Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là Simba, hoàng tử của băng Animals

Tiểu thuyết gốc · 3048 chữ

"Nào, đánh nó đi!"

"Đập chết thằng nhãi nào Rhett!"

"Xử đẹp hắn đi Sim!"

"Dạy cho thằng nhãi 1 bài học!"

"Cho nó 1 trận nhừ từ đi, con trai!"

Nghe thấy tiếng hét sau cùng, tôi ko thể ngán ngẩm, ngay cả khi đang tung nắm đấm.

" Gee, đừng làm con mất tập trung," tôi lẩm bẩm trong lúc đánh giá đối thủ.

Tên đang trên võ đài cùng tôi là 1 thành viên của băng Animals. Hắn mặc bộ đồ gym lòe loẹt đặc trưng, lại còn trông bẩn bẩn nữa. Cơ bắp thì quá đồ sộ, bổ sung chrome ở các vị trí yếu điểm như giữa các khớp và hàm. Hắn cao hơn 2m, và bất kì ai ko thuộc băng phải nghĩ thật kĩ trước khi quyết định đối mặt với con quái vật này trong trận đấu tay không mà ko có xe cấp cứu đợi sẵn ở đó.

Mẹ nó, ngay cả trong Animals cũng ko mấy người dám lên võ đài đấu với con khỉ đột không lông này, dù phần thưởng có là Juice. Đây là 1 loại nước uống bao gồm tỷ thứ như sừng tê giác synth, testosterone, gì gì đó tôi chịu.... giúp cơ bắp người uống tăng lên cực khủng. Tôi từng chứng kiến tận mắt 2 lần gã này sử dụng đòn upper cut đấm phọt não đối thủ ra ngoài.

Hắn còn muốn biến đòn đó thành đồn kết liễu của hắn. Còn đặt tên là "Crush-Your-skull- Through-Your-chin"

Băng Animals nói chung toàn là não cơ bắp nên nghĩ được cái tên như thế là tốt lắm rồi.

" Bẻ hắn làm đôi, Simba!"

Simba? Bạn hỏi Simba là ai. Đó là hoàng tử băng Animals, Tôi là hoàng tử của Animals, mặc dù trong băng chả mấy ai quan tâm tới danh hiệu này. Tuy nhiên, biệt danh này bám lấy tôi và đây là cái tên mà tôi thường được biết đến nhất.

Simba, hoàng tử Animals, là người đầu tiên dc sinh ra theo cách tự nhiên trong băng đảng.

Với cả mọi người hay gọi tôi là Sim cho ngắn gọn. Mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy, thay vì tên thật của tôi Michael K. Rose. Tôi nghi ngờ là mẹ đã đặt biệt danh này cho tôi ngay từ đầu, vì bà bắt mọi người gọi bà là Sasquatch thay vì Matilda.

Nói về chuyện sinh ra theo cách tự nhiên thì là thế này. Thứ nước uống tên Juice như đã nói mang lại cho người uống nó cơ bắp, sức mạnh khổng lồ, biến bạn trở thành siêu chiến binh. Tất nhiên tác dụng phụ sẽ khiến bạn trở nên hung dữ, hiếu chiến và vô sinh.

Ngoài trừ trường hợp của mẹ tôi. Quay trở lại 2055, Matilda K. Rose, đã sử dụng Juice và thế quái nào lại mang thai. trở thành thành viên duy nhất của Animals từng có bầu. Từng được cho là ko thể, và bây giờ, tôi ở đây. Tin tôi đi, nó khiến chúng tôi ngạc nhiên.

Rốt cuộc, đâu phải lúc nào cũng đc thức dậy trong một vũ trụ khác.

Sau khi sinh ra tôi, bà có ý nghĩ kì quặc về việc tôi là bước tiến tiếp theo của sự tiến hóa của loài người hay gì đó, bà chọn biệt danh Sasquatch rồi đập tất cả những kẻ thách thức bằng một cái búa tạ cho tới khi leo lên chức thủ lĩnh Animals.

