Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Con Lâu Ngày Gặp Lại

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

Đây là quá trình phấn đấu, tìm kiếm sự khẳng định từ người mẹ chiến thần mà main không gặp từ nhỏ. Đồng thời trên con đường hắn đi là vô số những người bạn với tính cách hài hước, cười ói ẻ! 

---

Chương 1: Cha Con Lâu Ngày Gặp Lại

Đêm hè.

Trăng sáng treo ở trên cao.

Thành phố Tân An Khê, tỉnh Tùng Giang.

Trên sân thượng của một toà nhà chung cư, một thiếu niên cầm Phương Thiên Hoạ trong tay, chăm chỉ tập luyện.

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đang chiếu lên người hắn, ánh trăng tinh khiết chói lọi chiếu lên bóng dáng đơn bạc của hắn.

Chấp kích cùng minh nguyệt, thêm bóng nữa thành ba.

“Tân Đan Khê quanh co mấy khúc, cá nhỏ nhảy lên thuyền chúng ta cũng không còn hiếm lạ. Vớt lấy ánh trăng giăng thành lưới sao sáng, rót cho ông nội một chén rượu quê hương…..”

Bên cạnh hàng rào sân thượng, chuông điện thoại là một bài hát giọng trẻ con vang lên.

“A….”

Thiếu niên thở hổn hển, hơi dừng động tác lại, cầm theo chiếc Phương Thiên Hoạ Kích nặng nề đi về phía rào chắn.

“Đến lúc rồi.”

Vinh Đào Đào nhìn thời gian 23:59 hiển thị trên màn hình điện thoại, thuận tay tắt chuông báo thức.

Ừ, đến lúc rồi, nên đi ngủ thôi.

Tí tách, tí tách.

Mồ hôi chảy qua gương mặt hắn rơi xuống đất tạo nên những âm thanh thật nhỏ.

Vinh Đào Đào thoả mãn thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi sau khi miệt mài luyện tập khiến hắn vô cùng mãn nguyện.

Hắn xoay người, lưng dựa vào lan can, hắn ôm trường kích vào trong lồng ngực rồi ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm yên ả.

Ngày mai, chính là ngày thức tỉnh.

Có lẽ….sẽ thành công nhỉ?

Không có gì, tuyệt đối không có vấn đề gì, dù sao….hắn cũng là con trai của Từ Phong Hoa mà.

Vinh Đào Đào tự vò đầu mình, mái tóc xoăn tự nhiên ướt sũng kia thật giống với cái chuồng chó lộn xộn.

Dưới đầu tóc xoăn tự nhiên lọ ra một gương mặt non nớt đáng yêu.

Nghỉ ngơi một lúc, Vinh Đào Đào mang theo chiếc phương thiên hoạ kích, nặng nề lê bước đi về phía hành lang của sân thượng.

Xuống một tầng, đến tầng thứ mười bảy, mở chốt của hộp chữa cháy trên tường, hắn lấy chìa khoá trong đó ra, mở cửa nhà mình.

Vinh Đào Đào tiện tay gác phương thiên hoạ kích ở giá treo ngoài cửa, vừa lau gương mặt ướt sũng của mình vừa đổi dép lê, động tác có phần trì trệ.

Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía sô pha trong phòng khách.

Dưới ánh trăng, có một bóng người trong phòng khách hơi u tối, người đó ngồi ngay ngắn trên sô pha, im lặng nhìn về phía cửa.

Nhất thời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hình tượng có chút kì quái.

Vinh Đào Đào không thấy hoảng sợ nhưng trong đầu đã hiện lên vô vàn dấu hỏi chấm.

Giỏi thật, ban đêm dám xông vào nhà dân?

Bây giờ côn đồ đều ngang ngược như vậy à?

Đây là không tìm thấy trong nhà ta có thứ đồ gì dáng tiền nên chưa thèm đi hả?

Còn ở lại làm gì vậy?

Trực tiếp ra mặt?

Giáp mặt chửi ta nghèo à?

“Đào Đào.”

Bóng đen trên sô pha chậm rãi mở miệng nói.

