Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Doãn Lăng Hạo

Phiên bản Dịch · 3185 chữ

"Hiểu Đồng..." Nhìn Hiểu Đông, Trương Doãn Kiệt nhịn không được mở miệng nói. Mặc dù trong lòng có chút ý nghĩ kia, thế nhưng anh lại sợ làm bị thương đến Dương Hiểu Đồng.

"Dạ? " Dương Hiểu Đồng đáp một tiếng, nhẹ nhàng ôn nhu, càng dẫn theo một chút ái muội, gương mặt cô đỏ bừng, chỉ cần nghĩ tới người sau lưng cô là Trương Doãn Kiệt, làm cho toàn bộ phía sau lưng cô nóng lên.

Trương Doãn Kiệt có chút không kiềm chế nổi rên một tiếng, thanh âm của Hiểu Đồng, nghe say lòng người cực kỳ.

"Doãn Kiệt, làm sao vậy? " Dương Hiểu Đồng nghe thấy anh rên rỉ, xoay người lại.

Trương Doãn Kiệt nhanh xoay người sang chỗ khác không dám quay đầu lại, anh sợ không kiềm chế được.

" Anh, anh không sao, Hiểu Đồng, ngủ đi". Thanh âm Trương Doãn Kiệt mang theo chút mị hoặc khàn khàn.

Dương Hiểu Đồng không tin, bàn tay sờ mặt của anh:"Mặt của anh, sao nóng thế này". Bởi vì đưa lưng về phía cô, nên Dương Hiểu Đồng không nhìn thấy mặt Trương Doãn Kiệt.

"Hiểu Đồng!" Trương Doãn Kiệt bất ngờ nắm lấy cánh tay của cô, chạm đến bàn tay mềm mại nhỏ bé như không xương kia, mặt Trương Doãn Kiệt càng đỏ hơn. "Hiểu Đồng" Trương Doãn Kiệt xoay người lại, hai mắt sáng quắc nhìn Dương Hiểu Đồng.

" A, sao? " Dương Hiểu Đồng nhìn ánh mắt cực nóng của anh như hiểu ra cái gì đó, nhất thời khuôn mặt cơ hồ đỏ tới cổ.

Trương Doãn Kiệt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Dương Hiểu Đồng, tim phập phồng, khẽ chồm dậy, đem cô áp tại dưới thân mình, hai người tiếp xúc thân, cảm nhận được hô hấp cực nóng của đối phương.

"Kiệt, không.. " Dương Hiểu Đồng sợ hãi đến khuôn mặt đỏ hồng tới nhỏ ra máu, thân thể bất an giãy dụa, làm cho Trương Doãn Kiệt càng thống khổ hơn.

" Đừng động" Trương Doãn Kiệt mở miệng, thanh âm khàn khàn nhuộm mùi tình dục, anh xoay người ly khai, nằm ngửa ở trên giường, hô hấp dồn dập, "Đã doạ em, xin lỗi."

" Ân" Thanh âm như muỗi của Dương Hiểu Đồng đáp một tiếng.

" Anh đi toilet! " Thân thể cao to của Trương Doãn Kiệt từ trên giường đi xuống, rất nhanh vọt vào toilet, lập tức truyền đến âm thanh nước chảy.

Dương Hiểu Đồng nhớ tới ánh mắt ẩn nhẫn của Trương Doãn Kiệt, trong lòng cùng là có một chút cảm động, cô biết Trương Doãn Kiệt là thật tâm yêu cô, đã như vậy, cần gì phải câu nệ gì đó? Nghĩ tới đây, Dương Hiểu Đồng ngồi dậy, tựa hồ làm quyết định nào đó.

Trương Doãn Kiệt mặc một bộ đồ tắm đi ra. Lúc đi ra, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng ở trong chăn lộ ra có đôi mắt.

"Doãn Kiệt... "

Một tiếng gọi của cô làm cho dục hoả thật vất vả mới dập tắt của anh lại nóng lên.

" Hiểu Đồng, em đi ngủ trước, anh ngủ mặt đất là được". Trương Doãn Kiệt xoay người, không dám nhìn Dương Hiểu Đồng, nhìn nữa anh sợ mình không thể kiềm chế được.