Bà ấy muốn tôi tiếp quản toàn bộ các nhánh Animals vô tổ chức, phi tập trung, tôi không biết, dẫn dắt băng đảng thống trị thế giới mới?

Tôi không hoàn toàn chắc chắn chính xác những gì mà mẹ tôi mong đợi gì ở tôi, mỗi khi tôi hỏi bà ấy thì bà ấy chỉ bối rối và chỉ nhún vai.

" Con mạnh hơn nữa. Để trở thành người mạnh nhất." Là câu trả lời của mẹ tôi cho mọi thắc mắc của tôi.

Như đã nói, ở Animals, ko có ai muốn quỳ lạy 1 người ko xứng đáng nên tôi đã phải chiến đấu cho vị trị của mình kể từ lúc tôi biết tung nắm đấm. Ko phải là 1 phần của băng đảng ko phải là sự lựa chọn. Như trên tivi nói, muốn rời khỏi Night City thì chỉ có cách nằm trong túi xác. Khả năng tạch của bạn tăng lên 200% khi bạn trốn khỏi băng đảng. Thành thật mà nói, tôi ko biết Jackie phải trải qua những gì mới có thể rời khỏi Valentinos trong êm thấm. Các ông trùm thường khử những kẻ rời khỏi băng nhóm để tránh thông tin bị lộ lọt ra ngoài.

Nghĩ lại thì đám corpos cũng vậy.

Bất kỳ đứa trẻ bình thường nào ở NC đều ko thể sống sót qua nổi sinh nhật thứ 6, nhưng tôi thì đâu có bình thường chút nào. Dù kế hoạch của mẹ tôi dành cho tôi có kì quặc cỡ nào, tôi cũng không thể phủ nhận rằng có một số sự thật trong lời nói của bà ấy. Sản phẩm của 2 người chơi Juice mang tới một số lợi ích nhất định.

Tôi đã được sử dụng uống Juice ngay từ trong bụng mẹ. thành ra cơ thể tôi có thể tự tổng hợp ra Juice một cách tự nhiên. Tôi lớn nhanh hơn đám trẻ cùng lứa, cao gần bằng một người đàn ông trưởng thành khi tôi 11 tuổi và giờ tôi sắp 20 tuổi, đạt đến ngưỡng cuối cùng của sự phát triển.

Do đó, cơ bắp của tôi to hơn, chắc hơn so với người bình thưởng, mà khoan so với thành viên băng Animals mới đúng. Nhờ đó tôi có bộ giáp tự nhiên dưới da, giúp tôi khó bị thương tổn hơn, và dù có bị thương đi chăng nữa thì cũng hồi phục nhanh hơn.

Khả năng hồi phục là 1 trong những lý do lớn nhất tôi thọ quá 6 tuổi.

Ngay cả với những ưu điểm vượt trội về mặt thể chất như vậy ( Mẹ tôi gọi đó là 'món quà') Sasquatch nghĩ rằng hoàng tử của Animals phải trông như loài thú săn mồi đích thực. bà luôn tìm kiếm các mods cho cơ thể tôi. Những cái thể loại đó thì đắt khinh khủng, nhưng mà chúng tôi là băng đảng chuyên làm những chuyện phạm pháp nên mấy thứ đó có thể mua được.

Chúng tôi chủ yếu kinh doanh ma túy hay những thứ tương tự có ở chợ đen, kiêm luôn việc bảo kê người bán hàng tại đó. Do chúng tôi ko buôn bán wetware hay cyberware vì Animals quá dốt để hiểu mấy thứ này sử dụng như thế nào. Chúng tôi chỉ làm trung gian cho các chuyên gia tuồn những loại hàng hóa ko được niêm yết này ra ngoài thị trường cho đối tác nào cần ( nhất là đối tác cầm búa tạ, tỏ ra thân thiện, yêu cầu được giảm giá). Thế là tôi đành miễn cưỡng chấp nhận nhiều mods mà Sasquatch ra lệnh tôi phải có.

