Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Đại Thú Vương

Tiểu thuyết gốc · 2368 chữ

Trên một vùng đất vắng lặng và yên tĩnh của vùng Nam Vân Uyển, một cánh cổng đá kỳ lạ bắt đầu xoay chuyển.

Cánh cổng đá có họa tiết hình tròn xoáy quanh đóa Ngũ Liên.

Khi đóa Ngũ Liên sáng lên, họa tiết hình tròn phát ra linh quang chiếu rọi một phiến rừng đen.

"Oành!"

Một tiếng động chấn cả vùng đất này. Bụi mù bay lên, nhưng kỳ lạ là nơi này không có một con dã thú nào xuất hiện. Cả một vùng đất rộng lớn không hề có một sinh mệnh nào.

Khi bụi đất tán đi, ở phía đối diện cánh cổng có một thân ảnh thiếu niên chỉ hơn mười sáu nằm đấy. Đầu hắn cắm vào phiến đá đen, mông chổng lên trời trong tư thế nằm úp.

Mà bên kia cánh cổng, một cái đầu thò ra quát:

- Mẹ kiếp! Tên nghịch tử nhà ngươi! Không tìm được đám thú đó thì đừng về gặp ta nữa!

Nói rồi cái đầu đó rụt trở về, nhưng một khắc sau lại thò ra, tay ném một cái hộp rơi “chóc” một cái trên mông của hắn kèm một tiếng “hừ”.

Sau đó cánh cổng đóng lại, mà thiếu niên kia lắc lắc mông mấy cái mới rút được cái đầu của mình ra khỏi phiến đá. Hắn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt bí xị. Chốc lát sau lại thở dài vươn tay với lấy cái hộp kia rồi đứng dậy đi về phía trước.

Thiếu niên này họ Sở, tên Thiếu Hoa. Người vùng Đại Linh Sơn, Nam Thần Quốc.

Sở Thiếu Hoa là con út trong nhà có tám huynh đệ. Hắn lại là kẻ nghịch ngợm trong mắt người khác cho nên hay được gọi là Bát Tử.

Mấy ngày trước hắn nghiên cứu Cửu Thiên Linh Hạp vô tình thả đi một đám Linh thú thần dị. Tổng có mười hai con, nay đã trốn xuống Tứ Đại Giới.

Thiếu Hoa ôm Cửu Thiên Hạp trong ngực, chân bước đi trong vô định.

Hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tính tình thuộc dạng kì quặc nhất trong nhà. Thay vì tu luyện cùng lịch duyệt nâng cao tu vi, hắn lại chỉ thích nghiên cứu đạo pháp. Vì thế mà đã mười sáu tuổi vẫn chưa bước chân vào Thần cấp.

Xui thế nào, điều này lại là điều kiện giúp hắn bị quẳng đến nơi đây. Thần giới có luật thép, người đạt Thần cấp không thể về Tứ Đại Giới, bằng không thân tử đạo tiêu.

Tứ Đại Giới ý như tên, thế giới này được chia thành bốn đại giới ứng với Tứ đại bản nguyên là sinh mệnh, pháp tắc, nguyên tố và ý chí.

Tứ đại bản nguyên sinh ra bốn cực hợp thành Đại thế giới.

Sở Thiếu Hoa đi hơn ba canh giờ mới thấy nơi đây có chút dấu vết của vật sống. Qua hơn năm canh giờ nữa thì đã xuất hiện một màu xanh biếc kèm tiếng chim hót cùng tiếng dã thú kêu. Hắn ngửa đầu nhìn trời rồi cứ thế bước đi, đi mãi.

Tuy Sở Thiếu Hoa chưa vào Thần cấp nhưng là kẻ sinh ra ở vạch đích như hắn vốn chẳng cần tu luyện. Ăn uống và hít thở thôi, tám chín tuổi đã đạt Thần cấp rồi.

Nhưng hắn nay đã mười sáu! Thần cấp chưa thấy đâu, chỉ thấy báo cha báo mẹ, báo cả gia tộc. Nay lủi thủi một mình đi trong phiến đất trời xa lạ này, hắn có chút uất ức cùng tủi thân.

