Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc nữ tiên tử

Tiểu thuyết gốc · 2491 chữ

Song nhân hành tẩu bên trong Ngoại môn thu hút từng đợt ánh nhìn lại, có hâm mộ xen lẫn chán ghét tập trung lên hai người một trước một sau này.

- Tỷ phu, sao huynh không để ta dạy cho tên Lâm Lã đó một bài học?

Hành tẩu cùng Lâm Thiên trong quảng trường Ngoại môn, Lâm Phong buột miệng hỏi. Vừa rồi nếu không phải người trước chịu bỏ qua hắn đã thực sự đem tên Lâm Lã kia nằm lại võ đài.

- Ta không muốn lại thêm phiền phức, càng không muốn ngươi vì ta mà bị Thúc phụ quản giáo một trận.

- Đệ sao phải sợ điều đó. Nếu là vô duyên vô cớ đánh hắn, đệ thật sự sẽ bị cha đánh chết chắc. Lâm Lã hết lần này đến lần khác ức hiếp huynh, dù đệ có đánh hắn liệt giường cha cũng chỉ nói vài câu khó nghe sau đó lại cho qua.

Lâm Thiên nghe Lâm Phong nói vậy, cười cười.

Thực ra Lâm Thiên không thuộc Lâm gia chính tông tộc nhân, mặc dù trên danh nghĩa nhìn vào là Lâm gia Lâm thiếu.

Lâm gia nhận nuôi hắn năm mười tuổi, khi ấy hắn không còn chút ấn tượng nào về quá khứ, đến cả tên họ là gì còn không nhớ. Sau này tiến nhập Lâm gia nghe lại từ người đưa về thì biết nơi hắn sống trước đó gặp phải bệnh dịch, người trong vùng đều không may chết cả, chỉ còn mình hắn may mắn sống sót nhưng cũng vì vậy mà ảnh hưởng mất đi ký ức, hắn cũng chỉ biết như vậy.

Tiến nhập Lâm gia, thấy hoàn cảnh hắn đáng thương, phụ thân Lâm Phong trên danh nghĩa nhận hắn làm nghĩa tử, gọi hắn danh Lâm Thiên.

Hai người trò chuyện không lâu sau đó thì tách ra, Lâm Thiên một mình ở lại trong Luyện trường luyện kiếm đến chiều tà mới trở về.

Mặt trời uể oải lui về sau những ngọn núi cao vút phía chân trời, hoàn thành công việc ban phát ánh sáng cho vạn vật.

Một mạch trở về không dừng chân, Lâm Thiên rất nhanh đã đến đình viện.

Toàn thân mệt mỏi sau một ngày luyện tập, thấy bóng dáng đình viện ngay phía trước Lâm Thiên ôm vui vẻ mà buông lỏng tinh thần bước đi. Khi còn cách cổng đình viện vài thước, thình lình từ trong đình viện ba cơn gió lam sắc vụt ra ngoài, lấy Lâm Thiên làm trung tâm bao vây lại không để chừa đường thoát. Lúc ba cơn gió này dừng lại, hiện ra là ba thân ảnh quen thuộc: Lâm Lã, cùng tay chân của hắn Lâm Luân và Lâm Hiệp.

- Chà chà! Lâm thiếu thật đúng là quý nhân nhiều việc, muộn vậy rồi mới về a. Ui da! Ba huynh đệ chúng ta đứng chờ ngươi đến hai chân tê cứng cả rồi.

Lâm Lã mở màn lên tiếng trước. Hắn miệng cười giảo hoạt đánh mắt với hai tên còn lại.

Hai tên cũng nhanh trí hiểu ra vấn đề, miệng cũng khẽ nhếch.

- Các ngươi đây là ý gì? Nếu không có chuyện gì khác thì xin tránh đường, ta không có hơi sức tiếp các người. Mời về cho.

Lâm Thiên đảo mắt thấy từ trong mắt ba tên này có điểm bất thiện, lạnh lùng nói.

