Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gậy ông đập lưng ông

Tiểu thuyết gốc · 3552 chữ

Võ đài trung tâm được dựng lên giữa Luyện trường Ngoại môn chu vi rộng khoảng chừng ba bốn trượng, thường dùng cho các đệ tử thi đấu hay luận bàn cao thấp.

Thông thường thì nơi này rất ít người để ý lui tới vì chỉ có chuyện lớn giữa các đệ tử cần giải quyết bằng nắm đấm mới dùng đến, bất quá hôm nay lại đông vui đến lạ: chúng nhân vây xung quanh kín mít, tiếng hô hoán, tiếng bàn luận... huyên náo cả khu vực.

- Này! Người trên đài là ai vậy?

Một tên đệ tử trẻ tuổi thấy chuyện liền xán lại tùy tiện vỗ vai một tên đệ tử khác, hỏi.

Tên đệ tử này bề ngoài trông có chút già dặn, đoán chừng trong Ngoại môn cũng là đệ tử cốt cán, so với những đệ tử khác đang tập trung tại đây có thể nói là lớn tuổi nhất.

Thấy có người hỏi tới tên để tử ánh mắt còn đang hướng nơi đài cao, ngoảnh mặt nhìn lại người sau rồi lắc đầu thở dài, chán nản đáp:

- Haizz... Còn có thể là ai, Lâm Lã lại ngứa tay rồi.

- Lâm Lã? Mọi khi tên này thường dùng võ đài tập luyện bên trong Luyện trường, nay sao lại khoa trương quá mức vậy? Tên đệ tử trẻ tuổi nghe đến cái tên Lâm Lã này biểu tình trên mặt không mấy ngạc nhiên. Hiển nhiên, tên Lâm Lã này trong Ngoại môn cũng là người có chút 'thanh danh'.

- Nghe nói Lâm Lã mấy ngày trước vừa đột phá tới Thất đoạn...

Tên đệ tử kia cũng không để ý đến thần sắc tên đệ tử trẻ tuổi lại hướng mắt lên đài cao, nói tiếp.

- Thất đoạn! Nhanh vậy sao. Vậy tên đối chiến với hắn là...

- Là Lâm Cẩn. Kể ra hắn cũng là một tên vận rủi. Nghe đâu Lâm Lã bế quan đột phá lâu ngày xương khớp khô cứng, vừa ra ngoài muốn tìm tên nào đó giải tỏa lại gặp ngay Lâm Cẩn đang cùng mấy nữ đệ tử cười cười nói nói. Hắn thấy nóng mắt liền lại gần kiếm chuyện rồi... sự việc sau đó là đây.

- Lâm Lã hiện tại đã là Thất đoạn, lực bạo phát đâu phải Ngưng khí - Ngũ đoạn của Lâm Cẩn có thể chống đỡ nổi. Xem ra sau trận này, phải mất dăm bữa nửa tháng mới có thể gặp lại Lâm Cẩn a.

Hai người nhìn nhau lắc đầu thở dài rồi cùng đưa ánh mắt thương hại nhìn lên cái thân ảnh gầy gò hiện đang chật vật trên sàn đấu.

Xung quanh võ đài người đến xem náo nhiệt ngày một đông, truyền ra từng đợt âm thanh nghị luận xao động.

Trên đài thân ảnh Lâm Cẩn gầy gò sắc mặt hiện rõ vẻ tái nhợt, hô hấp có phần ngắt quãng, bộ dáng chật vật sau cú ngã đang cố ghìm sức đứng dậy.

Hắn lúc này tóc tai rối loạn, quần áo trên người bám đầy bụi đất, nơi khóe miệng cùng cánh tay hiện rõ những vết dài bầm tím, đôi mắt nhìn người trước là một mảnh sợ hãi như chú cừu non gặp phải một con sói đói.