Một số chúng tỏ ra hữu dụng khi xét đến số lượng những trận ẩu đả mà tôi buộc phải tham gia để kiếm cơm. Ví dụ như là hàm răng sắc nhọn hay móng vuốt. Những thứ này đáng giá 8k eddies/1 mod, nhưng bằng kĩ năng mặc cả tuyệt vời của mẹ tôi, bà được giảm giá 1/3. Một số biomods tập trung vào thẩm mỹ, chẳng hạn như tai của tôi, có hình dạng nhọn lên. May mà cái tay kiểu này ko có lông hay là bị mọc ở trên đầu.

Tai mèo kiểu này phù hợp với con gái hơn là 1 tên côn đồ to xác như tôi. Juice ko làm bạn trở nên hấp dẫn hơn trong mắt phái khác trừ khi đối phương thích kiểu hàm vuông, lông mày rậm hay đôi mắt lõm. Nói thẳng ra, ngay cả trước khi Mẹ trở thành Sasquatch, bà ấy cũng ko “hấp dẫn ” khi còn là Matilda.

Với đống gen tốt nhất dc kế thừa từ mẹ giống như một primarch( Được tạo ra bởi Emperor of Mankind) tôi ko cần đẹp trai làm gì. Tôi cũng tin rằng đống biodmod cũng ko thể giúp tôi cải thiện dáng vẻ bề ngoài.

Bét ra thì đôi tai này giúp tôi nghe tốt hơn. Cũng giống như trường hợp của mắt tôi, xét cho cùng khi tôi còn trẻ, tôi buộc phải thay đổi đôi mắt của mình mới có thể nhìnvà làm những việc đơn giản. Từ đấy tôi bắt đầu biến mắt của mình thành cách loài động vậy. Mẹ tôi vẫn đang phân vẫn chọn giữa hổ và sói. Cá nhân tôi thì muốn chọn mắt con mặt của sư tử thì mẹ tôi lại khước từ yêu cầu này và bắt tôi chọn cái khác.

Tôi đoán là mẹ chỉ cho phép tôi sử dụng biểu tượng của Vua khi tôi chứng tỏ bản thân trở thành thủ lĩnh của Animals. Vì một số băng nhóm nhỏ lẻ trong Animals ko coi trọng tôi ( biệt danh Hoàng tử thường bị dùng như trò cười hoặc lời lăng mạ) do đó, tôi có thể hiểu quan điểm của Sasquatch.

Qua nhiều năm, mẹ đã cung cấp cho tôi nhiều con mắt nhân tạo giống với cái loài ăn thịt, ở những độ tuổi khác nhau. Thay mới khi chúng trở nên cũ hay bị hỏng trong chiến đấu. Hiện tại tôi đang mang đôi mắt hổ ( nó lóe sáng trong màn đêm luôn) và trong trận chiến lúc này, tôi còn xịt các sọc cam-đen lung tung trên lưng lẫn vai.

Một phần nhỏ não tôi, hoàn toàn biết được sự ngớ ngẩn của cuộc sống mới này, lơ đãng tự hỏi liệu Wakako có kiện tôi vì vi phạm bản quyền không?

Thêm nữa, đây chỉ là xịt sơn là cho nó khí thế chứ ko phải 1 thể loại bodysculpt mod (một loại phẫu thuật thay đổi cơ thể). Tôi biết 1 gã thủ lĩnh ở Wellspring đi ghép ADN cá sấu vào da hắn để hắn trông có vẻ giống loài bò sát. Hắn có biệt danh là Croc, điều này lại cho ta thấy trí thông minh của băng đảng Animals.

Thế nên, Emmerick, bouncer tại Afterlife dc coi là thiên tài trong số chúng tôi. Nhưng anh ta đã nghỉ việc khi liên quan gì đó đến Rouge. Giờ anh ta đứng ở ngoài canh gác nhà để xác cũ cả ngày, cố tỏ ra hung tợn, ko sợ hãi

Bạn nghĩ chiếc áo khoác mà anh ta luôn mặc chỉ để đẹp à? Sai sai hoàn toàn, ở Afterlife lạnh vãi linh hồn.

