Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Phiên bản Dịch · 2729 chữ

Dịch: tinhtinh/TruyenYY

Doãn Kiệt cười cười: “Lăng Hạo, mấy ngày nay tớ không thấy bóng dáng của cậu vậy, cậu rất bận sao?” Có một số việc trong lòng chính bọn họ tự hiểu là được, bọn họ sẽ không nói ra và vẫn mãi là bạn tốt của nhau.

Sau khi nghe thấy lời của Trương Doãn Kiệt, tâm tình Doãn Lăng Hạo không biết vì sao có phần buông lỏng, đúng vậy, mọi người đều là bạn tốt của nhau. Khoác tay lên vai Trương Doãn Kiệt nói: “Cậu không biết gì sao? Nói bận cũng không phải là đặc biệt bận, mà nói không bận cũng không phải vì ngày nào tớ cũng phải xử lí công việc. Dạo gần đây, Hiểu Đồng em bận gì vậy? Kinh doanh của Ám Kim Mai Côi cũng thay đổi.” Hắn đối với điểm này rất là nghi hoặc.

“Em hả, em và Doãn Kiệt bây giờ đều ở trong quân đội, thời gian được ra ngoài rất ít, Doãn Kiệt anh ấy chức cao thời gian ra ngoài còn nhiều hơn em, còn em chỉ là một tên lính quèn muốn ra cũng không được.”

“Thế Ám Kim Mai Côi phải làm sao bây giờ?” Một công ty đang được cả thế giới chú ý, Hiểu Đồng làm sao bỏ đi được.

“Việc này không có gì, em giao công ty cho người trong nhà em quản lí, em vẫn là chủ tịch! Chỉ là rất ít xuất hiện mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn, thế nhưng em nghe nói công ty Doãn thị ngày càng mạnh nha.” Mặc dù Doãn Lăng Hạo quản lí Doãn thị nhưng hắn vẫn thời thời khắc khắc chú ý đến sự phát triển của Ám Kim Mai Côi, không thể không thừa nhận Doãn Lăng Hạo là một thiên tài về lĩnh vực kinh doanh.

Rất nhiều người nghĩ hắn hòa ái như thế, nhưng lại không biết hắn thủ đoạn vô số, chủ trương sửa cũ thành mới, lớn mật cải cách, để cho toàn bộ Doãn thị như được hồi sinh.

Nếu không phải lĩnh vực của Ám Kim Mai Côi phát huy hết hiệu quả của thuốc đông và tây, ở phương diện chế tạo khó có người biết, ở lĩnh vực cô kinh doanh không có người nào biết làm thì không đạt được vị thế cao như vậy, còn Doãn Lăng Hạo hoàn toàn dựa vào đầu óc của hắn mà buôn bán.

“Vậy hai người định đi đâu đây.” Doãn Lăng Hạo nghi ngờ hỏi, dựa theo lời nói của Dương Hiểu Đồng cô ấy chỉ là một tên lính quèn sao có thể tùy ý ra ngoài.

Dương Hiểu Đồng nhìn đường đi bị ba người bọn họ cản trở, nói: “Haha, ba chúng ta đứng ở đường cái nói chuyện ảnh hưởng đến xung quanh rồi, chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi.” Dù sao cô và Trương Doãn Kiệt trước mắt cũng không có việc gì gấp, chỉ cần trong ngày hôm nay trở lại là được.

Ba người tìm một quán cà phê đi vào, lúc này mới bắt đầu nói chuyện xảy ra của mấy tháng nay, trò chuyện một chút ba người đều thoải mái rất nhiều và cười nói vui vẻ, trong lòng Dương Hiểu Đồng vốn có tia phức tạp giờ cũng biến mất không thấy.

Cô đối với Doãn Lăng Hạo luôn mang theo chút áy náy, bởi vì từ lúc bắt đầu biết nhau Doãn Lăng Hạo đã đối xử với cô rất tốt, đã vì cô làm rất nhiều chuyện, cô cũng biết mình đã làm hắn tổn thương rất sâu, thế nhưng chỉ có thể đem hắn làm bằng hữu là thích hợp nhất.

Nếu có thể, cô hy vọng tương lai mình có cơ hội bù đắp cho hắn, cô cũng tin một nam nhân tốt như Doãn Lăng Hạo nhất định sẽ tìm được người thích hợp với hắn, tìm được người con gái hắn thích, nhất định sẽ có.