Cố gắng ổn định lại, hắn bày ra một tư thế phòng thủ, thực chất những người ở đây ai lấy đều hiểu rõ với thực lực Ngũ đoạn của hắn cùng thương thế mấy lần va chạm trước, hắn đã sớm không còn sức hoàn thủ, chúng một quyền rồi nằm lại sàn đấu chỉ còn dựa vào quyết định của đối thủ.Trái ngược hoàn toàn với bộ dáng chật vật của Lâm Cẩn, Lâm Lã hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng ung dung, ánh mắt khinh thường xem lẫn châm chọc nhìn chú cừu non đang cố sức giãy dụa phía trước.

Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, tay trái nắn bóp cổ tay phải, khuôn mặt lộ rõ tiếu ý.Không chỉ chênh lệch về thực lực, dù là ngoại hình, hai người đã có sự chênh lệch rõ rệt, kẻ không mù đều cũng có thể nhìn rõ: người trước gầy gò ốm yếu gió động là bay, tên còn lại thân hình vạm vỡ có thể nói là đô con không chút nào giống một tên nhóc mười bốn mười năm tuổi.

- Lã ca oai phong! Chỉ vài quyền đã đánh Lâm Cẩn ra thành thế này!

- Lã ca là thiên tài của Ngoại môn chúng ta, phế vật như Lâm Cẩn làm sao uy hiếp hắn.

- Bao cát còn muốn tự cho mình hơn người. Lã ca! Phế hắn đi.

- Phế vật cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Những tiếng hò reo, ca ngợi, chửi rủa thậm chí khinh bỉ pha lẫn vào nhau không ngừng vang lên xung quanh võ đài.

...

Thiếu niên vừa bước vào, tiếng đông đúc hô to gọi nhỏ liền rơi vào tai khiến hắn trong chốc lát đầu óc một trận choáng váng. Đứng tại chỗ hồi lâu lắc lắc đầu thiếu niên mới dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.

'Bụp!!!'

Trên sàn đấu chỉ sau một quyền giao tranh trực tiếp Lâm Cẩn lần nữa bắn ngược về sau ngã lăn ra cách nơi đứng trước đó hơn một thước.

Cảm nhận cơn đau sau va chạm vừa rồi Lâm Cẩn không nhịn được mà ho khan từng đợt, còn chưa kịp chuyển mình đứng dậy, Lâm Lã đã từ đâu phi thân đến đứng trước mặt hắn, chân phải dương cao không chút nhân nhượng nện lên ngực hắn.

Vừa dính phải công kích hất văng lại thêm thương tích trước, khắp người Lâm Cẩn truyền về từng trận đau đớn nhưng hiện tại hắn đã không còn chút sức lực nào nên chỉ có thể nằm yên để đối phương giẫm đạp.

- Phế vật! Chỉ vài quyền mà không đỡ nổi, làm mất hứng bổn đại gia. Cút đi!!!

Lâm Lã sau một hồi giẫm đạp, nhìn cảnh chật vật Lâm Cẩn, trong mắt hiện rõ sự khinh thường, tiện chân đá luôn người xuống đài.

Một cước này của Lâm Lã tưởng chừng vô lực nhưng lực đạo ẩn chứa bên trong mạnh mẽ đem Lâm Cẩn thân thể chật vật nằm đó chấn vang khỏi sàn, theo quán tính đụng mạnh xuống nền đá cứng rắn, thân hình bị kéo rê đi một đoạn dài, trực tiếp lâm vào bất tỉnh.

Xung quanh quan khán thấy Lâm Cẩn như vậy nếm phải đau khổ ai nấy cũng đều thở dài, chỉ biết đưa ánh mắt thương hại nhìn theo.

Sau một màn thương hại cho nhân vật xấu số, tất cả lại nhanh chóng thay đổi sắc thái hướng phía đài, 'các thứ các thứ' vận dụng hết khả năng cùng vốn từ vựng eo hẹp của bản thân bắt đầu tung hô người chiến thắng trên võ đài.

