Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn tật cũng có thể lây bệnh

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

Chương 25: Tàn tật có thể lây nhiễm

Liếc nhìn Tôn Vinh Vinh đang nằm che mặt trên mặt đất, Vương Đào trước nay thương hoa tiếc ngọc có chút không đành lòng, thật là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt này là để ngắm, làm sao dám nở đánh? Đánh nhau thì không được dùng tay, thô lỗ quá, dùng miệng thì cảm xúc thế nào?

“Cô gái nhỏ, đại ca không phải người không phải ân oán bất phân, chỉ cần có Trần Hạo Thiên ở đây, ta sẽ không làm phiền ngươi.” Vương Đào hung hăng trừng Hoàng Mao liếc mắt một cái, nói rằng nếu ngươi có đức hạnh như ta thì tốt rồi. Làm sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể tham gia được chuyên này được?

Hoàng Mao sắc mặt lập tức thay đổi: "Là con gà này làm cho anh em chúng ta què quặt? Không đem nàng đùa chết, ta không cam lòng."

Ngươi cùng nàng chơi đùa, lão tử thương tâm! Vương Đào lười để tâm đến phản ứng Hoàng Mao bại liệt, ngươi gãy chân, chân ngươi tàn đầu cũng tàn theo à? Sản phẩm tốt như vậy cho ngươi, chính là hoa nhài cắm bãi *ức trâu.

*"Chúng ta là xã hội đen, chúng ta nhớ đạo lý, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, kẻ đánh cho ngươi tàn phế chính là họ Trần, nếu có năng lực thì kiên nhẫn, chút nữa ngươi có thể chơi hết sức chơi với hắn. Đối với vị cô nương này ... "Vương Đào ho khan một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, "Chuyện của ngươi cùng nàng quan hệ không lớn.”

Đánh cái cc! Không liên quan gì đến nàng, thì mẹ nó liên quan đến ai? Hoàng Mao sửng sốt, sau đó nhìn về phía Vương Dao, sau đó sắc mặt tái nhợt.

Lục Mao cũng là em nhỏ dưới trướng Vương Dao nhiều năm, hắn vẫn rất biết tính khí của Đào Ca, tự xưng là vì xã hội đen có văn hóa, hắn rõ ràng nhìn Tôn Vinh Vinh, trước mặt nhiều huynh đệ làm những chuyện như vậy, xin lỗi, mạnh dạn dùng thói quen dịu dàng hơn để ép Tôn Vinh Vinh phục tùng, chết tiệt, đừng vô liêm sỉ như vậy được không! Em gái của Hoàng Mao Ca không phải người lớn nên đã bị ngươi * rồi, đã bao lâu rồi, liền chơi chán rồi? Liền coi trọng nữ nhân của huynh đệ?

Lục Mao còn có chút không trụ được mà liếc mắt nhìn Hoàng Mao Ca, đại ca còn không dám buông lời, thì hắn nào dám buông lời, chỉ đành đứng bênh cạnh, không hé răng một lời.

Vương Đào nhấc bổng Tôn Vinh Vinh đang run rẩy lên, hoàn toàn mất đi vẻ mặt dữ tợn vừa rồi, cười nhạt: "Tôn tiểu thư, ngươi sợ hãi, vừa rồi ta là bất đắc dĩ, ngươi có thể hiểu được không?"

Tôn Vinh Vinh nhìn thấy giọng điệu của hắn dịu đi, ánh mắt cũng không tà ác như Hoàng Mao, trong lòng cũng bớt sợ hãi một chút, về phần vì sao Vương Đào lại thay đổi như vậy, nàng đồng thời cũng có thể đoán ra được tám chín phần. Kỳ thật nàng căn bản liền không cần đoán, vì tiếp theo, lòng của Vương Dao của Tư Mã Chiêu sẽ được mọi người biết đến.

