Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

Tiểu thuyết gốc · 3362 chữ

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 33: Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

....................

Nghe lệnh từ Diva, chín mươi tên lính cùng với hắn chạy ra ngoài cổng làng để nghênh chiến với đám sơn tặc, mười tên lính còn lại thì canh giữ, bảo vệ an toàn cho Hắc Hoàn và Stella.

Lúc này, hai trăm tám mươi tên sơn tặc đã áp sát gần tới cổng, bọn chúng chỉ cách cổng làng chưa đầy năm chục mét. Lúc này, cổng làng mở ra, Diva và chín chục tên lính xếp thành từng hàng.

Khi bọn sơn tặc nhìn thấy số lượng bình lính tuy được trang bị đầy đủ, nhưng số lượng lại ít hơn bọn chúng gần ba lần, thế là bọn chúng liền khịt mũi khinh thường.

Thế là có một tên cười khà khà tự mãn nói:

- Tụi bây! Tiền tài đang ở trước mặt. Mau tiến lên giết bọn chúng!

Hưởng ứng theo lời nói đó, có một tên giơ cao thanh đao lên nói:

- Tiến lên! Đàn ông thì hiếp! Đàn bà thì giết!

Thế là, cái câu nói được hốt ra từ miệng tên đó đã khiến cho mấy trăm tên đồng bọn chú ý và nhìn chằm chằm vào hắn với một ánh mắt nghi ngờ về giới tính, thậm chí là những tên lính và Diva ở phía bên kia chiến tuyến nhịn không nổi sự buồn cười, nếu như không phải là vào lúc đánh trận thì bọn họ đã nằm cười lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi. Tên kia thấy thế thì giả bộ ho vài cái cho đỡ ngượng.

Thế là tên đó chỉnh lại lời nó:

- Xông lên! Đàn ông thì giết! Đàn bà thì hiếp!

Thế là, sĩ khí của bọn sơn tặc đã quay trở lại như lúc đầu. Bọn chúng cứ thế mà tiến lên. Khi vừa tiến lên, bọn chúng đã đến một khoảng cách rất gần, chỉ chưa đầy bốn chục mét thì Diva liền hạ giọng ra lệnh:

- Tất cả binh lính! Hàng đầu tiên! Chuẩn bị! Bắn!

Ngay lập tức, bốn mươi lăm tên lính ở hàng đầu tiên liền dùng nỏ đặc chế có thể bắn ra năm mũi tên cùng một lúc bắn vào phía bọn sơn tặc.

Thế là, hai trăm hai mươi lăm mũi tên cứ thế mà bay một mạch đến cái đám sơn tặc đó, và sau đó, huyết nhục tung tóe.

Vào lúc đó, mũi tên từ cây nỏ bắn ra cứ thế mà theo lực quán tính lao thẳng vào cái đám sơn tặc đó. Đầu tên sắt nhọn cứ thế mà vô tình ghim thẳng vào sâu trong người, điều này khiến cho tám mươi tên ở hàng đầu bị bắn gục và chết ngay tại chỗ một cách đau đớn, ngoài ra còn có hai mươi tên tuy trúng tên may mắn còn sống, nhưng lại bị thương, không còn khả năng chiến đấu.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, bọn chúng liền đứng khựng lại và trở nên sợ hãi. Khi mà sức tấn công của cây nỏ lại khủng bố đến như vậy, lại còn tập hợp lại thành một hàng ngang, khiến cho sức công phá của cây nỏ được cải tiến đã mạnh, nay lại mạnh hơn.

Thấy thế, đám binh lính và Diva cũng đều sững sờ trước sức công phá khủng bố của loại nỏ cải tiến này. Chỉ dàn hàng bắn một cái thì ngay lập tức đã tiêu diệt được một phần ba đám sơn tặc này rồi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Diva liền quát đám binh lính vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó:

- Các ngươi còn chần chừ gì nữa?

Sau đó liền ra lệnh:

- Hàng một lùi ra sau! Vứt cây nỏ xuống đất và cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu! Còn hàng hai thì đứng dàn hàng, rồi dùng nỏ bắn tiếp!

....................