Vốn hắn chỉ muốn nghiên cứu phương pháp thu phục đám Linh thú đó, không ngờ phạm sai lầm khiến bọn chúng nắm được sơ hở chạy trốn.

Nhớ đến phương pháp kia Thiếu Hoa mở lòng bàn tay nãy giờ vẫn còn nắm chặt, bên trong chứa một đạo kim sắc quang hoa tổ hợp thành một ký tự cổ. Theo giải nghĩa của hắn, ký tự này có ý nghĩa là chữ "Phục". Hắn đã nói ý tưởng này với cha hắn nhưng y không quan tâm, chỉ trách mắng hắn làm bậy rồi đuổi ra ngoài. Vốn hắn chỉ muốn chứng minh ý tưởng của mình mới liều lĩnh đến Ma Lâm trộm bảo hạp chứa đám Linh thú. Không ngờ đạo kim sắc quang mang kia không những không thu phục được đám Linh thú nào mà khiến chúng cuồng bạo hơn đánh bay hắn rồi cùng nhau tháo chạy xuống Tứ Đại Giới.

Gây ra họa lớn, giờ lại bị lão đầu tử nhà mình đá đít đi, Thiếu Hoa không tủi thân không được!

Người trong Tứ Đại Giới có tu vi cao nhất là Hư Thần. Đây là cực hạn, nếu người vượt qua tất bị Đại giới bài xích, buộc phải phi thăng Thần Giới. Thiếu Hoa vừa vặn là Hư Thần, chỉ còn thiếu một bước kết Thần Vị, nhập Lục Đạo. Nhưng bao năm mải mê nghiên cứu đến quên chính bản thân mình. Hắn bây giờ như kẻ lạc lối, Lục Đạo không đạo nào chứa. Thế nên hắn có một ngoại hiệu Kẻ Ngoài Đạo! Ý dùng chế nhạo hắn là tên lạc loài!

Lục Đạo là sáu con đường Chiến, Pháp, Thánh, Linh, Vương, Tà.

Chiến, Pháp, Thánh, Linh ứng với Tứ Đại. Vương, Tà thì tuân theo luật âm dương.

Riêng Thiếu Hoa nghiên cứu những thứ kỳ quặc, bị người liệt mà Tà môn. Nhưng đám Tà Đạo cũng không dám nhận. Tỷ như cái ký tự kim sắc trong tay hắn giờ này. Điều này khiến hắn nổi tiếng đến mức ngồi ở Trung Thần Châu cũng nghe được tiếng thúi.

Sở Thiếu Hoa đã là Hư Thần, lực đạo trong thiên địa cũng phải tuân theo ý chí của hắn. Chỉ cần hắn đạp nhẹ chân, thân hình đã mờ mờ ảo ảo tiến hơn trăm trượng. Nhưng giờ đây hắn thu liễm toàn bộ khí tức, hoàn toàn trở thành một thường nhân trong mắt người khác.

Không dùng lực đạo, bước chân Thiếu Hoa đạp trên cỏ non vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, toát lên khí chất Tiên gia không nhiễm bụi trần.

Nhưng mới đi hơn một canh giờ, một con yêu thú hình trư từ đâu nhảy ra chặn đường, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiếu Hoa.

Đang mãi chìm trong suy nghĩ, con yêu trư này cắt ngang làm hắn không khỏi ngước lên nhìn. Hắn tiện tay búng một chỉ, kim quang từ tay bắn ra dung nhập mi tâm yêu trư làm nó rú lên thảm thiết rồi lăn đùng ra đất. Hai mắt đã trợn tròn, tròng mắt trắng dã.

Thiếu Hoa lại gần nhìn, thấy con yêu trư hít vô thì ít mà thở thì nhiều. Hắn lắc đầu chán nản nói thầm:

- Mới có tí đó đã tèo! Yếu quá!

Lại nhớ đến mấy con Linh thú kia, mỗi con cũng chịu được hơn ba trăm đạo.

