Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh cũ phát tác

Tiểu thuyết gốc · 2826 chữ

Trăng sáng phản chiếu dưới mặt hồ yên tĩnh. Từng luồng nguyệt quang êm dịu tản xuống như muốn xua đi bóng tối quẩn quanh nơi đình viện. Tiếng cười nói vui vẻ truyền gắp gian phòng hoà lẫn với ánh trăng bên ngoài khiến thời gian như dần chậm lại...

Đình viện nằm ở phía tây Lâm gia, đơn độc một góc, xung quanh cây cối xanh tốt có phần rậm rạp, nếu không phải bên trong lúc này đèn vẫn còn sáng thì thật sẽ khiến người ngoài đi qua lầm tưởng đây là một đình viện bỏ chống.

'Ui da'

- Đau lắm sao? Xin lỗi, muội sẽ nhẹ tay hơn.

Trong một gian phòng nào đó bên trong đình viện, ba thân ảnh đang ngồi đó.

Thiếu niên bộ dáng anh tuấn phiêu dật lúc này trên khuôn mặt mang theo đờ đẫn ngồi đó, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn về 'đôi tình nhân' đang nhẹ nhàng thoa vết thương cho nhau, tình ý ngập tràn.

Thi thoảng thiếu niên được thiếu nữ thoa dược rên khe khẽ tiếng đau, thiếu nữ lại vội xuýt xoa nhỏ nhẹ xin lỗi rồi cứ như thế cẩn thận trôi qua.

Một câu thiếu nữ xin lỗi thì câu sau "Ta không sao, không cần bận tâm" cứ thế nối đuôi. Nhìn cái tình cảnh hiện tại Lâm Phong trong lòng không khỏi nghĩ nếu để chuyện truyền ra ngoài, ngày hôm sau thật không biết sẽ có bao nhiêu hậu bối điên cuồng chạy đến đây gõ cửa xông vào lôi thiếu niên trước mặt này ra cho hắn một trận thừa sống thiếu chết.

Một khắc thời gian trôi qua, dưới bàn tay trắng trẻo thon dài như búp măng của Lâm Ngọc Dao, vết thương trên mặt Lâm Thiên cũng đã được xử lý. Nhìn vào hắn với mấy cái băng trên mặt chẳng khác nào một tên bị hủy nhan vậy, cái hình mẫu tuấn tú lúc này đã nghịch chuyển một trăm tám mươi độ.

Lâm Ngọc Dao cẩn thận thu dọn hộp thuốc, sắp xếp một cách gọn gàng rồi đem đi cất. Đưa mắt nhìn theo bóng lưng uyển chuyển xinh đẹp động lòng người kia, Lâm Thiên trong lòng chợt thoáng qua suy nghĩ, thật giống cô vợ nhỏ đang thu dọn trong phòng vậy.

Cái gì cô vợ nhỏ...?

Lâm Thiên bạch diện đỏ bừng, lắc mạnh đầu, nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cái chiếm hữu ý nghĩ vừa rồi nếu để đám hậu bối ái mộ nữ tử trước mặt này biết được, một trận huyết vụ đối với hắn là không sao tránh khỏi.

Biểu cảm người trước tuy trong khoảnh khắc bất quá lại không qua khỏi nhãn lực hơn người như Lâm Phong, liếc nhìn Lâm Thiên sau lại nhìn vẻ mặt đang không hiểu chuyện gì của Lâm Ngọc Dao, cười một cách quái dị.

- Tỷ phu yên tâm, ngày mai ta sẽ giáo huấn chúng một trận, để chúng hiểu biết tỷ phu của Lâm Phong ta không phải ai muốn động là có thể động.

- Bỏ đi. Bỏ đi. Nãy giờ không hỏi, muộn vậy rồi hai người còn tới chỗ ta là có chuyện gì?

Lâm Thiên khoát tay bỏ qua rồi rất nhanh chuyển đề tài hỏi lại hai người Lâm Phong.

- Không lẽ có chuyện mới được đến tìm huynh? Nương tử của huynh bế quan lâu ngày không được gặp huynh, trong lòng sinh thương nhớ, kêu ta cùng đi đến xem huynh thế nào.

Lâm Phong hai tay khoác trước ngực, mặt ngước sang một bên giọng điệu chêu đùa, nói.

Lâm Phong vậy điền nhiên nói, chẳng chút để ý đến sắc mặt người tỷ tỷ lúc này đang không ngừng biến hoá.

Lâm Ngọc Dao sững người, nàng không ngờ người đệ đệ này của nàng vậy mà lại lôi bản thân nàng ra chêu đùa, mặt đỏ vừa dịu xuống lại ửng hồng mọng lên. Nàng hung hăng ném Lâm Phong một cái ánh nhìn.