Dương Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt Doãn Lăng Hạo tràn ngập vẻ tươi cười, cô chỉ thầm nghĩ trong lòng: Lăng Hạo, xin lỗi, anh nhất định phải hạnh phúc nhé.

Sau khi ba người tách ra, Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt tiếp tục đi về hướng quân đội, bởi vì thời gian rất gấp, hai người cũng không tiếp tục đi bộ, mà ngồi xe taxi trở về quân đội.

Doãn Lăng Hạo đứng im nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong lòng vẫn phức tạp như cũ, nhưng trong lòng hắn vẫn nói thầm: Doãn Kiệt, Hiểu Đồng, chúc hai người hạnh phúc.

Vợ bạn không thể cướp, dù cho lúc trước Dương Hiểu Đồng không đồng ý bất cứ ai trong bọn họ thì bọn họ cũng phải cạnh tranh công bằng, thế nhưng tình hình hiện tại không giống như vậy.

Dường như Doãn Lăng Hạo quyết định một điều gì đó, xoay người đi về phía trước, tiêu sái bước đi...

Sau khi tới quân đội việc đầu tiên Dương Hiểu Đồng là đến tìm cha của mình Diệc Vĩnh Khôn, cô biết người khẩn trương nhất khi quyết định cho cô đi là Diệc Vĩnh Khôn, cho nên phải đến để ông nhìn thấy mặt, Trương Doãn Kiệt cũng tự nhiên đi theo cô.

Hai người đi tới nơi ở của Diệc Vĩnh Khôn không gặp bất kỳ sự trở ngại nào, vừa mới gõ cửa đã được mở ra, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy người mở cửa là Lam Toàn, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười mừng rỡ, cô đã mấy tháng không nhìn thấy Lam Toàn.

“Mẹ”

“Ly nhi” Lam Toàn và Dương Hiểu Đồng ôm chặt lấy nhau, hai mẹ con thời điểm hai mươi mốt năm qua thời gian được ở cùng nhau ít đến đáng thương.

Diệc Vĩnh Khôn cũng đi đến bên cạnh hai người, nhìn thấy Trương Doãn Kiệt thì gật đầu một cái, ông đã sớm biết Trương Doãn Kiệt đi tìm hiểu chuyện của Hiểu Đồng, nhìn thấy hắn ở đây ông cũng đã biết, xem ra hắn không an tâm con gái mình ở đấy một mình mà cùng đi tới tận đó.

“Trở về là tốt rồi! Lần này Hiểu Đồng ở Tây Tạng có chuyện gì sao? Cha nghe nói lần này thành công có một phần quan trọng đến từ con.”

Diệc Vĩnh Khôn cười nói, con gái của mình có bản lĩnh như vậy, ông dĩ nhiên vô cùng vui sướng, nhất là hiện tại sau khi nhìn thấy con gái an toàn trở về, ông càng cảm thấy quyết định ban đầu rất chính xác.

“Cũng không tệ lắm thưa cha, phong cảnh ở Tây Tạng rất đẹp, haha, hơn nữa lần này là tất cả mọi người cùng nhau nghiên cứu bệnh tình, công lao của mọi người là như nhau.”

“Ông nói gì thế, bảo con gái đi đến địa phương nguy hiểm như vậy, nếu như có việc gì đó xảy ra ngoài ý muốn, tôi liều mạng với ông.”

Lam Toàn trừng mắt liếc nhìn Diệc Vĩnh Khôn, cũng bởi vì chuyện này khiến cho bà mấy ngày gần đây ăn không ngon ngủ không yên, vừa rồi sau khi nghe thấy tin Hiểu Đồng trở về, bà lập tức chạy tới đây, muốn nhìn thật kĩ con gái mình xem có chỗ nào không khỏe không.

Nghe thấy lời nói của Lam Toàn, Diệc Vĩnh Khôn nhanh chóng ngậm miệng lại, vợ ông nói như vậy ông cũng rất bất đắc dĩ mà, ông đã đoán trước được sau khi vợ ông nếu nghe tin này chắc chắn sẽ cùng ông cãi nhau một trận, may mắn là Lam nhi phát hiện ra muộn, may hơn nữa là Hiểu Đồng kịp thời trở về, nếu không đầu ông cũng muốn nổ tung.

