Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 2123 chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MarisMiu - Diễn đàn

Cũng không biết đó có phải là cố ý hay không vì cảnh kế tiếp của Vưu Khánh bị hỏng rất nhiều lần, kết quả trực tiếp nhất chính là hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ ở trước màn ảnh lại diễn lại cảnh hôn.

Nếu lúc đầu còn cảm thấy thẹn thùng thì sau vài lần Nhan Hạ đều đã bị tê liệt.

“Xin lỗi xin lỗi... Lại một lần nữa sẽ tốt thôi.” Vưu Khánh nói, anh ta thấy hơi xấu hổ, có điều anh ta chỉ cảm thấy rằng có thể làm tốt tốt hơn thế nữa.

“Một lần cuối cùng.” Lục Phỉ nhìn lướt qua Vưu Khánh nói.

“Được, lần cuối cùng.” Vưu Khánh đột nhiên gật đầu.

Đạo diễn ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng bất đắc dĩ, rõ ràng đã có rất nhiều cảnh diễn rất tốt, cũng không biết Vưu Khánh đang nghĩ gì lại hết lần này tới lần khác bị NG *, hy vọng theo như lời cậu ta nói, đây là lần cuối cùng!

( NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. Ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. Những cảnh quay bị hỏng sẽ bị loại bỏ đi và quay lại phân khúc đó.)

“!” Đạo diễn hô một tiếng, mọi người có mặt ở đây ngừng thở nhìn toàn bộ những gì xảy ra giữa sân khấu.

Thời gian trôi qua từng giây, lần này Vưu Khánh quả thật không bị mắc lỗi nữa.

Đạo diễn bên cạnh lập tức hô lên đầy phấn khích: “Cắt, qua cảnh!”

Sau khi nghe được tiếng nói này, Nhan Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.

“Có mệt lắm không?” Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ, ánh mắt mang theo một chút lo lắng.

“Không mệt, có điều... Miệng có hơi đau.” Nhan Hạ nói, cũng không biết nên nói gì. Hôn lâu như vậy, miệng có thể không sưng đều là giả.

Mà sau khi nghe Nhan Hạ nói xong, Lục Phỉ nhìn thoáng qua đôi môi của Nhan Hạ, đôi mắt lập tức trở nên u ám, thật đúng là có chút sưng lên.

Vưu Khánh đang đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng trực tiếp mắt điếc tai ngơ.

Anh ta chính là người trực tiếp khởi xướng việc này.

Uh…… Hoặc có thể nói rằng anh ta đã giúp Lục Phỉ ăn đậu hũ của Nhan Hạ nguyên một buổi chiều.

Tuy nhiên có lẽ Lục Phỉ không thích cách ăn đậu hũ này?

Đại não của Vưu Khánh không ngừng liên tục suy nghĩ.

Sau đó nhìn thấy hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn qua đây, đặc biệt là ánh mắt nguy hiểm của Lục Phỉ thì lập tức giật mình thoáng cái mất hồn, sau đó lấy lòng nói: “Buổi tối, tôi mời các người một bữa ăn lớn nhé?"

“Đi quốc khách thực phủ.” Lục Phỉ mở miệng yêu cầu nói.

“…… Được.” Nghe thấy Lục Phỉ há miệng lớn như sư tử như thế, Vưu Khánh ai oán nhìn qua Lục Phỉ, ví tiền của anh ta thế là xong rồi!

Lục Phỉ không để ý tới ánh mắt của Vưu Khánh, anh nhìn khóe miệng mỉm cười Nhan Hạ, nói: “Em qua bên kia nghỉ ngơi đi, chờ anh quay xong những cảnh cuối sẽ đi đón Hạo Hạo cùng ăn cơm.”

Nghe câu này, vẻ mặt của Vưu Khánh đột nhiên sáng lên, lập tức nói: “Lục Phỉ, tôi còn chưa tận mắt thấy con trai của cậu đâu! Đợi lát nữa cùng đi đón nhé?”

“Ừm.” Lục Phỉ nhìn vẻ hăng hái của Vưu Khánh thì gật đầu.

Lần này được sự đồng ý Lục Phỉ, Vưu Khánh trở nên rất kích động. Anh đã sớm nghe nói con trai của Lục Phỉ cực kỳ đáng yêu, thật sự rất muốn nhìn một chút xem như thế nào!

Buổi chiều, sau khi mọi người đã hoàn thành công việc, Lục Phỉ lập tức đi ra xe, hai người đi đến trường mẫu giáo của Lục Hạo.

