Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

Tiểu thuyết gốc · 3285 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

....................

Giờ quay trở lại mảng nông nghiệp, sau khi đào bới tung tóe cả một khu đất rừng ở phía đông để làm kế hoạch vườn ao chuồng này, thì cũng bắt đầu hoạt động được một khoảng thời gian. Về người chủ của vùng đất này chính là vị thiếu gia Ngô Hắc Hoàn đây, một tên địa chủ thực thụ, có cả một khu đất bạt ngàn. Mặc dù có thể xem cậu là địa chủ, nếu đem đi so sánh với những tên địa chủ khác thì cậu còn tốt hơn nhiều, lương bổng và thời gian nghỉ ngơi đều có đủ, chứ không bớt xén một đồng một cách nào hoặc đến mức ăn cướp đất đai, lương thực một trắng trợn như những tên địa chủ khác.

Đáng lẽ với tư tưởng của một người Việt Nam hiện đại, cậu sẽ phải phân chia ruộng đất một cách công bằng cho những người nông dân kia, nhưng cậu lại chọn không. Không phải là do cậu ích kỉ, muốn giữ làm của riêng, mà là vì Hắc Hoàn sau khi khám phá cấu trúc xã hội ở nơi đây, thì liền cho rằng, nông dân ở thời đại này rất là yếu thế, nếu như phân chia ruộng đất cho họ thì trước sau gì ruộng đất cũng sẽ lại rơi vào tay đám địa chủ cường hào ác bá kia. Vậy thì cũng như không, hay vì đó thì cậu thà giữ đất lại, rồi sau đó thuê bọn họ thì sẽ tốt hơn. Dù sao thì dưới sự bảo hộ của cậu lên vùng đất này, sẽ khiến cho những tên có một chút quyền thế sẽ không giám động vào đây, gây khó dễ cho những người nông dân.

Lúc này, Hắc Hoàn đã quay trở lại khu vực nông nghiệp vườn ao chuồng này. Khi tới nơi trồng trọt và xuống xe ngựa thì có một lão nông thấy vậy liền tới chỗ cậu và chấp tay chào:

- Chào thiếu gia, lâu rồi không gặp cậu. Cậu vẫn khỏe chứ?

Hắc Hoàn liền vui vẻ đáp lại và hỏi tình hình:

- Cháu vẫn khỏe, mà dạo gần đây, tình hình ở nông trường như thế nào rồi?

Lão nông nghe vậy thì liền sảng khoái nói:

- Tình hình rất tốt. Với một vài ý kiến của thiếu gia, chúng tôi đã góp ý làm thử và cho ra kết quả thu nhập tốt.

Hắc Hoàn gật đầu hài lòng, dù sao thì nói rằng cậu vẫn còn rất gà mờ về kinh nghiệm làm nông. Nhưng ít ra cậu vẫn có một chút kiến thức là vì hồi ở Trái Đất lâu lâu cậu có hứng thú lên mạng tìm tòi mà thôi, nên cũng biết được vài cách làm nông đạt hiệu quả sản lượng cao. Nhưng nói gì thì nói, cậu chả có nhiều kinh nghiệm, nên cũng không giám xen vào nhiều về việc nuôi trồng của những người nông dân, dù sao thì đưa cho người có kinh nghiệm làm thì sẽ tốt hơn, bởi vì họ thừa biết nên nuôi trông những gì và làm như thế nào.

Sau đó, Hắc Hoàn liền gật gù khen:

- Mọi người làm tốt lắm, cứ như thế mà phát huy, nếu như gặt hái được nhiều thành công ngoài mong đợi thì sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.

Lão nông nghe vậy thì liền tạ ơn:

- Cảm ơn thiếu gia, được phục vụ cho người quả là phúc ba đời của nhà chúng tôi.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cảm thấy không quen liền nói:

- Ông không cần phải khách sáo như vậy! Dù sao thì từ đây về sau chúng ta sẽ còn giúp đỡ nhau nhiều.

