Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại dịch bùng nổ

Tiểu thuyết gốc · 1397 chữ

Đây là ký ức của tôi 3 năm trước khi sảy ra đại dịch đã càn quét 80% dân số chỉ trong 6 tháng bùng nổ. Tôi tên là Lê Thanh Phong 26 tuổi, là một sỹ quan chỉ huy lục quân của đại đội 216 thuộc đại đoàn 320, lữ đoàn 107, quân đoàn 3. Ngày 5/5/2026 tôi được nghỉ phép 1 tháng để về thăng mẹ, bà hiện tại đang sống tại Gia Lai một tỉnh thuộc Tây Nguyên. So với những ngày đầu tôi được sinh ra thì nơi này đã phát triển hơn rất nhiều rồi. Sau rất lâu tôi đã được về thăm quê nhà, tôi thật sự rất nhớ nơi này.

- chà lâu lắm rồi tôi mới được về đây.

-( sỹ-người lái xe ) đúng vậy thưa trung uý a đã chưa về đây lần nào cả 4 năm nay rồi còn gì!

-hahaha! Tôi nhớ nhà quá, sắp tới nhà tôi chưa.

-( sỹ-người lái xe ) sắp tới rồi ạ.

Ngay khi dừng xe lại tôi nhận ra trước mặt tôi không còn là căn nhà cấp bốn ngày xưa quen thuộc nữa. Mà nay đã trở thành một căn nhà 2 lầu khang trang. Bỗng có người bước ra từ cánh cửa, tôi liền nhận ra đó là người mẹ của mình.

-con chào mẹ !!!

-(mẹ) chào con trai của mẹ, nào chúng ta cũng vào nhà nói chuyện nhỉ.

-vâng!!

Tối hôm đó sau bữa cơm cùng với mẹ và gia đình dì tôi chúng tôi đã nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Chúng tôi hỏi chuyện về gia đình cũng như công việc của mỗi người, đặc biệt là tình hình sức khỏe của mẹ tôi. Bà vẫn ổn định nhưng lâu lâu lại bị cao huyết áp và tôi vô cùng lo lắng cho bà. Sau đó cũng tôi bật tv lên xem tin tức thì biết được một tin chẳng lành!!!

( tại Trung Quốc đã sảy ra một đại dịch vô cùng nguy hiểm, chúng giết chết người nhiễm bệnh chỉ sau 2h nhiễm. Sau khi chết họ có thể sống lại là đi lại nhưng chưa có bằng chứng nào cho thấy chúng tấn công là lây truyền nguồn bệnh. Hiện tại nhà chức trách Trung Quốc đang ráo riết vũ trang lực lượng tiêu diệt và tìm hiểu nguyên nhân gây ra bệnh)

-lại nữa ư, lần này không phải dịch covid-19 của 6 năm trước mà lại là một dịch mới à ?

-(mẹ) họ nói là chúng chết đi rồi sống lại và đi lang thang ư? Có thật không?

-(dì tôi) ui sời chị đi tin mất thứ nhảm nhí này à!! Hahahaha!!!

-không đâu dì ạ, có thể Trung Quốc chúng nó giấu diếm rất nhiều điều với thế giới.

Sau một hồi trò chuyện với nhau nữa thì chúng tôi lên giường và đi ngủ hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều về tin tức trên ti vi. Tôi đã ở nhà 3 ngày kể từ 6/5/2026 thì bỗng nhận được tin nhắn trở lại quân ngũ để nhận nhiệm vụ. Tôi hoàn toàn bất ngờ vì thời gian nghỉ phép của tôi còn cả hơn 26 ngày nữa mà. Nhưng đây là lệnh của trung tướng lữ đoàn 107 tôi liền phải tuân theo. Sáng ngày 10/5 tôi tạm biệt mẹ để lên đường nhận nhiệm vụ, nhưng không thể ngờ là đấy là lần cuối cùng tôi được gặp mẹ. Khi tới doanh trại lữ đoàn thì tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt ngã ba xã Bầu Cạn nhưng chỉ với một đại đội 30 người toàn là các binh nhất và binh nhì và duy nhất một trung sỹ. Ngay sau khi nhận nhiệm vụ, một sỹ quan hậu cần liền kéo tôi vào kho vũ khí đưa cho tôi một khẩu AR15 giảm thanh cải tiến cùng với một khẩu súng bắn tỉa và nói với tôi rằng.

