Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cước Đạp Lưỡng Thuyền - Quyển 2 Chương 31

Phiên bản Dịch · 3705 chữ

Hi Ân xuống giường đi đến trước tủ đồ lấy ra hai chiếc khăn tắm, một cái đưa cho Hòa Tư, còn mình lau mồ hôi trên người hỏi: “Ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây rồi, chúng ta nên để lại mình Nguyệt Quang ở chỗ này không?”

Hỏa Tư nhận khăn tắm lau lau mặt, lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Đương nhiên không, ngươi muốn để lại Nguyệt Quang cho đàn sói đó sao? Huống chi gần đây có mấy tên đáng chết có suy nghĩ không đứng đắn với y! Ta đã xử lý tốt rồi. Dù sao hết ngày mai, Nguyệt Quang vẫn sẽ ở bên cạnh chúng ta.”

Hi Ân tựa người vào tủ đồ, hai tay khoanh trước ngực hỏi: “Vậy việc học hành của Nguyệt Quang nên làm thế nào? Em ấy sẽ không tùy ý đáp ứng cùng chúng ta rời đi đâu.”

“Cái đấy ta đã sai người cho phía nhà trướng chút áp lực rồi. Dù sao cũng chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp là được rồi, đến lúc rời đi, Nguyệt Quang cũng không thể nói gì nữa.” Hỏa Tư thở ra một hơi đứng lên, cầm khăn tắm quấn quanh eo, che lại hạ thân trả lời Hi Ân.

“Ừm….” Hi Ân cúi đầu trầm ngâm, không nhiều lời mà lôi đồng phục ra thay, cũng thuận tiện lấy đồng phục của Hỏa Tư đưa cho hắn.

Hỏa Tư nhận lấy đồng phục thay vào, sau đó đến gõ cửa phòng tắm hỏi: “Nguyệt Quang em có khỏe không? Có cần bọn anh vào giúp em không?” Hỏa Tư nói xong, còn cười cực nham hiểm trao đổi ánh mắt với Hi Ân cũng đang mỉm cười.

Hạ Nguyệt Quang vội vàng quấn khăn tắm, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm. Ai bảo hôm nay là lễ tốt nghiệp của Hỏa Tư cùng Hi Ân, cậu không thể bỏ qua được! Sau đó còn có thể đi chơi rất nhiều nơi! Đây là lễ mừng lớn nhất trong năm học! Quan trọng nhất là cậu sẽ nhìn theo Hỏa Tư và Hi Ân rời đi, cậu sẽ rất nhớ bọn họ.

Hỏa Tư lập tức không đầu không đuôi lao tới ôm Hạ Nguyệt Quang vào lòng. Người trong lòng thì ôm cổ hôn lên má hắn, sau đó lại vội vàng chạy đến bên Hi Ân kiễng chân hôn lên má hắn, lấy bộ đồng phục ra khỏi tủ đồ, vội vã thay đồ ngay trước mặt bọn họ, miệng vẫn còn đang niệm ‘nhanh nhanh nhanh’, bộ dạng sốt ruột còn khẩn trương hơn hai người chuẩn bị tốt nghiệp.

“Nguyệt Quang, không phải nói là hôn ở môi không hôn ở má sao?” Hỏa Tư có chút bất mãn lôi kéo Hạ Nguyệt Quang mới mặc được nửa cái quần oán trách.

Hi Ân thì từ đằng sau ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu giúp cậu kéo quần lên, cài cúc áo nói: “Không sao, dù sao chỉ cần có hôn đã là tốt rồi, hà tất quan tâm hôn ở chỗ nào như thế?”

Hạ Nguyệt Quang nghe vậy, cười ha ha nắm vai Hi Ân hôn lên môi hắn, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Vẫn là Hi Ân hiểu em hơn.” Nếu không phải Hỏa Tư cứ làm ầm ĩ nói sáng sớm hàng ngày đều phải cho hắn một nụ hôn chúc buổi sáng, cậu cũng sẽ không bị hôn môi cũng như bị chiếm tiện nghi, cho nên cậu luôn cố ý hôn lên mặt bọn họ, như vậy có thể tránh bọn họ là bậy, nhưng lúc vui vẻ thì cũng có thể tùy ý để bọn họ xằng bậy!