Lâm Lã đứng trên võ đài dưới ánh nắng tựa như bức tượng toàn thân toát ra kim quang ngại nghễ, khí thế oai phong ngút trời, uy nghi ngút trời, dáng vẻ uy hùng như vừa ra tay trừ gian diệt ác. Hắn nhìn quanh rồi nở một nụ cười đắc ý, tay khoanh trước ngực, mặt ngước lên hưởng thụ những lời khen ngợi từ lực chấn nhiếp bản thân tạo ra, trong lòng không khỏi cười lớn.

Đang hưởng thụ hào quang vô tình một thân ảnh lọt vào tầm mắt hắn, thân ảnh 'quen thuộc' đến nỗi còn thân thuộc hơn cả huynh đệ của hắn.

Khẽ nhếch miệng cười, trong mắt hắn hiện rõ tia thích thú, "Bao cát thật sự tới rồi! Vừa rồi ta còn chưa chơi đủ, vậy tiếp tục lấy ngươi ra chơi đùa".

Đám đông cũng là đang tập trung tung hô Lâm Lã, nhìn biểu hiện hắn như vậy đều thầm than không ổn, ai lấy ngó ngang tìm kiếm xung quanh liền phát hiện thân ảnh thiếu niên 'quen thuộc'.

Một nụ cười 'hiền hòa' nhanh chóng dành tặng cho thiếu niên - nụ cười như thấy người gặp họa.

- Ây chà chà! Đây không phải thiếu gia Lâm Thiên của chúng ta sao? Đi đâu mà vội vàng như thế chứ, nãy ta chơi còn chưa đã tay cho lắm, hay là ngươi lên bồi tiếp ta.

Lâm Lã giọng điệu mỉa mai, cố ý để âm điệu càng lớn, không hề che dấu nửa điểm âm mưu của bản thân.

Đám người bên dưới nghe thấy vậy cũng chỉ biết cười thầm, tự nhủ bản thân sắp có kịch hay để xem. Cũng không phải lần đầu Lâm Lã như vậy nên họ cũng hiểu vị Lâm Thiên thiếu gia này hôm nay sẽ phải nếm mùi khổ sở không kém gì Lâm Cẩn.

Lâm Thiên đang đi cước bộ chợt dừng, quay mặt nhìn về nơi phát ra thanh âm, khuôn mặt hững hờ không chút quan tâm, quay người tiếp tục bước.

Thấy Lâm Thiên cư nhiên không để đến mình cứ thế muốn rời đi, Lâm Lã cười lạnh, thanh âm lần nữa vang lên, vẻ mặt giả bộ biểu lộ tiếc hận lắc đầu, nhìn rõ thì như đang châm chọc đối phương:

- Ta cũng chỉ là kẻ yêu tài, muốn cùng người mang danh 'thiên tài' luận bàn đôi chút, vậy mà bị người ta cự tuyệt, đáng tiếc... đáng tiếc a.

Lâm Lã nói đến hai chữ 'thiên tài' ý cười càng sâu cố tình nhấn mạnh, hiển nhiên hai chữ này mới là lưỡi dao hắn dùng để đâm chọc Lâm Thiên.

Lâm Thiên nghe thấy đối phương nhắc tới hai chữ 'thiên tài' bước chân liền dừng lại, khuôn mặt xám xịt tỏa ra chút khí lạnh. Lâm Lã thật sự đã chọc đúng chỗ đau của hắn.

Lâm Thiên từng là thiên tài vạn người ngưỡng mộ. Tiến nhập Lâm gia năm mười tuổi, chỉ mất thời gian một năm từ một người bình thường như bao người bước đầu tu luyện liền trực tiếp đạt tới Ngưng khí - Ngũ đoạn, trở thành nhất nhân trong Lâm gia từ khi lập môn hộ.

Phải biết, Ngưng khí là khởi đầu trên con đường tu luyện, chỉ có thể dựa vào thiên phú bản thân kiến tạo khí hải trong thể nội, tự mình thăng cấp, hắn vậy mà trong vòng một năm liền tăng năm cấp không xảy ra chuyện gì bất thường, không phải nghịch thiên thì là gì? Cho dù là lão tổ Lâm gia cũng không nghịch thiên như hắn.