"Tự giới thiệu, ta tên là Vương Đao, là huynh đệ của Mạnh Phục Dương trên đường ca tụng, gọi là Đao Ca. Tuy rằng ở nửa thành Phục Dương không dám nói nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng lời nói của ta cũng coi như có trọng lượng." VươngĐào khoe bụng có một vết sẹo, nhìn đến Tôn Vinh Vinh sắc mặt, sau đó lại nhìn dáng người cô bé, trái tim có chút run lên," Ta xin lỗi vừa nãy đã mạo phạm, thật sự xin lỗi, ngày mai ta sẽ tới cửa bồi tội, để chứng tỏ thành ý”

Đến xin lỗi sao? Đồ khốn kiếp đến cùng ngươi đi ngủ! Hoàng Mao Ca chân răng bắt đầu ngứa.

Tôi kinh hãi hồi lâu, dần dần Tôn Vinh Vinh cũng thích ứng, nhìn chung quanh cũng đoán được tình huống tám chín phần, nàng là một nữ nhân nhu nhược vô lực, sao có thể chống lại ông chủ thế giới ngầm? Vương Đào này nói khách khí., ánh mắt cực kỳ không thành thật mà nhìn chằm chằm chính mình, muốn ăn chính mình, dùng ngón chân suy nghĩ, liền biết tên khốn kiếp này lại làm ra ý đồ xấu gì.

“Đào Ca, không cần đến xin lỗi, chỉ cần ngươi có thể tha cho Trần thúc, cho dù ta nợ ngươi một cái, ta sau này sẽ được đền đáp.” Tôn Vinh Vinh nói.

Ngữ khí mềm yếu, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Cô không nghĩ rằng hôm nay Trần Hạo Thiên có thể đến rồi có thể quay trở về nguyên vẹn, mặc dù lần đó ra tay, Trần Hạo Thiên đã đòi cô năm nghìn tệ, nhưng dù sao cũng giúp cô, và vì chuyện này mà chọc phải rắc rối với Vương Đào. Dù sao nàng cũng đã gặp rắc rối rồi, bị Vương Đào nhắm tới, tại Phục Dương, nàng là một nữ nhân nhu nhược không tiền đồ, lấy cái gì chống lại thủ lĩnh thế giới ngầm, dù sao kết quả cuối cùng vẫn như cũ, chi bằng ủy khuất chính mình, giữ lại Trần thúc.

Nàng mềm nhũn nhanh như vậy, đứa nhỏ này là người thông minh! Vương Đào cười cười: "Ta không thiếu tiền."

Tôn Vinh Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, do dự, chậm rãi nói: "Ta muốn cái gì đều cho ngươi, chỉ cần Trần thúc bình an vô sự."

Hoàng Mao Ca ngẩn ra ngay, Vương Đào tỏ ra là ngạ quỷ trong tình dục, nữ nhân có thể làm gì, bằng không cũng không ra tay giúp đỡ, làm gì có bộ dạng của em gái hắn, Tôn Vinh Vinh, so sánh thì tốt hơn sao? Huống hồ Tôn Vinh Vinh kéo mặt cô nương đi theo Vương Đào, hận này sao có thể báo thù? Tất cả những chuyện trước đây, Tôn Vinh Vinh có thể buông tha cho chính mình sao?

Không thể không nói, Hoàng Mao ca cấp bậc thật sự quá thấp, thuộc loại não tàn, nếu hôm nay Vương Đao dễ dàng để cho Trần Hạo Thiên như vậy thì hôm nay cũng không đến nổi đâu, trên đường tối kỵ chính là trọng sắc khinh bạn, cho nên đối với yêu cầu của Tôn Vinh Vinh, Vương Đào không chút khách khí cự tuyệt: "Quốc có quốc pháp gia có gia quy, ta có thể giữ cho Trần Hạo Thiên một mạng, nhưng hắn cũng phải cho ta một lời giải thích!"