Trương Doãn Kiệt và Dương Hiểu Đồng buồn cười nhìn hai người lớn đang “cãi nhau” trước mặt họ, ở bên ngoài hai người đều là những nhân vật thân phận khó lường. Nhưng thời điểm xuất hiện trước mắt bọn họ đều là bộ dáng giống như trẻ con. Đến lúc này, Lam Toàn mới phát hiện được nụ cười trên mặt của Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt, quên mất, nơi đây còn có Trương Doãn Kiệt. Nhìn thấy hai đứa bé đứng chung một chỗ bà vô cùng cao hứng, hơn nữa bà đối với bản lĩnh của Trương Doãn Kiệt cũng rất hài lòng, chỉ cần có bản lĩnh là đủ bảo vệ được Hiểu Đồng rồi.

“Doãn Kiệt, Hiểu Đồng của chúng ta đành phải giao cho cháu chiếu cố, người phải đối xử thật tốt với Hiểu Đồng đấy.”

Trương Doãn Kiệt gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bác, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Hiểu Đồng.”

Thấy Trương Doãn Kiệt nghiêm túc như vậy, đôi mắt của Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn đều lộ ra vẻ hài lòng, Diệc Vĩnh Khôn nói thẳng: “Hai đứa nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ nên sớm một chút chuẩn bị hôn sự đi.”

Dương Hiểu Đồng sửng sốt, cô bây giờ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, chuyện này cũng quá sớm đi còn Trương Doãn Kiệt tất nhiên là không có ý kiến gì, nhưng đối với anh mà nói, cùng Hiểu Đồng phát triển tới bước cuối cùng là tốt nhất.

Lam Toàn thì lại liếc nhìn Diệc Vĩnh Khôn: “Ông vừa nói cái gì? Hai đứa nhỏ mới làm quen được bao lâu! Ông nói cứ như là con gái của chúng ta không ai thèm lấy đấy.”

“Anh nói như vậy lúc nào!” Diệc Vĩnh Khôn lập tức phản bác: “Không phải lúc trước chúng ta còn lấy nhau sớm hơn thế này sao!”

Nghe thấy lời đó, Lam Toàn đau đầu nói: “Đang nói về vấn đề của tụi nhỏ, sao lại chuyển lên người chúng ta rồi.” Nói xong bà cũng không nói tiếp, nếu nói tiếp chỉ sợ hai ông bà sẽ thành trò cười trước mặt bọn nhỏ, thật mất mặt.

“Doãn Kiệt, người nhà của cháu có biết chuyện giữa cháu và Hiểu Đồng không?” Mặc dù bà cảm thấy Trương gia sẽ không có bất mãn gì với Hiểu Đồng, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Trương Doãn Kiệt gần đầu: “Mọi người trong nhà cháu đều biết, chỉ có điều đến bây giờ vẫn chưa có dịp gặp mặt Hiểu Đồng.”

Dương Hiểu Đồng nhìn về phía Trương Doãn Kiệt, cô biết Doãn Kiệt cũng từng nhắc nhở mình chuyện này, nhưng cô vẫn có chút việc vướng chân, nhưng hiện tại lấy tính cách của mẹ chắc chắn là muốn cô đi ngay bây giờ.

Quả nhiên, Lam Toàn lập tức nói: “Còn chưa gặp nhau sao? Vậy cháu nhanh chóng mang theo Hiểu Đồng đi đến nhà cháu đi, gặp mặt sớm một chút cũng tốt.”

Dương Hiểu Đồng thật sự rất bất đắc dĩ, vừa rồi còn bảo với cha nhanh như vậy đã đem con gái gả ra ngoài, nhưng hiện tại so ra mẹ cũng không kém cha bao nhiêu...Đều nói, việc trọng đại của đời con gái, bản thân mình còn chưa vội mà cha mẹ đã vội, mọi cha mẹ khi nghĩ đến chuyện này, dù có ở địa vị cao hay thấp thì suy nghĩ cũng giống nhau.

“Vâng, thưa bác.” Đáy mắt Trương Doãn Kiệt hiện lên vẻ đắc thắng khi hoàn thành được ý muốn.

Lúc chuẩn bị rời đi, Diệc Vĩnh Khôn nói cho Dương Hiểu Đồng có bảy ngày để nghỉ ngơi, bởi vì sau sự tình ở Tây Tạng, bộ đội cho cô nghỉ ngơi bảy ngày, sau bảy ngày phải trở lại quân đội.

Mà bảy ngày này dựa theo thuyết pháp của Lam Toàn, phải cùng với Trương Doãn Kiệt đến Trương gia một chuyến...

Ra khỏi cửa, Trương Doãn Kiệt rất hiểu ý của Dương Hiểu Đồng, anh ôn nhu nói: “Về nhà em trước đi, đã lâu rồi chúng ta chưa về đấy.” Ở cùng với Hiểu Đồng lâu như vậy, anh cũng hiểu được nỗi nhớ nhà của cô.

