Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Trần!

Phiên bản Dịch · 2768 chữ

Đêm tối, toàn bộ thiên địa tản ra cửu sắc quang mang, phảng phất như có sức mạnh vô tận muốn thôn phệ cả vùng Thiên Địa này.

Nơi đây chính là Thiên Khải đại lục, nổi danh được Xích Viêm Cương Phong bảo hộ mới khiến cho thế giới này không bị thôn phệ.

Cửa tây, thành Thanh Dương.

Một thiếu niên áo trắng ngước đầu nhìn lên trời cao, bộ dáng như muốn nhìn xuyên thấu cả thiên địa.

"Phụ Thân, ròng rã đã ba năm."

Dương Trần nhìn lên bầu trời cao trống rỗng, ánh mắt tối sầm lại, trong miệng đắng chát lẩm bẩm.

Hắn chính là người của Dương gia, một trong tứ đại gia tộc của Thanh Dương thành, năm nay 15 tuổi, ba năm trước đây phụ thân hắn bỏ hắn mà đi, từ đó đến nay Dương Trần mỗi lần trời tối đều sẽ đến cửa tây.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không tin phụ thân hắn nhẫn tâm bỏ hắn mà đi, vẫn một mực yêu tha thiết phụ thân.

Vừa nghĩ đến, trong lòng hắn lại rỉ máu.

"Thiếu gia, trở về đi! Ngày mai chính là ngày lão gia sẽ tuyển chọn người thừa kế tương lai."

Phía sau Dương Trần, thân ảnh một thiếu nữ trong mắt lóe nước mắt, liên tục khuyên can.

Dương Trần nghe vậy thân thể liền run rẩy, vừa quay người định rời đi đột nhiên trong mắt sáng lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ kích động.

Ở chân trời có hai điểm đen đang nhanh chóng tiến về đây!

"Ngự không phi hành, cường giả Ngự Hồn cảnh! Tại thành Thanh Dương mạnh nhất chỉ là Tụ Nguyên cảnh, Hoàn Nhi, có thể nào là cha ta trở về!"

Vừa dứt lời uy áp khủng khiếp giống như gió bão từ trên trời giáng xuống!

Hoàn Nhi khuôn mặt biến sắc, đây không phải là Dương thúc thúc, nàng vội vàng run rẩy quỳ xuống.

Trên Thiên Khải đại lục lấy võ vi tôn, đối mặt cường giả nhất định phải lập tức quỳ xuống mới có thể giữ mạng.

"Thiếu gia, nhanh quỳ xuống, không nên chọc giận Thiên Nhân!"

Dương Trần từ lúc được sinh ra lập tức có thân phận thiếu gia, một thân ngông nghênh, chưa từng quỳ với bất cứ ai, lúc này mặc dù uy áp mạnh mẽ bao trùm hắn nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng, đứng thẳng lưng, ánh mắt sắt bén nhìn về nơi phát ra cổ uy áp kia.

"Ừm? Ngưng Huyết ngũ trọng thế mà có thể chịu được, không tệ."

Từ trên không trung xuất hiện một nam một nữ, nam tử lạnh nhạt, nữ tử xinh đẹp, lúc này người kinh ngạc nhất chính là cô gái quyến rũ kia.

Uy áp lại lần nữa tiếp tục tăng cường!

Dương Trần toàn thân lập tức bắt đầu phát run, thân thể không khỏi uốn lượn, nhưng đột nhiên một cổ ý chí bất khuất tuôn ra khiến hắn lại đứng thẳng lưng lên.

Giờ khắc này vậy mà hắn lại phát ra một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa!

Nữ tử càng tỏ ra kinh ngạc!

"Đại Sư Huynh, lần này đi tìm kiếm truyền thừa của Thiên Dương Thần Quân không có kết quả, sao không đem kẻ này mang về Vô Cực Tông, đúng lúc chúng ta có thể nói hắn là kẻ truyền thừa của Thiên Dương Thần Quân, bàn giao hắn cho tông môn."

Âm thanh nữ tử êm lãnh để cho người ta mê muội, nàng là đệ nhất mỹ nữ của Vô Cực Tông, tên là Cơ Mộng Lan.

Người được xưng là đại sư huynh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhàn nhạt mở miệng nói

"Thuần Dương Thánh Thể, ngàn năm khó gặp, huyết mạch nghịch thiên, Dương Kình Thiên có đứa con này hắn chết cũng không hối tiếc."

"Cái gì?" Cơ Mộng Lan thất kinh.

"Ngươi nói phụ thân ta chết rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Dương Trần toàn thân run rẩy.

"Đương nhiên là bại dưới tay ta rồi!" Trên mặt đại sư huynh kia đầy vẻ kêu ngạo.

