Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Là Người Hay Quỷ

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

Trong sơn động, một già một trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai người khuôn mặt được chiếu sáng rõ ràng nhờ khảm ở trên vách tường bảo thạch. Già râu tóc bạc phơ, áo bào phiêu phiêu một bộ tiên phong đạo cốt. Trẻ là một thanh niên anh tuấn, hai mươi tuổi khoảng chừng, quần đùi áo thun, trên tay còn xách theo hai con thỏ rừng.

Thanh niên gọi Diệp Phong, nhà ở Ngưu Oa Thôn, hôm nay như thường ngày đi vào rừng săn bắn, ý đồ đem một ít thú rừng đem ra chợ bán lấy tiền để đưa tiểu muội đi tỉnh thành chữa bệnh, ngày hôm nay không tệ, Diệp Phong liền bắt được hai con thỏ trắng, nhưng bị chảy mất một con, thế là hắn không cam lòng, một đường đuổi theo, đuổi đuổi liền đuổi đến một cái hang bị bụi cỏ lấp kín, sau khi dò xét mới phát hiện đây là một cái sơn động, sơn động càng đi càng sâu, cuối cùng là đi đến nơi quái quỷ này, gặp phải một cái lão già điên, mở miệng là muốn thu hắn làm đồ đệ.

"Ta nói lão đầu, của ngươi tôn tử đâu, ngươi không ở nhà chui vô đây làm gì? Ngươi phát bệnh người nhà ngươi biết không?" Diệp Phong nhíu mày, mở miệng nói chuyện.

Đối với lão già này hắn không có hảo cảm, tuy rằng ngươi phát bệnh không phải là ngươi sai, nhưng ngươi bắt lão tử theo ngươi lăn lộn là không đúng, lão tử không có nặng khẩu vị như vậy, cùng một cái bệnh thần kinh làm bạn.

"Tiểu gia hỏa tính khí cũng không nhỏ! Tư chất ngươi không được tốt lắm, nhưng không sao, tu luyện lão phu truyền thừa không kiêng kỵ những này!" Lão già nhẹ nhàng vuốt râu, ngắm nghía cận thận từ trên xuống dưới Diệp Phong.

"Uy, lão đầu, nếu như ngươi không nhanh chạy, ta liền gọi cho bệnh viện người tới!" Diệp Phong có vẻ không kiên nhẫn, giở giọng uy hiếp, nói xong liền móc ra điện thoại.

Hắn chỉ muốn nhanh nhanh đuổi đi cái này lão già chết tiệt, sau đó đi vào bắt con thỏ nhỏ kia, bị chặn ở đây lâu như vậy, không biết nó chạy đến địa phương nào đi.

Ồ! Lão giả kinh ngạc, chăm chú vào trên tay Diệp Phong điện thoại di động.

Mà ở trong mắt Diệp Phong chính là lão già bị dọa sợ.

Quả nhiên là có tác dụng! Diệp Phong thầm nghĩ.

Kỳ quái, đồ vật này lại chứa đựng một chút lôi điện năng lượng, nhưng không nhiều, mà lại chậm dần tiêu hao! Lão giả một mình lẩm bẩm, vô cùng nghi hoặc.

Nhìn một hồi, lão già liền không còn để ý đến điện thoại di động, mà tiếp tục khuyên nhủ Diệp Phong.

"Tiểu gia hỏa, suy nghĩ được không có, tiếp thu ta truyền thừa, ngươi lập tức sẽ nhận được của ta hết thảy, chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành tiên sao? Thành tiên có rất nhiều chỗ tốt, tựa như phi thiên độn địa, tựa như trường sinh bất tử, ngươi chẳng lẽ không động tâm?"

Diệp Phong đã hết hy vọng, bệnh này không nhẹ, làm ra quyết định, Diệp Phong cầm lên điện thoại, chuẩn bị gọi cho bệnh viện tâm thần người đến.

"Không tốt, tiểu gia hỏa, ta sắp kiên trì không được."