Sau khi cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc Hắc Hoàn đi thăm quan chỗ trồng cây trước. Khi tới nơi, cậu thấy những cây trồng ngắn ngày như các loại củ và các loại rau cải. Ngoài ra còn có một cánh ruộng trồng lúa mì, hiện giờ cậu kêu một tên đang chăm sóc cây lại gần và hỏi:

- Tình hình năm nay khả quan chứ?

Tên kia chấp tay nói với cậu:

- Thưa thiếu gia, vì gần tới mùa đông, nên chúng tôi đã họp bàn trông những cây ngắn ngày. Nếu căn cứ từ đây tới cuối năm mà không gặp bất kì thiên tai nào, thì chúng tôi có thể sẽ có được một vụ mùa bội thu.

Hắc Hoàn khi nghe tới hai từ "thiên tai" thì liền cau mày gặng hỏi:

- Thế nơi này đã từng xảy ra một vụ thiên tai nào lớn hay chưa?

Tên kia nghe vậy thì liền lắc đầu đáp:

- Hầu như là không. Lâu lâu chỉ có một vài cơn mưa lớn hoặc là mưa tuyết kéo dài lâu hơn bình thường thôi.

Có vẻ như nghe hơi thiếu thiếu thứ gì đó, Hắc Hoàn liền hỏi tiếp:

- Thế những lúc mưa nhiều thì có thường xảy ra lũ lụt không?

Tên kia nghe vậy thì liền đáp:

- Tất nhiên là có, nhưng chỉ thường xảy ra ở khu vực dãy núi phía Đông thôi. Còn ở nơi đây thì cậu cứ yên tâm, nếu có ngập nước thì cùng lắm là chỉ khoảng một phần ba đầu gối mà thôi.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng cảm thấy hài lòng, nếu nước ngập tới đó thì dư sức làm một hệ thống đê ngăn ngập. Sau đó thì cậu hỏi tiếp:

- Thế tại sao lại không trồng cây lâu năm?

Tên kia nghe vậy liền giải đáp:

- Thưa thiếu gia, đó là vì còn khoảng ba tháng rưỡi nữa là tới mùa đông. Nếu như trồng vào lúc này thì khi đến mùa đông, cây sẽ không đủ lớn để chịu đựng được cái lạnh, vì thế chúng tôi liền chuyển sang mùa xuân năm sau rồi trồng luôn cho nó lành.

Hắc Hoàn khi nghe lời giải thích của tên kia thì cũng liền ồ một cái và gật gù. Sau đó nói tiếp:

- Vậy thì cứ thế mà làm tiếp. Nếu như mà làm tốt thì sẽ được tăng lương.

Tên kia nghe vậy liền bất ngờ quỳ xuống bái lạy khiến cho cậu phản ứng không kịp, rồi hắn nói lời cảm ơn:

- Cảm ơn thiếu gia, tôi sẽ không khiến cho cậu cảm thấy thất vọng đâu.

Tên kia vừa nói xong thì Hắc Hoàn liền đỡ dậy và nói:

- Không cần phải làm tới mức như vậy đâu! Cứ quay về làm công việc hằng ngày của mình đi!

Thế là, cuộc trò chuyện thăm hỏi tình hình thứ hai trong ngày đã kết thúc, Hắc Hoàn lại đi tới khu chăn nuôi. Ở nơi đây, Hắc Hoàn phải bỏ qua một số tiền không nhỏ để mua gia súc, gia cầm. Mặc dù vậy, số lượng vẫn không nhiều so với mong đợi, đó là do việc nuôi gia súc, gia cầm không được phổ biến cho lắm, đầu tiên là do có rất ít hộ chăn nuôi, nếu có thì một đàn cũng chỉ có chưa tới một trăm con, thứ hai là không phải ai cũng bán cho mình được vì nó là một ngành kinh tế nuôi sống gia đình, thứ ba là thức ăn nuôi chúng không phải lúc nào cũng có, nên nhiều người cũng ngại nuôi, vì thế mà dù có đi khắp khu vực phía đông của vương quốc thì cũng chỉ vét được chút đỉnh, không tính là nhiều.