Thân thể Dương Hiểu Đồng hơi nâng lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, "Doãn Kiệt, anh vẫn nên ở trên, giường ngủ đi, quần áo ướt, thoát, cởi đi." Sắc mặt cô ửng đỏ, ngay cả từ ngữ nói ra cũng có chút bất ổn, dù sao chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.

Nghe lời nói kinh người của Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt quay người lại, liền thấy hình ảnh hương diễm trước mắt, mũi lập tức nóng lên và máu mủi chảy ra.

"Doãn Kiệt, anh làm sao vậy? " Dương Hiểu Đồng nhìn thấy Trương Doãn Kiệt chảy máu mũi, khẩn trương chạy tới bên Trương Doãn Kiệt, hoàn toàn quên mất cô đã đem áo ngủ cởi... (tinhtinh: ta chảy máu mũi rồi a~)

Tắt đèn, một mảnh hắc ám... (Đây gọi là đắp chăn nói chuyện trong sáng a)

Ngày hôm sau, Trương Doãn Kiệt tỉnh lại trước, mở mắt ra, nhìn người nằm gối đầu lên khuỷu tay là Dương Hiểu Đồng, trong mắt anh đều là thoả mãn, hạ xuống trán Dương Hiểu Đồng một nụ hôn.

Đêm qua Dương Hiểu Đồng rất mệt mỏi, anh muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa mới rời giường không lâu, Trương Doãn Kiệt nghe thấy tin tức từ bệnh viện truyền tới, mọi người xung quanh đều vui xướng hoan hô, mà anh bởi vì đã biết trước nên cũng không quá hưng phấn, đương nhiên anh rất vui vẻ.

Từ lúc dậy đến bây giờ, trên mặt Trương Doãn Kiệt tươi cười không có biến mất.

Anh đi nấu ăn, Dương Hiểu Đồng tỉnh dậy liền có thể ăn cơm, lúc Trương Doãn Kiệt nấu cơm, một người đàn ông bên cạnh nhìn, nói:"Huynh đệ, nấu cơm cũng vui vẻ như vậy, em bị làm sao vậy? "

Mấy ngày nay Trương Doãn Kiệt ở tại đây, người đàn ông này cũng biết, thời gian buồn chán hai người cũng thường xuyên nói chuyện phiếm.

Nghe thế, Trương Doãn Kiệt không thèm để ý, hôm nay tâm tình anh vô cùng tốt, bất luận người khác nói cái gì anh đều không để ý.

" Ha ha, làm đồ ăn cho bà xã em ăn" Trương Doãn Kiệt nở nụ cười hạnh phúc nói, đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến Dương Hiểu Đồng anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngay lúc người đàn ông còn chuẩn bị nói cái gì đó, thì vợ của hắn tới, nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, cô hâm mộ tột đỉnh, nhìn chồng của mình, nói:" Ông xem một chút, em ấy mới là nam nhân tốt, ông cùng so với em ấy thật đúng là tra nam. "

" Bà nói gì thế, tôi như thế nào lại là cặn bã, tôi như thế nào lại là cặn bã, người làm cơm là em ấy thì sao? Bà nhanh lên đi làm cơm một chút, tôi đói bụng rồi. " Người đàn ông lớn tiếng nói, hiển nhiên ở trong nhà hắn làm chủ.

Nữ nhân liếc mắt nhìn nam nhân, vẻ mặt bất đắc dĩ đi nấu cơm, ai bảo mình không tìm được người chồng như Trương Doãn Kiệt? Trong lòng không khỏi càng thêm hâm mộ Dương Hiểu Đồng, nếu mình và cô ấy có thể giống nhau, sợ là nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nhìn thấy vợ mình nghe lời đi làm cơm, người đàn ông tự hào ưỡn ngực nói với Trương Doãn Kiệt :"Thấy được chưa, đối với vợ phải như vậy, nếu không thì chúng ta sẽ bị đè đầu cưỡi cổ. "

Trương Doãn Kiệt chỉ cười trừ, cũng không có đồng ý. Ở anh nghĩ thì phụ nữ cần được che chở, anh sẽ không đối xử không tốt với Hiểu Đồng, anh cũng tin Hiểu Đồng không phải là một người mà đàn ông nói gì thì cũng nghe, có một số việc chỉ cần anh hiểu là đủ.