Bỗng nhiên, đối diện truyền đến lão già thanh âm, có vẻ rất gấp gáp. Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn liền sợ hết hồn.

"Mẹ nó! Ngươi là người hay là quỷ?" Diệp Phong thốt lên, không tự chủ được lui lại hai bước.

"Tiểu tử, còn không mau mau bái sư!" Lão già giận mắng.

"Bái cái gì sư?" Diệp Phong tuy nhiên sợ, nhưng từ nhỏ gan đã lớn, hắn không những không quay đầu chạy, mà còn hiếu kỳ đánh giá từ trên xuống dưới lão già.

Lão già lúc này thân thể lúc sáng lúc tối, khi thì trong suốt khi thì ngưng thực, giống như một bộ sắp ngỏm củ tỏi bộ dáng.

"Tiểu tử, nghe cho rõ ràng, lão phu Bát Hoang Đại Đế, vì cướp đoạt cơ duyên mà vẫn lạc, chỉ còn lại một tia tàn hồn chạy trốn đến nơi này, ngàn năm qua đi lão phu không cách nào khôi phục, chỉ tiếc cơ duyên chiếm được nhưng lại vô dụng, đây là Cực Hạn Đế Kinh, là một bộ luyện thể công pháp, tổng cộng có mười tám tầng, ngươi lập tức bái lão phu vi sư, nhanh!" Lão già nói ra một mạch, vô cùng gấp gáp.

Diệp Phong một mặt mộng bức.

Cái gì Bát Hoang Đại Đế, cái gì cơ duyên, cái gì công pháp.

"Đợi một chút, ta phải bình tĩnh bình tĩnh!" Diệp Phong vỗ vỗ cái ót, để cho mình tỉnh táo một chút.

"Tiểu tử thúi, còn không mau quỳ xuống!" Lão già tức giận, thân hình cũng mờ đi rất nhiều.

Diệp Phong liếc mắt, một bộ không tình nguyện, nhưng vẫn là quỳ đi xuống, hắn cũng không phải người ngu, sau khi biết được lão già không phải điên thì hắn đã ý thức được, đây là trong cuộc đời của hắn lớn nhất kỳ ngộ, bề ngoài làm bộ không vui, nhưng trong lòng thì cười típ mắt.

"Sư phụ ở dưới, xin nhận đệ tử quỳ lạy!" Diệp Phong hô to, liên tục dập đầu ba cái, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ngạch, tại sao lại là ở dưới không phải ở trên?" Lão già sửng sốt một chút, không nhịn được mở miệng hỏi.

"A cái này, sư phụ a, không phải ngài sắp chết hay sao, tất nhiên là xuống dưới địa phủ a!" Diệp Phong thành thật trả lời.

Lão già im lặng, nét mặt già nua không ngừng co quắp.

"Hắc hắc, sư phụ, hiện tại ta đã là của ngài để tử, có phải hay không cho ta chút gì, cũng không nên quá thua kém đi." Diệp Phong rất vô sỉ cười hắc hắc xoa xoa tay đi tới, không e ngại chút nào đối phương là một cái tàn hồn.

Lão già trừng mắt Diệp Phong, râu mép đều muốn dựng ngược cả lên.

Lão phu làm gì còn có cơ hội xuống địa phủ đưa tin a, là hồn phi phách tán có được hay không. Lão già trong lòng khí a, lúc trước tính đến ở chỗ này sẽ gặp được truyền nhân, nhưng lại không tính ra tiểu tử này tính cách, có vẻ như không đáng tin cậy, nhưng thì biết thế nào được, thời gian còn lại không nhiều, không thể đợi tiếp, chỉ có thể chọn tiểu tử này làm truyền nhân.

Lão già thở dài, tiếp theo một chỉ điểm tại Diệp Phong mi tâm, trực tiếp quán thâu truyền thừa, đem tất cả sở học, tất cả đi qua đều dồn vào trong đầu Diệp Phong đi, chỉ là phần lớn ký ức đều bị lão già phong ấn lại, nếu không Diệp Phong sẽ chịu không nổi, trực tiếp nổ đầu mà chết.

