Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Nhi đột phá

Tiểu thuyết gốc · 3746 chữ

“Muội có gặp khó khăn gì trong việc tu luyện hay không?” Tử Phong nhẹ nhàng hỏi.

Thực tế thì chín thành võ giả trong thiên hạ luôn kẹt ở những cảnh giới thấp như là Sư cấp hay Tướng cấp, thậm chí Vương cấp ở trong mắt đại đa số người đã là cao không thể với tới, hầu hết vấn đề đều không nằm ở tư chất, mà nằm ở tài nguyên. Nghèo theo văn mà giàu thì tập võ, đó là sự thật không thể chối cãi, trở thành võ giả đã yêu cầu một thiên phú nhất định, bắt tay vào tu luyện cũng không chỉ có đơn giản là sáng dậy hít khí trời tối đi ngủ, dăm bữa nửa tháng liền lên một cấp, công pháp tốt, võ kĩ tinh diệu, dược liệu rèn luyện cơ thể, linh thạch hỗ trợ tu luyện, tất cả đều là tài nguyên không thể thiếu.

Những tài nguyên này đều là tiền cả, hơn nữa giá cả không hề rẻ, đại đa số võ giả có bán hết cả gia tài kiêm luôn cả chính bản thân mình cũng chưa chắc đã đủ tài chính để mua được một khỏa Tứ phẩm đan dược rách nát, càng không cần nói đến công pháp cao cấp. Dưới Thánh cấp, xác thực là có tồn tại việc lĩnh ngộ đối với cảnh giới để có thể đột phá, nhưng những thứ này đều có thể dùng đan dược, dùng thiên tài địa bảo, dùng công pháp đỉnh cấp để cưỡng ép phá bỏ, nói có chút thô tục, nếu tài nguyên không bị giới hạn, một con bò cũng có thể đột phá Tôn cấp, càng không nói đến một võ giả linh trí đầy đủ không ngu ngốc.

Nhiếp Tiểu Thiến hiện tại mới vừa vặn đột phá Sư cấp nhất phẩm, căn bản chẳng có lĩnh ngộ gì đáng nói, càng không kể đến tài nguyên tu luyện của nàng đến cả Thánh Giai cường giả cũng phải đỏ mắt thèm thuồng, Tử Phong chỉ hỏi cho có lệ, chứ trong lòng cũng nghĩ rằng hẳn là không có vấn đề gì to tát, cùng lắm là một chút rắc rối trong việc điều động linh lực hay là vận dụng công pháp đại loại thế.

Quả nhiên giống như những gì hắn đã nghĩ, Nhiếp Tiểu Thiến xác thực là có chút vấn đề, nhưng tất cả đều là lông gà vỏ tỏi trong mắt hắn, chỉ đơn giản bắt nguồn từ việc chính nàng lúc này vẫn là chim non, khuyết thiếu kinh nghiệm mà thôi. Cơ mà Tử Phong cũng không ngại phiền, kiên nhẫn giảng giải cho Nhiếp Tiểu Thiến những chỗ vướng mắc, thậm chí còn tự mình làm mẫu cho nàng mấy lần, đồng thời uốn nắn tác phong vốn có của nàng, tránh đi vào đường rẽ làm chậm trễ tiến độ tu luyện.

Nhiếp Tiểu Thiến giống như là đang nằm mơ, cả người lâng lâng trong vui sướng, hoàn cảnh hiện tại nơi Tử Phong ôm lấy nàng, ôn nhu chỉ điểm từng li từng tí trong việc tu luyện giống hệt thời gian đầu khi nàng mới đi theo hắn, khiến nàng không khỏi có chút hoài niệm cùng hưởng thụ. Một đoạn thời gian gần đây nàng rất ít gặp Tử Phong, đúng hơn mà nói là không có mấy khi mà nàng có thể tử tế ở bên cạnh hắn, tuy rằng nàng biết rằng hắn có chuyện cần phải làm, nhưng cảm giác trống vắng đó vẫn khiến nàng cảm thấy khổ sở.