Dương Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Trương Doãn Kiệt, trong mắt có phần cảm động, dường như lúc nào, Doãn Kiệt đều hiểu ý nghĩ của cô, đều vì cô mà suy nghĩ. Cô đến bên cạnh Trương Doãn Kiệt, dang tay ôm lấy anh.

Trương Doãn Kiệt tự nhiên đem tay đặt ở bên hông Dương Hiểu Đồng rồi ôm cô thật chặt, xiết chặt vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ giữa hai người...

“Doãn Kiệt, cảm ơn anh!” Dương Hiểu Đồng cảm thấy cô rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc.

“Giữa chúng ta còn cần câu này sao?” Nói đến đây Trương Doãn Kiệt đột nhiên chuyển lời: “Em muốn cảm ơn anh cũng có thể, tối hôm nay...” Lời nói đến đây liền thôi không nói tiếp nhưng Dương Hiểu Đồng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói này

Cô hờn dỗi liếc hắn, không thèm nói gì mà mặt đỏ ửng, nhìn thấy bộ dáng tiểu nữ nhân này của cô khiến cho Trương Doãn Kiệt ôm cô càng chặt.

Ngày hôm sau, hai người cùng đi tới Dương gia.

Đi trên con đường thân quen, nhìn thấy cánh cửa lớn quen thuộc ngày nào, nỗi nhớ nhà bao lâu của Dương Hiểu Đồng không thể đè nén thêm được nữa, bước chân đi nhanh tới bấm chuông, mở cửa vẫn là Dương mẫu quen thuộc.

Dương mẫu sau khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là mừng như điên, quay về bên trong nhà hô lớn: “Hiểu Đồng đã trở về!”

Lời này vừa phát ra, Dương phụ và Hiểu Thần đồng thời chạy nhanh ra, sau khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng vẻ mặt ai cũng vui mừng, đây là lần đầu tiên Hiểu Đồng xa nhà lâu như vậy, chỉ cần thiếu cô một ngày cả nhà cũng đã không yên.

“Hiểu Đồng, có phải ở quân đội rất vất vả phải không? Nhìn con gầy đi nhiều quá.” Dương mẫu đau lòng nói.

Dương Hiểu Đồng nắm lấy tay Dương mẫu trả lời: “Mẹ, con không có vất vả, gầy đi một chút cũng tốt mà, mẹ xem nhiều người muốn giảm béo cũng không được đấy.”

Dương mẫu bị lời của Dương Hiểu Đồng chọc cười.

“Hiểu Đồng, từ khi con ra ngoài mỗi ngày mẹ con đều nhắc tới con, hiện tại Hiểu Đồng trở về rồi, bà còn không nhanh đi chuẩn bị thức ăn, buổi tối phải làm các món thật ngon!” Vẻ mặt Dương phụ đầy vẻ từ ái nhìn Dương Hiểu Đồng. Dường như đại đa số các gia đình cha đều đau lòng thay con gái.

“Đúng đúng đúng, xem mẹ này, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất.” Vừa nói xong Dương mẫu nhanh chóng đi lấy ví tiền rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Dương mẫu, Dương Hiểu Đồng không kìm được nói: “Nhà mình vẫn nên đi thuê người giúp việc đi cha.” Chợ bán đồ ăn cách đây cũng không gần mà Dương mẫu lại không biết đi xe.

“Không cần người giúp việc đâu, cha và mẹ của con cái gì cũng làm được vậy thuê người giúp việc làm gì! Huống hồ, mẹ của con thích đi chợ cùng trò chuyện với người bán hàng, nếu có người giúp việc thì sẽ làm bà ấy nhàm chán.”

Nghe Dương phụ nói như vậy, Dương Hiểu Đồng cười cười, đúng vậy người lớn tuổi thường không thích ngồi im một chỗ, nếu không sẽ khiến họ nghẹn đến điên mất.

“Vậy được rồi, con ra ngoài đi cùng mẹ mua thức ăn, ba người ngồi đây nói chuyện phiếm nha!” Nói rồi Dương Hiểu Đồng đứng lên, cô nhớ tới trước đây cô thường xuyên cùng mẹ đi mua thức ăn, nhưng hiện tại thời gian rất hẹp khiến cho cô hoài niệm cảm giác đó.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu ( Dịch) của Mộ Anh Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 395

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.