Ta sẵn sàng hy sinh, ngươi còn không buông tha Trần thúc, cũng ... Quá đáng giận! Tôn Vinh Vinh tái mặt, nghiến răng bạc nói: "Các ngươi sẽ có báo ứng.”

Báo ứng? Nếu sợ báo ứng, lão tử ở đây còn lẫn lộn trên đường? Vương Đào lắc đầu, nói: "Tôn tiểu thư, người ở giang hồ, thân bất do kỷ, về sau ở với ta lâu rồi, ngươi liền sẽ biết ta là người như nào"

Hoàng Mao và Lục Mao hoàn toàn không nói nên lời, ngươi còn là người sao? Ngươi hoàn toàn quên trước khi tới đây nói cái quái, ngao ngán để khăn quàng đỏ tiến vào nằm xuống, đem Tôn Vinh Vinh giao cho Hoàng Mao dốc hết sức chơi. Chơi đi, thấy người ta lớn lên xinh đẹp, liền xương cốt yếu ớt, đánh giá nếu không phải các huynh đệ trừng mắt to mắt nhỏ nhìn, ngươi chết tiệt muốn phụ lòng nữ nhân, còn không bằng đẽ anh em húng ta trở lại bụng mẹ để sinh ra một lần nữa.

Ngay khi Vương Đào đang đắm chìm trong cảm giác mát lạnh của thế giới ngầm và không kìm được mình, Trần Hạo Thiên đẩy cửa kho ra, nhìn quanh rồi bước vào như một người bình thường.

“Đào Ca, chính là tiểu tử này!” Hoàng Mao Ca giống như nhìn thấy Tân Thế giới, giọng nói đều đang run rẩy.

Lục Mao không khỏi lui về phía sau hai bước.

Tôn Vinh Vinh cắn môi đỏ mọng, lớn tiếng nói: "Trần thúc, ngươi tại sao một mình ở chỗ này? Bọn họ có dao, liền chạy đi."

Ngay khi Trần Hạo Thiên xuất hiện, Tôn Vinh Vinh lần đầu tiên cảm thấy xúc động, đây là một người đàn ông đích thực, vì bản thân, ngay cả bạn trai của mình, Tôn Vinh Vinh cũng không dám tự tin, cảm giác thứ hai là cảm giác tội lỗi mà mình đã gây ra. Trần Hạo Thiên, hắn là một nhân viên quét dọn, ở Phục Dương so với chính mình còn yếu thế hơn, này phải có cái không hay xảy ra, tìm ai nói rõ lí lẽ đi.

"Trần thúc, sao ngươi còn ở đó? Chạy đi!" Tôn Vinh Vinh thấy Trần Hạo Thiên ngốc tại chỗ bất động, trong lòng lo lắng.

“Chạy đi, chạy đi đâu?” Vương Đào phất tay, bốn người em chặn cổng trong chốc lát.

Chuyên nghiệp nha, Vương Đào vô cùng hài lòng với màn thể hiện của các huynh đệ, mấy năm nay luyện chế cùng sự chỉ bảo tận tình của Tiểu Vũ, phẩm chất của huynh đệ càng ngày càng cao.

Chậm rãi ngồi xuống, Vương Đào nghiêng đùi hướng về phía hai chân đặt ra tư thế, châm điếu xì gà rất có khí chất, chế nhạo: "Có một loại! Vừa rồi ngươi là nam nhân, ta hâm mộ..."

Trần Hạo Thiên bĩu môi, trong hắc đạo so với ngươi, tàn nhẫn có khối người, còn giống như ngươi trước mặt sẽ giả bộ cưỡng gian, tìm không ít, hôm nay rõ ràng là chỉnh ta, ngươi ra lệnh một tiếng không phải được rồi à, nói nhảm làm cái gì.

“Ta có phải là nam nhân hay không, mẹ ngươi nhất định phải biết, tại sao, bà ấy không nói cho ngươi biết?” Trần Hạo Thiên không đợi Vương Dao nói xong lời mở đầu, liền có ý ngắt lời.

