Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Tiểu thuyết gốc · 3460 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

....................

Sau trận chiến với đám sơn tặc được vài tháng, thì khu vực sơn tặc bị đánh bại trước đó nghiễm nhiêm trở thành lãnh địa của Ngô Cao Đoàn. Nếu như là bình thường, người dân địa phương đều có một cuộc sống hạnh phúc hơn sau khi đám sơn tặc bị đánh bại thì sự thật lại không phải như vậy.

Thật ra là vào những ngày sau đó, người dân địa phương dồn hết vào hai nơi, đó chính là thành trấn Hải Đông và thị trấn Cách Tân. Nguyên nhân là do cuộc sống của họ đã quá khổ sở lắm rồi, với lại sống ở trên núi cũng không có sung sướng gì. Với kiểu địa hình trên thì khu có thể làm nông nghiệp đủ để nuôi sống toàn bộ dân chúng nơi đây, rồi dân cư thưa thớt khiến cho họ không thể mua bán những loại mặt hàng thiết yếu cho cuộc sống được. Rồi còn thú dữ, mưa làm lỡ đất đá, vân vân và mây mây.

Vì thế, khi nhìn thấy điều kiện sống ở đó tốt hơn, thế là họ quyết định cùng nhau kéo hết xuống dưới hòng tìm được một cuộc sống như mong muốn. Và đó là lý do tại sao trên núi đã ít người, nay lại ít hơn. Chính điều này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến các đoàn thương nhân khi muốn vận chuyển hàng hóa từ khu vực phía đông tới khu trung tâm của vương quốc và ngược lại. Dù sao thì không có nhiều người ở người, thì cũng khiến cho đường xá cũng khó được chăm chút hơn, cây cỏ mọc um tùm cứ thế mà chiếm lấy con đường đất, khiến cho con đường đã khó đi lại, nay lại càng khó di chuyển. Với lại, trạm dừng chân đã không còn nhiều, khiến cho các thương đoàn bị buộc phải ngủ ngay giữa rừng, điều này khiến cho họ dễ dàng gặp phải các hiểm nguy như bị thú rừng tấn công, sơn tặc cướp bóc hàng hóa. Nếu như vậy thì sẽ khiến cho ngành thương nghiệp bị gián đoạn. Dù sao thì người ta có câu "phi thương bất hoạt" mà, giao thương buôn bán giống như những giọt máu trong cơ thể vậy, khi mà đường đi không được lưu thông thì cả nền kinh tế sẽ gặp khó khăn, thậm chí là sụp đổ.

Hắc Hoàn thì cũng biết điều đó, nhưng cậu không có nhiều nhân lực trong tay. Vì thế, cậu chỉ dùng nguồn nhân lực hiện có để làm các hoạt động kinh tế, rồi sau đó dùng con bài kinh tế để thu hút nhân lực khác. Điều này là có thật, đó chính là thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh thành khác như Bình Dương, Đồng Nai, Long An và Bà Rịa - Vũng Tàu. Các tỉnh, thành này có nền kinh tế phát triển hơn các tỉnh chung quanh với những nền công nghiệp, dịch vụ vượt bậc. Vì thế, dân tứ xứ cứ kéo đến sinh sống và làm việc đông đúc, khiến cho dân số nơi đáy tập trung gần một phần tư so với cả nước.

Chính bản thân Hắc Hoàn cũng muốn áp dụng điều này, nhưng cái cậu thiếu chính là tiền và nhân lực, không thể cứ thế mà xây nhiều công trình cùng một lúc được. Dù thế, nhưng vẫn đủ để xây dựng hai công xưởng và một khu nông nghiệp vườn – ao – chuồng.

Trong khoảng thời gian vừa qua, ba khu vực đó đã sinh lời được ba trăm tiền bạch kim (mười lăm tỷ đồng), một khoảng tiền vừa đủ để mà cậu có thể thực hiện một kế hoạch tiếp theo, đó chính là khai khác đá vôi.

