Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phủ Thành Chủ Phá

Tiểu thuyết gốc · 1982 chữ

Chương 47: Phủ Thành Chủ Phá

Sau khi Diệt Tà Minh thành lập, trong Liệp Yêu Thành chưa thành bốn thế lực.

Phủ thành chủ chiếm nội thành gồm tất cả binh lực Liệp Yêu Thành.

Diệt Tà Minh chiếm phía Bắc ngoại thành.

Các thế lực lính đánh thuê, mạo hiểm đoàn, liệp yêu giả, tán tu,… hợp tác với các thương hội trong thành. Bọn họ chiếm phía Đông ngoại thành. Ngoại trừ người của thương hội, những kẻ này đều cố gắng tìm cách săn giết tà phái đi lạc để đổi lấy linh thạch từ phủ thành chủ và Diệt Tà Minh.

Thế lực lớn nhất là tà phái, chiếm hai vùng Nam và Tây ngoại thành.

Tà phái càng ngày càng tập hợp nhiều tu sĩ, gần như chiếm tuyệt đối quyền chủ động và phần lớn khu vực. Ba phe còn lại lấy phòng thủ là chính, hầu như không muốn đối đầu chính diện cùng tà phái.

Tà phái một mình đối với ba thế lực nên cũng không dám quá lỗ mãng tiến công. Ba thế lực có một sự ăn ý nhất định. Mỗi khi tà phái phát động công kích một thế lực nào đó, hai thế lực khác sẽ công kích tà phái.

Trận thế này giằng co gần ba tháng trời mới bị phá vỡ.

………..

Những ngày qua, Dạ Hành không ngừng cố gắng tu luyện tăng tiến tu vi. Hắn còn dành một chút thời gian dành để luyện đan dược.

Hầu như tất cả đan dược trong Liệp Yêu Thành đều bị hắn luyện chế thành rất nhiều đan dược như Liệu Thương Đan, Hồi Hoàn Đan, Cuồng Huyết Đan,.. Những đan dược này giúp tăng lực chiến đấu của binh sĩ lên một mảng lớn.

Tất cả luyện khí sư cũng ngày đêm luyện chế chiến giáp, binh khí cho binh sĩ. Toàn bộ nội thành đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến này.

Đêm khi đêm tối, Minh Trí Thành chủ đều sẽ ở lại trang viên cùng Dạ Hành ngồi nói chuyện. Hắn đã xem trang viên này là nơi an toàn nhất.

Dạ Hành, Minh Trí, Anh Ngọc đang ngồi uống rượu bên hồ bồng nhiên nghe được những tiếng đinh tai nhức óc từ phủ thành chủ truyền tới.

“Bùm, bùm bùm…”.

Hàng loạt cột lửa từ bên trong phủ thành chủ bốc lên sáng cả bầu trời đêm.

“Phủ thành chủ bị hủy rồi”. Anh Ngọc nói.

“Bên trong cao tầng của ngươi có kẻ phản bội”. Dạ Hành nói.

“Đúng vậy, cũng may hắn không phải phó thành chủ nếu không trận nổ kia không phải bên trong phủ thành chủ mà là bên trong trang viên này”. Minh Trí nói.

“Hắn nên cảm thấy may mắn khi chọn phủ thành chủ”. Dạ Hành nói.

“Ngươi phát hiện được ai chưa”. Anh Ngọc nói.

“Một chút nữa sẽ biết thôi”. Minh Trí nói.

Nữa canh giờ sau, người đàn ông trung niên chính là phó thành chủ của Liệp Yêu Thành vội vàng tiến vào trang viên bẩm báo.

“Thành chủ, đại sự không ổn. Phó thống lĩnh dẫn theo một đám huynh đệ phá hủy trận pháp bảo vệ phủ thành chủ rồi cùng nhau rút chạy khỏi Liệp Yêu Thành rồi”.

“Hắn dẫn đi bao nhiêu người”. Minh Trí nói.

“Một phần năm lực lượng, hiện tại chúng ta chỉ còn mười ngàn quân”.

“Dân chúng sao rồi”. Minh Trí hỏi tiếp.

“Bẩm thành chủ, dân chúng cũng theo đám người phó thống lĩnh mà trốn thoát khỏi thành rồi”.

“Bọn họ ra khỏi thành không sợ bị tà phái mai phục bên ngoài sao?”. Dạ Hành hỏi.

“Theo tin tình báo, tà phái đều chủ động nhường”.