Lúc Dương Hiểu Đồng tỉnh dậy phát hiện Trương Doãn Kiệt cũng không ở trong phòng, liền đứng dậy đi tắm, dù sao vẫn là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, vẫn có chút không quen, khi Dương Hiểu Đồng mặc áo choàng tắm đi ra, lại thấy Trương Doãn Kiệt ở bên trong phòng.

Trương Doãn Kiệt cũng không ngờ vừa trở về liền nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân ướt át, hai người vừa nhìn nhau, mặt Dương Hiểu Đồng đỏ bừng cúi xuống, hình ảnh đêm qua điên cuồng lướt qua làm mặt cô càng nóng hơn.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt càng không nhịn được yêu thương, cười cười, anh biết sau khi trải qua việc tối hôm qua cô rất mệt, ôn nhu nói:"Thay quần áo rồi tới ăn cơm".

Dương Hiểu Đồng nghe lời gật đầu, sau đó đi lấy quần áo, song khi lúc Dương Hiểu Đồng chuẩn bị thay quần áo lại nhìn Trương Doãn Kiệt nói:" Còn không đi ra".

Trương Doãn Kiệt nhìn hai bên mình một chút, chỉ vào chính mình, nói:"Anh? "

Dương Hiểu Đồng gật đầu.

" Anh cũng phải ra sao? " Trương Doãn Kiệt sắc mặt có chút ái muội, tối hôm qua cái gì không nên nhìn anh cũng đã nhìn, còn cấm kỵ những thứ gì.

Dương Hiểu Đồng tự nhiên không nghe theo, tối hôm qua cảnh tối lửa tắt đèn cùng ban ngày ban mặt sao có thể như nhau? Đẩy Trương Doãn Kiệt ra cửa, cô mới thay quần áo.

Lúc ăn cơm, Trương Doãn Kiệt vẫn bất mãn nhìn Dương Hiểu Đồng, mà Dương Hiểu Đồng lại giả vờ không nhìn thấy, không chút hoang mang dùng bữa sáng. Đương nhiên, kết quả vẫn là Dương Hiểu Đồng thắng.

"Hiểu Đồng, sáng sớm bệnh viện truyền tin tới, bệnh nhân đang chuyển biến tích cực, họ cũng bắt đầu điều chế thuốc". Trương Doãn Kiệt nói.

Dương Hiểu Đồng gật gật đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng:"Lâu như vậy, rốt cuộc được giải quyết, hahaha". Mỗi khi nghe tin một bệnh nhân tử vong, trong lòng cô rất khổ sở, cũng may hiện tại bệnh dịch này đã kết thúc.

Mấy ngày kế tiếp, Dương Hiểu Đồng đã cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, các vị thầy thuốc cũng bắt đầu điều chế thuốc.

Lúc bác gái đi ra bệnh viện, trên mặt tràn đầy tươi cười nhìn Dương Hiểu Đồng nói:" Tiểu cô nương, cháu thật tốt, bác gái cảm ơn cháu rất nhiều".

Thấy tình cảnh này, Dương Hiểu Đồng cũng cười nói:"Bác gái, đây là việc cháu nên làm. "

Bác gái nhìn Trương Doãn Kiệt đứng ở bên cạnh Dương Hiểu Đồng, nhìn ánh mắt của hai người, lập tức hiểu:" Vị tiểu ca đẹp trai này là bạn trai của cháu đi, nhìn rất không tệ a, nhưng mà, cháu ưu tú như vậy, bạn trai của cháu nhất định cũng rất ưu tú. "

" Bác gái, bác quá khen!" Dương Hiểu Đồng từ tốn nói

" Đúng rồi, lúc trước không phải nói nếu bác khỏi bệnh cháu sẽ đi nhà bác chơi sao, hiện tại bác đã xuất viện, hai cháu ra nhà bác chơi".

Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt, Trương Doãn Kiệt gật đầu cười, Dương Hiểu Đồng liền đáp ứng. Bọn họ ngày mai là phải đi về, hôm nay đi chơi một chút cũng không tệ.

Con trai bác gái rất nhanh tới đón bác gái, sau đó bốn người cùng đi đến nhà bác gái...

Bầu trời màu xanh và trong lành, những đám mây màu trắng, thảo nguyên xanh ngọc bích, tất cả tạo thành một bức hoạ tươi đẹp.