Công bằng mà nói thì cái áo khoác đấy cũng đẹp thật. Dù sao đây là Night City, Emmerick vẫn là thành viên của Animals. Bọn tôi thì có bao giờ làm cái gì bình thường nổi đâu,

Trở lại với Croc, cái gã điên đi cấy ADN cá sấu vào người. Việc này cực kì nguy hiểm và chỉ phù hợp vào chục năm về trước, bây giờ công nghệ cyberware phát triển, an toàn hơn rất nhiều so với bodysculpting mod.

Giờ là thời đại mới, chỉ cần có tiền là có thể thay thế tay bạn thành tay của Gorilla, kèm thêm ít chrome vào người, bạn đã trở thành 1 Animals trong cái khu rừng bê tông này.

Ngoại trừ mẹ tôi, người vẫn theo phong cách cổ điển. Bà ấy đang quan sát xem tôi đã ngừng phát triển chưa nhằm can thiệp vào ADN của tôi nhiều hơn. Đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ được uống Juice, ko tính vụ hấp thụ khi còn ở dạng bào thai.

Thực sự tôi muốn biệt danh của tôi là Obelix hơn nhưng Sasquatch quyết tâm duy trì những chủ đề xoay quanh động vật nên thành ra ai cũng có biệt danh hay augment giống như thú vật.

Lần duy nhất tôi thắng trong cuộc tranh luận với mẹ là khi bà ấy đòi bắt tôi gắn đuôi. Bà ấy bảo nó giúp ích cho việc giữ thăng bằng khi đánh nhau, nhưng tôi quả quyết rằng nếu bà ấy mà gắn đuôi cho tôi thì tôi nhảy thẳng xuống Laguna Bend.

Tóm lại, hiện tại bản thân tôi ko uống Juice và chỉ sử dụng một phần nhỏ chrome vào các vị trí thiết yếu như xương quai hàm, khớp mà bình thường bất kì ai cũng làm. Tôi thừa khả năng hạ gục 1 thành viên bình thường của Animal . Mọi thứ về tôi như kiểu ko phải là con người nữa.

Nói chung, ngay cả Space Marine trong Warhammer 40k cũng phải e ngại tôi trong trận đấu 1v1. Tôi giống Ogryn hơn là con người. Tôi to lớn hơn đối thủ trước mặt, cao hơn hắn 1 cái đầu. Ngoài ra tôi khỏe hơn, nhanh hơn, bền bỉ hơn, kinh nghiệm nhờ đánh nhau sống chết từ năm 6 tuổi

Quý ngài "Crush-your-skull-Through-Your-Chin" nhà vô địch trên võ đài của Animals? Hắn tàn rồi.

Lượng máu chảy từ mặt xuống bộ ngực bầm tìm của hắn đủ khiến một người bình thường bất tỉnh và tôi ngạc nhiên rằng hắn có thể nhìn thấy rõ tôi. Mắt nhân tạo của hắn hình như cho phép nhìn thấy tôi dù tổn thương đến mức nào đi chăng nữa. Hắn đang cố gắng đứng vững, nhưng đôi chân hắn ko cho phép như vậy, nó lảo đảo sắp ngã xuống bất kì lúc nào. Thi thoảng có tia lửa bắn ra từ cyberware bên trên xương quai xanh, tác phẩm từ đòn đánh mà tôi thực hiện ở hiệp trước.

Nếu ko nhờ lớp chrome chắc chắn, thì tôi đã kéo cánh tay hắn ra khỏi khớp nối, nhưng ngay cả khi vậy, nó đã trở nên biến dạng và hắn chắc chắn phải nhờ ripperdoc thay thế sớm nếu ko muốn cyberware trên người hắn phát nổ trong tương lai.

Tóm lại, Rhett đang cố gắng giữ ý thức của bản thân nhờ ý chí hơn là nhờ bất kì gì khác. Điểm này tôi ngưỡng mộ hắn.