“Xem ra là đã cấu kết từ trước a”. Dạ Hành nói.

“Tà phái sẽ dễ nói chuyện như vậy?”. Anh Ngọc hỏi.

“Hắn là người của Đại Phụng vương triều, cũng có nghĩa là đại huynh ta cùng mẫu hậu hắn đã tham gia vào chuyện này. Ta chỉ không ngờ là bọn họ lại dám hành động như vậy ngay lúc này”. Minh Trí nói.

“Chắc có lẻ bọn họ cảm thấy người có uy hiếp cao hơn so, cũng có thể bọn họ tự tin không ai điều tra được”. Anh Ngọc nói.

“Hiện tại ta cũng không có thời gian quan tâm bọn chúng. Tam Tấn, Các huynh đệ còn lại sao rồi?”. Minh Trí hỏi phó thành chủ.

“Các huynh đệ đang cố gắng cản bước của tà phái”.

“Hai thế lực còn lại không có động tĩnh gì sao?”. Anh Ngọc hỏi.

“Bọn khốn kiếp đó vẫn đang án binh bất động mà quan sát tình huống”. Phó thành chủ nói.

“Ta chỉ sợ bọn chúng bổ chúng ta thêm một đao đấy chứ”. Minh Trí cười nói.

“Lệnh tất cả các huynh đệ rút lui khỏi nội thành. Tiến vào phủ thành chủ, dùng ưu thế địa hình mai phục chặn đánh kẻ địch”.

“Hiện tại cũng không cần bảo vệ ai nữa rồi. Buông tay mà đánh thôi”.

“Vâng”. Phó thành chủ chạy nhanh ra ngoài truyền lệnh.

Phía Đông và phía Bắc ngoài thành đều có người của tà phái bao vây hai nơi này. Bọn chúng chỉ vây mà không công, khiến đám người bên trong một khi ra ngoài đều sẽ bị bọn chúng công kích.

Đám người chính phái bị vậy nhưng cũng không hề tỏ ra lo lắng. Bọn họ đôi khi sẽ thử phá vòng vây nhưng lần nào cũng thất bại quay về.

Sau nhiều lần phá vây không thành nhưng lực lượng của họ cũng chẳng tổn hại. Bọn họ dường như làm cho người trong thiên hạ xem.

Trong khi đó, bên trong nội thành, diễn ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.

Tà phái dễ dàng vượt qua tường rào bảo vệ nội thành. Bọn chúng như ông vỡ tổ tràn vào nội thành.

Liệp Yêu quân dưới sự chỉ huy của Thống Lĩnh Ngô Thạch không ngừng dựa vào ưu thế về địa hình để chống lại.

Khi đám người tà phái tiến vào khu dân cư. Liệp Yêu quân đã dựng một bức tường lũy tạm thời chắn ngang đường.

Vừa thấy kể địch xuất hiện trong tầm mắt, Ngô Thạch liền ra lệnh.

“Bắn tên”.

Từng trận, từng trận mưa tên liên tiếp đổ ập xuống.

Các Trưởng lão tà phái cũng hét lớn.

“Kết Hồ Điệp Thiên Ba Trận”.

Tà phái đệ tử nhanh chóng phóng xuất linh khí. Từng lớp, từng lớp sóng linh khí kết hợp với nhau tạo thành một con Hồ Điệp đang đấp cánh tạo ra sóng nặng lượng ngăn cản sức công kích của mũi tên. Khiến cho những mũi tên bay đến đều bị Hồ Điệp đánh văng ra xa.

Cùng lúc đó, một đám đệ tử tà phái thì luồn lách qua những con đường nhỏ hẹp nhằm tiến ra sau để tập kích Liệp Yêu quân.

Tên thép trong tay Liệp Yêu quân như dùng mãi không hết. Mưa tên không hề có dấu hiệu giảm sút. Thế công của tà phái dưới sự công kích không ngừng nghỉ của mưa tên vẫn không bị chậm lại, nhưng mưa tên dần dần phá vỡ con Hồ Điệp do linh khí tạo thành kia.

“Nhanh, nhanh hơn nữa, chúng ta có thể đến trước mặt chúng trước khi trận pháp hoàn toàn bị tiêu trừ”. Một Trưởng lão hết lớn.

Thấy được kẻ địch tăng tốc, Ngô Thạch Thống Lĩnh bình tĩnh ra lệnh.

“Thay cung”.

