Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta đổi chỗ nhé chàng trai trẻ.

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

Không gian trắng hai người đối diện nhau.

" Ông là ai? tôi đang ở đâu tại sao ở đây các hệ thống liên kiết mạng của tôi không hoạt động được."

{ Thật vui khi gặp cậu david xin tự giới thiệu ta tên là xxxx những đứa con của ta thường hay gọi là bố già, còn ở đây là vành đai tĩnh lặng bên ngoài vũ trụ hiện tại cậu chỉ là một linh hồn đương nhiên sẽ chẳng có thiết bị nào cả.}

David ngẩn người rồi nhẹ nhõm nói.

" ông là ừm..... thần chết."

Người đàn ông dưới tấm áo choàng rộng lắc đầu.

{ Ta nói rồi ta là một người bố già có tên nhưng một người bình thường và thần thì không có cái tên như vậy. Mà cũng thật bất ngờ ở thế giới đó vẫn có kẻ tin vào thần sao.} rồi nhìn vào cây thánh giá trước ngực david.

" Chẳng còn ai đâu. Chứ thứ họ tin vào nhiều lắm rượu, thuốc, cạc, vú, bướm, và tiền. Chỉ là loáng thoáng tôi nhớ được trong học lịch sử người cổ hay tin vào mấy vị thần là tử thần là thứ ngầu đét nên nhớ thôi."

{ Ồ nhưng ..... mà.... thôi như này nhanh hơn.}

Từ trong áo choàng rộng một bàn tay đen xì tò ra nhẹ búng một cái.

Một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu david, khiến cậu ôm đầu khụy xuông run rẩy. Nhưng không phải vì đau mà là thèm khát khao khát.

" Cho tôi tới đi một năm. không tháng. không không chỉ một ngày thôi cũng được. Ông có thể lấy mọi thứ của tôi mặc dù là không còn gì. nhưng xin ngài."

{ Nếu david à, cậu cảm thấy hợp lí 1 tuần và một đời.}

Chỉ nhìn thấy david lúc này cúi dạp đầu xuống đất không nói gì mà dùng hành động để trả lời câu hỏi.

Một lần nữa cánh tay đen xì dơ lên phát động cú búng oanh bóng tồi bao chùm.

........................................

Một thằng học sinh cả cơ thể như lún vào đống rác mặt mũi bầm rập máu me. Trong đầu liên tục phát ra nhưng tiếng rinh như chuông điện thoại, khiến cậu tỉnh dậy khỏi cơn mê mà tiếp lấy điện thoại.

" Cậu david martinez? Tôi gọi để thông báo về tình hình sứ khỏe của bà gloria martinez....."

Từ từ đứng dậy cả cơ thể bắt đầu tỏa ra làn khói trắng lẫn đỏ như là cái lò hơi, một mặt tiếp thu thông tin đông trời đối với david qua điện thoại trong đầu.

" mẹ cậu đã tử vong hay đến và hoàn thành phí chữa bệnh kim mai táng và nhận đồ từ người mất."

Sau câu nói đó một hồi lâu sau David cũng chẳng hề nói thêm lời nào cả, mà làn khói vẫn tỏa ra dày đặc che đi cơ thể tao ra một cảm giác rất âm trầm rất kiềm chế.

" Rất chia buồn cùng cậu nhưng nếu không trả tiền thì chúng tôi có quyền lấy xác để trả phí."

Từ từ khói tản dần đi để lộ david một mặt đầy kinh bỉ.

{ Thế giới này thực sự rác rưởi. Chàng trai trẻ cậu biết trước kết cục như vậy rồi cơ à.}

" Ngài vừa nói gì vậy."

{ Ha ha xin lỗi tôi đang nói chuyện với bạn, cứ để đó nhất định tôi sẽ đến trả tiên.}

" vậy sao xin cảm mơn lần sau chiếu c....."

Không cần nghe thật sự bẩn tai cậu dập máy ngay tức khắc, hai tay cắm vào túi đi ra khỏi hẻm rác thối. Cả cơ thể cậu ngoại trừ quần áo còn có dính chút máu và bẩn thì vết thương hoàn toàn biến mất. Nhưng những người xung quanh đặc biệt mấy kẻ ăn mặc sang trong vẫn ném đế ánh mặt như nhìn cứt khinh bỉ.

Trên đường những chiếc xe không biết có thể gọi là ô tô hay không, chúng không bánh bay lơ lửng cách mặt đất nhưng tốc dộ chẳng kém chút nào. Tàu siêu tộc nhưng là treo trên đường ray chứ không phải chạy trên. Nhà cao tầng và những thứ nhìn như máy bay cỡ nhỏ tất cả tỏa ra mùi công nghệ ,tiền và, máu.

{ rác rưởi}

Đi tiếp phồn hoa lùi sự rơ bẩn điên loạn nghèo xuất hiện bút cũng không thể mô tả.

Chẳng mất bao lâu David tới chỗ chữa cho mẹ cậu đây là chỗ chữa bệnh hay một tòa nhà bỏ hoang mục nát tối bẩn với nhưng chiếc đèn công nghệ cao nhưng nháy chập hơn cả bóng dây tóc. Một bác sĩ không chẳng giống một chút nào đó đích thị thằng bán thịt rồi. Một tạp dề, đôi găng cao su xanh, còn người thì để trần đầy cơ báp chỉ biết từ đầu cắm mặt vào một cái như là máy tính bảng trong tay rồi bắn một tràng liên tục.

" các chỉ số sáng nay vẫn còn rất ổn định, nhưng bỗng bất ổn chúng tôi rất tiếc nhưng bà ấy đã qua đời ,có lẽ vì thức đêm và làm việc quá độ thường xuyên là nguyên nhân chính."

rồi rúi cái máy tính vào tay david cái máy tính.

"đây là các gói mai táng của chúng thôi. Cũng có lí do cho việc chúng ta không nên làm quá sức trong thành phố này." vừa nói vừa mất hút trong hành lang tối tăm bẩn thỉu.

Cầm cái có thể gọi là menu điện tử david chỉ có thể thốt ra câu mà cậu nói bao lần trong ngày.

{ quả thực là một đống rác rưởi khó lòng cứu chữa.} nhìn rồi chọn gió đắt nhất mà có thể bản thân chi trả được vào lúc này.

Bạn đang đọc CYBERPUNK: kim loại hay máu thịt sáng tác bởi hikoma2003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hikoma2003
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.