Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Hiểu Sai Rồi!

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Chương 29: Ngươi Hiểu Sai Rồi!

Cách không dời vật, quấy nhiễu tinh thần, ảo thuật mộng cảnh, kết nối tâm linh, ý nghĩa hóa thật...tất cả đều là những hồn kỹ loại tinh thần.

Đáng tiếc chính là Tôn Hạnh Vũ không hề mở ra rãnh hồn ở trán, vậy nên chỉ có thể đứng đó cảm thấy hâm mộ mà thôi.

Nhưng trong tương lai, hồn võ giả có thể cố gắng để tăng thêm từ 1-3 rãnh hồn nữa, về phần mở ở vị trí nào trên thân thể thì phải xem số mệnh rồi.

Nghe Vinh Đào Đào hỏi vậy, Dương Xuân Hi cười tươi, thừa nước đục thả câu:

“Sau này các ngươi đi học thì sẽ được học thôi.”

Xí~

Vinh Đào Đào rút điện thoại ra, tìm kiếm trên mạng!

Kết quả là, ừm, không có tín hiệu.

Dương Xuân Hi nhìn Vinh Đào Đào, nở nụ cười giòn tai, ung dung uống một ngụm tra.

Vinh Đào Đào tỏ vẻ mặt khó chịu, khi hắn đang cảm thấy lúng túng thì nhìn thấy Lý Tử Nghị ôm Tôn Hạnh Vũ trong lồng ngực, đây là thời gian cho hai người ân ái ngọt ngào sau bữa ăn đó hả???

Ọe...Các người muốn làm ta rối trí hả?!

Cẩu tặc!

Nói thật thì Vinh Đào Đào khá hâm mộ hai người này.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy hâm mộ đôi cẩu nam nữ này, tối thiểu thì bọn hắn có nhau, trong thời khắc gian khó này vẫn gắn bó keo sơn.

Hoàn cảnh có thể thay đổi một con người.

Trong quãng thời gian ba năm học tập trước đây, Vinh Đào Đào nhiều lần thấy hình ảnh này, nhưng tâm trạng không hề dao động.

Nhưng khi ở phương bắc gió tuyết che kín trời này…

Từ một nơi ánh nắng chói chang, Vinh Đào Đào đi tới vùng đất tuyết trắng mênh mông, băng phủ kín đất này, hắn rời khỏi môi trường lớn lên quen thuộc, rời khỏi quê hương, thậm chí khi nãy còn phải chịu gió rét suốt mấy tiếng, thân thể gần như đã bị đóng băng.

Nhiều nhân tố kết hợp lại với nhau khiến Vinh Đào Đào trước đây ôm quan niệm “bàn tay ta làm nên tất cả, không muốn yêu ai” cũng muốn tìm một nửa kia.

Vậy nên một nửa còn lại của ta đâu rồi?

Vinh Đào Đào tỏ vẻ mặt thiếu niên hoài xuân, thân thể nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn ăn, tay thì chống cằm, càng nghĩ càng bay xa.

Nàng thơ sẽ trông như nào nhỉ?

Nàng ấy sẽ rất dịu dàng phải không?

Tóc ngắn hay là tóc dài?

Thích cười thích đùa hay là dè dặt ngại ngùng…

Dương Xuân Hi thấy đôi mắt Vinh Đào Đào trống rỗng, không nói lời nào, nàng quan tâm hỏi dò:

“Đào Đào, sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”

Vinh Đào Đào:

“Nghĩ tới người trong lòng.”

Dương Xuân Hi:

“???”

Câu hỏi của Vinh Đào Đào hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dương Xuân Hi.

Chẳng lẽ là…

Dương Xuân Hi vô cùng thông minh nhìn về phía hai đứa nhỏ còn lại, lập tức biết được vào thời khắc đặc thù, địa điểm đặc biệt, người em chồng này của mình đã bị kích thích.

Dương Xuân Hi lập tức cảm thấy hưng phấn, hiện giờ nàng không còn là Dương sư của đại học Hồn Võ Tùng Giang nữa mà là chị dâu của Vinh Đào Đào.

Nàng nhẹ giọng hỏi dò:

“Nàng là bạn học của ngươi hả?”

Vinh Đào Đào lắc đầu.

Dương Xuân Hi:

“Vậy sao các ngươi quen được nhau?”

Vinh Đào Đào:

“Ngươi hiểu sai rồi, ta vẫn chưa gặp được người đó mà.”

Dương Xuân Hi không còn lời nào để nói, nàng còn tưởng rằng đứa nhỏ này đã có đối tượng rồi, kết quả là hắn vẫn còn đang nằm mơ?

Dương Xuân Hi đắn đo trong lòng, hay là hỏi hắn thích con gái như nào nhỉ? Hồn Võ Tùng Giang nhiều con cưng của trời như vậy, chắc hẳn sẽ có người thích hợp với hắn nhỉ?

Về phần chuyện yêu sớm ấy hả, Dương Xuân Hi không quá quan tâm, kiếp sống hồn võ giả chính là kiếp sống “làm bạn”.

Bắt đầu từ lúc hồn võ giả có được bản mệnh hồn thú, vậy kiếp sống của nghề nghiệp này đã bắt đầu.

Nếu như có một người bạn gái phù hợp dạy bảo Vinh Đào Đào cách bồi dưỡng tình cảm thì cũng là một việc không tồi.

Vừa nghĩ tới đây, trong đôi mắt Dương Xuân Hi hiện lên vẻ vui mừng, hỏi dò:

“Vậy người trong lòng ngươi là như nào?”

Nghe vậy, ánh mắt Vinh Đào Đào sáng ngời, dường như được nhìn thấy người trong lòng.

“Nàng ấy hẳn là...là một nữ anh hùng, oai phong lẫm liệt, tư thái hiên ngang, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, có thể đâm xuyên tầng tầng gió tuyết…”

“Hì hì.”

Tôn Hạnh Vũ ở bên cạnh che miệng cười trộm, trêu ghẹo:

“Ta thấy ngươi thích Phương Thiên Họa Kích hơn đó.”

Lý Tử Nghị không kìm được mà “hừ” một tiếng, cho dù hắn là hạng người kiêu ngạo thì cũng không thể không thừa nhận nếu như so với sự cố gắng của bản thân với “trường thương” thì rõ ràng Vinh Đào Đào trung trinh với Phương Thiên Họa Kích hơn, cũng cố gắng nhiều hơn.

Dù sao thì trong quãng thời gian trưởng thành, Lý Tử Nghị có Tôn Hạnh Vũ, còn Vinh Đào Đào chỉ có Phương Thiên Họa Kích.

Vừa nghĩ tới đây thì Lý Tử Nghị lại cảm thấy bình thường khi võ nghệ của Vinh Đào Đào cao hơn bản thân một bậc.

Dương Xuân Hi cũng ngẩn ra, người khác tìm đối tượng đều yêu cầu về phương diện tính cách, bề ngoài, gia cảnh các loại, cho tới tận bây giờ nàng chưa từng nghe nói điều kiện tìm đối tượng là Phương Thiên Họa Kích.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.