-(sỹ quan hậu cần) hãy bắn thật tiết kiệm và chỉ nhắm vào đầu mà bắn, bắn vô tay chân thì chỉ hạn chế sự đi chuyển của chúng thôi. Chúng đặc biệt nhạy cảm với âm thanh lớn vì vậy suy nghĩ kĩ trước khi bắn!! À, còn một điều nữa những ai bị cắn vào bất cứ đâu thì chỉ sau 2 ngày họ sẽ trở thành một người lây nhiễm. Chính vì thế hãy bảo vệ người của anh và hoàn thành nhiệm vụ nhé.

Sau khi nghe những lời nói của cậu ta tôi hoàn toàn không hiểu cậu ta nói gì cả. Nhưng thật không ngờ rằng dịch bệnh đã lan tới tận nơi này chỉ vỏn vẹn 1 ngày.

Đêm ngày 9/5 trước ngày bệnh dịch lan tới nơi này. Một người bị nhiễm bệnh người Việt Kiều từ Trung Quốc trở về với gia đình bằng cách đi chui. Chính người này đã lây nhiễm cho toàn bộ gia đình họ, nhưng chỉ đến sáng ngày hôm sau thì quân đội mới biết sự hiện diện của người này tuy nhiên mọi thứ đã muộn. Và trung đội hiện tại tôi chỉ huy là một trong những phòng tuyến được coi trọng nhất, toàn xã Bàu Cạn có rất nhiều phòng tuyến nhưng với địa thế phía đông, tây là các vườn chè tăm tắp không có chỗ phòng thủ và một ngã ba giao thông rộng lớn thì một trung đội 30 người là vô cùng ít ỏi. Quả đúng là như vậy đến đêm, nhận được nhiệm vụ sơ tán những người chưa mắc bệnh khỏi khu vực phòng tuyến thì bị chúng tấn công. Ban đầu lính của tôi tưởng họ là những người bình thường, chỉ đến khi chiếu ánh sáng vào chúng thì mới nhận là người bị biến đổi. Nhìn chúng thật ghê tởm khuôn mặt đầy máu và luôn gần gừ, chúng đi theo bầy lên đến cả trăm con. Người của tôi bị tấn công một cách vô cùng bất ngờ, cả trung đội đều bị tiêu diệt sạch ngoại trừ tôi. Mọi người có thể cảm thấy tôi là một người chỉ huy hèn nhát nhưng thực sự đúng là như vậy, tôi hoàn toàn cứng đơ và không thể suy nghĩ gì được thêm cả, sau một lúc cứng đơ tôi đã lấy lại sự bình tĩnh cần thiết và chợt nhớ ra rằng cách phòng tuyến 15km và nó có tường cũng như cổng rất cao có thể phòng thủ ở đó. Tôi liền nhảy lên xe vận tải trên đó có khá nhiều đạn dược cũng như thực phẩm trên đó, khi đến đến nhà thờ thì tôi nhận ra cổng không đóng và lập tức nhận ra nơi này không còn an toàn. Tôi dừng xe và hỏi vọng vào

-cha xứ ngài có ởtrong đó không?

Sau 5p không thấy có ai trả lời thì tôi liền bước ra khỏi xe tôi cầm theo khẩu súng AR15 kèo theo nòng giảm thanh tiến vào bên trong. Quả thật bên trong chẳng còn ai cả mà chỉ còn 5 con zombie tụ tập lại một chỗ và đăng ăn thứ gì đó. Tôi bật đèn lên và!!!

-mẹ kiếp!! Đó là ngài cha xứ , chuyện này thật sự rất tệ !!!

Tôi nhớ lại lời của sỹ quan hậu cần nói với tôi hồi sáng là hãy bắn vào đầu.

-bằng bằng bằng bằng bằng!!! Chết mẹ chúng mày điiiiii!

Tôi rất thắc mắc là tại sao người sỹ quan đó lại biết được chuyện này, chẳng lẽ họ coi chúng tôi là vật thế thân để họ bỏ chạy? Đội nhiên tiếng chuông điện tử của nhà thờ reo lên làm tôi rất bất ngờ và mau chóng tìm nguồn điện và ngắt nó đi bởi vì lũ zombie tuy chậm nhưng đi theo số đông và nhạy cảm với âm thanh lớn vậy nên thì phải nhanh lên.

-đâu rồi, nó đâu rồi.

- thấy rồi!!!

Sau khi cúp toàn bộ điện trong nhà thờ tuy nhiên bên ngoài vẫn còn các bóng đèn năng lượng mặt trời nên vẫn đủ ánh sáng để tôi nhìn mọi thứ. Tôi chạy nhanh tới cổng và khoá nó lại để ko cho người bị nhiễm hoặc một con zombie nào lọt vào.

Bạn đang đọc Cuộc Chiến Cuối Cùng Với Zombie sáng tác bởi salaticomaric
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi salaticomaric
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.