Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Quẻ Bói

Tiểu thuyết gốc · 2094 chữ

- Công tử! Nhắm mắt nào!

- Làm gì chứ?

Thiếu Hoa đã ngâm mình trong bồn nước ấm áp, đầu tựa vào thành bồn, cảm giác thoải mái khó tả.

Hắn nói vậy chứ vẫn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này.

Tiểu Nguyệt ngồi phía sau đang bóp vai cho hắn.

Chợt có một cảm giác mềm mại trơn tuột lướt qua, một bóng người đã ngồi vào trong lòng Thiếu Hoa khiến hắn mở bừng mắt. Tiểu Uyên giờ này không mảnh vải, thân thể trắng ngần, bầu ngực nhô cao. Hai núm vú hồng nửa ẩn nửa hiện dưới nước.

- Nàng làm thiệt sao?

Thiếu Hoa hơi bất ngờ, nãy giờ hắn bụm chặt dương vật không vì cái gì khác, chỉ vì nó đã cương cứng ngắt. Hắn không muốn hai nàng thấy cái tình huống xấu hổ đó. Nhưng mà Tiểu Uyên bạo hơn hắn tưởng.

Nàng thẹn thùng nói:

- Công tử! Đây là lần đầu tiên của thiếp! Đừng làm thiếp đau!

- Nói bậy cái gì vậy?

Tiểu Uyên khúc khích cười, nhưng Thiếu Hoa cảm thấy có chỗ không đúng!

Tiểu Uyên mặc kệ hắn, nàng ngồi lên dương vật đã cương cứng ngắt kia, hông uốn éo làm âm đạo chà vào dương vật không ngừng. Nó đã cứng lại ngóc cao hơn.

Bây giờ Tiểu Uyên đánh bạo đưa tay xuống cầm lấy dương vật đó rồi để đầu dương vật vào đúng lỗ âm đạo của mình và ngồi xuống. Ánh mắt nhắm lại cảm thụ sự đau đớn dưới hạ bộ truyền lên. Đầu nàng gục vào ngực hắn.

Tiểu Nguyệt phía sau vẫn bóp vai cho hắn, nhưng ánh mắt không đành lòng quay sang chỗ khác.

Ở một bên Phụng Nhã Y nhìn thấy tất cả, sau đó thì không tiếng động rời đi.

Tiểu Uyên chỉ biết làm như vậy, còn phía sau nàng chưa có kinh nghiệm, lại vì đau đớn mà gục vào ngực hắn không nói được lời nào nữa. Thiếu Hoa vòng tay qua ôm lấy vai nàng. Ngay khi khí tức của Phụng Nguyệt Y biến mất, hắn vỗ vỗ vai nàng hỏi:

- Là người kia ép nàng làm đúng không?

Từ khi có cảm giác không đúng, hắn đã lưu ý, quả nhiên có một khí tức cường đại ẩn giấu. Cho đến khi khí tức này biến mất hắn mới lên tiếng hỏi.

Đằng sau lưng hắn, Tiểu Nguyệt đã đẫm nước mắt. Tiểu Uyên phải hy sinh sự trinh trắng chỉ vì các nàng quá nhỏ yếu.

Tiểu Uyên áp vào ngực hắn, có nước mắt nhưng vẫn có niềm vui sướng.

- Không sao đâu công tử! Thiếp tự nguyện mà!

- Còn nói nữa! Đã không biết gì còn làm liều!

Thiếu Hoa búng trán nàng một cái. Tiểu Uyên bị nói thế thì chu đôi môi anh đào lên biểu thị vẻ đừng coi thường nàng.

- Thiếp đã mười tám rồi! Chàng đừng coi thường thiếp thế! Nói chàng biết! Từ lúc mười hai tuổi thiếp đã biết nha. Thiếp với Nguyệt Nhi còn hay…

- Tỷ!

Tiểu Nguyệt phía sau đỏ bừng hai má ngắt lời làm Thiếu Hoa cười to. Hắn ôm Tiểu Uyên vào ngực:

- Được rồi! Lần sau đừng như thế nữa!

- Công tử! Hay chàng bày cho thiếp đi!

- Nàng hay nhỉ! Dám dụ dỗ công tử ca ta! Tốt ta chỉ nàng thế La Hán đẩy xe bò!

Nói rồi hắn xoay người Tiểu Uyên lại, tay bế xốc hông nàng lên. Tiểu Uyên vội chống tay lên thành bồn trong tiếng hét thất thanh. Vừa hay đúng ý Thiếu Hoa. Hắn cười dâm đãng, hai tay nâng hông nàng. Mông nàng lộ ra, dương vật chực chỉ thẳng lỗ âm đạo. Hắn không khoan nhượng mà đút thẳng vào. Mông nhấp liên hồi. Tiếng phành phạch vang dội cùng tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Tiểu Uyên.