- Lâm thiếu không cần căng thẳng, chúng ta sao lại không có chuyện gì chứ. Ha... Lâm thiếu là người hay quên hay giả bộ quên đây? Ban ngày ngươi cùng Lâm Phong liên thủ khiến ta mất mặt trước bao nhiêu người, ngươi cho rằng ta gật đầu bỏ qua là bỏ qua dễ vậy sao? Ngươi từ khi nào cho rằng ta lại thánh nhân nhân từ đến mức không tính toán?

Lâm Lã cười dài cùng hai tên tay chân bắt đầu thu hẹp vòng vây.

- Lâm Phong ta có thể bỏ qua bởi hắn có thân phận đặc biệt nhưng ngươi thì khác, ngoài cái danh phế vật Lâm gia thì chả là gì hết. Không nói nhảm thêm nữa, lên cho ta!! Đánh tên phế vật này một trận thật nặng cho ta, để hắn nhớ 'thân phận' thật sự của hắn.

Lâm Lã nở một nụ cười lạnh rồi trực tiếp cùng hai tên tay chân lao đến tấn công Lâm Thiên.

Ở trong thế bao vây, toàn thân trải qua một ngày luyện tập đã không còn nhiều sức lực, đã vậy thực lực còn chênh lệch, Lâm Thiên cố gượng chút lực còn lại yếu ớt chống trả, bất quá chưa đến mười quyền giao phong đã bị đánh ngã lăn ra nằm trên đường.

Thấy Lâm Thiên không còn sức chống trả ba tên này liền nhanh chóng tiến lại gần, người đấm người đá túi bụi không chừa bất cứ điểm nào trên thân thể người dưới mà thẳng tay ra đòn.

Khó lòng chống đỡ lại công kích Lâm Lã ba người, Lâm Thiên nằm im chịu đòn mà nhanh chóng ngất đi.

- Phù...! Phế vật! Mới được vài quyền mà đã ngất rồi... Đi! Mặc xác hắn.

Đấm đá một hồi để ý thấy Lâm Thiên đã ngất, Lâm Lã thở ra một hơi, vẻ mặt khó chịu nói lớn.

Phất tay ý bảo hai tên kia dừng lại rồi như lúc đến lẳng lặng rời khỏi đình viện. Trước khi đi, hắn cũng không quên bồi thêm một cước đá Lâm Thiên rê xa, đập mạnh vào vệ đường rồi mới kéo người rời đi.

...

Trăng sáng như chiếc đèn lớn treo lơ lửng trên trời không, một buổi tối yên bình và tĩnh mịch. Những đám mây lơ đãng lướt đi nhẹ nhàng trên tinh không.

Hôm nay là ngày trăng tỏ, từng luồng nguyệt quang hòa lẫn sương đêm khiến người còn ở ngoài một mình vào giờ này bỗng cảm thấy se se lạnh. Trăng thanh gió lộng, bầu trời đầy sao, sương se lạnh... một khung cảnh thật tuyệt vời, thiên thời, địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa...

'Hắt xì!'

Dưới bóng cổ thụ bên vệ đường, Lâm Thiên lờ mờ tỉnh lại sau khoảng thời gian ngất đi. Vì nằm ở đây khá lâu, sương trời thấm vào quần áo bám đầy bụi dán vào vết thương gây ra từng trận ê ẩm truyền về não hải đã kéo hắn từ trong hôn mê tỉnh dậy.

Cảm giác được toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua tạt vào lưng khiến hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Thân thể lúc này nặng như đá, hắn vô lực lật mình nằm ngửa hít thở, cái cảm giác đau nhức kia lại lần nữa dấy lên não làm hắn mường tưởng ai đó đang hành hạ hắn thêm một trận.

Khuôn mặt anh tuấn lấm lem đất cát, cố ngẩng đầu lên đôi mắt đen nhánh đảo qua xung quanh Lâm Thiên đoán chừng bản thân đã nằm lại đây khoảng hai canh giờ.

Hít sâu một hơi, hắn gắng chút sức lực còn sót lại đứng dậy, loạng choạng tư thế hướng phía đình viện đi đến. Lương theo từng cử động, y phục ẩm ướt cứ vậy chà xát vào vết thương khiến Lâm Thiên mặt nhăn mày nhó, lần này là hắn sơ ý nên mới ra nông nỗi thế này.

'Kẹt.......'

Một hồi chật vật Lâm Thiên mới bước được vào phòng.