Hỏa Tư bất mãn quay Hạ Nguyệt Quang lại, chỉ vào môi mình nói: “Ta cũng muốn!” Hi Ân đáng giận! Chỉ giỏi dỗ ngon dỗ ngọt!

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng hôn hắn một chút, kéo tay hai người ra ngoài thúc giục nói: “Các anh nhanh lên! Cẩn thận kẻo muôn!”

Hi Ân sủng nịnh vuốt ve tóc Hạ Nguyệt Quang, mỉm cười nói: “Anh thấy em là muốn đi xem triển lãm cùng quầy hàng của các câu lạc bộ thì có!”

“Nhìn dáng vẻ của em, giống như thật vội vã muốn tiễn bọn ta đi vậy!” Hỏa Tư có chút mất hứng ôm eo Hạ Nguyệt Quang, còn đang ghen chuyện cậu khen Hi Ân.

Hạ Nguyệt Quang làm nũng tựa đầu vào vai Hỏa Tư, cười hì hì nói: “Đừng vậy mà! Em không có muốn tiễn các anh đi đâu. Dù sao chờ năm sau em tốt nghiệp là có thể gặp mặt mà!”

“Sang năm…. Nghĩ đến việc phải nhịn dục lâu như vậy, anh liền đau lòng.” Hi Ân thở dài nói ra lời khiến người khác đỏ mặt, nhịn lâu như vậy, hắn cũng không chắc mình có thể nhẫn đến lúc đó không nữa! Vẫn nên tất cả theo kế hoạch đi.

Hỏa Tư lại không bình thường giống như Hi Ân, ngược lại nói ra lời nói rất khác thương, “Đến năm sau sẽ rất nhanh có phải không? Ta đây có thể chờ đợi.”

Hỏa Tư vừa nói xong, lập tức bị hai người kia nhìn một cách quái dị, nhưng hắn lại không chút để ý nhìn lại, thuận tiện hôn trộm lên khuôn mặt phần nộn của Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng mặt đẩy Hỏa Tư ra, chạy khỏi hai người, đi về phía Ly Phi đang vẫy tay chào cậu dưới tầng.

Ly Phi vui vẻ đẩy Khải Thụy ở bên cạnh ra, tay cầm máy ảnh chạy về phía Hạ Nguyệt Quang, hai người giống như trẻ con ôm chầm lấy nhau vừa nói vừa cười.

Ba nam nhân thấy bị vứt bỏ một bên đố kị không thôi, thực muốn tách hai người ra.

Khải Thụy quay đầu nhìn về phía Hi Ân vẫn còn đang giữ nụ cười tươi rói trên mặt, nghi hoặc hỏi: “Hi Ân nha! Tôi thực hoài nghi cậu vì sao lúc này còn cười như vậy! Chẳng lẽ cậu thấy người yêu cậu ôm ngươi khác cũng không ghen sao?”

Khải Thụy vừa nói xong, lập tức bị Hỏa Tư dữ tợn nhìn chòng chọc, “Nguyệt Quang cũng là người của ta. Cậu đừng đem em ấy quy về hết cho hắn ta được không?” Vì sao trong tình huống nào cũng là Hi Ân nổi tiếng hơn? Hắn không tốt sao? Hắn đối với Nguyệt Quang thực ôn nhu nha!

Hi Ân xấu hổ cười trừ, vỗ vỗ vai Hỏa Tư nói: “Yên tâm, Nguyệt Quang tuyệt đối thích cậu hơn. Ai kêu cậu là người yêu đầu tiên của em ấy!” Những lời này tùy giống như nói giỡn, nhưng cũng mang ý ghen tuông vô cùng.

“Tôi cảm thấy hai người các cậu a! Hẳn là nên hảo hảo quản giáo cậu ta một chút, ít nhất đừng để cậu ta sờ loạn Ly Phi bảo bối của tôi!” Khải Thụy vẻ mặt đáng đánh vỗ vai hai người, buông tiếng thở dài nói.