Lâm Thiên nghe thấy thế cũng đờ người, nhìn biểu cảm trên mặt thiếu nữ lúc này, xem ra điều Lâm Phong có chút thật. Hắn có chút cứng họng, lúng túng chỉ biết đưa tay gãi đầu, cười trừ.

- Dạo trước nghe Lâm Phong nói muội bế quan, vậy là đã đột phá?

Bỏ qua tình cảnh bối rối, Lâm Thiên quay sang hỏi Lâm Ngọc Dao.

- May mắn thành công đột phá Cửu đoạn.Lâm Ngọc Dao giọng nói trong vắt, nhỏ nhẹ trả lời.

- Vậy há chẳng phải đã bước vào Luyện khí rồi sao?

Tu Nguyên giả sau khi đột phá Cửu đoạn - Ngưng khí , bước tiếp theo sẽ là Luyện khí cảnh giới.

Ở cảnh giới Ngưng khí chia thành chín cấp tương đương cửu đoạn, Tu Nguyên giả hấp thụ nguyên khí trong thiên địa cấu thành khí hải trong thể nội để dự trữ nguyên khí, đồng thời nguyên khí này cũng có tác dụng giúp Tu nguyên giả tẩy tủy phạt cốt, rèn luyện thân thể.

Đột phá đến Luyện khí cấp, khí hải trong cơ thể được cường hóa và mở rộng thêm theo từng lần thăng cấp, tốc độ hấp thụ, vận chuyển nguyên khí cũng nhanh hơn so với Tu nguyên giả Ngưng khí cấp bậc. Tại cấp này có thể sử dụng nguyên khí trong thể nội để cường hóa các đòn công kích, phòng ngự trong chiến đấu.

Bước vào Luyện khí cấp cho dù bị năm tên Ngưng khí - Cửu đoạn vây công cũng có dư sức chiến thắng, có thể hiểu biểu lộ Lâm Thiên như vậy cũng không quá, khoảng cách giữa hai cấp bậc đâu phải lấy số lượng ra là so sánh ngang bằng.

Thấy thần tình Lâm Thiên như vậy, Lâm Ngọc Dao hơi chút bối rối gật gật đầu.

Đối phương gật đầu xác nhận, Lâm Thiên cũng tỏ vẻ vui mừng mỉm cười.

Hắn ngẫm lại bản thân trong ba năm nay tu vi như vậy vẫn dậm chân tại chỗ. Đồng lứa ai ai cũng thu về thành tựu lớn nhỏ, còn hắn... trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác trống trải.

Nhìn Lâm Thiên đang vui cười lại trở nên im lặng, Lâm Ngọc Dao cũng hiểu cảm giác hắn lúc này, tu vi đứng yên nhiều năm, người cùng tuổi thành tựu thu về... Nếu hắn mà biết bản thân đã từng có tu vi mạnh hơn so với nàng hiện tại gấp nhiều lần thì không ra nông nỗi thế này, chỉ là...

- Tuy muội đã đạt tới Luyện khí cảnh giới nhưng phải mất tám năm. Trước đó khi đạt đến cấp độ như huynh hiện tại, muội cũng phải mất bốn năm mới đạt thành, mà huynh chỉ mất có một năm thời gian tu luyện. Muội tin tưởng, với thiên phú của Thiên ca ca sớm ngày sẽ vượt qua ngăn trở, thăng tiến tu vi, thu về thành tựu còn nhiều hơn muội.

Lâm Ngọc Dao nở nụ cười tươi nói vài lời an ủi hắn. Nụ cười như nắng sớm thật khiến người khác cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Lâm Thiên nghe được lời an ủi cũng phần nào vơi đi tâm sự, mỉm cười đáp lại, chỉ là trông nụ cười này có hơi chút cưỡng ép.

- Ài dà! Huynh đừng trưng ra cái bộ mặt đó được không, tỷ phu? Lâu rồi chúng ta không được ngồi nói chuyện với nhau như thế này, phải nói chuyện vui, đừng có nhắc tới mấy chuyện dễ làm suy sụp bầu không khí ấy nữa.

Nhìn bản mặt như đưa đám kia của Lâm Thiên, Lâm Phong nhịn không được liền lên tiếng.

Ổn định tinh thần Lâm Thiên cười cười, ba người lại chuyển chủ đề trò chuyện, tiếp tục hàn huyên cho tới muộn....Ánh trăng về đêm càng thêm sáng tỏ, tựa hồ như chiếc đèn lớn lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng xua đi mảnh u tối. Tiếng cười nói trong đình viện vẫn chưa hề thuyên giảm.

'Ahhhhh!!!'

Cười nói đang vui vẻ bất chợt một luồng khí lạnh từ trong thể nội Lám Thiên tràn ra.