Về các mỏ đá vôi, thì dễ khai khác hơn các quặng kim loại. Đá vôi có nhiều công dụng được áp dụng trong đời sống hằng ngày như là khử khuẩn, khử trùng, làm phấn viết bản, nguyên liệu làm nước sơn, xi măng,... Với lại, vào thời này thì đá vôi đối với những người này chỉ làm một đống bột trắng có ít công dụng mà thôi, không biết có nhiều tác dụng. Mặc duc là như vây, nhưng đối với cậu, thì đống đá vôi kia chính là một mỏ tiền, chỉ cần biết tận dụng một cách triệt thì nền công nghiệp non nớt ở thị trấn Cách Tân sẽ được bước thêm một bậc thang phát triển.

Nhưng trước tiên, cần phải có người khai khác trước cái đã, rồi vận chuyển về đây như thế nào để tiết kiệm nhân vật lực một cách tối thiểu nhất để tránh tình trạng khai thác xong rồi bỏ phí ở đó. Dù sao thì bài toán nhân lực luôn là một vấn đề nan giải, không phải lúc nào cũng có thể huy động nguồn nhân lực một cách tùy ý được, không khéo là lộn xì ngầu hết trơn.

Cả đống vấn đề này nhức đầu thật, dù sao thì trong thâm tâm, Hắc Hoàn rất muốn làm được xi măng, có xi măng thì nguồn lực của cậu sẽ tăng lên gấp bội. Lí do là tại sao thì ai cũng biết, xi măng được sử dụng để làm đường, giúp cho đường xá thuận tiện, dẫn tới thương nghiệp được phát triển; trong công trường xây dựng, nhà cửa, các công trình kiên cố, đảm bảo được sự bền chắc hơn so với các chất liệu khác; rồi còn để xây cầu, nhà, kênh, cống.

Thế là Hắc Hoàn liền quyết định là xi măng nhất quyết phải làm cho bằng được. Dù cho có hao công tổn sức cỡ nào đi chăng nữa thì phải làm được loại vật liệu xây dựng quan trọng này.

....................

Lúc này đã là gần cuối tháng bảy, hiện giờ Hắc Hoàn đã làm xong công việc quản lí của mình. Nhưng mà nghĩ lại thì cậu vẫn còn nhớ trong bốn ban trên thì một trong số đó đã có một người làm trưởng ban, đó chính là Aretha, vợ của Diva. Cậu công nhận là Aretha rất thông minh, từ khi ban quản lý ngân sách có trưởng ban thì ban này hoạt động rất hiệu quả. Với lại, khoảng thời gian gần đây, Hắc Hoàn có dạy cho họ thêm một vài phép tính toán ở Địa Cầu thì bọn họ tính toán không thiếu một đồng xu cắc bạc nào.

Hiện giờ, Hắc Hoàn đang ở bàn làm việc và đọc một tờ giấy cuối cùng của ngày hôm nay. Đọc xong, cậu đã tìm thấy một nguồn nhân lực thích hợp để khai thác đá vôi. Đó chính là một tộc vài ngôi làng hẻo lánh ở trên miền núi, vì sống ở đó nên các nguồn nguyên, nhiên liệu, thực phẩm, muối, sắt, các đồ gia dụng họ không có nhiều. Nếu là như vậy thì cậu sẽ cần một chuyến đi đến vùng đó để trao đổi với họ. Nếu thành công thì cậu cũng không cần phải mệt mỏi khi mà phải suy nghĩ về việc tìm kiếm và phân bổ nguồn nhân lực như thế nào cho phù hợp nữa.

Vừa gấp tờ giấy lại và bỏ vào túi quần, Hắc Hoàn đứng dậy và tới chỗ của các nhân viên để xem xét họ làm việc như thế nào. Tới nơi, Hắc Hoàn nhận ra một điều là bọn họ còn nhàn rỗi hơn cả cậu, bọn họ hiện giờ chỉ ngồi đó và bàn tán chuyện thiên hạ, trên trời dưới đất, từ vũ trụ mênh mông cho tới đại dương sâu thẳm. Nếu như ở Địa Cầu thì cả đám nhân viên đó đã bị ăn mấy cái biên bản vì vi phạm kỷ luật rồi, nhưng thấy vậy thì cậu cũng bỏ qua cho họ, dù sao thì bọn họ cũng là con người, đâu phải là cái máy đâu mà cứ bắt họ làm liên tục hoài như vậy được, dù sao thì họ cũng muốn có thời gian nghỉ ngơi, trò chuyện để giải trí với đồng nghiệp cơ mà.

