Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muội muội dẫn theo tam Tiêu đến thăm

Phiên bản Dịch · 1689 chữ

Chương 1: Muội muội dẫn theo tam Tiêu đến thăm

Dịch: Nhóm Thiên Tuyết

Đông Hải Hồng Hoang.

Đảo Tam Tiên.

Một dáng người xinh đẹp cưỡi trên mây, vội vã bay tới từ nơi xa, hạ xuống bầu trời đảo Tam Tiên.

Nử tử hai tám mơn mởn, làn da nõn nà, vai như đẽo gọt, thân mặc đồ trắng như tuyết, ba búi tóc đen như mực, vòng eo thon nhỏ một tay đã có thể ôm, đôi mắt quyến rũ cong cong, xinh xắn duyên dáng. Dung mạo diễm lệ có một không hai trong thiên hạ, dáng người yểu điệu điên đảo chúng sinh.

Trăm hoa đua nở trên đảo Tam Tiên, ở trước mặt nữ tử cũng lộ vẻ ảm đạm phai mờ, mây ngũ sắc nơi chân trời nhìn thấy nàng cũng xấu hổ đỏ bừng hai má.

Chỉ có điều, lúc này gương mặt xinh xắn của nữ tử ẩn chứa tức giận, có vẻ là giận dữ vô cùng, cũng không biết là kẻ nào lại nỡ khiến mỹ nhân như nàng không vui.

"Vân Tiêu sư tỷ, Bích Tiêu sư tỷ, Quỳnh Tiêu sư tỷ, mọi người có đó không?" Nữ tử cao giọng gọi về phía đảo Tam Tiên.

Giọng nói trong veo như nước suối, du dương như hoàng anh, chỉ nghe nàng nói đã có thể khiến vô số nam tử xụi lơ, hồn vía lên mây.

Soạt soạt soạt!

Không lâu sau đã thấy ba bóng người thướt tha bay lên từ đảo Tam Tiên, tay áo bay bay dừng lại trước mặt nữ tử.

Cả ba bóng dáng này cũng mang dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, tuyệt thế mỹ nhân.

Một người đoan trang chín chắn, ung dung quý phái. Một người lãnh đạm thanh cao, sóng mắt động lòng người. Một người xinh đẹp độc nhất vô nhị, duyên dáng yêu kiều.

Chính là ba vị tiên tử trên đảo Tam Tiên, Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu.

Tam Tiêu thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của nữ tử, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đại tỷ Vân Tiêu quan tâm hỏi nữ tử: "Đát Kỷ tiểu sư muội, kẻ nào lại dám chọc muội tức giận vậy?"

Quỳnh Tiêu giận dữ nói: "Lại dám bắt nạt tiểu sư muội của chúng ta, đúng là chán sống! Tiểu sư muội, muội nói với ba sư tỷ, ba sư tỷ nhất định giúp muội báo thù, đánh kẻ bắt nạt muội thành đầu heo!"

Tô Đát Kỷ căm hận đáp: "Còn ai khác ngoài ca ca cá mắm không có chí tiến thủ của muội chứ, khoảng thời gian trước muội nhõng nhẽo đòi sư phụ, sư phụ bị muội làm phiền cũng hết cách, rốt cuộc mở miệng đồng ý sẵn lòng nhận ca ca của muội làm đệ tử, muội hưng phấn chạy về báo tin tức vô cùng tốt này cho huynh ấy, kết quả các tỷ đoán xem huynh ấy nói thế nào?"

Không đợi tam Tiêu suy đoán, tự nàng đã trả lời: "Huynh ấy lại từ chối! Nói là tu luyện không tự do bằng chơi bời lêu lổng. Các tỷ không biết đấy, lúc đó suýt chút nữa muội đã tức nổ phổi!"

"Hộc hộc!"

Nói đến đây, hô hấp của Tô Đát Kỷ không khỏi trở nên dồn dập ba phần, trên mặt càng lộ vẻ tức giận.

Đây là cơ hội hiếm có cỡ nào chứ!

Ca ca thối, ca ca lười, chẳng hề biết mình đã phí tâm vì huynh ấy!

Nghe thấy ca ca của Tô Đát Kỷ lại từ chối bái Thông Thiên Thánh Nhân làm thầy, tam Tiêu cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Nên biết rằng, đây chính là một thánh nhân!

Cũng không biết có bao nhiêu tài năng tuyệt thế ở Hồng Hoang muốn bái nhập làm học trò của thánh nhân nhưng đều không có cơ hội.

Lại còn có người từ chối!

"Đầu của ca ca muội có phải bị ngốc không? Thầy có thể nhận hắn làm đồ đệ đã là phúc phần tu luyện mấy nghìn đời của hắn rồi, hắn lại còn không muốn!" Quỳnh Tiêu bất mãn la lên.

Trên gương mặt của hai người Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng lộ vẻ bất mãn giống vậy.

"Ca ca của muội cũng tham vọng quá rồi đấy!"

"Trên đời này sao lại có người lười như thế nhỉ?"

Tô Đát Kỷ gật đầu công nhận, nói: "Thật ra thiên phú tu luyện của ca ca muội rất tốt, chỉ là quá lười thôi. Mỗi ngày chỉ biết chơi với đám hoa cỏ trong vườn, nếu không cũng là ra ngoài cùng đám hồ bằng cẩu hữu của huynh ấy chơi bời lêu lổng, nghe hát đánh bạc, uống rượu ăn thịt, đánh mất chí khí..."

Nghe Tô Đát Kỷ nói ca ca của nàng có thiên phú tu luyện rất tốt, tam Tiêu không hề tỏ ra hoài nghi chút nào, bởi vì chính Tô Đát Kỷ đã là một vị thiên tài tuyệt thế, siêu việt nhất từ trước đến này rồi.