Đẩy cửa đi vào hắn nhanh chóng trút bỏ quần áo thay lên người bộ y phục mới, vất vả tiến lại gần giường, vật vã nằm xuống.

Lưng vừa chạm mặt sàng, một cảm giác tựa ngàn kim châm thể khiến hắn không khỏi một trận xuýt xoa. Vừa rồi hắn đã kiểm tra qua thương thế, tuy chỉ bầm tím dăm ba ngày là tiêu biến, bất quá với tình cảnh hiện tại, Lâm Lã nào chịu để yên cho hắn hồi phục.

Các vết thương ở lưng, bụng, cánh tay... đã được Lâm Thiên cẩn thận thoa dược và y phục che đi tránh sự chú ý. Xử lý vậy cũng coi như không phải lo lắng gì thêm, duy chỉ vết bầm trên mặt, cái này hắn chỉ có thể nhờ người giúp đỡ, tự xử sợ rằng vết thương không đỡ mà còn tự chuốc thiệt vào thân.

'Cốc... Cốc... Cốc'

- Tỷ phu! Huynh ngủ chưa vậy? Ta vào trong nhé!

Còn đang than khổ trong lòng, tiếng gõ cửa chợt vang lên sau đó là thanh âm truyền vào, nghe ra là giọng của Lâm Phong, "Muộn vậy rồi không biết tiểu tử này còn tới là có chuyện gì?"

Còn chưa kịp trả lời đã thấy Lâm Phong đẩy cửa đi vào, lại gần mộc bàn được kê giữa gian phòng, tiện tay kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, bộ dáng rất tự nhiên.

Lâm Thiên thấy có người vào liền chống tay ngồi dậy, tên này vẫn là bộ dáng tự tiện như mọi khi.

Nhìn bộ dáng tự nhiên của Lâm Phong, Lâm Thiên chỉ cười cười. Vừa rời giường bước đi bỗng nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa, bất quá không rõ bóng ảnh là nam hay nữ, "Lâm Phong không có đến một mình".

Vừa muốn mở lời hỏi người trước, một bóng hình xinh đẹp có phần quen thuộc, biểu cảm trên mặt một mảnh e thẹn bước vào.

Thiếu nữ thoạt nhìn cùng Lâm Thiên không sai biệt tuổi, một thân thanh sắc hồng y nhẹ nhàng bước đi.

Thiếu nữ đẹp tựa ngọc nữ tiên tử bước ra từ tranh vẽ; dáng người thanh mảnh, đôi chân ngọc thon dài uyển chuyển theo từng bước lại như đạp vân mà đi vậy. Làn da bạch ngọc vô khuyết, tóc mây đen mượt tùy ý buông dài xuống tận kiều đồn.

Ngũ quan tinh mỹ như khắc như gọt. Hai má thiếu nữ hơi chút ửng hồng dưới ánh đèn trong phòng tựa như một đóa hải đường kiều diễm tuyệt mỹ.

Mày liễu nàng nhẹ nhàng thanh thoát, hai mi chớp động để lộ ra đôi mắt phượng lấp lánh. Chiếc mũi ngọc thanh tú yêu kiều, thêm làn môi đỏ hồng mỏng manh e thẹn mấp máy lại thêm nét xuân tình.

Nàng hoàn hảo lại ưa nhã tựa đóa thanh liên do trời đất tạo nặn, không nhiễm chút bụi trần, khí chất siêu phàm thoát tục. Tuổi còn nhỏ mà đã vậy thật không thể hình dung khi trưởng thành thiếu nữ sẽ khuynh quốc khuynh thành đến bực nào.

Thiếu nữ bước vào khiến cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên. Người đến cũng không xa lạ gì với Lâm Thiên, là tỷ tỷ Lâm Phong, Lâm Ngọc Dao.

Ngây ngốc ngắm nhìn thân ảnh thiếu nữ vừa bước vào, Lâm Thiên không thôi tặc lưỡi, chỉ mới mấy tháng không gặp Lâm Ngọc Dao trước mặt đã trở thành một đại mỹ nhân, thành thục đến từng cử chỉ động tác.