Ở trong làng hiện giờ, Hắc Hoàn, Stella và mười tên lính đang ung dung chờ đợi kết quả, còn dân làng vẫn còn một bộ mặt lo lắng.

Hắc Hoàn thấy thế thì liền trấn an bọn họ:

- Mọi người cứ yên tâm! Dù sao thì trang bị của đội quân có một vũ khí đặc biệt do chính tôi đây cùng đám thợ rèn và thợ mộc hợp tác làm ra. Vì thế cho nên, mọi người không cần phải lo lắng về việc đó!

Nói xong, để chứng minh những lời bản thân cậu nói là thật, Hắc Hoàn liền tới gần một tên lính nào đó rồi mượn một cây nỏ đặc chế khiến cho nó có thể bắn năm mũi tên liên tục. Vừa cầm lấy cây nỏ, Hắc Hoàn cảm thấy nặng đến nổi muốn trĩu cả hai tay xuống, dù sao thì cũng là hàng được cải tiến, nên không chỉ được làm bằng gỗ, mà còn có cả sắt trong đấy để tăng độ bền của cây nỏ nữa.

Vì thế, mỗi cây nỏ thường nặng gần năm ký. Nặng không thua kém gì mấy thanh đao lớn. Nỏ thì trông cũng được, nhưng mà nó hơi nặng, thời gian lắp tên lâu, với lại thêm một vấn đề nữa chính là sợi dây đàn hồi, vì phải chịu đựng sức căng để kéo năm mũi tên cùng một lúc, vì thế cứ mỗi sau mười lần bắn là đứt dây, cho nên cứ mỗi đợt đó thì lại phải thay dây, rất tốn thời gian.

Cầm lấy cây nỏ đã được gắn sẵn năm cái mũi tên, Hắc Hoàn liền hướng đến một cái cây gần đó, sau đó cậu dùng sức kéo mũi tên đi, khi nhìn thấy sợi dây đã căn đến một mức độ nhất định có thể bắn được, sau đó thì cậu đóng lẫy nỏ lại.

Lúc này, cậu nhìn mọi người rồi nói:

- Mọi người nhìn cho kỹ! Đây là thứ vũ khí quyết định chiến thắng trong trận chiến với đám sơn tặc này.

Nói xong, cậu liền ngắm vào thân cây và gạc lẫy nỏ ra. Ngay lập tức, năm mũi tên rời khỏi nỏ và bay vi vu trong gió, thế là trong số mũi tên, mỗi mũi tên đều cắm phập sâu tới nửa mũi tên vào cái cây to lớn đằng kia. Mọi người thấy vậy thì ngạc nhiên khi mà tận mắt nhìn thấy loại vũ khícó tầm sát thương lớn như vậy.

Bắn xong, Hắc Hoàn nói với mọi người:

- Tận mắt chúng kiến như vậy thì mọi người có yên tâm chưa?

Những người trong làng đều gật đầu xác nhận, Hắc Hoàn thấy thế thì liền nói một câu động viên:

- Mọi người cứ đợi một chút nữa thôi! Rồi cuộc chiến với đám sơn tặc sẽ xong ngay.

....................

Nghe theo khẩu lệnh của Diva, bốn mươi lăm tên lính còn lại đã dàn thành một hàng ngang xong. Lúc này, Diva hạ lệnh:

- Hàng thứ hai! Chuẩn bị! Bắn!

Thế là, hai trăm hai mươi lăm mũi tên lại lẫn nữa bay vút về phía đám sơn tặc vẫn còn đang bàng hoàng đứng ở đó.

Vì không có tinh thần để chống đỡ, thế là cuộc tàn sát một chiều lại diễn ra lần thứ hai. Trong đợt bắn thứ hai đó, chín chục tên sơn tặc đã bị bắn hạ, loại khỏi vòng chiến đấu, ba chục tên còn lại bị thương.

Xét đến tình trạng hiện giờ, sau hai lượt bắn của loại nỏ đặc chế đó, thì đám sơn tặc chỉ còn lại chỉ còn một trăm mười tên, tuy nhiên, chỉ sáu chục tên còn lại có thể chiến đấu.