Tiểu Nguyệt bên cạnh không chịu nổi, hai má đã ửng hồng. Nàng bất giác đưa tay xuống mân mê chỗ âm đạo của mình. Chẳng mấy chốc mà hai đùi nàng đã chảy xuống dâm thủy nóng rực.

Nhớ hồi đó bản thân mình mới lớn, hai tỷ muội tò mò cũng thử vuốt ve. Thậm chí lấy đũa chọc vào âm đạo, nhưng cảm giác không có hứng như bây giờ. Thậm chí nàng không phải là người trong cuộc, chỉ ở bên ngoài nghe tiếng rên rỉ của Tiểu Uyên thôi đã làm bản thân mê man như vậy.

Bên kia, thân thể Tiểu Uyên đã run rẩy co giật theo từng nhịp nhấp của Thiếu Hoa.

Nước bắn tung lên, Tiểu Nguyệt không chịu nổi nữa. Nàng không chịu thua tỷ tỷ của mình mà trút bộ y phục mỏng xuống để lộ thân thể đẫy đà. Bầu ngực còn lớn hơn của Tiểu Uyên một vòng. Mông nàng đầy đặn mũm mĩm, mu nhô cao không thấy một sợi lông. Nàng bước vào bồn nước, tay ôm lấy Thiếu Hoa từ phía sau.

Thiếu Hoa cảm nhận được, hắn nhấp mạnh hơn, nhanh hơn. Cuối cùng lấy hết sức lực thụt mạnh một cái, một dòng tinh nóng hổi bắn ra tràn khắp trong thân thể Tiểu Uyên.

- Ưm!

Tiểu Uyên rên rỉ rồi gục lên thành bồn. Thiếu Hoa rút dương vật của mình ra sau đó quay lại nói với Tiểu Nguyệt.

- Đến lượt nàng rồi!

Hắn hôn lên môi Tiểu Nguyệt làm nàng say đắm, ánh mắt lờ đờ nhắm lại. Hai đầu lưỡi nút vào nhau. Bàn tay hắn trượt từ bụng xuống dưới âm đạo. Ngón mân mê chô mu nhô cao sau đó luồn vào sâu bên trong.

Hương diễm lan đi, Tiểu Nguyệt chỉ biết rên rỉ trong mê man.

Lúc này ở Nguyệt Các, ba bóng người đứng đó. Phụng Nhã Kỳ hỏi:

- Như thế nào rồi?

Phụng Nhã Y nói:

- Muội đã sai Tiểu Uyên và Tiểu Nguyệt làm như lời tỷ dặn.

- Kết quả?

- Hắn không từ chối mà còn… Cái này… Muội không nói được!

- Hừ! Muội đó! Chưa trải sự đời!

- Tỷ!

- Được rồi! Nói như vậy hắn thật là nam nhân! Tên nam nhân nào cũng vậy mà thôi!

- Muội thấy làm như vầy không công bằng với…

- Chỉ là hai đứa đệ tử bình thường! Chỉ tính là hạ nhân, không cần phải như thế! Thế giới này thực lực vi tôn! Không có thực lực thì chẳng là gì cả! Muội về nghỉ ngơi đi!

- Vâng!

Phụng Nhã Y đáp một tiếng rồi rời đi. Phụng Y Tiên bên cạnh không dám nói gì. Phụng Nhã Kỳ đã phất tay nói:

- Muội cũng về nghỉ ngơi đi!

- Vâng!

Chỉ còn lại mình Phụng Nhã Kỳ ở lại, bấy giờ nàng bất giác hỏi một câu.

- Muội chắc chứ?

Căn phòng không người bất chợt lại có tiếng đáp.

- Đại tỷ! Quẻ này không sai! Hai người Tiểu Uyên và Tiểu Nguyệt giao hợp cùng hắn không hề xảy ra dị tượng. Đây chính yếu tố cần thiết mà sư phụ đã nói. Người nam nhân này là vị đó. Hắn là kẻ kiệt ngạo bất tuân, nếu đối xử không tốt hắn sẽ khiến chúng ta…

- Không tính ra hắn là người từ đâu đến sao?

- Thiên cơ bị chặn! Muội không đủ khả năng!

- Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Ngày mai muội đến nói chuyện cùng hắn, tặng cho hắn cái tiểu viện đó. Để cho Tiểu Uyên và Tiểu Nguyệt hầu hạ hắn đi. Coi như tặng cho hắn luôn! Cứ để hắn lại một thời gian xem kỳ biến như thế nào!

- Vâng!

Một đêm dài chinh chiến, đến sáng hai nàng Tiểu Nguyệt, Tiểu Uyên đã thiếp đi trong ngực Thiếu Hoa.

Hắn vuốt mái tóc các nàng, vẻ mặt hơi âm trầm. Các nàng bị bán đi mà vẫn phải cam chịu.