Hai người cũng không có ở nhà bác gái chơi cái gì, mà là dắt hai con ngựa cùng nhau bước chậm ở trên thảo nguyên.

"Cảnh sắc thật đẹp a, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy thảo nguyên lớn như vậy". Dương Hiểu Đồng giang hai tay, gió nhẹ thổi qua gương mặt cô, những sợi tóc của cô bay lên, trước mặt cô chính là mùi của bùn đất và cỏ cây, ánh mặt trời chiếu dọi người cô, cảm giác vô cùng ấm áp thoải mái.

Tại thảo nguyên với diện tích bao la, dường như tất cả đều trở lên nhỏ bé, ở hoàn cảnh như vậy, tựa hồ có thể quên hết mọi thứ phiền não, thoả thích hoà mình vào với thiên nhiên.

Ở trong mắt Trương Doãn Kiệt lại khác, cảnh sắc của thiên nhiên cũng không đẹp bằng Dương Hiểu Đồng.

"Sau này em đều có thể thường đến đây a". Trương Doãn Kiệt nhìn nụ cười trên mặt cô, sắc mặt cũng không khỏi lộ ra ý cười, anh phát hiện một đặc điểm của Hiểu Đồng, những người con gái khác luôn luôn muốn các thứ vật chất mà người khác không có,thế nhưng thứ Dương Hiểu Đồng muốn tựa hồ rất đơn giản.

"Ân" Dương Hiểu Đồng gật đầu:" Sau này em nhất định sẽ lại tới, lúc đó anh phải dẫn em đi". Đây không phải là một câu hỏi mà kà câu khẳng định.

" Đương nhiên, chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ làm, em muốn đi đâu, anh sẽ dẫn em đi đến đó". Vô luận chân trời góc bể anh đều nguyện ý dẫn cô đi.

"Haha, em biết. Sau này em muốn đi chơi thật đã nơi này, mọi nơi trên thế giới cũng phải đi! " Dương Hiểu Đồng hướng về phía thảo nguyên bạt ngàn hét, thanh âm truyền rất xa, tại nơi thảo nguyên không hề có vật chất che đậy, tiếng hét cũng có một cảm giác khác biệt.

Từ sau một đêm kia, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn lột xác, không thể không thừa nhận có một cảm giác rất khác biệt, Trương Doãn Kiệt cảm thấy Dương Hiểu Đồng so với trước đây càng đẹp hơn, lại có một chút quyến rũ, hiển nhiên Dương Hiểu Đồng hiện tại làm cho anh càng dễ dàng "xúc động" .

"Dĩ nhiên, em là vợ của anh, không đi cùng anh thì đi cùng ai? " Trương Doãn Kiệt trêu trọc nói

Dương Hiểu Đồng lại không đáp ứng, nói:" Ai nói em là vợ của anh? "

" Đã như vậy còn không phải vợ của anh, vậy thì như thế nào mới phải a? "Trương Doãn Kiệt vẻ mặt đau khổ nói.

" Ha ha đuổi theo em rồi hãy nói! " nói xong, Dương Hiểu Đồng chạy ra, quay đầu vẻ mặt đầy ý cười nhìn Trương Doãn Kiệt.

Thấy cảnh này, anh lập tức đuổi theo:" Anh nhất định sẽ đuổi kịp".

"Ha ha"

"Ha ha"

Toàn bộ thảo nguyên tràn ngập tiếng cười của hai người. Kết quả cuối cùng Trương Doãn Kiệt nắm tay Dương Hiểu Đồng, hơn nữa gắt gao không chịu buông, sau đó hai người cùng cưỡi một con ngựa ở trên thảo nguyên ngắm cảnh.. Bộ dáng rất tùy ý.

Sau khi màn đêm buông xuống, hai người trở về lửa trại, nướng thịt dê ăn, các y tá và bác sĩ của bệnh viện đều tới, náo nhiệt đến cực điểm! Bọn họ ngày mai đều phải trở về thành phố, buổi cuối cùng này phải thật vui vẻ, lưu lại một chút ấn tượng tốt đẹp.

Lần này tới lâu như vậy, nhưng đại đa số thời gian đều ở trong bệnh viện, cũng không có nhìn cảnh sắc Tây Tạng, hôm nay vừa nhìn, mọi người cũng thầm than nơi này thật đẹp.