Tỉnh thoảng có một người hỏi rằng tại sao không bắt chúng trong hoang dã. Mới vừa hỏi xong thì tên đó đã bị ăn chửi là ngu. Sau đó có người giải thích vì những con vật trong môi trường hoang dã có bản tính hung hăng, chỉ bắt về làm thịt, chứ khó mà nuôi được.

Lúc này, Hắc Hoàn đang ở chuồng heo thì thấy một người cầm một xô cám đổ vào máng. Khi thức ăn đổ vào máng thì những con heo béo ục ịch bu vào lấy miệng hớp từng miếng một cách sùng sục. Nhìn cảnh như vậy, Hắc Hoàn hứng thú nói:

- Nhìn những con heo béo tốt như vậy. Thịt chắc là ngon lắm đây.

Lúc này, Hắc Hoàn nhớ ra rằng bản thân chỉ toàn ăn cá với cá khiến cho cậu phát ngán, cho nên khi nhìn thấy những con heo kia, Hắc Hoàn lại thèm thuồng đến như vậy. Thế nhưng, lúc này đây thì những con heo liền cảm nhận thấy sát khí, cả thân hình mập mạp liền cảm thấy ớn lạnh, thế là chúng liền nhanh chóng bỏ ăn và sợ hãi dồn vào một góc, sau đó kêu những tiếng eng éc cầu cứu trong tâm trạng hoảng sợ. Như là một cái hàng dài domino bị đổ sập, tiếng heo kiêu càng lúc càng inh ỏi nhức hết cả tai. Hắc Hoàn lúc này vẫn còn ngây thơ tự hỏi:

- Không hiểu tại sao đột nhiên bầy heo lại kêu náo nhiệt như thế này? Chỉ là mình thèm ăn thịt heo cơ mà.

Nói đến đây, Hắc Hoàn liền có hơi khựng lại, rồi nhận ra:

"Ách! Chả lẻ ở thế giới này có phép thuật, nên độ cảm nhận sát khí của động vật tăng cao lên ư? Như vậy thì lần sau khi gặp bọn chúng thì bản thân mình phải tiết chế lại mới được."

Thế là Hắc Hoàn liền làm một bộ mặt ngây thơ vô số tội, làm vẻ như bản thân mình đây không liên quan đến việc này, liền nhanh chóng chuồn đi một cách lặng lẽ.

Khi ra khỏi chuồng heo, Hắc Hoàn nhìn phía bên trái thì thấy chuồng vịt, bên cạnh có một cái hồ nước, những con vịt bao gồm vịt mẹ lẫn một bầy vịt con đang bơi lội trên hồ.

Nhìn khung cảnh bình yên như vậy khiến cho cậu trong chốc lát nhớ về quê nội, nơi mà có khung cảnh y như vậy. Thế là không hiểu tại sao thì có một dòng nước mắt chảy ra, Hắc Hoàn nhận ra liền lấy tay lau đống nước mắt đó đi trước khi có người nhìn thấy. Dù sao thì đối với cậu đây cũng là một cảm xúc nhất thời, cho nên ngay sau đó cậu không còn nỗi man mác buồn nữa.

Sau khi thăm chuồng gia cầm thì Hắc Hoàn liền nhìn thấy trên một cánh đồng cỏ nằm ở ven khu công nghiệp có một đàn bò, trong đó có những con bò sữa. Như một đưa con nít, cậu liền hứng thú chạy lại đàn bò sữa đó thì có một người con gái khoảng hơn hai chục tuổi nhìn thấy cậu thì liền chặn hỏi:

- Thiếu gia, cậu định làm gì vậy?

Hắc Hoàn thấy một chị gái có đang cầm một cái xô gỗ hỏi mình thì liền vui vẻ đáp lại:

- Không có gì. Chỉ là em chỉ muốn lại gần mấy con bò sữa mà thôi.