Thật ngu xuẩn khi hắn đi xỉ nhục tôi trước mặt Sasquatch. Đó là 1 thách thức với tư cách ' Hoàng tử', mà mẹ tôi cũng đang muốn chiếm lấy băng từ tên thủ lĩnh của Rethh. Gã đó nhìn tôi rất hung tợn bên ngoài võ đài, nhưng biết ko có khả năng chống lại mẹ tôi nên gửi cánh tay phải của hắn nhằm đánh bại con trai thủ lĩnh.

Đáng tiếc cho hắn, hắn ko phải là thằng ngu đầu tiên thử làm trò này, tôi quá quen với tình huống này từ năm 12 tuổi.

Rhett lảo đảo về phía trước, tung nắm đấm về phía tôi, lớp chrome trên người hắn kêu xèn xẹt và phát tia lửa như muốn phản đối đánh tiếp. Tốc độ khá nhanh so với tình trạng tệ hại của hắn, nhưng tôi còn nhanh hơn và liên tục đánh vào bụng hắn, nó tệ hơn cả tên ma cô hành hạ món đồ chơi 2 eddies tại con hẻm sau Phố Jig-Jig.

Đối với những người không quen thuộc với "sự quyến rũ" của Japantown sau khi trời tối: thảm hại.

Dù Rhett có kinh nghiệm đánh nhau nhiều tới đâu, hắn ko còn đủ sức, thế là quá đủ cho tôi đọc hắn như cuốn sách. Tôi bước vào tầm tấn công của hắn, vung tay đẩy cú đẩm sang 1 bên dễ dàng. Cú đó mà trúng người bình thường thì chỉ có bay đầu, còn với tôi thì chỉ có gây bầm tím chút đỉnh. Rhett giờ chỉ còn hành động dựa trên bản năng cùng sự giận dữ cố gắng quay lại về phía tôi, tung ra một cú đá cao nhằm vào xương sườn tôi.

Tuy nhiên, tôi đã đoán được từ trước. Đánh nhau từ năm 6 tuổi, mấy trò bẩn tôi còn lạ gì, bản thân tôi còn chế thêm ra mấy cái nữa cơ. Khi chân hắn giơ cao, nó gần như là quay chậm với các giác quan của tôi, sử dụng cánh tay phải tung đòn dử dỗi nhờ sử dụng đà từ đòn đỡ lúc nãy nhằm xoay người dồn toàn bộ lực cơ thể vào đòn tấn công.

Đầu gối nâng lên, gặp cú đấm xuống dưới.

Sức mạnh của cú đấm phải ngang vụ tai nạn xe hơi, tôi chắc chắn tôi nghe thấy tiếng chrome từ bên trong người hắn bay ra khỏi cơ thể. Đau đấy, kiểu này chắc ko ai chữa nổi, tốt nhất là thay ngay cái chân máy hoặc máy móc hóa toàn thân.

Mày đã gọi mẹ tao là gì? À đúng rồi, " Con điếm leo lên đỉnh này nhờ dạng chân với bao thằng và đẻ ra thằng con hoang,"

Quay trở lại trận đấu, chân của Rhett ngừng hoạt động hoàn toàn, tôi bồi thêm phát nữa vào người làm hắn bay xa, đập mạnh vào sàn đấu đầy máu.

Hắn giờ vật lộn để cho không khí đi vào phổi nhân tạo của mình, hắn giờ ko còn có thể chú ý đến tôi dc nữa. Trận đấu đã kết thúc.

Tôi đứng đằng sau hắn, dễ dàng nhấc bổng cái tên nặng 400 pound ( 181kg) lên vai. Hắn nặng nhưng thực sự không nặng hơn một chiếc ba lô là mấy.

Tôi ném Rhett ra giữa sàn đấu như đồ chơi vậy. Nói ra thì đây ko phải là chiến đấu, mọi thứ quá dễ dàng.

Tôi hầu như buồn chán suốt trận.

Tôi liếc xuống Rhett nhìn xem có đủ ngu để gượng dậy ăn đòn tiếp ko, và lần này hắn chọn nằm im trên sân đấu. Tốt, cứ ở đấy.

Bây giờ là lúc tôi tập trung vào cái tên thủ lĩnh của hắn

Bạn đang đọc Cyberpunk: Edgerunners: Simba the Animal sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.