Mà giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên này, vừa xa lạ cũng vừa thân quen với Vinh Đào Đào.

“Aha?”

Vinh Đào Đào tự xoa đầu xoăn tự nhiên của mình theo bản năng.

Không phải người xấu? Hoá ra là người thân à?

Bố!?

Vinh Đào Đào tiện tay bật đèn của phòng khách lên, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc tây trang, có phần anh tuấn đang ngồi trên sô pha kia.

Vinh Đào Đào không khỏi chớp mắt, nói:

“Ai da? Ai thế này? Đúng là một vị khách hiếm gặp nha!”

Vừa mở miệng đã bắt đầu đả thương người khác.

Trong ánh mắt của người đàn ông có chút hổ thẹn, áy náy cười nói với Vinh Đào Đào:

“Ban nãy, ta xem ngươi tập luyện cực khổ như vậy nên không đến quấy rầy ngươi.”

Vinh Đào Đào bĩu môi, hừ một tiếng, nói:

“Về việc ‘không quấy rầy’ này, ngươi làm rất tốt, lần làm phiền trước của ngươi cũng là ba năm trước nhỉ?”

Vinh Viễn Sơn có chút bất đắc dĩ mở miệng nói:

“Ta bận.”

“Ừ ừ, bận cũng tốt, bận cũng tốt, đàn ông mà, phải lấy sự nghiệp làm trọng!”

Vinh Đào Đào lầm bầm làu bàu, hắn xỏ dép đi về phía phòng tắm:

“Con cái hay gì đó, đều là thứ ngoài ý muốn, ài, đều do lúc ấy còn trẻ, bị tình yêu làm mụ mị đầu óc….”

Vinh Viễn Sơn:

“…..”

Vinh Viễn Sơn trơ mắt nhìn con trai mình là Vinh Đào Đào đi vào phòng tắm, lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng vòi hoa sen.

Vinh Viễn Sơn do dự một lái vẫn đi về phía phòng tắm, dựa vai vào khung cửa, cách cửa phòng mở miệng nói:

“Ngày mai là lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của ngươi rồi.”

Sau cửa, tiếng nói lười biếng của Đào Vinh Vinh kèo theo tiếng nước chảy đáp lại:

“À, thì sao?”

Vinh Viễn Sơn nói:

“Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, có lẽ ngươi sẽ thành công thức tỉnh hồn võ giả.”

Vinh Đào Đào:

“Cũng chưa chắc, cơ hội thức tỉnh thành công chỉ là một nửa thôi.”

Vinh Viễn Sơn bật cười, nói:

“Theo thống kê của toàn nhân loại, mẹ ngươi và ta đều là hồn võ giả, trong cơ thể ngươi đang chảy dòng máu của hồn võ giả, ngươi nhất định sẽ thành công trở thành một hồn võ giả.”

Vinh Viễn Sơn suy nghĩ một chút, như muốn cho con trai thêm chút niềm tin nên nói tiếp:

“Anh trai ngươi cũng là hồn võ giả, ngươi cũng biết mà.”

Lại suy nghĩ, giọng nói của Vinh Đào Đào truyền ra từ trong phòng tắm:

“Ồ, cũng đúng, sao ta lại có thể quên chuyện này, ta không chỉ có một người bố mà tôi còn có một người anh ruột nữa.”

Vinh Viễn Sơn:

“…..”

Trong phòng tắm, vẻ mặt Vinh Đào Đào không mấy vui vẻ chậc lưỡi, CMN….

Ta?

Có bố, có mẹ, còn có một anh trai ruột lớn hơn tám tuổi, nhưng ngày qua tháng lại sao phải sống như một cô nhi thế này?

Vinh Viễn Sơn chần chừ một chút, lại nói:

“Anh ngươi…ừm, cũng bận.”

Vinh Đào Đào:

“…..”

---

Tình tiết mười mấy chương đầu hơi chậm nhưng dần về sau bạn sẽ phát hiện đọc bộ này vừa cừ vừa ẻ lun chứ không đùa ạ :)

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.