Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một bức thư tuyệt mệnh không đáng tin cậy

Phiên bản Dịch · 2518 chữ

Chương 23: Một bức thư tuyệt mệnh không đáng tin cậy

Sở Dao Dao nhìn thấy khuôn mặt già nua đỏ bừng, đối thoại xoay chuyển, sau đó nói: "Tôi cũng cứu anh sau khi anh bất tỉnh? Có lý do chúng ta đến, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại một bóng ma tâm lý cho tôi. Để anh đi chữa bệnh à? Chẳng phải anh chỉ gọi điện thoại như tôi đã nói sao? Vì ý kiến kiêu ngạo của anh, đã để lại trong tôi một bóng ma tâm lý ... "

Ôi trời, chuyện này để lại bóng ma! Trần Hạo Thiên nuốt nước bọt, lùi mông về phía sau, thận trọng nói: "Thanh Thanh, tôi thật sự không làm vậy? Nếu cô không tin thì muốn tôi làm sao bây giờ? Để tôi chịu trách nhiệm? Tuy nói cưới cô không phải là chuyện dễ dàng gì nhưng không phải là không thể. Vấn đề là cô phải chuẩn bị tâm lý cho tôi "

Ép em gả cho anh? Coi như không lấy được chồng, anh chỉ là người dọn dẹp, lão nương gả cho anh, gả cái con mẹ nhà anh? Sở Dao Dao suýt chút nữa không kiềm chế được, người này là ai, tự mình cảm giác tốt đẹp tới ấm đầu rồi.

"Kết hôn với anh? Haha, quên đi, nhưng tinh thần của tôi đã bị tổn hại rất nhiều, linh hồn mỏng manh của tôi cũng bị hủy hoại rất nhiều." Sở Dao Dao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bất định của Trần Hạo Thiên, đôi môi anh đào nói tiếp, "Nói trắng ra, tất cả đều là xui xẻo do sự tùy tiện của anh gây ra. Anh phải chịu trách nhiệm về việc đó. Phải đền bù tổn thất tinh thần ít nhất 50 vạn cho tôi ... "

“Năm mươi vạn!” Trần Hạo Thiên suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Sở Dao Dao, ngón tay run lên, “Cô không có lương tâm, không nói lý lẽ!"

Trần Hạo Thiên không sao không la lên, Sở Dao Dao cũng là lo lắng sau một tiếng mắng như vậy, bỗng nhiên dựng lên: "Chú ý đi, làm như tôi không cứu anh hay gì?"

Sớm biết trước, tôi đã không hao công tốn sức cứu cô! Trần Hạo Thiên chế nhạo, lại gặp phải người như vậy...... Hắn thở dài: "Tôi thường đứng bên sông nơi không có giày ướt... Này, tôi thừa nhận."

Sở Dao Dao thấy Trần Hạo Thiên lời nói mềm mềm lòng, một trận khoái ý, cũng liền không cùng Trần Hạo Thiên so đo, thật muốn so đo, xả đến sang năm cũng xả không rõ.

Dứt lời vừa rồi, nàng nói: "Đương nhiên, tôi cũng không phải là người không có lý trí, coi như anh chỉ là sai lầm, chúng ta lại là đồng nghiệp, tôi giảm giá cho anh, mười lăm vạn là được."

Nếu cô nói theo cách này, lão tử đã cứu không cho cô, còn muốn tôi đưa cô 5 vạn?

"Đương nhiên, bổn cô nương có ấn tượng tốt với anh, cũng không phải là người hiếu thắng, nếu eo hẹp về tiền bạc, anh có thể cân nhắc trả góp, nhưng về lãi suất, tôi sẽ tính cho anh 5% ... ”Sở Dao Dao nói lại lời nói của Trần Hạo Thiên nguyên vẹn, nhưng về mặt quan tâm thì tốt bụng hơn nhiều.

Hừ, với loại người như thế này thì phải phân rõ ràng trái phải, hôm nay Trần Hạo Thiên lắc đầu, hôm nay trúng phải vận đen, nhưng nghĩ lại rằng mình đã tẩy kinh phạt mạch, cũng chẳng thiệt thòi gì. Tất nhiên 50.000 tệ anh nhất quyết không đưa cho cô ta, kể cả khi tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của anh có dãy số 0, đơn vị tính vẫn là Euro.