Nhưng có một điều khiến cho Hắc Hoàn cảm thấy hài lòng, ít ra thì mấy tên nhân viên này cũng có một chút ý tứ, khi mà họ nhìn thấy vị trưởng thị trấn đang đứng ở đó thì họ ngay lập tức tự giác giữ yên lặng, nhưng ngay vừa khi cậu rời đi thì căn phòng làm việc đó trở nên ồn ào trở lại.

Nhìn thấy cái cảnh tượng này, Hắc Hoàn liền nhớ đến cảnh tượng khi còn là một học sinh. Mấy căn phòng làm việc lúc này chả khác gì cái lớp học, cứ mỗi khi giáo viên rời đi thì cái lớp ồn ào như cái chợ, náo nhiệt vô cùng.

Vừa định đến phòng ngủ để nằm nghỉ ngơi thì Hắc Hoàn gặp Stella. Cô hầu gái thấy vậy thì hành lễ chào cậu:

- Chào thiếu gia!

Hắc Hoàn thấy thế thì cũng đáp lại:

- Chào chị Stella!

Lúc này, Hắc Hoan nhớ ra điều khi nãy, thế là cậu liền hỏi Stella:

- Chị Stella có định đi cùng em lên núi một chuyến để bàn bạc, trao đổi với những người trên đó để khai thác mỏ đá vôi không?

Stella nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Thiếu gia muốn tôi đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó ạ!

Hắc Hoàn nghe vậy thì gật đầu hài lòng, rồi sau đó nói với Stella:

- Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ chuẩn bị đồ đạt một chút để ngày mai chúng ta sẽ đi!

Nói xong, Hắc Hoàn liền đi thẳng vào phòng ngủ rồi liền nằm trên giường ngay lập tức, dù sao thì hôm nay công việc có hơi nhiều so với mọi hôm, cho nên khiến cho cái cơ thể của cậu cũng muốn cứng đơ vì không hoạt động nhiều trong suốt mấy tiếng đồng hồ, điều này làm cho mình mẩy cậu như muốn bị tê liệt vậy.

Vừa nằm trên giường thì Hắc Hoàn ngủ luôn, dù sao thì đối với con người, vào lúc ngủ, não bộ sẽ được nghỉ ngơi một phần, làm giảm tải các hoạt động của nơ ron thần kinh, khiến cho tinh thần được xoa diệu, thoải mái hơn. Chính vì như thế, khi mà một con người trở nên mệt mỏi, thì đi ngủ chính là một giải pháp hữu hiệu nhất, không gì có thể sánh bằng.

Chợp mắt được cỡ chừng nửa tiếng thì Hắc Hoàn ngồi dậy, cậu quay đầu nhìn ra cửa số thì thấy sắc trời đang dần chuyển sang chiều tối. Ánh sáng chung quanh cậu cũng đang trở nên dần mờ ảo hơn và sắp chuyển về màn đêm. Hắc Hoàn thấy thế thì tiến đến bàn rồi cầm lấy hai cục đá lửa, sau đó cập đập chúng vào nhau trên cọng dây bắc lửa của cây nến. Sau khi đập qua đập lại hai ba cái thì ngọn lửa xuất hiện, ngọn lửa sau đó bắc vào sợi dây nến đó, và thế là cây nến bốc cháy.

Cách làm này thì tuy có một chút thủ công và hơi tốn sức, nhưng đây lại là cách làm nhanh thứ hai để tạo ra lửa ở thế giới này, chỉ sau người có năng khiếu sử dụng phép thuật hệ lửa.

Sau khi đốt nến xong, Hấc Hoàn đảo ngược cây nến lại để sáp nến rơi xuống cái đĩa sứ ở trên bàn, rồi sau đó thì đảo ngược lại và đặc cây nến lên sao cho vững chắc. Lúc này, khi đốt nến xong thì sắc trời đã chuyển tối.

Lúc này, cậu đi ăn tối với Stella và quay trở lại phòng làm việc để xem xét, chuẩn bị những thứ cần thiết trong chuyến đi lên miền núi vào ngày mai.