Đừng nhìn Nhiếp Tiểu Thiến còn nhỏ mà nghĩ rằng nàng không biết gì, nàng chỉ ngây thơ chứ không ngu ngốc, trái lại tâm linh thiếu nữ sáng như chỉ thủy, rất nhiều thứ nàng căn bản không cần phải hỏi đến cũng có thể tự mình đoán ra được. Trông thấy Tử Phong không ngừng đưa người nhà của hắn về đây, nàng thật lòng vui mừng vì hắn cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút buồn bã, cảm giác như mình bị bỏ rơi, trở thành một người vô hình trong mắt của hắn.

Nàng thực tế rất rõ ràng rằng Tử Phong đối tốt với nàng phần nhiều là đến từ lòng cảm kích cùng sự thưởng thức, ở trong đó tình cảm không có được quá nhiều, dù sao cái thứ tình cảm này cũng phải dùng thời gian đến bồi dưỡng chứ không phải tự nhiên là có. Trên thực tế Nhiếp Tiểu Thiến là một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện lại rất dễ thỏa mãn, nàng chỉ cần Tử Phong dành một chút sự quan tâm của hắn lên người mình là đủ, bởi vì hiện tại hắn chính là người thân duy nhất ở bên cạnh nàng.

Vì những lí do đó mà ngay khi Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên xuất hiện, Nhiếp Tiểu Thiến mới mạnh dạn muốn bái sư, không làm huynh muội như trước được thì làm sư đồ cũng không tệ, tuy rằng cái quan hệ này tự nhiên có chút xa cách, nhưng nàng lúc đó giống như một gốc lục bình trôi nổi không chỗ bám víu, căn bản chính là người chết vớ được cọc, được như nào hay thế ấy.

Giờ thì tốt rồi, Tử Phong không hề thay đổi, hắn vẫn ôn nhu, ấm áp như trước, đối xử với nàng không khác là bao, thậm chí nàng còn nhạy cảm nhận thấy hành động của hắn còn có phần thân mật hơn trước, quan hệ sư đồ cũng chỉ là trên danh nghĩa, nàng không mừng mới là lạ.

Tử Phong vừa chỉ điểm tu luyện cho Nhiếp Tiểu Thiến, một bên suy nghĩ tính toán, Triệu Thanh Thanh nói rằng nếu hắn muốn thì có thể tặng cho vài danh ngạch tiến vào trong mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn tìm kiếm cơ duyên, tuy nói rằng đây chỉ là một cái mộ, nhưng bên trong chính là một tiểu thế giới, vạn năm không bị ngoại giới ảnh hưởng, thiên tài địa bảo không dám nói là mọc đầy đất như cải trắng, nhưng chắc cũng chẳng quá ít, không đi tranh đoạt truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn thì cũng có thể tìm được các loại đồ tốt khác.

Vậy nên hắn định để cho Nhiếp Tiểu Thiến, Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng và Diệp Mị Nhi tiến vào mò cá, à nhầm tìm cơ duyên. Đừng có coi thường cái gọi là cơ duyên mỏng manh này, xác thực chúng nữ ở bên hắn tu luyện có được tài nguyên dồi dào, nhưng những tài nguyên này chỉ giới hạn ở trong đan dược, công pháp, võ kỹ cùng với một ít pháp khí, trên đời này vẫn tồn tại những thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu giống như Hồn Châu hay vỏ cây Ất Mộc.

Bản thân Tử Phong không có cái vận khí tốt như nhân vật chính trong tiểu thuyết, huynh đệ nữ nhân tư chất bình thường chỉ cần ở bên cạnh là thăng cấp vù vù như tên lửa, thân nhân của hắn đều phải khắc khổ đi lên từng bước giống như bao võ giả khác, vậy nên những thứ thiên tài địa bảo mà tiền tài không thể mua được kia đối với bọn họ chính là trợ lực lớn nhất, hắn cũng không muốn thực lực bản thân có cách biệt quá lớn với những người khác.