Ngày hôm sau, mọi người đều trở về thành phố, so với trước cẩn thận, lần này không hề lo lắng người khác biết, bởi vì sau khi nghiên cứu ra thuốc trị bệnh, bọn họ trước tiên là thông tri cho quốc gia và quốc gia cũng không giấu giếm bệnh dịch lần này nữa mà nói cho tất cả mọi người.

Dù sao lúc trước cấm đi du lịch ở Tây Tạng không rõ nguyên nhân, mà lần này mọi người cùng Dương Hiểu Đồng đã trở thành anh hùng, vì quốc gia và nhân dân cống hiến sức lực.

Máy bay hạ cánh đã có không ít ký giả đang chờ phỏng vấn bọn họ, mọi người đều là thầy thuốc nổi danh, đối với tình cảnh này cũng đã thành thói quen,thế nhưng lần này đều là mặt mày toả sáng, cùng các lần khác bất đồng, Trần Thuỵ Tinh đương nhiên là ở vị trí đứng đầu phỏng vấn, mà Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt thì thừa dịp mọi người không chú ý nhanh chóng ly khai.

Bọn họ là quân nhân, loại phỏng vấn này không thích hợp với bọn họ, hiện tại việc cần làm là nhanh chóng đi vào quân khu báo danh.

Hai người tránh thoát tầm mắt của mọi người, nắm tay cùng nhau trở lại quân khu:" Thời gian đi Tây Tạng cũng không dài, nhưng vì sao khi trở về cảm giác thời gian trôi qua rất dài".

" Bởi vì em quen cuộc sống ở đây, đi Tây Tạng có chút không thích ứng, hơn nữa áp lực đè nén nên luôn cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, cho nên cảm thấy rất dài". Trương Doãn Kiệt nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô, nói.

"Oa, anh cũng biết sao, thật giỏi a! " Dương Hiểu Đồng giả vờ kinh ngạc nói.

" Đấy là đương nhiên " Biểu tình Trương Doãn Kiệt rất đắc ý, làm cho cô cười ha ha.

Ngay lúc hai người đi trên đường cái, một người dừng ở trước mặt hai người, Dương Hiểu Đồng giương mắt nhìn Doãn Lăng Hạo đã rất lâu không gặp, từ lần trước vừa gặp, cô có rất nhiều việc bận, nên không có đến thăm Doãn Lăng Hạo được.

"Lăng Hạo" Dương Hiểu Đồng có chút ngơ ngẩn nói, nhìn cô và Trương Doãn Kiệt nắm tay nhau, lại nhìn về phía Doãn Lăng Hạo ánh mắt có chút phức tạp.

Doãn Lăng Hạo đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ, bởi vì vô luận hai người nói nhỏ thế nào, đứng ở trong đám người đều rất nổi bật, hai người dắt tay nhau rơi vào trong mắt hắn có chút chói mắt.

Khoé miệng tươi cười, Doãn Lăng Hạo có chút miễn cưỡng nói:"Doãn Kiệt, Hiểu Đồng đã lâu không gặp a! " Từ lần từ biệt trước, hắn đã mấy tháng không nhìn thấy Hiểu Đồng, chỉ là thân ảnh của Hiểu Đồng vẫn ở trong lòng hắn, xua đi không được.(Đơn phương đến khổ)

Hắn biết mình đời này cũng không thể quên được cô, mặc dù biết cô không thích mình, thế nhưng cũng không gây trở ngại hắn vẫn rất thích cô. Chỉ là muốn là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, dù hắn có thích đối phương bao nhiêu đều để trong tim.

Trước kia hắn biết Trương Doãn Kiệt thích Hiểu Đồng, chỉ là Doãn Kiệt vẫn chưa từng nói ra, không ngờ cuối cùng Hiểu Đồng và Doãn Kiệt lại ở cùng một chỗ, trong lòng hắn cũng có điểm dễ chịu, bởi vì hắn và Doãn Kiệt là bạn tốt của nhau, đối với phẩm hạnh của Doãn Kiệt thế nào hắn đều biết, Doãn Kiệt là một người có trách nhiệm,là một chỗ dựa tốt.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu ( Dịch) của Mộ Anh Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 218

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.