Hỏa Tư cùng Hi Ân rất ăn ý vươn tay đặt lên vai Khải Thụy, rất giống bạn bè tốt, nhưng ngấm ngầm dùng sức ấn bả vai Khải Thụy, làm Khải Thụy đau đến nhíu mày.

“Đau quá! Đau quá! Đừng… Đừng ấn! Xương cốt của tôi sắp vỡ vụn rồi!” Khải Thụy vội vàng đẩy tay hai ngươi ra, đau đến suýt chảy nước mặt. T nói sai chỗ nào sao? Bằng không hai người bọn họ sao lại ngược đãi bả vai y như vậy! Thực nhìn không ra Hi Ân bộ dạng thư sinh nhã nhặn, sức mạnh lại lớn đến như vậy, đau chết y mất!

“Đây là hậu quả của nói sai!” Hỏa Tư một vẻ ngạo mạn khoanh tay trước ngực, cười lạnh châm biếm Khải Thụy đang đâu kêu ‘ai ai’.

Hi Ân thì một bộ ôn hòa nhìn Khải Thụy, vỗ vỗ vai y nói: “‘Họa từ miệng mà ra’ cậu không biết sao? Tuy tôi thực hiểu cá tính của cậu, nhưng ông anh kia không hiểu. Cậu nên tự lo thân đi!” Cười ha ha chỉ chì Hỏa Tư vẻ mặt không chút hòa nhã, mang chút ý uy hiếm cảnh cáo. Hắn không thích có người nói xấu người hắn thương! Quản y là cố ý hay vô tình, chỉ cần có chút ý sỉ nhục đều không được!

“Tôi…. Tôi biết rồi! Đau…. Đau quá! Không ngờ cậu vẻ ngoài nhã nhặn, sức lực lại kinh khủng đến vậy!” Khải Thụy nén giận xoa xoa vai mình, vẻ mặt đáng thương nhìn hai kẻ ỷ thế ức hiếp người kia. Y thật đáng thương. Bảo bối Ly Phi đáng yêu bị vợ bọn họ ăn đậu hủ, y còn phải ở đây chịu đựng cơn thịnh nộ của bọn họ, sớm biết vậy đã không cùng bọn họ nói chuyện!

Hi Ân mỉm cười, “Cái này đều phải cảm ơn Hỏa Tư! Một năm trước tranh giành với hắn cơ hồ ngày nào cũng đánh nhau, sức mạnh này cũng là nhờ hắn luyện ra đó!” Nói đến một năm trước, hắn cùng Hỏa Tư thực sự là khó hòa giải. Vài lần đầu đều là mình thua, nhưng dần dần sau đó cũng có thể đấu ngang sức với Hỏa Tư, hai người còn có lần đánh đến mặt đầy vết thương. Kết quả Nguyệt Quang giận liên tục mấy ngày không để ý tới bọn họ, sau đó bọn họ liền không dám đánh nhau nữa.

“Hỏa Tư! Hi Ân!” Hạ Nguyệt Quang kéo Ly Phi vui vẻ chạy về phía Hỏa Tư cùng Hi Ân, vui vẻ chồm lấy hai người, trái phải hôn mỗi người một cái thật vang.

Hai người vội vàng ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang chồm về phía bọn họ, cũng vui vẻ hôn lại cậu, buông người đang hài lòng cười thành tiếng ra, để tránh cậu lúc xuống chân không chạm đất mà té ngã.

Ly Phi cũng vui vẻ nhào vào lòng Khải Thụy, tức thời làm hóa giải tâm tình buồn bực của y, vui sướng miễn phí tặng y vài nụ hôn.

“Ly Phi bảo bối…. Em không biết anh vừa rồi đáng thương thế nào đâu, em phải hảo hảo an ủi anh nha!” Khải Thụy ôm thân mình mềm mại của Ly Phi, đáng thương hôn lên hai má y kể khổ.

Ly Phi cười ha ha đẩy Khải Thụy ra, mặt đỏ nói: “Đừng làm loạn! Em muốn chụp cho bọn Nguyệt Quang một bức ảnh! Đứng sang một bên đi!”

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ đứng giữa hai người, ngẩng đầu hỏi hai người: “Chúng ta cùng chụp một bức ảnh làm kỷ niệm được không?”