Đơn giản là bởi vì tình cảm là thứ phức tạp khó có thể hiểu rõ, nếu khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng xa, thậm chí giống như trên trời so với dưới đất, khó tránh khỏi nữ nhân rồi người nhà của hắn sẽ có cảm giác tự ti khi đối mặt với hắn, đối với Tử Phong vẫn luôn cho rằng mình và thân nhân là bình đẳng không phân cao thấp chính là chuyện không thể chấp nhận được.

Nhân tuyển như trên đã trải qua tính toán kỹ lưỡng, Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Ngưng Tuyết đi vào thuần túy là để lịch lãm rèn luyện, hắn không trông mong hai tiểu nha đầu này có thể làm nên trò trống gì, nhưng với Lãnh Băng Băng thì có ích lợi rất lớn, nàng có thể thuận lợi đột phá Thánh cấp hay không rất có thể liền phải dựa vào chuyến đi lần này.

Nhưng vấn đề đó là cả ba người này tu vi đều không được cao cho lắm, cần lắm một cá nhân có vũ lực mạnh đi theo bảo vệ, sau khi suy đi tính lại, Tử Phong liền quyết định để cho Diệp Mị Nhi đi theo. Thứ nhất thì nàng chính là người có tu vi mạnh nhất ở trong nhà hắn nếu loại trừ Nhạc Tư Kỳ ra ngoài, thứ hai bản thân nàng chính là Huyết Ma, bản lĩnh rất lớn, đến chính hắn lúc trước đối đầu với nàng còn suýt chút nữa nằm vào quan tài an giấc ngàn thu, đối phó với đám võ giả Thánh Giai tiến vào mộ táng là chuyện trong tầm tay.

Còn về chuyện bốn cái danh ngạch liệu có nhiều quá hay không, Tử Phong không hề quan tâm, Triệu Thanh Thanh chắc chắn sẽ không phản đối, còn cao tầng Triệu gia nếu có ý kiến, hắn không ngại để cho mấy cái ý kiến này biến mất, với thực lực hiện tại của chính mình thì hắn cũng có tự tin này.

Tử Phong sau khi chỉ điểm cho Nhiếp Tiểu Thiến liền đem chuyện tiến vào mộ táng ra nói cho nàng. Ban đầu thì nàng có phần sợ hãi, nhưng rồi suy nghĩ một chút cũng liền cắn răng đồng ý. Đối với thái độ của nàng, hắn không những cảm thấy nàng nhát gan sợ sệt mà ngược lại cảm thấy vui mừng, sợ hãi là chuyện thường tình, dù sao nhân gia cũng chỉ mới tu luyện được vài tháng, sao có thể không e ngại được. Nhưng cuối cùng vẫn có thể tính toán lợi hại mà đề lên dũng khí gật đầu đồng ý, tâm tính cùng đảm lượng như thế này rất khó có được, tuyệt đối không khiến Tử Phong cảm thấy thất vọng.

Tử Phong trò chuyện với Nhiếp Tiểu Thiến thêm một chút nữa rồi mới rời khỏi, hắn cũng không đi tìm Lãnh Băng Băng và Diệp Ngưng Tuyết ngay lập tức, cả hai lúc này vẫn đang bế quan, mộ táng theo tính toán phải mất một chút thời gian nữa mới mở ra, không cần phải vội vã nhất thời, hắn hiện tại còn có việc khác phải để tâm đến.

Tuy nói rằng có Diệp Mị Nhi đi cùng, hệ số an toàn của chúng nữ được đề cao không ít, nhưng hắn đến tận giờ vẫn còn bị sang chấn tâm lí bởi cái Cổ Mộ Thiên Ma năm xưa, đối với mấy cái bí cảnh này trong tiềm thức vẫn cực kỳ nghi kỵ, hắn thực sự không dám buông lỏng, vẫn phải nghĩ thêm biện pháp đảm bảo an toàn cho mọi người.

