Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Phiên bản Dịch · 1365 chữ

Dã Hỏa vĩnh viễn không thể quên được đêm sinh nhật bảy tuổi lần đó. Trong một đêm kia, ác mộng đủ loại trở thành sự thật.

Đêm đó khi cửa mở ra, nàng vốn dĩ còn đang trong giấc mộng, lúc trước trong tiệc sinh nhật thật sự mệt mỏi, nàng ôm theo con búp bê phụ thân mang về từ Tây Vực ngủ say sưa. Lúc đầu còn ngủ rất thoải mái, nhưng những âm thanh ầm ỹ cùng luồng nhiệt nóng xung quanh làm nàng tỉnh dậy.

Từ từ mở to mắt, ánh lửa mạnh mẽ hắt vào từ cửa sổ, rất nhiều tiếng hét sợ hãi cất lên, sau đó là tiếng cười càn rỡ, cùng với những âm thanh kêu la thảm thiết. Dã Hỏa ôm chặt búp bê trong lòng, bắt đầu có chút khiếp đảm, một đôi mắt trong suốt mở to trên gương mặt xinh đẹp.

“Dừng tay!” Tiếng nói của nhị ca từ ngoài cửa truyền đến, trong thanh âm rống to còn mang theo tức giận và hận ý.

Dã Hỏa khẩn trương rời giường, đẩy cánh cửa khép hờ nhìn ra, lại thấy nhị ca toàn thân đều loang lổ vết máu, cầm tiểu đao đứng ở nơi đó, đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang gào thét. Nơi nơi đều có lửa, chỗ nào cũng nhìn thấy người toàn thân đẫm máu, trong nhà có thật nhiều người nằm in trên mặt đất không động đậy.

Nhị ca giơ đao lên, chém một nhát lên mặt hắc y nhân, nam nhân kia kêu một tiếng, sau đó ngã xuống phía sau.

Nàng sợ hãi kêu to, búp bê trong tay rơi xuống mặt đất. Thân hình nho nhỏ không tự chủ được run rẩy, vội vàng chạy vào trong viện, ôm chặt đùi nhị ca.

“Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?” Dã Hỏa hoang mang hỏi, vừa nhìn thấy tam ca nằm trên mặt đất, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi trên gương mặt tinh xảo.

Nhị ca trong mắt tràn ngập đau thương, cúi gập thắt lưng ôm chặt tiểu muội. Muốn hắn như thế nào giải thích cho nàng nghe? Sát thủ vào ban đêm kéo đến, gặp người liền giết, dù một người sống cũng không lưu lại, hắn thật vất vả chịu đựng đến bây giờ, chỉ vì cứu lấy tiểu muội này.

“Tam ca?”

Dã Hỏa ngồi xổm xuống, thấy Tam ca trên người có thật nhiều vết thương, chảy máu không ngừng, nhất là ở phía gáy, máu thấm đẫm cả một khoảng đất. Nàng cố sức lay Tam ca, hy vọng hắn chốc lát nữa sẽ đứng lên, nàng sẽ cẩn thận băng bó cho hắn. Nhưng Tam ca không để ý tới nàng, vẫn im lặng nằm trên mặt đất như cũ, nước mắt không ngừng rơi xuống, chưa từ bỏ ý định gọi người nằm im trở dậy.

“Đi mau, nơi này không thể ở lâu.” Nhị ca hít sâu một hơi, ôm lấy nàng đi tới hậu viện.

“Không cần, ta không cần đi, Tam ca đổ máu, chắc chắn rất đau! Ta muốn giúp hắn băng bó.” Nàng kêu to, lôi kéo tay áo đang không ngừng đung đua trong gió của nhị ca.

“Đã chết, hắn đã chết, bọn họ đều đã chết! Có nghe hay không!” Nhị ca giồng như nổi điên , nước mắt trên mặt hắn không ngừng rơi.

“Mọi người trong nhà đều đã chết hết, cha mẹ cùng đại ca đều bị lửa thiêu, những người đó không lưu tình chút nào giết bọn họ, ngươi nghe có hiểu không?” Hắn không thể khắc chế bản thân, quát to với tiểu muội.

Dã Hỏa chỉ biết thể lắc đầu, toàn thân kịch liệt run run. Nàng hiểu thế nào là chết. Nhưng nương không phải nói, bọn họ rất lâu rất lâu sau mới chết a, chẳng phải mới vừa rồi cả nhà họ còn vui vẻ hay sao?