Tuy trước đó ly tử này cũng không kém, lần này gặp lại nàng khiến Lâm Thiên cảm nhận rõ được từ trên người nàng toát ra khí chất thoát tục, thật không hổ danh là nữ thần trong lòng đám hậu bối.

Nếu đám hậu bối Lâm gia biết chuyện nữ thần mà họ ngày nhớ đêm mong lại lui đến nơi ở của tên phế vật đệ nhất trong gia tộc, không biết quãng thời gian sau Lâm Thiên hắn sẽ trải qua cuộc sống trong Ngoại môn thế nào. Haizzz... Đúng là phúc cập bất lai, họa vô đơn chí a.

- Thiên... Thiên ca ca.

Cảm nhận ánh mắt người trước nhìn tới, Lâm Ngọc Dao trên mặt đã thẹn lại càng ửng đỏ hơn, giọng ngọt nhỏ nhẹ mở lời chào.

Nàng không phải lần đầu gặp cảnh này, người khác nhìn nàng thì nàng chẳng để ý tới, riêng thiếu niên này khi nhìn nàng là khiến trong lòng nàng nổi lên một cảm giác vừa thẹn thùng lại vừa vui mừng khó tả.

Có lẽ do bế quan một thời gian dài không tiếp xúc với bên ngoài, mặc dù trước đó nàng có hay lui tới nơi này, bất quá lần này trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác bất đồng. Thứ cảm giác này nàng không sao miêu tả; một chút vui, một chút ngượng ngùng, một chút mong chờ... khiến lòng nàng hơi rối, rối lên thì mặt nàng lại càng thêm ửng hồng.

Lâm Ngọc Dao mang theo mớ cảm xúc khó tả tiến lại gần bàn Lâm Phong đang ngồi, kéo ghế ngồi xuống.

Lâm Thiên thấy vậy cũng lật đật lại bàn rồi ngồi xuống. Ba người ba góc, Lâm Phong một bên nhấp nháp ly trà vừa pha vẫn còn nóng, Lâm Thiên đối diện hướng Lâm Ngọc Dao.

Mặt đối mặt mắt chạm mắt, hiển nhiên lúc này trên mặt Lâm Thiên có gì nào qua khỏi đôi mắt chăm chú của người trước.

- Thiên ca ca. Mặt huynh...

Lâm Thiên nghe vậy giật mình, vội đưa tay lên mặt lại vô tình chạm vào vết bầm, từ cổ họng khẽ rên lên một tiếng xuýt xoa. Hắn vậy mà quên mất trên mặt còn vết thương.

Nén đau, Lâm Thiên tỏ vẻ cười cười:

- Chỉ là vài vết thương nhỏ sơ xuất khi luyện tập, không đáng ngại, không đáng ngại.

Lâm Phong còn đang nhâm nhi ly trà liền đặt xuống, quay sang nhìn Lâm Thiên, quả thực trên mặt người trước có mấy vết bầm tím.

Hừ lạnh một tiếng, Lâm Phong gắt giọng:

- Hừ! Là do đám Lâm Lã làm? Đám người này là không động tay mạnh, vẫn chưa biết đâu là thật, đâu là giả. Tỷ phu yên tâm, ngày mai ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo.

...

Bên ngoài, cách không xa nơi ba người Lâm Thiên trò chuyện có một thạch đình, nơi đó lúc này một tên đô con đang ngồi bên hiên ngủ gật. Tiếng hít thở giữa chốn tĩnh mịch chẳng khác gì tiếng trống thúc quân, đôi tay hắn to lớn quấn quanh ôm chọn cây cột vào lòng.

'Hơ...hơ...hơ... Hắt xì!!!'

Sương tối theo từng đợt hấp thổ xâm nhập cơ thể, khó chịu hắn hắt xì một tiếng rõ to.

Giật mình tỉnh giấc, hắn đứng phắt dậy kêu lớn:

- Ai! Ai! Ai vừa nhắc ta...?Ngó trước ngó sau không thấy bóng ai, hắn lầm bầm một mình mấy câu rồi lại nhắm mắt ngồi trở lại chỗ cũ, ôm cột ngủ tiếp.

- Không có ai sao? Vậy là Ngọc Dao nhớ ta đó a. He he...

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.