Khi Lục Phỉ đi đến nhà trẻ, Vưu Khánh đang chuẩn bị xuống xe thì lập tức bị Lục Phỉ gọi lại.

“Lát nữa nếu cậu không muốn bị vây quanh thì tốt nhất đừng đi xuống.”

“Tại sao?” Vưu Khánh không hiểu, Lục Phỉ và Nhan Hạ có thể đi, vì sao anh ta lại không thể đi.

“Bọn họ đã thói quen với việc tôi và Nhan Hạ đi đón Hạo Hạo nhưng anh thì không, bọn họ lại không quen với cậu, nếu một trong những phụ huynh đó có người là fans của cậu……”

Nghe xong, Vưu Khánh lại nhớ tới cảnh bản thân bị các fan vây quanh, cả người không khỏi run rẩy một hồi, tiếp đó vội vàng lắc đầu nói: “Hai người đi đi!”

Sau khi ngăn Vưu Khánh lại, Lục Phỉ cũng nhìn về phía Nhan Hạ rồi nói: “Em cũng không cần phải đi.”

“Ừm.” Nhan Hạ cũng không từ chối.

Chờ sau khi Lục Phỉ xuống xe, l3 quy d0n Vưu Khánh lập tức nhìn về phía Nhan Hạ: “Nhan Hạ, Lục Phỉ thật sự rất yêu cô.”

Nhìn Vưu Khánh nói lời nghiêm túc có phần kỳ lạ vào thời điểm này, Nhan Hạ cũng nghiêm túc rất nhiều: “Tôi biết.”

“Cho nên, hy vọng cô có thể quý trọng cậu ấy.” Vưu Khánh nghiêm túc dặn dò.

“……” Nhan Hạ trầm mặc, thế nào mà một đám người đều bảo cô nên quý trọng Lục Phỉ? Những lời này không phải nên nói với Lục Phỉ sao?

Có điều quý trọng Lục Phỉ ư? Cô vẫn luôn rất trân trọng!

Nghĩ vậy, Nhan Hạ vô cùng nghiêm túc nhìn Vưu Khánh: “Tôi sẽ, anh ấy là người quan trọng nhất trong trái tim tôi.”

Lục Phỉ và Hạo Hạo là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô có thể làm bất cứ điều gì vì hai người họ.

“Tôi nói với cô những điều này không có ý gì khác, chỉ muốn nói rằng Lục Phỉ thực sự đã trả giá quá nhiều vì cô. Lúc trước, tôi không biết đến sự tồn tại của cô cho nên tôi không hiểu rõ được những kiên trì của cậu ấy ở trong ngành giải trí.”

“……” Biết Vưu Khánh muốn nói gì đó với mình nên Nhan Hạ vẫn luôn duy trì trạng thái lắng nghe.

Sau một hồi tạm dừng, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ xem có nên nói không nhưng Vưu Khánh vẫn tiếp tục nói ra: “Lục Phỉ đã ra gia nhập từ mười năm trước. Mặc dù có dáng vẻ tốt, nhưng có thể đi vào giới giải trí chỉ dựa vào diện mạo vẫn chưa đủ. Lúc đó, cậu ấy rất vất vả, luôn cố gắng làm việc chăm chỉ rèn luyện bản thân để có thêm cơ hội ra mắt.

Hai năm đào tạo mới giành được sự chú ý của công ty, anh ấy bắt đầu đóng một số vai quần chúng nhưng cũng cực kỳ xuất sắc, mỗi một nhân vật cậu ấy diễn xuất rất tốt, sau đó có đạo diễn tìm tới cửa.

Chúng tôi đều cho rằng Lục Phỉ sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, nhưng không biết vì lí do gì lúc đó cậu ấy đột nhiên nói chính mình sẽ không diễn cảnh hôn.”

Nói tới đây, Vưu Khánh ý vị nhìn qua Nhan Hạ: “Một ngôi sao không thực hiện các cảnh hôn có nghĩa là anh ấy thiếu rất nhiều cơ hội hơn, thiếu cảnh hôn chỉ sợ sẽ không có hiệu quả, mà đúng lúc đó công ty chuẩn bị cho Lục Phỉ đóng vai nam thần tượng trong phim thần tượng, đương nhiên không thể thiếu những cảnh hôn lãng mạn, nhưng cậu ấy lại từ chối chỉ bởi vì nguyên nhân không diễn cảnh hôn này.”