Cô gái nghe vậy thì liền lấy ngón tay trỏ để thăng lên rồi giơ qua giơ lại nói:

- Thiếu gia còn nhỏ, không nên lại gần bọn chúng đâu! Nguy hiểm lắm.

Khi cô gái đó vừa nói xong thì Hắc Hoàn liền để ý đến cái xô mà cô gái cầm, thế là cậu liền suy đoán:

- Chị à, đây có phải là dùng để đựng sữa bò không?

Cô gái liền nhìn vào hướng cậu chỉ thì thấy rằng vị thiếu gia đây đang nói đến cái xô đang cầm trên tay. Thế là cô gái liền xác nhận:

- Đúng vậy, cái này là dùng để đựng sữa bò.

Hắc Hoàn nghe vậy thì thấy suy đoán của mình là đúng, sau đó liền đề nghị một câu:

- Thế chị cho em xem cảnh vắt sữa bò đi?

Cô gái nghe vậy thì cũng ngẫm nghĩ một chút, sau đó liền đáp:

- Được, nhưng thiếu gia phải cẩn thận đấy!

Nói xong, cô gái liền đi tới một con bò sữa gần đấy và dắt lại chỗ cậu. Khi nhìn thấy con bò sữa, cậu liền cảm thấy hứng thú vì độ to khủng của nó so với cơ thể cậu, khi mà đã lâu rồi cậu không thấy bóng dáng của một con bò sữa nào từ lúc học ở đại học trên thành phố tới lúc được chuyển sinh tới đây.

Khi con bò đã hoàn toàn đứng yên, cô gái cầm cái xô để dưới một trong bốn cái bầu vú của con bò, sau đó thì lấy cái tay vắt cái vú ấy đi. Ngay lập tức, dòng sữa trắng của con bò sữa này chảy ra cả một hàng dài, cô gái cứ thế mà vắt từng cái bầu vú một cho đến cái vú cuối cùng. Sau khi vắt sữa xong thì cái xô gỗ ấy đã đầy ắp sữa bò, cô gái không biết từ đâu ra lấy một cái chén nhỏ rót sữa ra và đưa cho cậu rồi nói:

- Cậu có muốn uống sữa thử không thiếu gia?

Hắc Hoàn liền cầm lấy và uống, khi uống thì cậu cảm thấy rằng tuy nó không ngọt bằng sữa hộp bán trong mấy tiệm tạp hóa hay ở trong siêu thị, nhưng nó có một vị rất đặc trưng mà chỉ sữa mới vắt ra có mà thôi.

Uống xong, cậu liền đưa cái chén cho cô gái và hỏi:

- Thế ta sẽ làm gì với đống sữa đó?

Cô gái liền nhanh chóng đáp lại:

- Đa số thì sẽ được làm pho mát, phần còn lại thì đem cho người quen thôi.

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền đoán ra ở thế giới này vẫn chưa có cách để bảo quản đống sữa này, cho nên phần lớn là đem đi làm pho mát, chứ không thể đem đi bán được. Đây là điều làm cho cậu cảm thấy đáng tiếc, nếu không thì đã phổ biến thức uống này cho người dân trong làng, giúp cải thiện phần nào chiều cao và bổ sung canxi cho xương chắc khỏe rồi.

Sau đó, Hắc Hoàn liền hỏi tiếp:

- Thế còn đống pho mát thì mình làm ở đâu vậy?

Cô gái liền lấy tay chỉ một căn nhà gỗ gần đó và hỏi:

- Chúng tôi làm pho mát và để trong đây. Cậu có muốn vào xem thử không?

Hắc Hoàn liền hứng thú và gật đầu đồng ý, sau đó cả hai người tiến vào căn nhà gỗ này.

Khi vừa tiến vào, Hắc Hoàn liền ngửi thấy hai mùi quen thuộc, một mùi là mùi của đống sữa tươi mới vắt, một mùi thì chỉ mới ngửi thôi là ngay lập tức nhận ra đó là mùi pho mát.