Hi Ân cùng Hỏa Tư nhìn nhau một chút, Hỏa Tư dẫn đầu ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, lộ ra nụ cười tà mị nói: “Ta muốn ôm em chụp.”

“Bình thường cậu đã chiếm hết tiện nghi rồi, để tôi ôm Nguyệt Quang chụp.” Hi Ân bất mãn cũng ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, thản nhiên nói với Hỏa Tư.

Hạ Nguyệt Quang đứng ở giữa thấy hai người lại đang đọ mắt, thực công bằng gỡ tay hai người ra, thay bọn họ chỉnh lại áo, cười hì hò nói: “Để cho công bằng, em ai cũng không được ôm, ngoan ngoãn không được nhúng nhích, lát nữa phải chụp ảnh rồi!” Nói xong, Hạ Nguyệt Quang nhanh chân chạy vào giữa hai người, nói với Ly Phi còn đang dỗ dàng Khải Thụy: “Ly Phi được rồi! Mau chụp đi!”

“Đến đây!” Ly Phi đáp lại Hạ Nguyệt Quang, ôm cổ Khải Thụy hôn môi y, chạy nhanh về phía ba người.

Khải Thụy số khổ nhìn người yêu chạy đi chụp ảnh cho người khác. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng y ở đây nha! Chẳng lẽ Ly Phi bảo bối đáng yêu của y không thể học Nguyệt Quang sao? Coi cậu ta ngoan như vậy, đều để cho Hỏa Tư cùng Hi Ân ôm hôn còn cả ăn đậu hủ, y thật đáng thương.

Ly Phi đứng vào chỗ, chọn một góc độ thích hợp, đưa ống ngắm về phía ba người, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hai gã đẹp trai đứng sau lưng Hạ Nguyệt Quang, rất mong bọn họ đừng bày ra vẻ mặt xấu xí đó, rồi lại không đủ can đảm, đành im lặng điều chỉnh ống kính, ‘tách’ ấn nút, chụp cho ba người một bức ảnh.

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ xoay người ôm lấy hai người kia, “Các anh hôm nay tốt nghiệp rồi! Phải vui vẻ một chút! Chúng ta lát nữa đi dạo quầy hàng được không?”

Hỏa Tư cùng Hi Ân không chịu được nhất chính là Hạ Nguyệt Quang làm nũng với bọn họ, khó trách cổ nhân có cậu: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tuy Nguyệt Quang không phải là mỹ nhân, nhưng cậu là người bọn họ yêu nhất! Có ai có thể miễn dịch được với việc vợ mình làm nũng chứ? Bọn họ tự nhiên chỉ có thể gật đầu thôi!

“Đương nhiên được rồi!” Hi Ân mỉm cười xoa xoa tóc Hạ Nguyệt Quang, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, ôn nhu đáp.

Hỏa Tư tuy vẫn thôi mặt, nhưng cũng sủng nịnh ôm thắt lưng Hạ Nguyệt Quang nói: “Đến lúc đó đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, cẩn thận bị béo đó!”

Hạ Nguyệt Quang chu miệng, “Em béo không tốt sao? Béo rồi anh sẽ không muốn em nữa sao?” Hỏa Tư đáng ghét! Mỗi lần đều ngại cậu ăn nhiều đồ ngọt, nhưng cậu lại không có béo! Vẫn duy trì thể trọng bình thường nha! Trái lại cậu thiếu chút nữa bị bọn họ ngược đãi đến gầy cả đi!

“Mặc kệ em béo hay gầy, chỉ cần là em, bọn anh đều yêu.” Hi Ân yêu thương vuốt ve má Hạ Nguyệt Quang, cười ha ha nói với người đang tức giận kia.

Hỏa Tư trừng mặt nhìn Hi Ân một cái. Bản thân tuy rằng không không nói nổi mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng hành động quan trọng hơn, hắn lập tức ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, cúi đầu cho cậu một nụ hôn nồng cháy, hôn người trong lòng hôn đến không thở nổi, “Như vậy còn chưa đủ yêu thương sao? Có cần ta tiếp tục không?”

Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt ôm lấy Hỏa Tư, sau đó lại xoay người ôm lấy Hi Ân, cười nói với hai người: “Em biết hai người các anh thương em nhất, em cũng rất yêu hai người! Mặc kệ các anh biến thành thế nào em cũng yêu!” Cậu vừa nói xong, liền cười cười kéo Ly Phi đi thảo luận nên rửa bức ảnh như thế nào.

Hỏa Tư nhìn Hi Ân một lúc, có chút cảm khái thở dài nói: “Nếu thật sự muốn ta rời khỏi em ấy, ta nghĩ ta có thể không làm được.”

“Đúng vậy! Em ấy là Nguyệt Quang dễ dàng khiến người ta mê đắm. Tôi cũng không muốn có nhiều người đến cùng chia sẻ em ấy!” Hi Ân đi về phía trước đuổi theo bước chân của Hạ Nguyệt Quang, vừa nói với Hỏa Tư đứng bên cạnh.

“Tôi cũng rất khó tin hai người từ tình địch trở nên tốt như vậy!” Khải Thụy bị Ly Phi bỏ rơi nói xen vào một câu với bọn họ.

Hai người rất ăn ý kéo Khải Thụy lại, nắm lấy vai y tặng cho y một đấm, đồng thanh nói: “Nói nhiều!”

Khải Thụy đau ôm bụng, nhưng miệng vẫn không nghỉ ngơi nói: “Mấy người sao có thể loạn đánh người a! Tôi nói là sự thật mà!”

Hai ngươi không để ý tới ymà tiếp tục đi theo sau người yêu. Bọn họ ở trong hội chợ dạo vài vòng, hai bảo bối đằng trước vui vẻ chỉ chỏ vào quầy hàng bên cạnh thảo luận đến thảo luận đi, hoàn toàn không quan tâm ba tên nam nhân phía sau.

Khải Thụy đầu hàng đầu tiên chạy đến bên cạnh Ly Phi giữ chặt người còn muốn tiếp tục đi kia oán trách: “Ly Phi bảo bối, em còn muốn đi bao lâu nữa? Chân anh mỏi đến muốn đứt ra rồi!”

Ly Phi áy náy lè lưỡi, “Thực xin lỗi nha! Em nhất thời quên sự tồn tại của anh. Lát nữa là có thể nghỉ ngơi, chờ một chút nha!” Y nói xong liền đẩy Khải Thụy sang một bên, vui vẻ tiếp tục tán gẫu với Hạ Nguyệt Quang.

Hỏa Tư cùng Hi Ân không chịu nổi nữa đi lên phía trước, kéo Hạ Nguyệt Quang còn chưa chịu rời đi lên một chiếc xe ngựa, chạy thẳng đến sân trường, để Ly Phi cùng Khải Thụy lại đó.

“Hai người làm gì vậy? Em còn muốn nói chuyện với Ly Phi!” Hạ Nguyệt Quang khó hiểu nhìn hai người, bĩu môi đem một mảnh giấy hình vuông nhỏ cất vào trong lòng, oán tránh nói với hai người.

Hỏa Tư bất mãn nói: “Chúng ta bị em bỏ mặt hai tiếng rồi, rốt cuộc em nói chuyện với xú tiểu tử kia quan trọng hay là bọn ta quan trọng?”

“Kỳ thật lễ tốt nghiệp cũng sắp bắt đầu rồi, vào sớm một chút cũng đỡ phải chen chúc đúng không?” Hi Ân ôm thắt lưng Hạ Nguyệt Quang giải thích. Ngoài mặt tuy rằng không quá để ý cậu để bọn họ lại phía sau, trong lòng cũng chán ghét Hạ Nguyệt Quang cùng người khác nói chuyện vui vẻ như vậy.

Hạ Nguyệt Quang lúc này mới nhớ tới lễ tốt nghiệp của hai người, ngượng ngùng gãi gãi tóc mình, cười nói: “Thực xin lỗi! Em nhất thời cao hứng quên mất, em sẽ bồi thường cho hai người.”

Hỏa Tư nhướn mi, tà cười vươn tay vuốt ve thân mình Hạ Nguyệt Quang hỏi: “Bồi thường như thế nào vậy?”

Hi Ân lập tức chụp lấy tay Hỏa Tư, “Đừng náo loạn, chờ lát nữa là đến sân trường rồi, không có nhiều thời gian để cậu làm đâu.”