Diệp Phong chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong óc vô số hình ảnh và tri thức xông tới, đem hắn chế tạo thành một cái toàn diện cao thủ, luyện đan tri thức, luyện khí tri thức, còn có trận pháp vân vân.

Diệp Phong toàn thân phát run, đầu đầy mồ hôi, trên trán gân xanh bạo khởi, hai hàm răng cắn thật chặt, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía trước, như muốn đem lão già cho trừng chết.

Oanh!

Không biết qua bao lâu, Diệp Phong trực tiếp ngất đi. Lúc này lão già mới thu tay lại, ánh mắt nhu hòa nhìn trên mặt đất nằm Diệp Phong.

Tiểu tử thúi, như vậy tức giận làm cái gì, truyền thừa mà thôi, đau đớn một chút cũng không chịu được. Không ngờ lão phu lại hủ bại đến mức này, nhớ năm đó toàn bộ tiên giới anh tại tuấn kiệt, tư chất yêu nghiệt thế hệ đều muốn bái lão phu vi sư, lão phu còn không chịu tiếp thu một ai đâu, đến lượt tiểu tử ngươi, tiểu tử ngươi lại không biết tốt xấu, còn đối với lão phu trừng mắt.

Tự mình cảm thán một hồi, lão già liền vung tay một cái, lập tức từ dưới đất một mai nhẫn không gian rơi vào Diệp Phong ngón áp út, làm xong đây hết thảy, lão già mới mỉm cười hài lòng, cùng lúc đó, thân thể của lão cũng bắt đầu tiêu tán, hóa thành vô số hạt nhỏ li ti năng lượng chui vào Diệp Phong trong thân thể, biến mất không thấy gì nữa.

Khi Diệp Phong tỉnh lại thời điểm, đã là chạng vạng tối.

Phe phẩy cái đầu ê ẩm, Diệp Phong mở mắt ra, ngồi dậy nhíu mày suy tư, trong đầu của hắn xuất hiện vô số đồ vật, các loại kỳ ảo công pháp, vũ kỹ, tên của vô số đan dược, phương pháp luyện chế.

Đột nhiên, Diệp Phong nhớ ra cái gì, vội vàng bật người dậy, nhìn ngó xung quanh.

"Lão đầu tử, lão già điên, sư phụ..." Diệp Phong ở trong động hô một hồi, không phát hiện ai đáp lại, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó thở dài một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái thật vang, đây không phải là làm cho qua loa, mà là thành tâm mà làm, dù sao đi nữa, lão nhân gia cũng là sư phụ của hắn, tuy không phải một ngày vi sư cả đời vi phụ như thường nói. Nhưng ít ra cũng được nửa ngày không phải, miễn cưỡng phối hợp đi.

Làm xong đây hết thảy, Diệp Phong còn không quên nắm lên hai con thỏ đi ra ngoài.

"Mẹ, ca ca sẽ không ngủ lại trong rừng đi?" Vào ban đêm trên bàn cơm, Diệp Linh chu lên cái miệng nhỏ nhắn đối với mẹ nói rằng.

Diệp mẫu là một cái phong vận vẫn còn thiếu phụ, khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, khuôn mặt u sầu.

Diệp mẫu cũng bất đắc dĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ tối như mực ban đêm lòng có chút lo lắng.

"Ai, tiểu tử thúi này lại không nghe lời, liều mạng như vậy làm gì a, bên ngoài trời như vậy lạnh, trong rừng còn có độc trùng, xem chừng bệnh của ngươi còn chưa được chữa trị, ca ca ngươi đã là sinh bệnh."

Diệp Linh nghe vậy không nói gì, chỉ là tiếp tục ăn trong bát cháo loãng.

Bạn đang đọc Cực Hạn Đế Kinh sáng tác bởi phuc95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuc95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.