Bất quá thiên tài thì bị trời đố kị. Đáng tiếc thay, ba năm sau đó Lâm Thiên tu vi không chút tiến triển cho đến tận bây giờ, dù cho có cố gắng thế nào kết quả vẫn dậm chân tại chỗ. Cao tầng Lâm gia thấy hắn thành ra như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, cho rằng là do di chứng của việc hắn tăng cấp quá nhanh không kiểm soát được mà thành.

Sống trong một gia tộc lớn, vì chuyện này Lâm Thiên 'thiên tài' trong mắt đám hậu bối phút chốc nghịch chuyển trở thành 'phế vật' vạn người phỉ nhổ, chịu đủ mọi công kích, châm chọc.

- Zô! Tỷ phu!

Xung quanh võ đài trung tâm chật ních bóng người, từng ánh mắt xen lẫn cảm xúc phức tạp đổ dồn về một phía.

Lâm Thiên một bụng tức tối. Đang muốn quay mình trở lại võ đài, thanh âm từ phía sau lọt vào tai hắn, thì ra là Lâm Phong.

Lâm Phong kém Lâm Thiên hai tuổi nhưng từ bề ngoài so với thiếu niên mười bảy mười tám chẳng mấy khác biệt.

Thân hình trưởng thành cao lớn, tướng mạo anh tuấn bất phàm mang phong thái của một công tử quyền quý, phối hợp cùng y phục Ngoại môn càng nhìn càng giống một thư sinh nho nhã.

Thư sinh phảng phất một loại mê lực, từng cước bộ di chuyển câu dẫn ánh mắt nữ hài toàn trường nhìn lại. Lâm Phong trong Ngoại môn cũng được mệnh danh mỹ nam số một hai, tuy là so cùng Lâm Thiên tướng mạo thì có phần không bằng, nhưng trong mắt nữ hài mới lớn lại chẳng khác nào một nam thần, so ra thì phế vật cũng không thể lấy ra so sánh với hắn được.

Một chuyện cho đến giờ Lâm Thiên vẫn thấy khó hiểu là từ khi hắn bước chân vào Lâm gia, Lâm Phong này đã xán tới làm như thân thuộc rồi tự nhiên gắn cho hắn cái mác 'tỷ phu' mà đi rêu rao khắp nơi.

Lâm Phong trên có một tỷ tỷ cùng với Lâm Thiên đồng niên, dung mạo hai từ tuyệt mĩ phần hơn, cũng là khá thân thiết với hắn. Có lần hắn vô tình gặp hai tỷ muội song hành, thấy vậy tên tiểu tử này liền 'tiện lời tiện người', cứ tưởng rằng người tỷ tỷ sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ nàng ngược lại chỉ mỉm cười tỏ vẻ thẹn thùng.

Thời gian đầu khi nghe Lâm Phong gọi bản thân như vậy, hắn cũng có phần không thích ứng kịp, sau này nghe nhiều thành quen nên cũng mặc kệ.

Cũng vì cái mác Lâm Phong gán cho mà cuộc sống trong Ngoại môn của Lâm Thiên cũng không mấy yên bình, Lâm Lã là tên đầu sỏ chuyên lấy đó làm cớ để hành hạ hắn.

Tên này kể ra cũng thuộc đám hậu bối ái mộ tỷ tỷ Lâm Phong, nói hơi quá thì cả Ngoại môn phàm là nam hài đệ tử dù mới lớn hay chững tuổi đều tôn tỷ tỷ Lâm Phong làm nữ thần trong lòng. Nữ thần xinh đẹp như vậy, cao quý tựa thiên tiên như vậy không gắn với ai mà lại đi gắn chol tên phế vật số một Lâm Thiên, thử hỏi mấy tên này làm sao chịu đựng nổi.