Vì lý do này, công ty gần như muốn bỏ qua anh ấy. Sau đó, bộ phim truyền hình này được một người mới khác thực hiện. Trong năm đó, bộ phim này trở nên phổ biến trên cả nước, chúng tôi hỏi lại anh ấy có hối hận không? Anh ấy kiên định nói không hối hận.

Về sau, công ty đã cho cậu ấy một buổi thử vai nhân vật phản diện không quan trọng, anh ấy dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để hóa thân vào nhân vật kia và giành được sự chú ý bởi diễn xuất của cậu ấy.

Sau khi được chú ý, cậu ấy lại bắt đầu từng bước một tiếp tục diễn, diễn rất nhiều lần và cậu ấy đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội vì sự kiên trì không thể giải thích này.

Nhưng đó cũng là may mắn, chính vì sự kiên trì không diễn cảnh hôn trong vài năm đó mà anh ấy đã chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của nhiều fan nữ.

Con đường của cậu ấy trở nên rộng hơn, sau đó công ty đã tận lực nâng đỡ từng bước cho đến ngày hôm nay, nhưng vốn dĩ lúc đầu cậu ấy có thể đi nhanh hơn.

Trước kia tôi không hiểu nhưng hiện tại nhìn thấy vậy thì tôi đã hiểu rồi.

Hôm nay tôi nói với cô điều này không phải vì cái gì khác, chỉ muốn nói với cô rằng, Lục Phỉ cậu ấy thực sự là một người đàn ông tốt trên toàn thế giới.”

Sau khi nói xong những điều này, Vưu Khánh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Hạ, trong lòng thấy thấp thỏm, chẳng lẽ anh ta đã nói điều gì đó nằm ngoài dự đoán của cô ấy rồi?

Một lúc lâu sau, Nhan Hạ mới nở nụ cười tươi với Vưu Khánh: “Rất cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này, thực ra trong lòng tôi vẫn luôn biết những điều đó……”

Nghe câu nói đó xong, đôi mắt Vưu Khánh lập tức trợn tròn.

“Lòng của tôi rất nhỏ. Sau khi cùng chung sống với Lục Phỉ, tôi đã vô tình hỏi câu hỏi này trước mặt anh ấy. Anh ấy không trả lời nhưng anh ấy đã không diễn cảnh hôn trong nhiều năm.

Tôi cũng biết rằng anh ấy có thể sẽ rất vất vả nhưng tôi không muốn, vì tôi yêu anh ấy cho nên tôi không muốn thấy người khác dùng phương thức đó để đến gần anh ấy. "

Nhan Hạ nói rất mạnh mẽ.

Làm sao cô có thể không biết được chứ!

Nhưng ngay cả khi biết điều đó, cô vẫn lựa chọn không để ý tới, cho nên cô vẫn luôn làm bạn với anh và ở bên anh, không rời không bỏ, bất kể anh ấy có thành công hay thất bại.

Lục Phỉ cũng biết nên anh chọn cách im lặng nghe theo, ngay cả khi anh biết rằng làm như vậy sẽ khiến sự nghiệp của anh gặp khó khăn.

Trên thực tế, cả hai người đều đang bảo vệ đoạn tình yêu không dễ dàng này.

Thử nghĩ xem khi Lục Phỉ ở trong ngành giải trí, nếu không có cái này giữ vững liệu Nhan Hạ có thể chịu đựng được những vụ bê bối xuất hiện xung quanh anh ấy theo thời gian hay không. m a r i s m i u - l 3 q u y d o n

Mà không có Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng không biết sự cố gắng của bản thân rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa.

Bọn họ đều cố gắng làm việc chăm chỉ để trở nên xứng đáng với đối phương hơn và theo cách họ muốn.

Những người khác có thể không hiểu, nhưng những gì họ muốn chỉ là một hạnh phúc đơn giản.

“……” Vưu Khánh im lặng một lúc, anh ta có phần tự cho mình là đúng. Làm bạn với Lục Phỉ, tất cả những gì anh ta nhìn thấy là những gì Lục Phỉ đã làm cho Nhan Hạ, nhưng anh ta lại không ngờ rằng Nhan Hạ đã ở bên cạnh Lục Phỉ bảy năm, vẫn luôn yên lặng trả giá như vậy.

Anh ta hoàn toàn không đủ

Bạn đang đọc Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) của An Nhiên Nhất Thế

Truyện Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.