Thứ đầu tiên mà hắn nghĩ đến đó là phù lục, thứ này phương pháp sử dụng đơn giản, uy lực lại lớn, lấy tạo nghệ phù văn của hắn hiện tại, phù lục cao cấp như bát giai hay cửu giai thì không làm được, nhưng nếu chỉ là thất giai phù lục thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng chế tạo ra, chỉ là vấn đề không nằm ở đó, mà nằm ở nguyên liệu chế tạo phù lục.

Phù văn sư đã biến mất ở Huyền Linh đại lục, nhưng cách thức chế tác phù lục vẫn còn được lưu trữ lại một chút, cơ mà phù lục vẫn thuộc dạng mặt hàng hiếm có khó tìm đơn giản là vì nguyên liệu dùng để chế tạo thứ này về cơ bản đã tuyệt tích, rất khó có thể tìm ra, đại đa số đều chỉ đủ để có thể chế tác một ít phù lục cấp thấp, không đáng để lãng phí nguyên vật liệu hiếm như vậy a.

Thực ra trong cửa hàng hệ thống cũng có phù lục, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, cái thứ đồ chơi này kể từ khi Tử Phong chiếm được cơ sở phù văn chi đạo từ trong Thiên Ma Thánh Cung liền đột nhiên biến mất, mặc hắn tìm như thế nào cũng không ra. Tử Phong tính toán một hồi liền bỏ qua chủ ý sử dụng phù lục để bảo hộ cho chúng nữ, chủ ý này vốn không tồi, chỉ là thiếu khuyết điều kiện để hoàn thành mà thôi, có lẽ lát nữa hắn liền đi tìm Triệu Thanh Thanh hỏi một chút đi, Triệu gia tài đại khí thô hẳn là sẽ có một chút trân tàng, hắn không ngại đổi mấy viên đan dược rác rưởi để lấy nguyên liệu a.

Pháp khí thì Tử Phong hoàn toàn không thèm nghĩ đến, bởi vì mỗi người ngoại trừ Nhiếp Tiểu Thiến ra thì hắn đều đã vũ trang tận răng cho rồi, ai nấy đều một thân Bảo Khí Thiên giai thượng phẩm, trang bị trên người đến cả Thánh Giai thông thường nhìn cũng phải chảy nước bọt, lấy thực lực của các nàng thì như vậy đã là tốt nhất rồi, không thể hơn được nữa.

Tính toán một chút, cuối cùng vẫn phải dựa vào Diệp Mị Nhi đến để đảm bảo an toàn cho chúng nữ, Tử Phong trong lòng máy động, hay là hi sinh vài giọt tinh huyết, đem thực lực của nàng tăng lên đỉnh của Thánh Giai cho nó chắc ăn?

“Chủ nhân ~ ~!!!”

Tử Phong nằm trên chiếc ghế tựa quen thuộc trong sân nghĩ ngợi đến nhập thần, một thân ảnh liền giống như đạn pháo ra khỏi nòng đột nhiên lao thẳng lên người hắn.

“Răng rắc!! Răng rắc!!”

Hai tiếng vang giòn giã liên tiếp vang lên, đầu tiên chính là tiếng xương sườn của hắn nứt ra mấy đạo khe rãnh, theo sau là cái ghế gỗ bên dưới thân của hắn không chịu nổi lực lượng va chạm cường đại truyền xuống từ bên trên mà muốn vỡ tan, nếu không phải Tử Phong phản ứng nhanh, linh lực ngoại phóng bảo vệ một phen thì chắc cái ghế tựa đáng thương này đã biến thành một đám mảnh gỗ vụn rồi.

Tử Phong cố nén đau nhức trong lồng ngực, trợn mắt nhìn Diệp Mị Nhi không biết từ đâu lao ra, lúc này đang giống như con gấu túi nằm sấp trên người hắn, cặp chân dài khỏe mạnh quặp xung quanh eo Tử Phong, hai cánh tay thì vươn lên ôm cổ hắn, đầu rúc vào trong hõm vai hắn mà cọ cọ.