Thấy tình cảnh như là địa ngục giữa trần gian này, bọn chúng liền ngay lập tức bỏ chạy, để lại đồng bọn mấy chục tên còn tuy vẫn còn sống, nhưng lại bị thương tích khiến cho không thể di chuyển, những tên bỏ chạy cứ thế mà mặc kệ sống chết của bọn chúng.

Nhìn thấy trận chiến từ khi bắt đầu đến khi kết thúc diễn ra chưa đầy tới mười phút này. Đám lính hiện giờ vẫn không tin vào mắt mình, bọn họ cầm lại lấy những cây nỏ đó để nhớ lại cái bầu không khí đánh trận chóng vánh lúc nãy của bản thân. Trận chiến diễn ra rất nhanh, bọn họ chỉ vừa thực hiện hai lượt bắn thì đối phương đã tan tác, không còn ý chí chiến đấu.

Hiện giờ, Diva đang cảm thấy cực kỳ ấn tượng với trận chiến này. Nếu như nó được áp dụng trong các trận đại chiến, thì thay vì các pháp sư là nhân tố quyết định thắng bại lớn nhất, thì những cây nỏ đã được đặc chế này sẽ là một ứng cử viên sáng giá không thể bỏ qua nếu được cải tiến thêm một chút để hạn chế được phần nào nhược điểm.

Lúc này, Hắc Hoàn đi ra và quan sát chiến sự một hồi. Nhìn xong thì cậu hài lòng gật đầu:

"Tốt lắm! Không khổ công bỏ một khoảng thời gian và tiền bạc vào đó để đầu tư. Lần này, mình phải trọng thưởng cho những người có liên quan thì mới được."

Sau đó, cậu nhìn vào chiến trường thì thấy còn vài tên sơn tặc hiện vẫn đang còn nằm rên rỉ trên mặt đất. Thấy thế, cậu liền ra lệnh cho đám lính:

- Tất cả các người mau bắt bọn chúng quay trở lại ngay! Ta muốn tra khảo bọn chúng để đề phòng bọn chúng cử một lực lượng khác quay trở lại đây tấn công!

Bọn lính nghe vậy thì liền đi vào bãi chiến và lôi những tên còn sống đó đến trước cổng làng, sau đó thì cậu cho chia ra để tra khảo bọn chúng rồi ghép thông tin lại với nhau.

Lúc này, điều mà cậu lo lắng nhất hiện giờ chính là bọn sơn tặc kia. Nếu bọn chúng quá đông đảo, thì cậu liền cho binh lính rút lui ngay lập tức. Còn nếu mà chỉ có duy nhất đám đó, thì cậu sẽ làm một chuyến quét sạch chúng nó ngay, không cho bọn chúng nó có cơ hội đẻ trứng.

Nửa tiếng sau thì cuộc tra thảo kết thúc. Lúc này, Diva đưa những tờ giấy ghi chép cho cậu đọc. Đọc xong một hồi thì cậu gật đầu xác nhận, rồi hỏi:

- Thế chúng ta có nên đem đám lính đó quét hết cả sơn trại của bọn chúng không?

Diva nghe vậy thì lắc đầu đáp:

- Tôi nghĩ là hiện giờ không nên, dù sao thì số binh lính chúng ta đem theo quá ít ỏi. Cho nên nếu chúng ta đem quân đến tìm bọn chúng, thì bọn chúng sẽ tìm mọi cách để tập kích cho bằng được với chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ khó lòng nào để mà chống đỡ được đòn tập kích của bọn chúng.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cảm thấy dù có hơi nuối tiếc nhưng cũng đành phải bỏ qua, dù sao thì hiện giờ cậu chỉ mang theo có một trăm lính, nếu đem đi đánh giáp lá cà thì chắc chắn sẽ chịu thiệt ít nhiều. Thế là cậu thở dài nói với Diva:

- Thôi được rồi! Vậy thì chúng ta tha cho bọn chúng lần này vậy.

Sau đó, cậu nhìn vào đám sơn tặc bị thương thì liền lạnh giọng ra lệnh cho đám quân lính:

- Các ngươi giết hết bọn sơn tặc còn sống sót lại cho ta!