“Được rồi, cùng lắm là về sau em tùy ý để các anh xử trí! Nhưng phải chờ em tốt nghiệp đã.” Hạ Nguyệt Quang gian xảo thêm điều kiện phụ, làm cho hai người vốn đang cao hứng rơi xuống.

Hai người trao đổi ánh mắt chỉ hai người mới hiểu, cười ha ha ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, “Đây chính là em nói, đến lúc đó đừng có đổi ý đó!”

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ hôn bọn họ một chút, xe ngựa lúc này cũng ngừng lại, hai người liền kéo Hạ Nguyệt Quang vào trong sân trường.

Lúc này trong sân trường cũng không có quá nhiều người, nhưng người tiến vào đầu tiên đều là có huy hiệu bạch kim trờ lên, cũng bao gồm Y Đức Lôi Hạ Nguyệt Quang từng gặp qua, cùng hai nam nhân chưa từng thấy.

Y Đức Lôi thong thả đến trước mặt ba người, dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Nguyệt Quang, mang ý tứ khác nói: “Xem ra cậu thực không tồi!”

Hòa Tư nhướn mày, không nói gì nhìn nhìn Y Đức Lôi, trong lòng đối với ánh mắt của Y Đức Lôi có chút cảnh giác. Nhìn ánh mắt của y hình như rất có hừng thú với Nguyệt Quang, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để y chạm vào một sợi lông tơ của Nguyệt Quang, cho dù y là đường ca của hắn cũng không được!

Hi Ân thì cũng kính gật đầu với y, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Thật không ngờ hai người các cậu cư nhiên nguyện ý chia sẻ một nam nhân! Thực làm người khác bất ngờ!” Nam từ tóc xám đứng bên cạnh Y Đức Lôi ngôn từ chọc ngoáy nói với hai người.

Mà tên nam từ kia không nói gì liếc Hạ Nguyệt Quang một cái, liền không để ý mà nhìn sang chỗ khác, dường như không có gì có thể hấp dẫn y.

“Đủ rồi Lạc Đức Hoa!” Y Đức Lôi vườn tay găn Lạc Đức Hoa đứng bên cạnh tiếp tục nói chuyện, có thâm ý khác nhìn Hạ Nguyệt Quang nói: “Đây là lựa chọn của bọn họ, chỉ cần không gây trở ngại cho tôi là được, sang bên này ngồi đi!”

Hỏa Tư cùng Hi Ân cũng không nói nhiều kéo tay Hạ Nguyệt Quang rời đi, lúc ngồi vào chỗ, còn ôn nhu ôm cậu, giống như đang an ủi cậu vậy.

“Hai anh đừng lo lắng! Em không sao.” Hạ Nguyệt Quang buông tiếng thở dài tựa vào giữa hai người, mỉm cười nói với hai người. Tuy lúc nhìn thấy Y Đức Lôi, cậu có chút sợ hãi, nhưng khi thấy hai người này âm thầm bảo hộ mình, cậu liền vui vẻ. Trong lòng cậu âm thầm thề, Hạ Nguyệt Quang cậu, tuyệt đối sẽ dùng tình cảm xứng đáng đáp lại bọn họ!

Hỏa Tư hôn má Hạ Nguyệt Quang, không giống lúc thường mà an ủi cậu, chỉ lẳng lặng ôm người yêu, hưởng thụ sự ấm áp của cậu, cũng cho cậu cảm giác an toàn.

Hi Ân như có như không khẽ thở dài. Nguyệt Quang có lúc tùy thích làm loạn, nhưng sự ôn nhu cùng nụ cười của cậu vẫn hấp dẫn người khác như trước, tuy nụ cười cùng sự ôn nhu đó không phải chỉ thuộc về mình hắn, nhưng là hắn có thể hưởng thụ hết, như vậy là đủ rồi. Hắn nguyện ý vì sự ôn nhu cùng nụ cười của cậu, trả giá bằng tất cả những gì hắn có, kể cả tình yêu của hắn….

Bạn đang đọc Cước Đạp Lưỡng Thuyền của Tiểu Hắc Hử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.