"Ngươi....giết phụ thân ta!" Hai mắt Dương Trần có vài tia máu đỏ, ba năm qua hắn ngày đêm trông mong phụ thân hắn, nhưng lại không nghĩ tới lại có kết quả này, bất ngờ một cổ sát ý bộc phát từ hắn ra.

"Oanh!"

Khí thế Dương Trần tăng nhanh, huyết mạch chi lực nồng đậm, tử quang vờn quanh toàn thân, loáng thoáng ở giữa phảng phất xuất hiện kinh lôi hộ thể.

Huyết mạch chi lực, xuất hiện rõ ràng trên người Dương Trần.

"Chết!"

Dương Trần hung hăng giẫm mạnh xuống đất, cả người bay lên như đạn pháo, thẳng đến phía người nam tử kia.

"Hừ!"

Nhìn thấy Dương Trần nổi giận lao đến, đại sư huynh kia chỉ hừ lạnh một tiếng, một cỗ cương phong vô hình từ hắn bộc phát.

Dương Trần như bị sét đánh, lập tức phun một ngụm máu lớn, thân thể như diều đứt dây rơi xuống.

Kinh mạch toàn thân đứt đoạn, tình trạng hiện giờ rất thê thảm!

"Thiếu gia!"

Hoàn Nhi chạy đến ôm chặt lấy Dương Trần, hai hàng nước mắt tuôn rơi, từ nhỏ đến lớn nếu không có Dương Trần luôn bảo hộ nàng, nàng hiện tại chắc đã bị rất nhiều người chà đạp.

Tuy là nha hoàn, nhưng nàng sống như là một công chúa!

Ánh mắt Cơ Mộng Lan ngưng tụ, nàng thầm nghĩ, tại sao đại sư huynh lại tàn nhẫn như vậy, xem ra là đại sư huynh chưa bỏ qua sự kiện năm đó.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Toàn thân Dương Trần như muốn vỡ vụn, tình cảnh như muốn gục ngã, trong mắt sát khí tăng cao vô hạn, hắn cắn răng, huyết mạch chi lực lại một lần nữa bộc phát.

Lần này trên người Dương Trần tử quang phảng phất lại một lần nữa xuất hiện.

Hoàn Nhi nghẹn ngào gào lên, nàng không hiểu về tu luyện cho lắm, nhưng lại hiểu Dương Trần hiện đang làm cái gì.

Tự đốt huyết mạch!

Mặc dù ngay lập tức sẽ có được một sức mạnh cường đại, nhưng ngay sau đó hắn sẽ trở thành phế nhân.

Dương Trần đâu còn quản những điều này, kinh mạch toàn thân đã đứt, cho dù không chết cũng không thể tu luyện, vì vậy còn không bằng liều chết một trận.

"Hừ! Tự đốt huyết mạch! Nhớ năm đó Dương Kình Thiên không có tư cách, ngươi bây giờ càng không có!"

Trên mặt vị đại sư huynh kia lộ ra vẻ đùa cợt cùng khinh thường, hắn chỉ tay về phía Dương Trần, chân nguyên phun trào thẳng hướng đan điền của Dương Trần.

"Cạch!"

Tiếng vỡ vụn từ trên người Dương Trần truyền ra, hắn lão đảo, toàn bộ tử quang lập tức tan hết.

Đan điền bị hủy, bản mệnh huyết mạch tan mất!

Dương Trần thật sự đã trở thành một phế nhân!

Phế xong Dương Trần, đại sư huynh kia hất ống tay áo lên, lập tức quay người rời đi, lúc này hắn nhận định Dương Trần hiện giờ đã không thể phản kháng được nữa.

Hiện tại không có, tương lai càng không thể nào!

Cơ thể Dương Trần từ đâu bất thình lình lại xuất hiện một cỗ khí lực, hắn gian nan đứng lên, cắn răng chịu đựng: "Đừng đi, ta muốn giết ngươi!"

Vừa dứt lời, một cỗ sát khí vô hình từ trên người đại sư huynh lại bộc phát.

Lần này hắn đã hạ sát tâm!

Cơ Mộng Lan trong lòng hoảng loạn, đại sư huynh đã mười năm không toả ra sát khí như vậy, ngoại trừ có một lần trước đây.

Nàng nhìn bộ dáng thê thảm không chịu nổi của Dương Trần, nhớ đến một người trước đây, lòng nảy sinh thương hại vội nói: " Đại sư huynh, tiểu tử này mặc dù đáng chết, nhưng dù sao hắn cũng là người Dương gia, nếu huynh giết hắn chỉ sợ sẽ gặp phiền toái không nhỏ!"