Quân lính nghe vậy thì có hơi hoang mang vì những lời từ trong chính miệng cậu thốt ra, nhưng dù gì cũng vẫn phải tuân lệnh. Và thế là, một trận đồ sát đã diễn ra, mặc kệ những tiếng kêu cầu cứu, tha mạng, bọn lính vẫn cứ cầm vũ khí của mình chọt chết những tên sơn tặc xấu số đó.

Khi đã giải quyết êm xui để đề phòng hậu hoạn, Hắc Hoàn liền cho người đem xác bọn chúng cách xa khỏi làng và đào một hố chôn tập thể để phòng tránh dịch bệnh. Xong xuôi thì cả đoàn người trở lại làng và bắt đầu thương lượng.

Tất nhiên là không có ai dám từ chối sau khi nhìn thấy uy lực khủng khiếp của cái nỏ trên, cùng với sự lạnh lùng của Hắc Hoàn, dù sao thì chả có ai muốn bản thân mình bị bắn thành cái sàn cả.

Thế là xong ngôi làng thứ ba. Lúc này, Hắc Hoàn quay sang Diva nói:

- Giờ thì ta nhanh đi tới hai ngôi làng còn lại rồi nhanh chóng trở về thôi!

Diva nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Vâng, tôi sẽ kêu người khẩn trương đi ngay.

Nói xong, Hắc Hoàn Diva liền nhanh chóng hối thúc đoàn người đi nhanh hơn. Gần tới trưa, thì họ nhìn thấy trước mắt có hai ngôi làng nằm gần nhau, khoảng cách giữa hai làng cũng không quá xa, chỉ chưa tới ba trăm mét. Hắc Hoàn và đoàn người thấy thế thì thầm nghĩ trong lòng là hôm nay có thể trở về nghỉ ngơi rồi.

Lúc này, Hắc Hoàn quyết định là sẽ tới ngôi làng bên phải trước. Thế là cả đoàn người liền đi tới nơi đó.

Đến nơi, thì đám người trong làng đều thủ sẵn vũ khí để đề phòng. Lúc này, có một tên trẻ tuổi đang cầm vũ khí hỏi:

- Các người là ai? Đến làng của bọn ta để làm gì?

Nghe câu hỏi này, Hắc Hoàn liền trả lời:

- Chúng tôi tới đây để tìm kiếm nhân công, hợp tác làm với các người.

Tên kia nghe vậy thì liền nghi ngờ hỏi lại:

- Nhân công? Ý của cậu là gì?

Hắc Hoàn nghe thế thì nói tiếp:

- Hiện tại chúng tôi đang muốn có nhiều đá vôi để mà làm vài thứ. Nhưng khổ nổi là không tìm thấy một nguồn nhân lực nào để khai khác, vì thế chúng tôi chịu khó đi lên đây để tìm kiếm người để khai khác.

Sau đó, cậu nói tiếp:

- Nếu như các người chịu đồng ý việc này, thì tôi sẽ trả tiền công cho các người đầy đủ và cả những thứ trên hàng này.

Mấy tên lính nghe vậy thì hiểu ý, liền tháo tấm vải ra cho bọn họ xem. Nhìn thấy những thứ này, cảm xúc của bọn họ liền trở nên lẫn lộn.

Thấy vậy, Hắc Hoàn nói tiếp:

- Nếu như mọi người đồng ý, thì tôi sẽ tặng cái xe hàng này.

Những người trong làng nghe vậy thì như không tin vào tai mình, thế là có một tên hỏi:

- Những gì cậu nói là thật chứ?

Hắc Hoàn gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy! Chỉ cần trong số các người cử ra một người đại diện để ký kết hợp đồng là được.

Tên kia vừa nói xong, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:

- Nói dối! Các người tính dụ bọn ta để hòng biến những người trong làng trở thành nô lệ chứ gì?

Đám dân làng nghe vậy thì liền đứng tản ra hai bên. Lúc này họ đồng thanh:

- Chào trưởng làng!

Người mới phản bác khi nãy là một cô gái trẻ chỉ ở khoảng trừng mười lăm tuổi, tóc vàng, mắt xanh. Cô gái này chính là trưởng làng nơi đây.