Tất cả những binh lính bắn cung lúc này đều lui ra sau. Một nhóm binh lính khác được thay thế vào. Trên tay bọn họ là những cây cung tên rất khác.

Những cây cung này nều là binh khí cấp hai, cộng thêm mũi tên cấp một được khảm phù vân khiến trận pháp của kẻ địch không thể chống chịu nổi, bị phá vỡ trong lần va chạm đầu tiên.

Trận pháp bị phá vỡ nhanh chóng khiến đám đệ tử tà phái có chút luống cuống tay chân. Một đám đệ tử bỏ mạng ngay khi trận pháp nát.

Không đợi bọn người này hết thất thần, trận mưa tên ẩn chứa linh khí lần thứ hai đã rơi xuống trên đầu bọn chúng. Theo sau mưa tên ẩn chứa linh khí kia là càng nhiều, càng nhiều tên thông thường.

Không có trận pháp bảo vệ cùng bị phản phệ. Không ít đệ tử tà phái đã chết dưới những mũi tên thông thường này.

“Giết”.

Thống Lĩnh Ngô Thạch hét lớn một tiếng, binh sĩ phía sau cầm thương, đao, kiếm kích lao thẳng vào kẻ địch.

Kẻ địch đã lâm vào hoảng loạn, không thể chống đỡ được một chi binh sĩ tinh nhuệ vận dụng binh trận.

Dưới sự yểm trợ của cung tiễn thủ phía sau, Liệp Yêu quân nhanh chóng làm chủ trận đấu, tiêu diệt phần lớn kẻ địch.

Trưởng lão tà phái hét lớn.

“Nhanh chóng tản ra hai bên, dùng nhà cửa tường vách làm vật chắn, chúng sẽ không thể sử dụng cung tên để tấn công chúng ta”.

Các đệ tử tà phái phân tán ra khắp nơi để trốn tránh vào nhà dân, trong các con hẻm nhỏ. Bọn họ muốn dùng địa hình chật chội trong này để phát huy ưu thế đơn chiến của mình và khiến quân đội bị mất tất cả lợi thế về binh trận.

Khi tất cả đệ tử tà phái đã gần như thành công trốn vào khu dân cư. Vô số binh lính Liệp Yêu quân tay cầm binh khí từ khắp nơi lao ra chém giết. Bọn họ như những kẻ sát thủ chân chính, ẩn nấp tại nơi không ngờ đến nhất, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất xong ra xuất một chiêu giết chết kẻ địch.

Có người từ sau cánh cửa lao ra.

Có người từ dưới gầm giường chém ra.

Có người từ trên cột nhà lao xuống.

Có người từ sau bức tường đổ xông ra.

Có người từ trên tán cây nhảy xuống

Có người phá chậu nước lao ra….

Bên ngoài thì binh lính đang ép vào.

Trưởng lão tà phái khàn giọng mà hét.

“Lên trên, chúng ta từ trên nóc nhà rút lui”.

Đến đây, chi đội này của tà phái đã tổn thất chính thành. Một thành còn lại theo sau lưng vị Trưởng lão này mà cùng nhau tiến rút lui từ nhóc nhà.

Nhưng khi bọn họ vừa bay lên chạm đến nóc nhà đã thấy được xung quanh đã bị bao vây ba tầng bởi Liệp Yêu quân.

“Phá nhà”.

Ngô Thạch hét lớn.

Những ngôi nhà xung quanh đều bị binh sĩ nhanh chóng đánh sập, sập theo từng ngôi nhà cũng chính là con đường chạy trốn của bọn chúng.

“Ngô Thạch, ngươi vậy mà lại đem bảy thành binh lực đến vây giết chúng ta. Ba hướng kia các ngươi lấy gì để thủ a”. Trưởng lão tà phái cười to nói.

“Ta không cần phải thủ. Giết được một phần tư binh lực của các ngươi chính là mục tiêu của ta”. Ngô Thạch nói.

“Ngươi vậy mà bỏ mặc an nguy của Triệu Minh Trí. Thật không ngờ ngươi lại là kẻ tâm tư cao xa như vậy”.

“Ngươi không cần dùng kế nhỏ này làm lay động lòng quân ta. Bởi vì ngươi không thể hiểu được Thành chủ đại nhân lợi hại như thế nào”.

“Giết”.

Ngộ Thạch cũng không dây dưa hạ lệnh giết sạch không chừa một tên nào. Sau đó Liệp Yêu quân tranh thủ thời gian rút lui về phủ thành chủ.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.