Vị đại sư huynh kia nhẹ gật đầu, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước đó, Dương Trần hiện giờ đã bị phế bỏ, bất quá giờ chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Kẻ yếu như sâu kiến!

Ngay lúc hắn quay người định rời khỏi nơi đây, âm thanh khàn khàn của Dương Trần cất lên: "Ngươi là ai!"

"Ừm!" Vị đại sư huynh kia nhíu mày nhìn về phía Dương Trần, lúc này nữ tử phía sau cúi đầu lông mày rũ xuống, việc này khiến cho vị đại sư huynh kia lóe lên trong mắt vài tia trêu tức: "Đứng đầu tam đại tông môn, Vô Cực Tông, Mạc Hạo Nhiên!"

Dương Trần ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn nói: "Ba năm sau, ta sẽ đến Vô Cực Tông lấy đầu của ngươi!"

"Ha ha!"

Mạc Hạo Nhiên phảng phất như vừa được nghe chuyện buồn cười nhất, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Kinh mạch toàn thân bị đứt, đan điền bị hủy, bản mệnh huyết mạch mất, thế mà còn dám lớn tiếng ngông cuồng.

Cùng với tiếng cười cao ngạo, Mạc Hạo Nhiên cùng Cơ Mộng Lan bay đi.

"Đại sư huynh, chả lẽ ở Thanh Dương thành gần đây, có thật là không hề có truyền thừa của Thiên Dương Thần Quân sao, hắn chính là cường giả Hóa Linh cảnh, nghe nói rằng hắn chỉ cách phong thiên xưng vương chỉ một bước!" Cơ Mộng Lan lại lần nữa lên tiếng.

Con đường tu luyện, đầu tiên Ngưng Huyết kế đó Tụ Nguyên, Ngự Hồn đỉnh phong có thể Hoá Linh, cuối cùng sẽ có thể đạt đến Phong Thiên cảnh!

"Chỉ sợ là chúng ta đã bị Đoàn Kinh Phi lừa." Mạc Hạo Nhiên từ trong ánh mắt bắt đầu lóe lên sát ý: "Muốn lừa Mạc Hạo Nhiên ta Tụ Hồn Đan cũng không dễ như vậy, đi, đến Ngọc Lan thành giết Đoàn Kinh Phi!"

Cùng lúc đó, tại cửa tây thành Thanh Dương, Hoàn Nhi một mực lo lắng.

"Thiếu Gia!"

Nàng bất ngờ giật mình, chả biết tại sao Dương Trần lúc này giống như là một pho tượng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Mạc Hạo Nhiên.

Mặc cho nàng cố gắng như thế nào, đều không lay động được hắn dù chỉ một chút!

Thiếu gia hiện tại gân mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy, huyết mạch lại phế!

Hoàn Nhi muốn thử ôm Dương Trần, nhưng không làm được.

Thân thể Võ giả mạnh mẽ cứng cỏi như bàn thạch, Dương Trần 6 tuổi đã tu luyện, chín tuổi đã Ngưng Huyết, 12 tuổi thức tỉnh Huyết mạch đạt tu vi Ngưng Huyết tứ trọng, có tiếng nhất thành Thanh Dương, cơ thể đã vượt xa người thường.

"Thiếu gia, ta đi tìm lão gia!"

Ánh mắt Hoàn Nhi tối sầm lại, quay người rời đi, Dương gia là một thế lực nổi danh một phương, trong khi đó trong tộc lại đang cạnh tranh kịch liệt, nay Dương Trần bị phế, chỉ sợ Đại bá, Nhị bá, Tứ thúc hắn sẽ đem chuyện này làm khó dễ Dương Trần.

Hoàn Nhi rời đi không bao lâu Dương Trần mới bắt đầu lão đảo, té ngã ra đất.

Trong mắt của hắn nước mắt như chút, hắn không khóc vì đau đớn, mà là vì phụ thân hắn bị giết!

Vốn cho rằng phụ thân hắn biệt tích ba năm là muốn vứt bỏ hắn, nhưng không ngờ lại có kết quả như này.

"Phụ Thân, hài nhi thề, chắc chắn sẽ báo thù rửa hận cho người!"

Dương Trần âm thầm thề, hắn nghĩ đến chuyện hôm nay vừa gặp phải, trong lòng liền dâng lên một cảm giác bất lực.

Kinh mạch đứt đoạn cũng đã trở thành một phế nhân, đan điền huyết mạch cũng bị phế, con đường võ giả từ nay ắt hẳn phải dừng lại.

Toàn thân lạnh buốt, phảng phất cứ như hắn đã rời xa thế giới này vậy.

"Oanh!"

Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên có một đạo thiểm điện xẹt qua, bất ngờ bổ trúng Dương Trần.