Hắc Hoàn nghe thấy vậy thì liền nổi một cục tức trên đầu, muốn đấm một trận, nhưng vì đại sự, cậu phải tỏ ra hiền hòa. Thế là. cậu liền giới thiệu tên mình và sau đó hỏi:

- Tôi là Ngô Hắc Hoàn .Còn cô là ai?

Cô gái trưởng làng liền đáp, vừa nói vừa chỉ tay theo lời nói:

- Tôi là Araya, trưởng làng của cả hai làng, bên đây và bên kia.

Sau đó, Araya đột nhiên tự tin cười nói:

- Bây giờ, khi nhìn thấy các người đang đứng ở đó. Thì ở phía bên kia đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, khi nhìn thấy đánh nhau, thì bọn họ sẽ ngay lập tức kéo đến đó đánh nhau với các ngươi. Với số quân ít ỏi của các ngươi, thì sẽ nhanh chóng dễ dàng bị đánh bại.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cũng chán đời không muốn nói gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu bắt buộc phải hỏi một câu đánh vào tâm lý:

- Thế các người có muốn một cuộc sống sung túc hơn không?

Đám dân làng nghe vậy thì gật đầu, còn Araya thì ngay lập tức hứ một tiếng rồi nói:

- Ai mà tin nổi các ngươi chứ?

Hắc Hoàn thấy vậy thì làm bộ quay sang đám lính nói:

- Thôi được rồi! Nếu là như thế thì ta sẽ qua làng khác, dù sao thì thiếu gì làng đâu cơ chứ! Với lại bọn họ cũng bỏ lỡ cơ hội để cải thiện cuộc sống tốt hơn, đúng là tiếc cho họ thật!

Nói xong, Hắc Hoàn và đám lính định đi. Vào lúc đó, có một vài dân làng nhìn xe hàng thì thấy tiếc nuối, thế là liền quỳ xuống cầu xin:

- Các ngài đừng đi! Dù sao thì các ngài đã tốn công đến đây để làm ăn với chúng tôi. Sao mà chúng tôi lại bỏ lỡ một cơ hội tốt đến như thế được cơ chứ?

Hắc Hoàn nghe thế thì liền đắc ý, rồi quay sang nói với họ:

- Gì chứ? Quay sang hỏi trường làng của mấy người đi!

Những người này nghe vậy thì liền quay sang cầu xin Ayara:

- Trưởng làng, chúng tôi cầu xin ngài là phải làm ăn với họ đi! Dù sao thì chúng tôi không thể sống một cuộc sống này hoài mãi như vậy được.

Araya nghe vậy thì cũng chịu thua bọn họ, thế là cô liền nói:

- Thôi được! Muốn thế nào thì tùy mấy người. Nhưng mà sau này mấy người có bị gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!

Hắc Hoàn nhìn thấy cách hành xử của con bé Araya này thì làm cho cậu muốn phì cười. Dù sao cái tính cách trong mềm ngoài cứng này mang cho cậu một cái cảm giác hơi hứng thú, thế là cậu nói:

- Nếu mọi người đống ý thì chúng ta sẽ làm một bản hợp đồng.

Nói xong, cậu liền lôi từ trong người ra hai tờ giấy, cậu đưa một tờ giấy cho Araya. Cô gái liền cầm lấy và đọc. Đọc xong, Araya hỏi:

- Những gì mà cậu viết trong bảng hợp đồng là có thật chứ?

Hắc Hoàn gật đầu đáp:

- Tất nhiên là thật rồi! Nếu không tin, tôi sẽ tặng cho cô hai chiếc xe hàng xem như là đặt cọc.

Nhìn hai chiếc xe hàng này, Araya nuốt nước miếng vào miệng. Lúc này cô gái hỏi lại cho chắc ăn:

- Cậu cho chúng tôi hật chứ?

Hắc Hoàn lại gật đầu xác nhận đáp:

- Thật!

Sau đó, Araya nói tiếp:

- Vậy thì tôi đồng ý. Nhưng với một điều kiện! Đó chính là hãy để tôi được đi theo cậu!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ bảy, ngày 15/1/2022.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Chương 32: Làng Bị Cướp Phục Kích.

Chương 33: Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. sáng tác bởi Luuhphat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luuhphat
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.