Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh Chấn Hàm Đan (1)

Phiên bản Dịch · 1173 chữ

Edit Hắc Hóa Nhân

“Ta đói rồi.” Trọng Quỳ nói, mệt mỏi suốt một ngày, trong bụng trống rỗng.

“Vừa hay mẹ ta muốn mời muội muội đi ăn.” Diệp Lan San chen ngang nói.

“Ta ăn thức ăn do đầu bếp trong phủ nấu nhiều rồi nên chưa quen ăn đồ do dì nấu, đều là người một nhà nên nếu có gì cần giúp thì cứ nói thẳng đi.” Trọng Quỳ vừa nói vừa đi về phía nhà ăn.

Diệp Lan San cắn môi, bám theo sau Trọng Quỳ, ân cần lên tiếng: “Muội muội cũng biết là dọc đường chúng ta gặp nhiều khó khăn, hành lý lúc gặp bọn cướp kia đã bị thất thoát không ít nên hiện tại...”

“Hoá ra là vậy.” Sắc mặt Trọng Quỳ vô cùng hờ hững, “Tỷ tỷ yên tâm đi, tuy dì và ngươi ở tạm nhà ta nhưng không cần trả tiền thuê đâu, cứ ăn uống thoải mái.”

“Ta...” Nàng còn chưa nói hết mà, họ là muốn mượn tiền mà!

“Đương nhiên tiền thức ăn nguyên liệu cũng không cần trả đâu.” Bàn tay nhỏ của Trọng Quỳ giơ lên, vô cùng hào sảng ngắt lời Diệp Lan San.

“Muội muội...”

“Không cần cảm ơn đâu, đây là việc ta nên làm.”

“Không phải...”

“Tỷ tỷ và dì nếu muốn ăn thịt thì cứ đi báo với nhà bếp một tiếng là được.”

Diệp Lan San há hốc mồm.

Tiền thuê nhà rồi thức ăn rồi thịt đáng ra là Trọng phủ phải tự cấp cho họ chứ, sao giờ phút này thành ra Diệp Lan San nàng đang ngửa tay xin còn Trọng Quỳ chỉ là tuỳ tiện bố thí thôi vậy?

Trọng Quỳ, ngươi đúng là loại thương nhân hạ đẳng, chỉ được chút khôn ranh mà thôi!

Tới nhà ăn, bên trong sơn hào hải vị hương vị tuyệt mỹ đã được bày biện chu đáo.

Gánh nặng bệnh về gan, hãy để tôi mách, hàng ngàn người tin tưởng

Từ khi rời khỏi Hàn quốc, ngoại trừ lúc còn ở Trọng phủ, Diệp Lan San đã rất lâu không được ăn những món đắt tiền như vậy. Mà kể cả khi còn ở Hàn quốc, dù gia đình họ có là nhà quan thì cũng đâu được thưởng thức mỹ vị như vậy?

Trọng gia đúng là giàu nứt đố đổ vách mà.

Diệp Lan San càng nghĩ càng thấy ghen tị trong lòng. Một bữa cơm của Trọng Quỳ cũng đủ để nàng mua mấy bộ quần áo và trang sức rồi.

Mẹ con Diệp gia bọn họ giờ trắng tay, cái gì cũng không có, quần áo chỉ có hai bộ mặc đi mặc lại, trang sức cũng đã quăng sạch, căn bản là không có mặt mũi đi gặp người khác.

“Tỷ tỷ ngồi xuống ăn đi.” Trọng Quỳ cầm đũa, cười cười mời Diệp Lan San.

Nàng ta nghe Trọng Quỳ nói vậy, ngay lập tức vội vã ngồi xuống gấp gáp ăn, tướng ăn rất khó coi.

Trọng Quỳ tuỳ tiện chọc đũa vài món rồi đặt đũa xuống, nói với Thanh Đồng: “Thanh Đồng, trong kho còn mấy khúc vải tốt, lát đem qua cho dì và tỷ tỷ đi.”

“Vâng.” Thanh Đồng gật đầu lễ phép.

Diệp Lan San ngẩng đầu, hào hứng nhìn Trọng Quỳ. Mẹ nói đúng rồi, chỉ cần Trọng Quỳ vui thì cái gì họ cũng có!