Tuy Tô Đát Kỷ mới chỉ bái nhập Tiệt giáo ngắn ngủi sáu năm, nhưng nàng cũng đã tu luyện đến sơ kỳ Đại La Kim Tiên.

Phải biết rằng tu vi ngày nay của Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng mới có sơ kỳ Đại La Kim Tiên, Vân Tiêu là trung kỳ Đại La Kim Tiên, mà bọn họ tu luyện cũng đã gần triệu năm rồi.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian sáu năm này, Tô Đát Kỷ chẳng những nâng cao tu vi lên tới sơ kỳ Đại La Kim Tiên mà còn luyện được trên trăm loại pháp lực, mà những pháp lực này đều là sức mạnh phải chuẩn thánh mới có thể nắm vững.

Thiên phú tu luyện của Đát Kỷ trực tiếp kinh động cả Tiệt giáo, đồng thời khiến Thông Thiên giáo chủ chấn động đến mức không nói thành lời.

Xưng thẳng Tô Đát Kỷ thành thiên tài tuyệt thế có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ thuở khai thiên lập địa tới nay.

Nếu thiên phú của Tô Đát Kỷ cao như thế, vậy thì thiên phú của ca ca nàng chắc cũng không quá kém.

Tam Tiêu đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

Sau khi Tô Đát Kỷ quở trách ca ca nhà mình một hồi, bỗng nhiên mở miệng thỉnh cầu tam Tiêu: "Lần này sư muội tìm ba vị sư tỷ, thật ra là muốn nhờ ba vị sư tỷ giúp một việc."

"Giúp việc gì?" Nhị tỷ Bích Tiêu tò mò hỏi.

Tô Đát Kỷ đáp: "Dù sao muội cũng hoàn toàn hết cách với ca ca cá mắm của muội rồi, vì thế mới muốn mời ba vị sư tỷ cùng muội tới Triều Ca một chuyến, giúp muội khuyên bảo cái đầu ngu ngốc của ca ca muội."

Thật ra Tô Đát Kỷ còn có một mục đích, chính là muốn làm mối tam Tiêu làm đạo lữ của ca ca.

Bởi vì nàng cảm thấy, chỉ có tìm đạo lữ cho ca ca, ca ca mới có động lực tu luyện.

Chỉ là việc này nàng không thể trực tiếp nói với tam Tiêu, tránh cho tam Tiêu lập tức từ chối.

Quỳnh Tiêu đồng ý rất nhanh: "Việc này đơn giản, vừa khéo ta cũng muốn xem xem rồi cuộc là kẻ lười đến mức nào, thậm chí ngay cả bái thánh nhân làm thầy cũng không bằng lòng."

Lúc nói chuyện, đôi mắt Quỳnh Tiêu lóe ra tia giảo hoạt, dáng vẻ không có ý tốt.

Đát Kỷ thấy ánh mắt tà ác của Quỳnh Tiêu, lo lắng nói: "Tỷ đừng đánh ca ca của muội đó, huynh ấy da mềm thịt non, tu vi lại thấp, không chịu nổi bị tỷ đánh."

Bích Tiêu dịu giọng an ủi Đát Kỷ: "Tiểu sư muội yên tâm, chúng ta chắc chắn không đánh, sẽ chỉ dùng tình cảm để đả động, dùng đạo lý để giảng giải cho ca ca muội thôi, giúp hắn hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện."

"Vậy thì tốt!" Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm.

"Thế chúng ta cùng muội đến Triều Ca, giúp muội thông suốt người ca ca lười nhác kia!" Vân Tiêu nói.

Đát Kỷ thấy tam Tiêu đều đồng ý, không khỏi mừng rỡ nhảy lên: "Thật tốt quá, có ba vị sư tỷ đích thân ra tay, nhất định có thể thay đổi tính cách ca ca cá mắm của muội."

Ngay sau đó, nhóm bốn người Tô Đát Kỷ liền cưỡi mây bay khỏi đảo Tam Tiên, hướng thẳng đến trước Triều Ca, căn cứ của Nhân tộc.

Bốn người đều là Đại La Kim Tiên.

Tu sĩ Đại La Kim Tiên đã có thể phá vỡ dòng thời gian và không gian, điều khiển quy luật số phận, nhìn thấu nhân quả luân hồi, chém đứt quá khứ tương lai, cũng có thể trực tiếp lấy ra tinh khí từ trong tinh hà thời không, không ngừng bổ sung tiêu hao của mình.

Bởi thế tốc độ của bốn người vô cùng nhanh, chưa tới mấy canh giờ đã vượt qua khoảng cách hàng tỉ cây số, từ Đông Hải tới Triều Ca.

Tô Đát Kỷ dẫn tam Tiêu tiên tử dừng lại trước một tòa phủ đệ ở thành Nam, Triều Ca.

Cạnh cửa lớn của tòa phủ đệ này có một cây hòe gai rất lớn.

Cành lá cây hòe gai rậm rạp, trăm hoa đua nở, tán cây của nó to như cái lọng, che phía trên tòa phủ đệ.

Nhìn cây hòe gai này, ngửi hương hoa thấm vào ruột gan, Vân Tiêu không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: "Bây giờ cũng đã tháng mười rồi, lẽ ra hòe gai sớm đã lá rơi hoa tàn, tại sao cây hòe này không chỉ trăm hoa đua nở, mà lá cây vẫn còn xanh tươi như ngọc vậy?"

Bạn đang đọc Đại Đạo Hồng Hoang (Dịch) của Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 454

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.