Chuẩn bị xong, nhìn vào đống đồ đã được chuẩn bị sẵn. Thế nhưng, dù cho có hào hứng như vậy, cậu vẫn thở dài nói:

- Không biết là ngày mai có thương lượng với bọn họ thành công được không đây? Hy vọng là sẽ đàm phán được với họ một cách dễ dàng mà không gặp phải một chút vướng mắc gì khiến cho cuộc đàm phán bị thất bại.

....................

Ngày hôm sau, Hắc Hoàn cùng với Stella, Diva và một trăm tên lính được trang bị và có năng lực tốt nhất đã chuẩn bị xong đồ đạc để đi mộy chuyến lên núi. Vừa chuẩn bị xong xuôi, cậu liền nói:

- Chúng ta cùng nhau xuất phát lên đường nào!

Thế là một trăm lẻ ba người ở trên những chiếc xe ngựa kèm theo những món hàng có giá trị đều bắt đầu lăn bánh. Sau vài tiếng đồng hồ di chuyển liên tục trên con đường đất đầy dốc thì cuối cùng cũng đến nơi. Tới nơi, Hắc Hoàn liền cho đoàn người nghỉ ngơi một lát. Sau một hồi nghỉ ngơi thì đoàn người đi tiếp và tới ngôi làng.

Nhìn thấy ngôi làng, Hắc Hoàn cho một tên lính vào thông báo cho trưởng làng biết. Sau một hồi hỏi thăm thì làng này có tên là Sùng Nhâm, được đặt theo tên của trưởng làng. Sau khi thông báo xong thì từ cổng làng có một lão già đi ra. Lão thấy đoàn người đang đứng đợi ở đó thì hồ hởi nói:

- Xin lỗi đã khiến cho các vị phải chờ lâu!

Hắc Hoàn và Diva cùng đi tới trước cổng làng và đứng trước mặt Sùng Nhâm. Lúc này, Diva nói:

- Chào trưởng làng, chúng tôi tới đây là muốn trao đổi, làm ăn với làng của ông một chuyến.

Sùng Nhâm nghe vậy thì liền hỏi:

- Ý ngài là sao ạ?

Diva nghe vậy thì thấy lão không hiểu, thế là liền đổi cách tiếp cận:

- Trước tiên hãy để tôi hỏi ông một câu! Có phải là cuộc sống của dân làng nơi đây hiện đang rất là thiếu thốn có phải không?

Sùng Nhâm nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Đúng vậy, ở trên đây chúng tôi chả trồng được gì nhiều, thế là chúng tôi chỉ đành phải phái người đi rừng để mong kiếm được một đồ ăn. Thế nhưng, trong một chuyến đi săn, đã có hai mươi lăm thanh niên phải bỏ mạng tại nơi đây vì bị thú rừng tấn công, vì thế, từ lúc đó trở đi, chúng tôi cũng không giám đi săn nhiều nữa. Vì thế chúng tôi hiện giờ cũng không biết là nên làm gì để chăm lo đầy đủ cuộc sống của bản thân.

Hắc Hoàn lúc này chịu không nổi liền đứng ra hỏi lão:

- Thế ông Sùng Nhâm có muốn một cuộc sống tốt hơn không?

Sùng Nhâm nghe vậy thì liền nghi ngờ, khi mà tự nhiên có người lạ tiến vào, hỏi han và nói sẽ ban cho một cuộc sống tốt hơn. Khi nghĩ đến đây, lão liền cho rằng bọn họ đang có âm mưu gì đó, nhưng không thể cứ thế mà lấy cứng đối cứng được. Nếu không thì dân làng sẽ bị đám lính đó đồ sát mất.

Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ tìm cách để mà không làm họ mất lòng, nhưng cũng đồng thời dò hỏi được ý đồ của họ, thế là lão liền cẩn thận hỏi:

- Thế thì chúng tôi sẽ phải làm những gì để nhận được lợi ích từ các ngài?

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng tạm thời không trả lời, dù sao thì qua ánh nhìn của cậu thì thấy rằng dân làng nơi đây quá ốm yếu, cũng chẳng thể bắt họ đi làm ngay bây giờ được. Thế là cậu liền quyết định là bồi bổ cho họ trước.