Diệp Mị Nhi cọ tới cọ lui một hồi chán chê, dùng sức hít hà mấy cái giống như phát nghiện, lúc này mới ngẩng đầu lên, bắt gặp Tử Phong đang trợn mắt, nàng liền mang ra cái bản mặt vô tâm vô phế của mình, dùng một ánh mắt vô tội nhìn hắn, biểu tình có bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu khả ái.

Cuối cùng người bại lui lại là Tử Phong, đối với cái con gấu túi đội lốt mỹ nữ này hắn cũng chẳng có biện pháp nào, đánh thì không nỡ, mắng thì nàng chỉ cười cười không để trong lòng, thuần túy chính là nước đổ đầu vịt, à không, khéo nước đổ đầu vịt còn khiến nó ướt một chút, với Diệp Mị Nhi liền một xíu ảnh hưởng cũng không có.

“Mị Nhi à, có chuyện gì mà hưng phấn như vậy?” Tử Phong cười khổ, theo thói quen đưa tay vuốt tóc của Diệp Mị Nhi.

Diệp Mị Nhi ôm hắn chặt hơn một chút, cái cằm đặt lên trên ngực Tử Phong, trên mặt xuất hiện thần sắc hưởng thụ, nhẹ giọng nói

“Chủ nhân, Mị Nhi đột phá a!”

Tử Phong lúc này mới chú ý đến, khí huyết trên người nàng vô cùng thịnh vượng, một thân tinh khí thần thập phần no đủ, hơn nữa lực lượng cơ thể của nàng dường như cũng xuất hiện tăng trưởng, hắn liếc mắt một cái liền nhất thanh nhị sở, thực lực của nàng lúc này hẳn đã vượt qua được tầng thứ Thánh Tôn, đại khái có thể so với Thánh Quân cao giai gì đó đi.

Nhìn ra được điều này, Tử Phong hơi gật đầu một cái, chẳng trách nào vừa rồi nàng có biểu hiện giống như không khống chế được lực lượng, lao đầu một cái liền thiếu chút nữa khiến hắn phải gãy xương, phải biết rằng cơ thể hắn hiện tại chính là một kiện pháp khí hình người, cực kỳ cứng rắn, có thể bỏ qua chênh lệch cảnh giới rất lớn mà đả thương hắn thì cũng chỉ có một mình Diệp Mị Nhi là Huyết Ma có thể làm được, thì ra là nàng đã đột phá cảnh giới.

Nói là cảnh giới, trên thực tế thì Huyết Ma như Mị Nhi không thể dùng cảnh giới của võ giả thông thường để phán đoán, tuy lực lượng của nàng có thể so với Thánh Quân cao giai, nhưng với đủ loại năng lực nội tại cùng với một tấn miễn nhiễm với các loại hiệu ứng tiêu cực, nàng có thể đem Thánh Quân đỉnh phong treo lên đánh như bao cát, nói đùa chứ để hắn ở cùng một cảnh giới chiến đấu với nàng, nếu không đem một vài át chủ bài tất sát ra sử dụng, phần thắng của hắn cũng chỉ có bảy thành, vẫn tồn tại ba thành khả năng bị lật xe.

Cơ mà đối với việc Diệp Mị Nhi đột phá, Tử Phong cũng không ngạc nhiên, một chuyến đi vừa rồi cùng với hắn, nàng thôn phệ rất nhiều huyết nhục cường giả Thánh Giai, lại thêm đám thi thể tồn trữ bên trong Thiên Ma Thánh Cung nữa, không đột phá mới là gặp quỷ, đoán chừng đây vẫn chưa phải là cực hạn của nàng, vẫn còn rất nhiều huyết khí chi lực chưa được nàng tiêu hóa hết. Đây là chuyện tốt, thực lực của nàng như thế này chính là bảo hiểm tốt nhất khi tiến vào bên trong mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn, tin rằng không có mấy thứ ở bên trong sẽ là đối thủ của nàng.