Ở bên trong căn nhà, có vài người trong đó đang chế biến pho mát, Hắc Hoàn thấy thế liền xem một chút. Một lát sau, cô gái gọi cậu lại và đưa một miếng pho mát nói:

- Thiếu gia, cậu ăn thử một miếng đi!

Hắc Hoàn liền cầm lấy và bỏ vào miệng nhai, khi miếng pho mát được đưa vào miệng, cậu cảm thấy nó béo và có vị chua không bằng phô mai con bò cười. Nói chung là nó tuy không đến mức khó ăn nhưng mang cho cậu cái cảm giác ăn hoài không ngán vậy.

Sau khi ăn xong, cô gái đó nói:

- Thế nào, miếng pho mát đó ngon không?

Hắc Hoàn liền giơ ngón tay cái lên và nói:

- Ngon!

Sau đó, Hắc Hoàn hỏi mua một miếng bánh pho mát, cô gái liền từ chối nhận mua và đem cho cậu luôn. Ban đầu Hắc Hoàn có xua tay nói sẽ không nhận, nhưng mà đến cuối cùng cậu cũng đành nhận vì bị ép quá nhiều. Lòng cậu bây giờ cũng tự nhủ:

"Thôi! Mình cũng nên nhận để cho người ta vui lòng vậy."

Sau khi nhận xong miếng pho mát, Hắc Hoàn liền nói lời cảm ơn và rời khỏi căn nhà gỗ và tiến tới một nơi cuối cùng, đó chính là hồ nuôi cá.

Sau vài phút đi bộ, thì Hắc Hoàn liền tiến tới khu hồ cá, ở nơi đây đã được đào hàng chục cái hồ. Đào hồ tuy là công đoạn vất vả nhất, nhưng cũng đã hoàn thành nhờ có sự giúp sức của những người dân và một đám pháp sư hệ đất. Bây giờ đã qua cái thời khai hoang, những cái hồ gần đây đã có đầy ắp các loại cá, cua, tôm, tép. Hồ cá nuôi theo hệ sinh thái phân tầng thẳng đứng, giúp cho môi trường trong đây đa dạng, ít phụ thuộc vào thức ăn bên ngoài hơn so với hồ nước chỉ nuôi duy nhất một loài.

Sau khi xem xong hồ cá và thấy rằng chỉ có nước với nước mà không thấy cá nhiều, (do nước đục, không trong như nước trong hồ bơi) nên Hắc Hoàn cũng dần cảm thấy chán và quyết định đi về sớm để được dùng bữa trưa. Dù sao thì bây giờ cậu cũng cảm thấy đói bụng rồi, thế là cậu liền đi tới chỗ cái xe ngựa đậu ở đó và ra lệnh cho tên đánh xe chở về nhà làng. Sau một hồi chạy xe ngựa thì cũng về tới nhà, Hắc Hoàn liền xuống xe và giãn tay giãn chân vì độ xóc nãy của xe ngựa, sau đó thì đi vào nhà.

Khi bước vào trong, Stella thấy cậu thì vui mừng nói:

- Thiếu gia, mừng cậu đã trở về.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 10/10/2021.)

Kỷ niệm 67 năm Ngày Giải phóng Thủ đô 10/10/1954 - 10/10/2021.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

Chương 19: Thành Lập Công Ty Bán Đồ Thủ Công Nghiệp Và Công Xưởng Sản Xuất Tập Trung.

Chương 20: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Một).

Chương 21: Làng Chài Ven Biển Và Sự Thao Túng Của Thương Nhân Về Giá Cả (Phần Hai).

Chương 22: Rồng, Đồ Gốm Và Xe Đạp Phiên Bản Hạ Cấp.

Chương 23: Xe Đạp Tung Tăng Khắp Phố.

Chương 24: Trồng Cây Lương Thực, Nuôi Gia Súc, Nuôi Cá.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.