Thiếu Hoa đi thẳng đến cuối một hạp cốc nhỏ thì chạm đến một vách đá cao dựng thẳng, dưới chân có dòng thác đổ xuống tạo thành hồ nước.

Tạm thời chưa có gì để bận tâm, hắn quyết định tạm thời ở tại đây.

Sau một ngày, một nhà lá đơn sơ đã được hình thành.

Cũng trong một ngày này, đám yêu thú cấp cao trong vùng truyền tai nhau một sự kiện kinh khủng. Vốn ở trong cốc nhỏ không tên cuối Hàn Uyên Lĩnh là địa bàn của Yêu Viên cấp bảy. Ai ngờ đêm qua xuất hiện một tên nhân loại độc chiếm nơi đó. Yêu Viên đã mở linh trí, được tính trong yêu vương nên nó vô phẫn nộ đến tính sổ nhân loại kia. Không ngờ chỉ trong một ngày, Yêu Viên bị y hành hạ đến không ra hình Viên.

Sau thì nó bị người đá ra ngoài một cách thô bạo. Có yêu thú còn thấy trán của nó có một ấn ký kim sắc lấp lánh.

Ba ngày sau Yêu Viên mới hồi phục lại, nó khó khăn chấp nhận sự thật là con người trong cốc kia quá kinh khủng. Nhưng một ý nghĩ chợt lóe trong đầu nó, gã nhân loại kia có thể chiếm chỗ ở của nó thì sao nó không thể chiếm của yêu vương khác!

Kể từ đó Hàn Uyên Linh mãi không được yên ổn. Cả vùng này có hơn mười con yêu cấp bảy. Dưới cấp tám là đê cấp yêu thú mà từ cấp tám lên cấp mười hai được tính là cao cấp yêu thú. Cấp bảy là vương trong đê cấp yêu thú nên còn gọi là yêu vương, mà cấp mười hai gọi là yêu hoàng.

Mười con yêu vương vốn dĩ có địa bàn của mình. Giờ Yêu Viên đi tìm Yêu Hồ tranh địa bàn, không ngờ Yêu Hồ láu cá bảo hai đứa nó liên hợp cùng nhau qua xử Yêu Hùng. Yêu Hùng bị đánh lại qua tìm Yêu Trư. Đánh qua đánh lại rốt cuộc cả một đám yêu vương dây dưa với nhau đánh loạn cả Hàn Uyên Lĩnh. Xui sao một đám đánh nát cái nhà mà Thiếu Hoa mới dựng lên làm hắn điên tiết đi tìm từng con một. Yêu Viên xui nhất bị hắn đánh xỉu mất mấy ngày. Yêu Hồ, Yêu Hùng, Yêu Lang, Yêu Miêu, Yêu Hổ, Yêu Bằng, Yêu Ngạc, Yêu Trư, Yêu Chu. Mỗi con bị hắn lôi ra đánh hơn bốn mươi đạo kim quang rồi mới thả đi.

Vậy là từ đó yêu thú trong Hàn Uyên Lĩnh cứ bị một bóng mờ ám ảnh mãi đến nỗi muốn bỏ xứ mà đi. Cứ dăm ba bữa lại có một yêu vương bị Thiếu Hoa bắt về nghiên cứu đủ thứ. Thiếu điều là mổ bụng soi nội tạng ra thì món gì cũng đã bị hắn sài tới. Mỗi con bị hành hạ vài ba ngày thì được thả ra. Xui xẻo thì chục ngày sau bị bắt lại, không thì yên ổn được tầm một tháng. Chuyện này kéo dài mãi cho đến hẳn một năm. Tưởng rằng sức chịu đựng của đám yêu vương đã đến bên bờ sụp đổ thì Thiếu Hoa thu tay không bắt bọn nó về nữa. Mà cũng từ đó, cái hạp cốc nơi Thiếu Hoa ở trở thành cấm địa trong mắt đám yêu thú. Phương viên hơn trăm dặm quanh đó không có một con nào dám bén mảng tới.