Nhìn thấy Trần Hạo Thiên dáng vẻ cô đơn, Sở Dao Dao trong lòng rất vui vẻ, rất thoải mái xua tay: "Được rồi, được rồi, tôi không phải loại người vừa nhìn thấy tiền là không biết xấu hổ. Tôi sẽ không đòi anh năm mươi nghìn nhân dân tệ, không có vấn đề gì. Nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì anh cũng đã giúp tôi, phải không? "

Trần Hạo Thiên cuối cùng cũng có chuyện muốn nói: "Hình như chúng ta có tiếng nói chung, thực ra tiếp xúc vẫn còn ngắn ngủi. Cô không biết nhiều về tôi. Mọi người quen tôi đều biết tôi luôn coi tiền là giấy, không có quá nhiều giá trị. "

Còn có thể không biết xấu hổ hơn sao? Sở Dao Dao mặt đầy hắc tuyến.

Sở Dao vẫn rất giàu, khi xuất viện, Trần Hạo Thiên mới phát hiện sau khi ở một tuần, anh có số dư hơn 20.000 tệ.

Anh ở khách sạn năm sao, đây không phải là lãng phí tiền bạc sao? Trần Hạo Thiên âm thầm may mắn, may mắn nàng không phải lão bà, nếu không núi vàng núi bạc cũng sẽ bị đào rỗng tích.

Ánh mắt của Trần Hạo Thiên đảo qua tiền mặt mấy lần, khiến Sở Dao không nói nên lời, cười nói: "Nhìn con mắt muốn rớt ra ngoài rồi kìa."

Trần Hạo Thiên ho khan hai tiếng, bất lực thở dài: "Tôi không muốn nói nhiều, nhìn chung quanh có bao nhiêu người nhìn cô, này ai nuôi cho cô xinh đẹp như vậy, là nam nhân cũng không khống chế được ánh mắt."

Sở Dao khóe miệng giật giật hai lần, người khác thật sự nhìn lão nương, nhưng anh ... rõ ràng là nhìn tiền mà. Tôi là người như thế nào, cùng tên tiểu tử này đã lâu như vậy, lão nương đều đối với chính mình mị lực nghi ngờ mãnh liệt.

“Đưa đi.” Sở Dao Dao ném một đống da đỏ cho Trần Hạo Thiên.

"Cô làm gì đấy?"

“Không phải anh vừa nói như vậy sao? Viện phí còn lại sẽ tính là tiền công mấy ngày nay anh nằm viện.” Sở Dao Dao rất hào phóng.

“Thật ngại quá.” Trần Hạo Thiên nhanh chóng nhét tiền vào trong túi, không có một chút ngượng ngùng nào.

Sở Dao Dao liền buồn bực, thứ này da mặt rốt cuộc dày như nào.

Vốn dĩ, Sở Dao Dao muốn mời Trần Hạo Thiên dùng bữa, nhìn thấy đạo hạnh của hắn liền mất hứng.

Trần Hạo Thiên đã để lại tất cả mọi thứ của lão khốn kiếp, cho nên hắn đương nhiên không muốn nói nhảm với Sở Dao Dao, tách ra khỏi nàng, lập tức trở về nhà trọ.

Cẩn thận mở hộp gỗ ra, tập tài liệu ố vàng và rách rưới làm Trần Hạo Thiên liếc mắt, nhưng trên trang đầu của tập sách lại viết tám chữ lớn ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo - Tu luyện quyết này, thiên hạ vô địch.

Lật giở cuốn sách nhỏ, Trần Hạo Thiên lồng ngực nghẹt thở, suýt chút nữa chảy máu.

"Bất khả chiến bại, bất khả chiến bại em gái ngươi!"

Trần Hạo Thiên ném tập sách lên tường, sắc mặt tái xanh.