Luồng khí theo một tốc độ kinh người lương theo cánh tay chạy dọc xuống, trực tiếp đông cứng ly trà còn trên tay Lâm Thiên rồi bị chấn vỡ vụn.

Hô hấp dần trở nên dồn dập, theo từng nhịp hô thổ từng ngụm hàn khí cứ thế phả ra người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn vừa ngậm một khối bâng lớn trong miệng vậy.

Khuôn mặt chốc lát chuyển sang tái mét, đau đớn từng trận từ trong cốt tủy truyền về não hải khiến hắn không kìm được mà rên lên một tiếng thất thanh sau đó liền ngất lịm đi.

- Thiên ca ca?

Lâm Ngọc Dao ngồi đối diện cảm nhận được nhiệt độ toàn thân Lâm Thiên đột ngột giảm xuống rồi nhìn lại thấy hắn lâm vào hôn mê, bất ngờ kêu lên.

- Hình như bệnh cũ của tỷ phu lại bắt đầu phát tác.

Lâm Phong kinh ngạc nhìn Lâm Thiên toàn thân bốc lên khí lạnh, vội nói.

Lâm Ngọc Dao nghe vậy sực nhớ, cứ đến ngày trăng tròn cách thời gian ba tháng không sớm không muộn, 'bệnh cũ' của Lâm Thiên lại một lần phát tác, một khi phát tác hàn khí từ trong cốt tủy sẽ không ngừng tràn ra bao quanh cơ thể, nếu tính ra thì đúng vào ngày hôm nay.

- Mau! Mau đi gọi cha.

Lâm Ngọc Dao cố giữ bình tĩnh kêu Lâm Phong. Trong Lâm gia chỉ có cha nàng mới biết cách khống chế bệnh tình này của Lâm Thiên.

Lâm Phong không chút chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy phóng ra ngoài. Vừa định kéo cửa thì một luồng gió thổi vào làm bật cửa phòng, một thân ảnh lam sắc phong thái uy nghiêm, long hành hổ bộ bước vào.

- Cha!

Nhìn thấy thân ảnh vừa tới, Lâm Phong cùng Lâm Ngọc Dao khuôn mặt lo lắng liền dãn ra phần nào.

Thân ảnh lam sắc vừa tới liền khoát tay nhanh chóng tiến lại gần bàn, nhìn thấy Lâm Thiên đang bất tỉnh nằm đó, thân thể từng đợt vụ khí bốc lên.Không nói lời thừa, y trực tiếp phất tay thổi bay vụ khí, tay kia cách không nhằm phía Lâm Thiên, thân thể Lâm Thiên cũng theo đó rời khỏi mặt bàn lơ lửng trên không.

Trung niên nhân thao tác nhanh lẹ hướng phía mộc sàng đặt Lâm Thiên xuống thế xếp bằng, thân thể vừa động cũng là xếp bằng ngồi trên sàng song thủ bắt đầu biến ảo khôn lường theo đó một cỗ lực lượng cường đại trào ra từ cơ thể y, thủ ấn lại biến đổi cỗ lực lượng kia liền bị áp súc sau lưng Lâm Thiên.

Cỗ lực lượng cực lớn nhanh chóng quán nhập nội thể Lâm Thiên, bắt đầu đối chọi với hàn khí đang không ngừng tìm cách tản ra khắp cơ thể Lâm Thiên.

Quá trình diễn ra rất lâu, phải mất một canh giờ cỗ hàn khí mới chịu nhận thua trước cỗ lực lượng hùng hồn của trung niên nhân mà dần tan biến, Lâm Thiên thân thể cũng trở lại trạng thái ban đầu.

Thấy tình hình đã trở lại như trước trung niên nhân song chưởng thu về, hai mắt dưỡng thần ngồi điều tức tại chỗ, mất tuần hương mới có thể ổn định đứng dậy, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

Xem dáng vẻ trung niên nhân lúc này thì việc áp chế hàn khí trong người Lâm Thiên cũng không dễ dàng như tưởng tượng, thực lực mạnh mẽ cũng phải đổ chút mồ hôi mới có thể hoàn toàn áp chế được, đủ để nhận thức hàn khí kia khủng bố thế nào.

- Cha! Người không sao chứ? Thiên ca ca thế nào?

Lâm Ngọc Dao lại gần đỡ lấy tay trung niên nhân dìu người tới bàn ngồi xuống, rót thêm ly trà đưa người trước, tận tình hỏi. Cũng vì trung niên nhân sau khi thu tay, điều tức lâu vậy mới rời khỏi giường mà Lâm Thiên thì vẫn còn hôn mê, nàng sao lại không lo lắng.