Có điều là trong hơn một năm này, Thiếu Hoa đã tìm được chỗ kỳ lạ của cái ấn chú kia. Vốn dĩ hắn tưởng ấn chú đó là chữ phục, không nghĩ tới hắn đã nhầm.

Ấn chú đó một khi đánh vào thần hồn của một yêu thú, nó mở ra một khoảng không kì lạ trên hồn hải yêu thú đó. Khoảng không này hắn chưa nghe đến bao giờ, thậm chí trong điển tịch chưa bao giờ thấy nhắc đến. Ở trong khoảng không đó chứa những ấn ký, chúng xếp cùng nhau tạo thành một cái vòm chắc chắn. Mà ấn ký hắn đánh vào càng nhiều, khoảng không càng lớn. Hắn tạm gọi là Thiên Linh Cung.

Cũng trong thời gian này đám yêu thú có những biến đổi kỳ lạ. Đầu tiên là Yêu Viên.

Yêu Viên tính tình hiếu chiến. Nơi này cũng có nhân loại xâm nhập thường xuyên. Là ranh giới giữa địa bàn của nhân loại và vùng đất tĩnh lặng, yêu vương ở đây có tu vi tương đương một trưởng lão ở tông môn. Bởi vậy tông môn nhân loại có trưởng đi theo bảo tiêu thì yêu vương cũng không dám vọng động. Thường chỉ có yêu thú không có linh trí bị nhân loại phát hiện, tiến hành đánh giết lấy tài nguyên.

Duy chỉ có Yêu Viên thường xuyên nhảy ra gây sự. Nếu gặp kẻ yếu thì xem như thôi, nhưng nếu gặp phải trưởng lão tông môn, nó có thể chiến một trận thì chiến. Khi thua thì trốn, không ai làm gì được nó.

Xui cái hôm ấy có một đoàn người tiến vào Hàn Uyên Lĩnh, người dẫn đầu lại là Tông chủ Vạn Kiếm Tông, tu vi Thiên Anh Kỳ, cao hơn nó một bậc.

Yêu Viên không nhận thức được gã mạnh thế nào, khi nhảy ra bị gã chém một kiếm suýt bay đầu.

Một kiếm chém hụt, Vạn Kiếm Tông Chủ lại nhảy lên chém hơn mười kiếm, kiếm sau còn ác liệt hơn kiếm trước. Yêu Viên thì bị dọa đến sắp đái ra đùi. Ngay lúc nó hoảng loạn, mọi người chỉ nghe một tiếng:

"Bủm!"

Thay vì đái, Yêu Viên đánh rắm một cái, một dòng khí vàng dưới mông nó lao ra, khí thế phô thiên cái địa bao phủ cả một vùng. Vạn Kiếm Tông Chủ còn đỡ, chỉ là thế kiếm chém ra bị dòng khí này đánh úp bất ngờ nên rối loạn bay chệch hướng. Trong khi đám trưởng lão đã trợn tròn mắt không thể cử động nổi, mà đám đệ tử của gã thì lăn ra đất bất tỉnh. Dường như không một ai kịp phản ứng, khuôn mặt còn mang nét kinh hoàng.

Vạn Kiếm Tông Chủ thấy tình hình không ổn đành dùng thần thông quét đám trưởng lão cùng đệ tử lên, lại dùng bí pháp tăng tốc mang cả đám chạy mất.

Ba ngày sau Vạn Kiếm Tông Chủ lại mang người tới, lần này thậm chí còn ác liệt hơn. Yêu Viên đã chờ sẵn, mọi thứ lại diễn ra y như trước. Vạn Kiếm Tông có chuẩn bị, tuy rằng kết quả như nhau.

Lần ba, lần bốn khá hơn chút. Cuối cùng Vạn Kiếm Tông chủ chịu không nổi nữa, bỏ ra đại giới mướn hai tên đánh thuê cao cấp từ Dong Binh Công Hội tới chém giết Yêu Viên cho hả giận.

Bạn đang đọc Đại Bịp Thần Tông sáng tác bởi kengoaidao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kengoaidao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.