Đau nhức, kịch liệt đau nhức!

Toàn thân mỗi một cái kinh mạch đều truyền đến đau nhức tê liệt, vùng đan điền cứ như là bị thiên đao vạn kiếm đâm trúng.

Nhưng kỳ lạ nhất là trên người hắn không hề có một vết cháy đen nào!

"Đây là....Chỗ nào!"

Sau một khắc, não hải của Dương Trần, bắt đầu hỗn loạn.

"Trong đầu của ta tựa hồ có thêm một đồ vật? chờ một chút, Tiêu Dao Đan Hoàng,... một kẻ ngoại lai lại muốn đoạt xá ta, Không! Ai cũng đừng hòng thay thế ta, ta muốn báo thù, ta muốn Mạc Hạo Nhiên nợ máu phải trả bằng máu!"

Dương Trần ý niệm cường đại bất chợt bộc phát, bất chợt sức mạnh đoạt xá kia liền thối lui.

Vừa mới xuất hiện, người tên Tiêu Dao Đan Hoàng liền muốn đoạt xá thân thể của hắn.

Cũng may tên Tiêu Dao Đan Hoàng gì đó chỉ còn lại là một tàn hồn, mà võ đạo lại không mạnh, bằng không thân thể Dương Trần hiện giờ chắc hẳn đã bị đoạt xá.

Thôn phệ Linh Hồn Tiêu Dao Đan Hoàng, Dương Trần hắn càng nhận ra, hiện giờ thực lực mới là quan trọng nhất.

Tên Tiêu Dao Đan Hoàng này, ngoại trừ võ đạo, hắn chính là một nhân vật lớn.

Luyện Đan, Luyện Khí, Trận Văn,.... mọi thứ hắn đều tinh thông.

Nhưng hắn lại là một yêu nghiệt, bởi vì một bản bí tịch về võ đạo, hắn liền bị cường giả võ đạo truy sát, còn sót lại một tia tàn hồn.

"So với ta ngươi lại tốt hơn một chút, ít ra ngươi đã qua phong quan, vô số cường giả đã vẫn lạc cũng bởi vì ngươi, mà ta ngay cả tư cách phản kháng đều không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù giết cha nghênh ngang rời đi!"

Nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy Mạc Hạo Nhiên thần thái cao ngạo, Dương Trần lại tiếp tục oán hận!

"Chờ một chút, quyển bí tịch võ đạo kia!"

Hai mắt Dương Trần đột nhiên xuất hiện tinh quang, lúc hắn thôn phệ linh hồn Tiêu Dao Đan Hoàng ắt hẳn sẽ có truyền thừa ký ức của hắn.

Nhưng hắn tìm kiếm qua, căn bản không hề có một tia ký ức về Luyện Đan, Luyện Khí, Trận Văn,.....

Hắn không cam lòng, cẩn thận tiếp tục vơ vét thêm một lần nữa.

Lần này, hai mắt Dương Trần toả sáng.

Từ trong đầu hắn xuất hiện một bản công pháp tên là: {{ Diễn Thiên Quyết }}

"Cái tên thật bá đạo!"

Quyển bí tịch này chỉ hơn một ngàn chữ, mỗi một chữ đều ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, làm cho không ai có thể phỏng đoán được.

Bất tri bất giác, Dương Trần đã triệt để đắm chìm ở trong đấy, tiến vào trạng thái lưỡng vong, não hải không kiểm soát được bắt đầu luyện tập.

Lúc đầu, không có chuyện gì xảy ra.

Sau một khắc, trong đầu bắt đầu có biến hóa, nhật nguyệt tinh thần tìm kiếm kết nối với nhau, bất ngờ một toà cung điện hùng vĩ từ dưới đất chui lên.

Bên trong cung điện Dương Trần trông thấy một thân ảnh dáng vẻ cao thâm đứng chấp tay, phảng phất cứ như thiên địa đều phủ phục dưới hắn.

Hắn đưa tay lên bầu trời bắt lấy nhật nguyệt tinh thần, bất chợt toà cung điện bất ổn lung lay sắp đổ.

Hai mắt Dương Trần mở to nhìn, không thể nào tin được, nhật nguyệt tinh thần thế kia mà nhập vào cơ thể của vị cường giả kia.

Đột nhiên thân thể vị cường giả kia bất đầu hóa trong suốt, các loại công pháp, phương thức bất ngờ ánh vào trong mắt Dương Trần.

Dương Trần như si như say, đắm chìm bên trong những loại công pháp này, hoàn toàn quên đi thời gian đang trôi nhanh.

Bạn đang đọc Cực Đạo Đan Hoàng (Bản Dịch) của Thiệt Đầu Lão Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươnggiaĐạithiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 5798

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.