Hóa ra trong tập sách không có tu luyện pháp quyết gì cả, toàn bộ là một bản sao của "Đạo Đức Kinh", Những bản ba đô la ttrên quầy hàng đều có chất lượng tốt hơn. Ít nhất chúng cũng được in bằng loại này, Tất cả chỉ có thế, nét chữ dở khóc dở cười và những lỗi chính tả chết tiệt, Trần Hạo Thiên nói rằng lão già đó cũng đang ở độ tuổi 60 hay 70. Khi còn bé, ngữ văn không được tốt, không thể bù đắp được ngôn ngữ của mình khi lớn lên, chính cái thẩm mỹ này đầu độc lão tử.

Đang lúc trầm mặc, một hơi thở dường như không rõ ràng có việc gì lặng lẽ ập đến, sức mạnh lưu chuyển trong kinh mạch đột nhiên hưng phấn.

Tập tài liệu đó!

Trần Hạo Thiên lại cầm nó lên, lật ra một cách tùy tiện, nhưng nhìn chữ viết trên đó dần biến mất, thứ hiện ra trước mắt chính là bức thư tuyệt mệnh do tên già khốn năm xưa viết cho anh.

"Lão già, ngươi lúc chết lại giở trò bí hiểm, làm cho trái tim nhỏ bé của ta rung động không thôi, hay không? Lão từ nguyền rủa ngươi đi xuống, lập tức nhập cung làm thái giám ..." Trần Hạo Thiên vừa cười vừa mắng.

Dần dần giọng anh trầm xuống, và gương mặt anh trở nên nghiêm túc.

"Tiểu tử, khi ngươi đọc bức thư này, chắc ta đã không còn sống nữa... Ừm ... Ta biết bây giờ cậu đang mắng ta, không sao cả, dù sao cậu cũng không phải mắng ta một hai lần, ta đã quen rồi......Có thể đọc được phong thư này, tin rằng sức mạnh của ngươi đã tới tẩy kinh phạt mạch rồi. Đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, là đệ tử tự hào nhất của ta, có một số điều ngươi hẵn đủ có tư cách để biết ... "

Trần Hạo Thiên nghiêm túc nhìn nó, trong lòng dần dần hiểu ra nhân quả của sự việc từ bức thư của tên giàkhốn kiếp kiếp kia.

Thì ra tên khốn lão tổ tông không chết do bệnh tật, mà là cùng người luận võ trọng thương đến chết, Trần Hạo Thiên thật sự không ngờ lại xảy ra một âm mưu đẫm máu như vậy với lão khốn kiếp, đương nhiên đây không phải là lời nói nhất thời, khiến Trần Hạo Thiên không ngờ chính là lão khốn kiếp là một môn phái ẩn sĩ tên là Thiên Chính Cung, Chưởng môn, đứng đầu môn phái ẩn sĩ, cùng với Thế lực Phi Vũ Môn có những mâu thuẫn giai cấp không thể hòa giải.

Cứ sau 30 năm hai bên lại đấu "võ mồm" với nhau, không hề nghi ngờ, Phi Vũ Môn có ưu thế áp đảo, lần nào cũng giáng cho Thiên Chính Cung một đòn tàn khốc, điều này có nghĩa là Phi Vũ dị thường thế nào, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, Thiên Chính Cung đúng là không có người kế vị, lúc này cũng chỉ có ba người, nói cách khác, Trần Hạo Thiên hiện tại chính là người của Thiên Chính Cung, Chưởng môn đời thứ 64, và cũng là môn nhân duy nhất.

Phân tích suy nghĩ của lão khốn kiếp, không khó để nhìn ra mục đích của lão khốn kiếp - để cho Trần Hạo Thiên chăm chỉ tu luyện 《 cửu thiên vũ thần quyết 》, giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí võ thuật, báo thù cho hắn, và cũng đến Thiên Chính Cung cứu mặt lần cuối.

Nhưng rồi lời giải thích của lão khốn kiếp khiến Trần Hạo Thiên muốn đập đầu vào tường.

"Thành thật mà nói, mục tiêu này thực sự quá khó đối với ngươi, vì vậy ngươi có thể lựa chọn tìm người kế thừa trước khi chết, và giao nhiệm vụ vinh quang và gian khổ cho thế hệ sau."

