi cơ thể cao lên ba thước, hắn vạch kế hoạch táo bạo, một người đạt độ cao nhất định, góc nhìn thế giới cũng khác, cách giải quyết vấn đề cũng sẽ khác.

Tần Lãng lặng lẽ lấy bút xương, dùng tay trái đâm vào giữa mông sưng tấy của giáp trận, hy vọng giáp trận không nổ tung tại chỗ.

Lơ lửng trên bầu trời đêm, Tần Lãng đột ngột bổ nhào xuống, lao như phi cơ phản lực tốc độ cao, khí tức giãn nở trong người đồng thời bị cây bút xương trắng ép ra khỏi lỗ thủng, phát âm thanh giống pháo xuyên phá không gian, tiếng rít này hoàn toàn áp chế âm thanh tiêu xương.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Luyện Thạch không ngờ một sự thay đổi đột ngột như vậy.

Thân hình Tần Lãng giống đạn đại bác bắn khỏi nòng, nặng nề đập vào người Chu Luyện Thạch, đỉnh đầu đè lên ngực Chu Luyện Thạch, va chạm cực mạnh đập nát Chu Luyện Thạch ra khỏi thuyền.

Chu Luyện Thạch thậm chí còn nghe tiếng xương gãy chính mình, giết địch một ngàn, tự gây thiệt hại năm trăm, đối thủ hoàn toàn muốn đồng quy vu tận.

Hai người bay sát mặt sông, đồng thời rơi xuống sông Bạch Long đen ngòm.

Khi rơi xuống dòng sông lạnh lẽo, Chu Luyện Thạch chỉ thấy lồng ngực đau nhói, nhận ra thanh âm vừa rồi phát từ xương sườn.

Gã vung tiêu xương để phản công, tiêu bị đôi tay nhỏ bé giật lấy, Chu Luyện Thạch hoảng hốt, ánh mắt thông u đồng linh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, Anh Ninh trong bộ váy mỏng màu đỏ lợi dụng lúc gã không chú ý, nó liền giật tiêu xương.

Đánh giáp lá cà, không kịp thi triển pháp thuật, Chu Luyện Thạch bị mất tiêu sáo, vội sờ dao thắt lưng, đụng phải cán dao, nhưng không thể rút ra, cổ tay và thân dao đều vướng vào tóc dài, chính là ma nữ mặc áo đen tới bên cạnh gã.

Tần Lãng nghe ma nữ áo đen nói: "Ân công, giao hắn cho ta, ngài đi cứu người."

Tần Lãng đẩy Chu Luyện Thạch, Chu Luyện Thạch cố hết sức nổi lên mặt sông, nhưng bị mái tóc đen dài quấn quanh người, trói tứ chi, cổ bị tóc dài siết chặt, lôi xuống đáy nước.

Chu Luyện Thạch thấy sắc mặt tái nhợt vô cùng đáng sợ trong nước, đôi mắt đen của ma nữ lóe tia âm lãnh, sợ hãi bao trùm trong lòng Chu Luyện Thạch, mái tóc dài xẹt qua khắp nơi, kéo gã lại gần.

Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của ma nữ, môi nàng mở ra, như thể khuôn mặt bị nụ cười tách đôi, từ đáy lòng Chu Luyện Thạch thầm hét một tiếng hét…

Cang! Cang! Cang! Cang! Cang!

Sợi xích sắt buộc vào mũi thuyền gần như bị kéo căng thẳng, thuyền bị năm con ma nước đồng tâm tận lực lôi đi, mũi thuyền đột nhiên chìm xuống, sau đó toàn bộ thuyền dựng lên.

Bốn người trên thuyền chưa kịp phản ứng liền bị kéo xuống nước lạnh.

Bạch Ngọc Cung tuy nói được nhưng tay chân vẫn bị tê liệt, sau khi rơi xuống nước, chỉ có thể nín thở nhìn ma nước thoát khỏi xiềng xích khóa chặt bọn họ, hợp sức cùng nhau tàn sát ba tên pháp sĩ Trấn Yêu Ty, hiện trường cực thảm.

Dưới màn sương máu, một ma nước vạm vỡ lao về phía ả, Bạch Ngọc Cung sợ hồn phi phách tán, lúc này một cánh tay đắc lực kéo ả về phía sau, Tần Lãng kịp xuất hiện bên cạnh ả.

Khi ma nước cầm xích sắt phát động tấn công, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước mặt họ, đó là Anh Ninh, nó sà đến ma nước, vùi đầu vào lòng con ma, ma nước là Vương Lục Lang cha cô bé.