- Ta không sao. Tiểu tử kia cũng không còn gì đáng ngại. May thay ta đến kịp thời, chậm chút hàn khí thấm vào kinh mạch sẽ khó lòng bức ra. Không ngờ lần này hàn khí lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, ta phải mất bốn thành Nguyên khí mới có thể triệt để áp chế nó, quả thực là loại hàn khí đáng sợ.

Trung niên nhân ngồi xuống, nhấp một ngụm trà thiếu nữ vừa rót, từ từ đáp.

Nghe thấy cả hai người đều không sao, Lâm Ngọc Dao cùng Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Ba người nói chuyện một hồi thì Lâm Thiên cũng lẳng lặng từ hôn mê tỉnh lại.

Lâm Thiên đầu óc choáng váng, chống tay ngồi dậy. Vừa muốn rời khỏi giường liền cảm thấy hai chân không chút sức lực, hắn chỉ đành cười khổ, từ bỏ ý định mà ngồi lại trên giường.

- Tỷ phu! Huynh tỉnh rồi.

Lâm Phong thấy hắn tỉnh lại, reo lên. Trung niên nhân thấy vậy cũng đứng dậy lại gần, đưa tay bắt mạch.

- Thúc phụ...

Trung niên nhân tiến lại gần, Lâm Thiên giọng nói yếu ớt như người sắp đứt hơi, chào hỏi.

Thì ra trung niên nhân này không ai khác là tộc trưởng Lâm gia gia tộc, Lâm Thiên Thành.

Tuy ngoài mặt nhận hắn làm nghĩa tử, bất quá lại chỉ cấp hắn thân phận, còn về hai từ nghĩa phụ Lâm Thiên Thành lại không cho hắn gọi, mà để hắn gọi là Thúc phụ.

- Ừm. Mạch tượng tuy yếu nhưng khá đồng đều, không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi điều dưỡng lại là khỏe.

- Cơ thể ngươi bị hàn khí bên ngoài xâm nhập, hàn khí trong cơ thể từ trước mượn thế cộng hưởng thời gian phát tác nên mạnh thêm rất nhiều. Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này hạn chế vận động mạnh, tránh ra ngoài vào trời tối, nếu không hàn khí sẽ nhân cơ hội ngươi suy nhược mà xung kích trở lại.

- Mỗi ngày ba canh giờ rèn luyện dưới dương quang, sau bảy ngày là có thể trở lại trạng thái bình thường. Những ngày này ngươi ở lại trong biệt viện, ta sẽ để Dao nhi tới giúp ngươi.

Lâm Thiên Thành sau khi xem mạch tượng cho Lâm Thiên liền đưa ra kết luận cùng cách điều dưỡng hợp lý.

Lý do Lâm Thiên được phân tới biệt viện này cũng là một phần do bệnh tình của hắn. Biệt viện quang cảnh yên tĩnh lại cách xa ngoại giớl, rất tốt cho việc tu dưỡng tâm tình, ổn định tinh thần mà tự thân áp chế hàn khí.

Thêm vào mặt trời từ khi mọc đến khi lặn đều hướng dương quang tới nơi này, mà dương quang lại là vật chí dương chí cương, rất thích hợp cho việc áp chế hàn khí trong cơ thể hắn.

Lâm Thiên Thành dặn dò Lâm Thiên thêm vài câu rồi cùng Lâm Phong rời đi trước, để lại hắn cùng Lâm Ngọc Dao trong phòng.

- Đã không còn sớm, huynh nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi đây. Ngày mai lại tới thăm huynh.

- Ừm.

Lâm Thiên gật đầu ừ nhẹ.

- Vừa nãy phải đa tạ muội.

- Vì sao?

Lâm Ngọc Dao ngỡ ngàng hỏi lại.

- Vì trong lúc ta bệnh tình phát tác đã giúp ta đi gọi Thúc phụ.

Lâm Thiên ấp úng trả lời.

Lâm Ngọc Dao ngồi bên nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lâm Thiên, tay ngọc che miệng cười duyên.

Nàng đứng dậy, duyên dáng bước về phía cửa gian phòng:

- Muốn cảm ơn ta, huynh chỉ có cách là mau chóng khỏe lại, sau đó dẫn ta vào thành đi dạo...

Thiếu nữ duyên dáng bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lâm Thiên nghe nàng nói vậy chỉ biết cười. Ngửi mùi hương hoa nhài từ trên người thiếu nữ còn vương vấn trong phòng khiến đầu óc hắn trở nên thư thái.

- Haizz... Nữ hài này đối với ta tốt như vậy, thực lực cùng thiên phú lại tuyệt luân, muốn có được nàng, với ta của hiện tại thì thật khó mà có thể...

Ngả người nằm xuống, nghĩ ngợi lung tung một hồi Lâm Thiên chợt thở dài lẩm bẩm, sau đó liền nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.