“Điều này cho thấy lão tử sẽ chết.” Trần Hạo Thiên nhéo nhéo tập tài liệu, cơ mặt giật giật.

Vốn dĩ Trần Hạo Thiên cho rằng lời nói của lão khốn kiếp này là quá đáng, đọc xong những lời sau liền cảm thấy mình đã đánh giá quá thấp sự vô liêm sỉ của lão.

"Suy xét đến tiểu tử ngươi thường xuyên tính lặn mất, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta đối với ngươi…… Hắc hắc……bí mật thả độc dược, nếu không có《 cửu thiên vũ thần quyết 》đả thông kinh mạch, tiểu tử ngươi sống không quá mười năm, cho nên thành thành thật thật tu luyện đi, chỉ cần tu luyện đỉnh cấp bí tịch của Thiên Chính Cung đạt đến tầng thứ hai, không chỉ độc dược biến mất, mà thực lực cũng đạt tới mức không ngờ ... ừm. .. Tiểu tử ngươi lại chuẩn bị mắng, phải không? Tiết kiệm công sức, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, hoặc là chuyên tâm tu luyện, hoặc chỉ sống hưởng thụ và ăn uống chờ chết. Lão tử nếu không đoán sai, tiểu tử ngươi hiện tại khẳng định cùng quốc gia sáu tổ chơi mất tích…… Con mẹ nó, lão tử năm đó đôi mắt mù, sao lại chọn một người vô trách nhiệm như vậy làm đồ đệ ... "

“Lao tử kiếp trước xúc phạm nữ tử của Thần, để tên khốn kiếp này làm sư phụ của ta!” Trần Hạo Thiên vỗ đầu, chân răng ngứa ngáy, trong miệng không sạch sẽ nói.

Với lời giải thích của lão khốn kiếp, Trần Hạo Thiên có quan điểm về nguyên nhân gây ra đột biến virus hoặc ít nhiều có cái nhìn khác đi một chút.

Sự đột biến của virus hiển nhiên có liên quan đến chất độc trong cơ thể khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hiện tại xem ra độc cổ cùng virus ở chung hòa hợp, câu hỏi đặt ra là ai mà biết được hai món hàng này có thể tồn tại được bao lâu? Có khi chơi trò chia tay, ngoại tình, còn không phải liện lụy tới mình sao.

Xem ra không làm cũng không được, tôi nghĩ cuộc sống chính trong tương lai là vì công việc bận rộn này, nếu không có tâm lý tốt thì Trần Hạo Thiên đã sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Theo hướng dẫn của bức thư tuyệt mệnh, dưới đáy hộp được kéo ra, một cuốn sách cổ điển với gỗ đàn hương điển tịch hiện ra hậu thế - 《 cửu thiên vũ thần quyết 》.

Đây không phải là sản phẩm Sơn Trại do lão khốn kia chế tạo ra, mà là đồ cổ chính hiệu, lão tổ tông nói rằng từ khi Thiên Chính Cung tạo ra, Chưởng môn các triều đại đều có tu luyện đồ này, ai cũng có. Chạm đến tầng thứ ba là mở ra cánh cửa của thế giới mới, và mỗi người trong số họ nôn ra máu và chết với sự phẫn nộ và tiếc nuối vô hạn.

" 《 Cửu thiên vũ thần quyết 》 tổng cộng có sáu tầng, đã nhiều năm như vậy, còn chưa có biến hóa đạt tới tầng ba ..." Trần Hạo Thiên xoa cằm, trợn mắt một cái, "Hắn không nên để một tên khốn đi ra để giải trí cho các anh em, phải không? "

Ý tưởng này kéo dài khoảng nửa tiếng, Trần Hạo Thiên cảm thấy lòng trắc ẩn của mình thực sự đã xúc phạm đến trí tuệ của các bậc tiền bối, 《 cửu thiên vũ thần quyết 》 quả thật là thần kỳ, quả thực là lợi hại trong chiến đấu.

Bạn đang đọc Cuồng Thiếu Siêu Thiên Tài của Bá Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VR_Lucifer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.