Tần Lãng nhân cơ hội đem Bạch Ngọc Cung kéo lên mặt nước, quỷ đăng giao bị Chu Luyện Thạch khống chế lúc này mới hoàn toàn bình thường, đến gần Tần Lãng, Tần Lãng trước tiên đẩy Bạch Ngọc Cung lên lưng nó, sau đó tự mình trèo lên.

Quỷ đăng giao lao đèn mê hồn xuống nước để soi sáng đáy sông, dưới mặt nước cuộc tàn sát dã man đang thực hiện một cách âm thầm trong màn sương máu.

Xác chết nổi lên từng cái một, người chết vô cùng thê thảm, một trong số đó mất cả đầu, Bạch Ngọc Cung nhận ra thanh y nho sam trên cái xác không đầu, hắn là Chu Luyện Thạch, Chu Luyện Thạch mới nãy còn oai phong lẫm liêt, chắc chắn không ngờ mình sẽ chết dưới sông Bạch Long một cách bi thảm như vậy.

Bạch Ngọc Cung cảm thấy cơ thể từ từ có ý thức, cố gắng di chuyển các ngón tay.

Quỷ đăng giao nhấc xúc tu lên khỏi đáy nước, đèn mê hồn màu xanh lam soi sáng mặt nước xung quanh.

Mây đen che kín vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, mặt sông lúc nãy còn sôi sục vì đám đông giằng co với sinh tử bỗng trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe tiếng gió và sóng đêm.

Góc nhọn trăng lưỡi liềm xuyên qua đám mây đen, ánh sáng bàng bạc một lần nữa chiếu sáng mặt sông. Tần Lãng đỡ Bạch Ngọc Cung, Bạch Ngọc Cung tựa vào lòng hắn, không thoải mái, nhưng rất an tâm.

Ba bóng trắng bước trên mặt nước lấp lánh, tiến về phía họ, người gầy ở giữa là Anh Ninh, một tay ôm phụ thân là Vương Lục Lang, tay còn lại là mẫu thân Vương Thị, ngoài ra còn có tiêu xương trắng.

Một nhà ba người nở nụ cười ấm áp, không biết có phải do trăng sáng không, toàn thân phủ vầng hào quang màu bạc khiến đường nét trở nên mông lung.

Họ đến phía trước quỷ đăng giao, cả nhà đồng thời quỳ xuống.

Vương Lục Lang nói: "Dám hỏi đại danh của ân công, công ơn tái tạo, kiếp sau sẽ báo đáp."

Gia đình họ lần lượt chết đuối để cứu con gái ngã xuống nước, sau khi chết vẫn không muốn ly tán, tuy gặp ma chết thay rơi xuống nước, nhưng chưa từng gặp trường hợp ba người rơi xuống nước cùng một lúc.

Trước đó, Vương Lục Lang bị bắt bởi Chu Luyện Thạch, gia đình phân tán khi còn sống, Vương Thị không muốn phân ly, khổ sở mang Anh Ninh đuổi theo. Nếu không phải Tần Lãng ra tay tương cứu, mẹ con họ sẽ bị Chu Luyện Thạch luyện hóa, hồn bay phách tán mãi mãi không thể đầu thai chuyển thế.

Bạch Ngọc Cung chớp mắt với Anh Ninh, Anh Ninh bật cười: "Chị đẹp quá!"

Bạch Ngọc Cung nhất thời đỏ mặt, dùng tay vỗ vỗ bụng Tần Lãng: "Người ta hỏi ngươi kìa."

Tần Lãng cười nói: “Chuyện bình thường, hà tất phải lo lắng.” Bị ma nước nhớ tới cũng không phải là chuyện tốt.

Bạch Ngọc Cung nói: "Hắn tên là Tần Lãng!"

Vương Lục Lang lại cùng gia đình khấu đầu lần nữa.

Bạch Ngọc Cung nói: "Đi đi, chúc mừng gia đình các ngươi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đáy sông lạnh lẽo, tiến vào luân hồi."

Vương Lục Lang nắm chặt tay Tần Lãng nói: "Ân công, có duyên sẽ gặp lại nhau!"

Vợ chồng mỗi người dắt tay con gái nhỏ bước về phương xa, bóng trắng càng ngày càng nhạt, chẳng mấy chốc hòa vào màn sương trắng mờ ảo trên mặt sông.

Lúc này, trăng non tỏa sáng…

Chú thích:

Tân nguyệt nghĩa là trăng non hoặc trăng lưỡi liềm, chính minh là trực tiếp giãi bày rõ ràng minh bạch, còn có nghĩa tỏa sáng.

Bạn đang đọc Cốt Thuyền Ký của Bạch Tuộc Đá (石章鱼)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sampatin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.