Lại thấy Lâm Phong hết lần này lần khác kêu to gọi nhỏ Lâm Thiên 'tỷ phu', Lâm Lã cho dù là cục sắt cũng không cam tâm, hắn nghĩ chẳng lẽ bản thân hắn lại không bằng một tên phế vật ba năm vẫn dậm chân tại Ngũ đoạn.

- Chết tiệt!!! Lâm Phong sao lại xuất hiện vào lúc này.

Kế hoạch hoàn hảo chỉ thiếu chút là thành công thì giữa đường lại lòi ra tên Lâm Phong này, Lâm Lã tức tối mắng thầm.

Lâm Phong bước đến đứng cạnh Lâm Thiên, hắn đưa mắt nhìn một lượt tràng cảnh xung quanh rồi dừng lại trước biểu tình băng hàn ngùn ngụt trên mặt Lâm Thiên, hướng tầm mắt lên võ đài lại thấy Lâm Lã thân hình vạng vỡ đứng đó.

Như đã hiểu ra vấn đề Lâm Phong tay siết thành quyền, giữa chốn đông người không hề giữ cho Lâm Lã một phần mặt mũi, chỉ thẳng tên người trước, lớn giọng mắng chửi:

- Tên vương bát đản Lâm Lã, ngươi lại chọc giận tỷ phu? Xem ra lần trước giáo huấn vẫn chưa đủ sâu sắc, ngươi còn cho đó là trêu đùa. Tốt! Rất tốt! Hôm nay bổn thiếu gia sẽ chỉ dạy tận tình cho ngươi, đảm bảo lần này để ngươi nằm lại trên giường nửa tháng không kém...

Lâm Lã tuy mạnh hơn những hậu bối khác, bất quá với Lâm Phong lại không chút uy hiếp. Tuy chỉ mười ba tuổi nhưng Lâm Phong sớm đã đột phá Bát đoạn, mạnh hơn đối phương rất nhiều.

Lâm Lã biết giờ này chọc vào Lâm Phong, với thực lực hiện tại của hắn dù thế nào cũng không thể chống đỡ, cố gắng ngạnh kháng thì kết cục cũng chẳng khác Lâm Cẩn là bao. Tên Lâm Phong này từ khi Lâm Thiên tu vi đình trệ đã tuyên bố kẻ nào ức hiếp Lâm Thiên sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ, lần này xuất hiện đúng lúc thật là ngoài dự liệu của hắn, xử lý việc không thỏa đáng thì khó mà vãn hồi.

Suy đi tính lại trong lòng một hồi, Lâm Lã sắc mặt từ từ thay đổi hướng người dưới cười cười, làm ra thần tình vô tội:

- Lâm Phong biểu đệ nói vậy sao được. Ta là nghe nói dạo gần đây Lâm Thiên kiếm thuật có chút tương ngộ, đồng dạng ta đây cũng có chút tiến bộ, muốn cùng hắn luận bàn, không có ác ý. Ngờ đâu hắn lại thành ra thế...

Lâm Phong nghe vậy nhướng mày nhìn Lâm Lã bên trên vẻ mặt vô tội, làm như ngạc nhiên nói:

- Ồ! Thì ra chỉ là muốn luận bàn. Vậy chi bằng luận bàn cùng ta đi. Dạo gần đây bổn thiếu đang tu luyện nguyên kỹ gặp chút vướng mắc, nhân tiện nay gặp được Lâm Lã biểu ca, vậy đành nhờ Lâm Lã biểu ca chiếu cố chỉ điểm thêm biểu đệ.

Vừa nói hằn vừa khởi động tay chân, tư thế chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.