“Muội muội, trang sức mọi ngày ngươi hay mang đẹp thật đấy.” Diệp Lan San mắt sáng lấp lánh, hâm mộ nói.

Thanh Đồng hừ một tiếng, đã cho vải rồi mà còn đòi thêm cả trang sức cài tóc, đúng là được voi đòi tiên mà!

“Vừa hay có mấy thứ ta chán không dùng nữa, đem đi luôn đi.” Trọng Quỳ cười.

“Vâng.” Thanh Đồng gật đầu.

“Cảm ơn muội muội.”

Tuy không vay được tiền nhưng họ có vải với trang sức đã là rất tốt rồi. Mấy bộ đồ nàng mặc trông rất khó coi, đi ra ngoài ai cũng lười để mắt.

Diệp Lan San mừng rõ rời đi, lúc này Thanh Đồng mới bất mãn càu nhàu: “Tiểu chủ nhân đâu cần phải cho mẹ con bọn họ lắm thứ như vậy, da mặt thật dày, thật đáng ghét.”

“Nếu họ đã ở tạm trong Trọng phủ mà chúng ta đối đãi quá keo kiệt cũng chính là bôi đen danh tiếng Trọng phủ chúng ta, người khác sẽ nói là chúng ta so đo tính toán với họ hàng.”

“Thì ra là vậy, vẫn là tiểu chủ nhân lo xa.” Thanh Đồng bội phục ca ngợi.

Trọng Quỳ cười nhẹ không đáp, dựa lưng vào ghế.

“Ly công tử tới!” Mắt Thanh Đồng chợt sáng như sao, mừng rỡ reo lên.

Trọng Quỳ ngửa đầu, vừa hay Vu Ly đang tiến vào từ cửa, ánh đèn rọi lên người hắn, y phục màu đỏ rực rỡ tươi tắn sắc thái tuấn mỹ bất phàm. Hắn nở nụ cười ôn hoà, tựa như đoá hoa chỉ nở vì mình Trọng Quỳ nàng.

“Tiểu chủ nhân hôm nay còn muốn học luyện dược không”

Thanh Đồng cảm thán: “Hoá ra Ly công tử gấp gáp từ thành trở về như vậy là để dạy tiểu chủ nhân học luyện dược sao?”

Trọng Quỳ lướt mắt nhìn qua vạt áo của Vu Ly, đúng là còn vương bụi và dính nước bùn, cất giọng hỏi: “Ngươi ra khỏi thành để làm gì?”

“Nam Cung tiên sinh tuổi đã cao mà trong phủ lại bề bộn công việc, ông không làm hết được nên ta giúp một tay.” Vu Ly đáp.

“Vất vả cho ngươi rồi.” Hôm qua đã đồng ý là sẽ dạy nàng luyện dược, hôm nay dù có bận bịu tới đâu cũng phải làm bằng được.

Trọng Quỳ không nhìn thấu Vu Ly là thật, nhưng cách hắn đối đãi nàng thì không có gì phải bàn cãi cả.

Vu Ly ngồi xuống, lấy ra vài thứ dược liệu đơn giản giúp Trọng Quỳ học cách phân biệt, sau đó hướng dẫn nàng cách khống chế lửa khi luyện dược.

Nghe thanh âm giảng giải trong trẻo của hắn vang lên bên tai, Trọng Quỳ trong lòng chợt sững sờ trong giây lát.

Nàng đã sống ở nơi này vài tháng rồi, cũng dần thích nghi được thân phận hiện tại, dần hiểu biết về thế giới xung quanh mình. Trọng Quỳ nàng đã hoàn toàn dung nhập với thế giới này rồi, không còn cơ hội nào để quay lại nữa.

Mà Vu Ly trong thế giới này, nàng có thể tin tưởng được hay không?

Trọng Quỳ im lặng ngắm nhìn gương mặt đang chuyên chú giảng giải, lại nhìn hàng mi dài cong vút để lại cái bóng nhàn nhạt dưới bọng mắt, thoạt trông như hai cánh ve mỏng manh.

“Vu Ly.” Trọng Quỳ khẽ khàng lên tiếng, cắt ngang tiếng giảng trầm thấp của hắn.

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.