“Thì ra nơi này cá lọt lưới.” Một tiếng cười lạnh như băng vang lên, làm cho người ta không rét mà run. Nam tử cao lớn che mặt, cầm trong tay thanh đao còn dính máu chặn đường đi của họ. Nhị ca cắn răng, cầm đao xông về phía trước, còn nàng bị đẩy sang một bên.

Trong lúc nàng ngã xuống, quần áo mềm mại trên người bị xé rách, tuyết trắng rơi trên vai, một ấn ký hình lửa hiện ra, cùng với những ánh lửa dữ dội xung quanh,ấn kí đó giống như cũng muốn được bùng lên.

Nam nhân kia đao pháp lợi hại, thỉnh thoảng đao pháp còn ánh lên ánh sáng màu xanh, trong nháy mắt đã muốn cướp lấy vũ khí của nhị ca.

“Người của Cố gia, đêm nay dù chỉ một người cũng đừng mong chạy thoát.” Nam nhân nhe răng cười, đồng thời một đao đâm vào ngực thiếu niên.

“Nhị ca!” Dã Hỏa kêu lên sợ hãi, lục tìm mũi kiếm vùi trong tuyết, thân hình nho nhỏ dùng hết sức lực , cầm kiếm hướng đến phía nam nhân hung ác.

Nam nhân không nghĩ tới Dã Hỏa đột nhiên công kích, né tránh không kịp, mũi kiếm đâm thẳng tới.

Nam nhân kêu thảm thiết một tiếng, đem kiếm không chút do dự rút ra ngoài.

Dã Hỏa ngã trên mặt đất, mãnh liệt ho khan. Nàng bị ném tới một đầu khác của ngọn lửa, bởi vì đau đớn mà trong mắt tràn ngập hơi nước, có thể thấy trên mặt nam nhân có một vết thương đáng sợ, ánh lửa cháy sau lưng chiếu sáng thân hình tựa như ma quỷ từ chốn âm ty.

Một màn này, nàng nhất định đem nghi nhớ kỹ trong đầu.

“Chết tiệt, lão tử đem ngươi băm thây”

Nam nhân da mặt bị cháy đen, biểu tình bởi vì đau đớn cùng phẫn nộ mà vặn vẹo, đáng sợ đến cực điểm. Hắn muốn lập tức giết tiểu nữ tử kia, nhưng vì ngọn lửa chắn giữa, làm cho động tác của hắn có phần do dự.

Oành một tiếng, lửa bốc lên rất cao, tiểu oa nhi kia như bị ngọn lửa cắn nuốt.

Dã Hỏa bình tĩnh nhìn ngọn lửa đang tới gần, vốn nghĩ rằng chính mình không thể sống sót, nhưng ở thời điểm nguy cấp, một đôi tay đem nàng kéo đến mật thất ở sân bên kia. Nàng sợ hãi muốn kêu lên, quay đầu lại thấy Nguyên bá, trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

“Nguyên bá, đợi chút, nhị ca còn bên trong!” Nàng khóc to, giãy dụa không chịu rời đi. Nhà của nàng, chẳng lẽ cứ như vậy bị hủy đi?

“Tiểu thư, van cầu người đừng kêu, lão nô nhất định phải mang người chạy đi.”

Nhớ tới lão phu nhân bị đốt thành cháy sém, tâm nguyện duy nhất là cứu được tiểu thư. Hắn dùng khăn ướt trùm lên mặt Dã Hỏa đang dãy dụa, theo đường hầm bí mật chạy trốn trong đêm đen

Người che mặt muốn rút đao đuổi theo, nhưng thiếu niên kia liều một hơi thở cuối cùng quyết đấu, dùng hết khí lực toàn thân đâm một đao vào ngực hắn, dù nam nhân kia dùng cách gì cũng không chịu rút đao ra.

“Trốn…… Dã Hỏa…… Chạy mau……” Hắn gào thét, sau đó suy sụp ngã xuống đất.

“Chậc!” Nam nhân buông đao ra, nhíu chặt mày. Đêm nay nhiệm vụ là giết hết người Cố gia từ trên xuống dưới, nếu để lão đại biết đứa bé gái kia chạy thoát, hắn sau này chắc chắn sẽ phải chịu phạt.

Thôi thì giữ lại cho nó một mạng đi! Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, có thể gây ra họa gì?

Hắn quyết định trở về, đôi mắt lạnh lướt nhìn ngọn lửa, sau đó thong dong rời đi.

Búp bê Tây Vực rơi xuống đất, dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt. Cố gia vang danh khắp thiên hạ, trong một đêm liền trở thành phế tích……

Bạn đang đọc Dã Hỏa Giai Nhân của Điển Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.