Chợt Thiếu Hoa nghe một tiếng động nhỏ. Hắn nhẹ nhàng đặt hai thiếu nữ trong ngực qua một bên rồi nhẹ nhàng đi ra. Ở ngoài hiên nhà bên mép nước đã có một bóng người đứng đó. Bóng dáng nàng thanh thoát, mỹ lệ. Nàng mặc bộ trường bào xám, đôi chân trần nghịch trong làn nước. Thiếu Hoa đi ra cũng không làm nàng xao động. Nàng chỉ nói:

- Công tử không mặc y phục vào sẽ cảm lạnh đó!

Thiếu Hoa trả đáp lại:

- Nàng định để ta mặc y phục của nữ nhân sao? Có kỳ quá không?

Người kia cười khúc khích. Nàng nói:

- Nói vậy công tử thích mặc nam trang! Vậy mà ta nghe lần trước công tử mặc y phục của nữ nhân chúng ta cơ!

Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói:

- Vậy ư? Ta lại không nhớ! Không phải nàng đến đây chỉ để nói với ta thứ này chứ?

Nữ nhân này là Phụng Ngọc Trân, nàng là một người hoạt bát và đáng yêu. Nhưng ẩn sâu trong đó là tâm cơ cực sâu. Thực tế trong Phụng Tiên Cung chỉ có Phụng Nhã Y và Phụng Y Tiên là có tâm tư đơn thuần. Những trưởng lão còn lại đều là những người đã từng chinh chiến, đấu trí, đấu tâm với những đại phái khác không hề rơi vào hạ phong. Bằng không Phụng Tiên Cung đã khó tồn tại trong Lục Đại Phái.

Ngày trước sư phụ nàng tính một quẻ có nói, một ngày tháng tám trước khi một thảm họa kinh thiên diễn ra, Phụng Tiên Cung sẽ đón một cơ hội thay đổi vận mệnh. Đời này, ngoài nàng và Phụng Nhã Kỳ thì cũng chỉ có vài trưởng lão biết đến một quẻ đó. Vừa hay Dược Thần Đại Điển diễn ra vào đúng ngày rằm tháng tám.

Vì vậy mà khi biết sự tồn tại của Thiếu Hoa, Phụng Nhã Kỳ không hề có hành động gì khác.

Phụng Ngọc Trân là người khéo đưa đẩy, lại giỏi chuyện đàm phán nên nàng đến đây nói chuyện cùng Thiếu Hoa. Nàng không giấu giếm mà nói:

- Phụng Tiên Cung như thế nào chắc công tử đã được nghe qua! Trước đây chúng ta từng tính được một quẻ vào ngày này Phụng Tiên Cung sẽ đón được một quý nhân có thể giúp Phụng Tiên Cung vượt qua đại kiếp nạn. Chúng ta theo Thiên ý tặng công tử tòa biệt viện này cùng hai nữ tử kia. Tất cả vĩnh viễn thuộc về công tử dù có chuyện gì xảy ra. Phụng Ngọc Trân hân hạnh ra mắt công tử.

Nàng chắp tay nói, dù Thiếu Hoa trần truồng trước mặt cũng không làm nàng bối rối.

Thiếu Hoa nói:

- Tại sao là ta?

Phụng Ngọc Trân nói:

- Công tử cũng đã nghe! Sự xuất hiện của người có thể giúp chúng ta vượt qua một đại nạn! Chúng ta không biết đại nạn là gì cho nên sự tồn tại đó quan trọng đối với chúng ta hơn công tử. Công tử chỉ cần ở đây, mọi sự cần Phụng Tiên Cung sẽ đáp ứng. Tất nhiên nếu công tử muốn rời đi Phụng Tiên Cung cũng không ngăn cản. Chỉ cần công tử nhớ đến duyên phận ngày hôm nay. Bên trong cung, chúng ta đã tuyên bố nơi này là cấm địa, không một ai được phép tới. Với bên ngoài, sự tồn tại của công tử là bí mật tuyệt đối. Nếu sau này công tử muốn xuất hiện trước mắt thế nhân với một thân phận khác, xin cứ báo ta biết. Đa tạ công tử!

Nói rồi nàng chắp tay bái tạ Thiếu Hoa sau đó rời đi.

Thiếu Hoa bước vào bên trong nhà, ở trên bàn trà đã bày sẵn một ấm trà cùng bếp than hồng. Trên bếp than là ấm nước đang sôi. Hắn tự pha lấy cho mình một ly. Nhấp ly trà này, tâm thần tự nhiên thoải mái, tinh thần tràn đầy.

Hắn suy nghĩ về những lời Phụng Ngọc Trân nói.

"Đại nạn!"

Chỉ hai chữ mà khiến người khác phải suy nghĩ rất nhiều.

Bên giường, Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Uyên đang ngủ rất say, trên mặt còn mang nét thỏa mãn và hạnh phúc. Dường như các nàng chính là bài kiểm tra của Phụng Tiên Cung dành cho hắn. Nếu hắn không vượt qua thì mọi chuyện sẽ khác.

- Ài! Thực lực nha! Phải tăng thực lực mới được!

Bạn đang đọc Đại Bịp Thần Tông sáng tác bởi kengoaidao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kengoaidao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.