Hắc Hoàn suy nghĩ xong thì liền hướng về lão, vừa nói vừa lấy tay chỉ vào những xe hàng đang đậu ở đó:

- Ông lại mấy cái xe đó đi! Đáp án chính là nằm ở đó.

Lão nghe vậy thì cũng không hiểu lắm, tự nhiên bắt lão đi vào giữa đống lính đang canh giác. Định bắt lão làm con tin hay gì? Thế là lão liền chần chừ với bản thân là không biết nên làm như thế nào, Hắc Hoàn thấy vậy thì hiểu tâm lý của lão lúc này, thế là liền ra lệnh cho đám lính:

- Các ngươi đứng sang một bên đi! Chỉ chừa lại hai tên lính canh giữ một xe hàng để dỡ tấm vải trên xe hàng cho lão xem.

Những tên lính nghe vậy thì đồng thanh đáp:

- Vâng! Thưa thiếu gia!

Sau một câu trả lời chấp hành khẩu lệnh hết sức ngắn gọn từ những tên lính đó. Thì ngay lập tức bọn hắn liền phân chia nhiệm vụ.

Chưa đầy một phút sau, những tên lính đó đã làm đúng như theo những lời cậu nói. Lúc này, Hắc Hoàn liền quay sang Sùng Nhâm hỏi:

- Giờ thì ông yên tâm được chưa?

Sau khi nhận thấy cách cư xử và hành động của họ khi nãy, lão mới tin là họ có khả năng nói thật. Thế là, lão liền tiến tới một trong năm chiếc xe hàng. Thấy lão đến nơi, Hắc Hoàn liền ra lệnh:

- Ngươi mau bỏ miếng vải che ra đi!

Tên lính nghe vậy thì liền bỏ tấm vải che ra. Vừa nhìn thấy mặt hàng, mắt lão sáng lên như thấy vàng bạc kim cương đá quý. Mấy thứ này có thể đối với những người khác là bình thường, nhưng đối với lão và dân làng nơi đây thì chính là những thứ quý giá. Thấy tình cảnh này như vậy, trên mặt của trưởng làng đã chảy ra hai hàng nước mắt. Thế là lão hướng tới Hắc Hoàn và xúc động nói:

- Cảm ơn các ngài đã giúp chúng tôi!

Hắc Hoàn thấy vậy thì gật đầu đáp:

- Thế ông có muốn để cho dân làng có một cuộc sống ai ai cũng có cơm ăn, áo mặc không?

Lão nghe vậy thì không chần chừ trả lời:

- Muốn! Các ngài bảo gì chúng tôi sẽ làm đấy!

Hắc Hoàn nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Vậy thì ta cho lão một xe, sau khi phân phối xong cho dân làng, thì ngày mai cả làng sẽ phải dọn đi nơi khác do một đám quân lính chỉ định.

Lão nghe vậy thì không hiểu, thế là Hắc Hoàn liền giải thích:

- Cả làng sẽ được dọn tới dần mỏ đá vôi, khi đó sẽ tiện cho việc chu cấp cho các người những mặt hàng thiết yếu.

Tiếp đó, cậu cũng không quên đe dọa:

- Mà ta cũng nói cho các người biết, nếu các người có những hành vi chống đối dù là nhỏ nhất. Thì đừng có trách tại sao ta đây lại độc ác đến như vậy!

Tuy Hắc Hoàn trông như con nít, nhưng lời đe dọa của cậu lại có một sức nặng nhất định, khiến cho lão trưởng làng nghe vậy liềm cảm thấy rung sợ, làm cho lão muốn lùi ra sau vài bước. Dù là như vậy, nhưng lão vẫn nhìn thấy lợi ích lớn lao mà vị thiếu gia kia có thể đem lại cho dân làng, thế là lão liền lấy danh dự của bản thân ra thề:

- Ngài yên tâm, lão lấy cái mạng già ra thề. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra. Thì ngài cứ cho đám lính thẳng tay lấy đầu lão!

Hắc Hoàn nghe vậy thì gật đầu hài lòng, rồi sau đó ra lệnh cho đám lính:

- Các ngươi đẩy xe hàng đến trước cổng làng rồi để họ tự phân chia đi!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ ba, ngày 28/12/2021.)

1/1/2022 Tết Dương lịch.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.