Kho Tây Thành im lặng.

Cái này không đánh bài theo lẽ thường, nào có đi lên liền mắng chửi người, mắng chửi cũng giỏi thật.

"Tao sẽ chèn ép mẹ mày! Tin hay không thì hôm nay lão tử làm cho mày sống không bằng chết!" Vương Đào không còn giả bộ dịu dàng chỉ vào Trần Hạo Thiên chửi rủa, "Mày có biết lãnh địa của ai không ? Người có biết số phận của việc xúc phạm lão tữ ra sao không?"

Trần Hạo Thiên không thèm để ý đến hắn, đi thẳng đến chỗ Tôn Vinh Vinh, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm tho của cô, cười nói: "Đừng căng thẳng, chuyện hôm nay thuộc về dịch vụ chăm sóc khách hàng, không có thu phí.”

Tôn Vinh Vinh nuốt nước bọt, đến khi nào thì còn thời gian để nói đùa chứ? Nhưng cũng nhờ nói câu nói của Trần Hạo Thiên khiến nỗi sợ hãi của cô đột ngột giảm xuống.

Môi cô khẽ mở, là muốn tượng trưng nhắc nhở Trần Hạo Thiên chú ý an toàn, cô ngẩng đầu nhìn bây giờ nói cái này có ích lợi gì?

Trần Hạo Thiên đứng lên, rất có hứng thú nhìn về phía Hoàng Mao và Lục Mao, cười nói: "Không ngờ cái tật đó lại có thể lây nhiễm. Chỉ mấy ngày nữa, đầu óc của các ngươi đều tiêu rồi."

"Khăn quàng đỏ .... Trần Hạo Thiên!" Hoàng Mao chống gậy, nghĩ đến chuyện thảm thương ngày trước, vẻ mặt vô cùng hung dữ, lời nói gần như bật ra từng chữ một, "Hôm nay nếu không làm ngươi nằm ra khỏi đây, ta Hoàng Mao ca thề không làm người.”

Ngươi hoàn toàn không phải người! Trần Hạo Thiên cũng không hiếm lạ nhìn hắn, đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Đào, bĩu môi nói: "Lúc tiếp điện thoại, ta nếu không nghe lầm, vừa nãy ngươi giống như đánh Tôn Vinh Vinh một cái tát, đúng không?”

Một cái tát nhỏ, lão tử vẫn là dùng sức tát nhẹ khóe miệng, Vương Đào nở nụ cười âm hiểm: "Cậu nhóc, đừng có như vậy tâm tư, nghĩ đến chính mình, ngươi cũng không phải là một hai cái tát là có thể dừng lại chuyện này.”

Trần Hạo Thiên vặn cổ, quét mười mấy tên cường tráng cầm dao gậy gộc, thật sự không hiểu nổi phẩm chất này làm sao có thể đứng vững ở Phục Dương, huống chi dũng khí bọn họ đến từ đâu mà tràn lan? Nhìn xem, nhân gia sơn khẩu tổ cùng với Mafia Nga, kia trang bị, kia năng lực, chênh lệch quá lớn.

Đối mặt với cả chục người đàn ông cường tráng, mặt không đổi sắc, tim không đập, không có mấy người có tâm lý này, Vương Đào là người rất có đầu óc, theo lẽ thường thì nên suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc địa vị của đối phương.

Nhưng mà ... Trần Hạo Thiên là người quét dọn, đầu năm nay thoáng ai có năng lực lại đi quét rác? Nhìn lại quần áo của hắn, quần jean vừa thấy chính là hàng vỉa hè, màu trắng áo thun sam đều tẩy đến ố vàng, nghèo đến mấy chục khối áo thun đều xuyên không dậy nổi, này hào người nếu có bối cảnh, không phải sĩ nhục chỉ số thông minh đại gia sao?

Bạn đang đọc Cuồng Thiếu Siêu Thiên Tài của Bá Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VR_Lucifer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.