Những người xung quanh thấy Lâm Phong bày ra thủ thế như vậy liền bắt đầu bàn tán lớn nhỏ. Chỉ điểm? Ha... Vừa rồi còn mắng người không chừa chút mặt mũi, giờ lại thay đổi cách xưng hô nhã nhặn đến đáng sợ. Lâm Lã cho dù là biểu ca hắn đó nhưng còn chưa có tư cách chỉ điểm hắn. Luận tu vi hắn trên Lâm Lã một bậc. Luận nguyên kỹ, đạt tới Thất đoạn mới miễn cưỡng tu tập một vài nguyên kỹ, mà Lâm Lã mới đột phá còn chưa tu tập qua, lấy đâu ra kinh nghiệm để mà chỉ với điểm cho hắn.

Mọi người đành thở dài lắc đầu. Chỉ là muốn kiếm cái cớ để đánh người nhưng cái cớ này cũng quá cưỡng ép người khác đi. Đây chẳng phải là lấy gậy ông đập lưng ông mà người xưa hay nói sao. Cao minh! Quả thực cao minh!

Lâm Lã nghe thế sắc mặt  chuyển sang tái mét, chân hình như có dấu hiệu run lên.

Lâm Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn đài, đang muốn sải bước đi lên thì bị một bàn tay từ đằng sau giữ lại. Lâm Thiên kéo hắn khiến hắn vô cùng khó hiểu, nhìn lại thì thấy đối phương lắc đầu tỏ ý muốn bỏ qua.

Lâm Phong đờ ra không hiểu, đang cao hứng đánh người liền tụt mất. Đành vậy, hắn lười nhác hướng phía đài nói:

- Thôi vậy, lần này tỷ phu ý bỏ qua, ta cũng không tính toán thêm với ngươi. Bất quá, đừng để ta phát hiện ngươi khi dễ tỷ phu. Nếu không...

Bàn tay lập tức hóa thành trảo thủ, một trảo mạnh mẽ tựa chim ưng bắt mồi đánh xuống, hằn trên nền đá cứng ngắc. Lần này Lâm Phong xuất Bá Ưng Trảo nguyên kỹ, dùng đầu gối cũng hiểu là muốn mạnh mẽ uy hiếp Lâm Lã.

Lâm Lã mặt mày lấm tấm mồ hôi hột, nhìn xuống nơi nền đá vừa lưu lại một trảo trong mắt thoáng hiện tia run sợ. Nguyên kỹ vừa thể hiện ra nghe đồn Lâm Phong đã tu tập tới mức lô hoả thuần thanh từ lâu nhưng chưa từng mang ra giao đấu, không ngờ lại khủng bố như vậy. Lại nói với thực lực hiện tại hắn căn bản đã không chống đỡ nổi người trước, thêm nguyên kỹ kia nếu giao đấu kết quả nằm giường nửa tháng như đã nói đó thật khó mà tránh khỏi.

Gian nan nuốt xuống, để mặc những ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm về phía này, Lâm Lã khẽ gật đầu.

Toàn trường im bặt, ai lấy trong lòng đều thầm hiểu cho hành động của hắn, nếu hắn không gật đầu cho qua vụ này thì một trảo kia không đơn thuần chỉ nằm trên mặt đất mà có thể là trên võ đài, thậm chí là nằm trên người hắn cũng nên. Trên đài, quyền cước nguyên kỹ không có mắt, ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện ai là người chịu hậu quả, dùng đầu gối cũng có thể hiểu ra.

Theo bọn họ nhận biết, Lâm Phong người này chưa từng đi ngược lời nói ra mặc dù hắn mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi.

Lâm Phong không nói gì thêm, xoay người cùng Lâm Thiên rời đi. Theo sau hai người rời khỏi đám đông cũng từ từ tản đi chỉ còn lại Lâm Lã một thân đứng trên võ đài.

- Lâm Thiên! Lần này mặt mũi ta bị ngươi vùi dập triệt để. Chờ đi, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng vậy sao? Chớ vui mừng quá sớm, chúng ta còn gặp nhau nhiều...

Bóng lưng hai người dần khuất phía xa, Lâm Lã ánh mắt oán độc nhìn theo, trên mặt nộ rõ lãnh ý, lén nở nụ cười đáng sợ.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.