“Xác thực là đã đột phá.” Tử Phong gật gù nói.

Diệp Mị Nhi ngồi thẳng người dậy, trên mặt xuất hiện thần sắc đắc ý, chỉ thiếu điều muốn viết hẳn lên mặt dòng chữ “Mị Nhi rất ngoan, Mị Nhi rất lợi hại, mau khen Mị Nhi đi” mà thôi. Tử Phong thấy vậy cũng bật cười, tính cách và vẻ bề ngoài của nàng thực sự tương phản quá lớn, Diệp Mị Nhi ở trước mặt mình chẳng khác nào tiểu hài tử cả, đáng yêu khả ái là không thể bàn cãi, hắn cũng không keo kiệt lời khen đối với nàng

“Mị Nhi thật là giỏi a!”

“Hì hì....Chủ nhân, Mị Nhi muốn được thưởng ~ ~....” Diệp Mị Nhi được khen liền thỏa mãn, nàng lại nằm nhoài lên người Tử Phong, nũng nịu nói.

“Nàng muốn ta thưởng cái gì?” Tử Phong đối với nàng cũng rất cưng chiều, tùy ý để nàng làm nũng, trong đầu đang tự hỏi không biết Diệp Mị Nhi lại nghĩ ra cái chủ ý kỳ quái nào nữa.

Diệp Mị Nhi vươn người lên, mặt đối mặt với Tử Phong, làn da màu nâu nhạt sáng bóng trên gò má của nàng xuất hiện hai mảnh yên hồng, cái lưỡi đinh hương thò ra liếm khóe môi một cách vô cùng mị hoặc, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm hắn.

Được rồi, Tử Phong tự nhận là mình đã thua cuộc, hắn biết rất rõ Diệp Mị Nhi muốn “phần thưởng” là thứ gì, chỉ có thể cảm thán không hổ là Huyết Mị Ma Cơ, chữ “Mị” chính là sinh ra để dành cho nàng. Cơ mà thân là nam nhân, nữ nhân của mình đòi hỏi mà không thể đáp ứng chính là vô năng, Tử Phong cũng không ngại “thưởng” cho nàng một chút, chung quy con gấu túi này cũng là nữ nhân của hắn a.

Thực tế thì nãy giờ Diệp Mị Nhi bò tới bò lui trên người Tử Phong cũng khiến hắn xuất hiện một chút phản ứng, con mẹ nó một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nằm ở trên người cọ xát lên xuống, hương thơm nồng nàn tràn ngập trong mũi, hắn là thái giám thì mới không có phản ứng. Nghĩ lại thì đây là nữ nhân của mình, có phản ứng cũng không phải là chuyện to tát, Tử Phong đối với chuyện chăn gối cũng không có bài xích, liền bật người đứng dậy, ôm ngang lấy người Diệp Mị Nhi như đang bế công chúa, đi vào trong một căn phòng ở gần đó. Hiện tại trời vẫn còn sáng, như này đại khái chính là cái thứ gọi là bạch nhật tuyên dâm a, chỉ là hắn cũng không phải hoàng đế, bạch nhật tuyên dâm thì làm sao, ai ý kiến được hắn?

Trong thoáng chốc, nhiệt độ trong phòng liền tăng lên có chút nóng bỏng, cả tiểu viện được bao phủ trong một bầu không khí kiều diễm, kèm theo đó là một vài thanh âm tế nhị không dành cho trẻ em cất lên cao vút.

-------------------------

Cầu donate lấy động lực cào phím a!!

Thông tin nhận ủng hộ

- Ngân hàng Techcombank

Số TK 19035576569016

Chủ TK Doan Tuan Dat

- Ví Momo 0336786709

Chủ TK Doan Tuan Dat

Đa tạ các độc giả đã ủng hộ.

Bạn đang đọc Cuồng Huyết Thiên Ma sáng tác bởi TheVoid
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheVoid
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 44
Lượt đọc 1740

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.